Khi tán gẫu với nhau, chủ đề cánh phụ nữ hay nhắc đến nhất là thẩm mỹ, thể dục, trang điểm.
Không biết là sau khi ai đó nói đến chủ đề này, Đào Nhiên liền nói: “Vợ của
Giám đốc Bưu điện Thành phố vừa làm phẫu thuật hút mỡ, lúc trước bà ấy
trông rất béo, bây giờ trông người gọn hẳn, hình như còn nắn lại mũi,
xinh hơn ngày trước rất nhiều. Khoa học ngày nay phát triển thật, nếu
không xinh thì chỉ cần có thật nhiều tiền là có thể thay đổi tất cả”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Giả thì vẫn cứ là giả, làm phẫu thuật lại sẽ không đẹp bằng vẻ đẹp tự nhiên. Có một câu chuyện cười nói rằng một hotboy lên
mạng gặp được một hotgirl xinh đẹp, sau một thời gian nói chuyện họ
quyết định kết hôn. Trong đêm động phòng hoa chúc, hai người giúp nhau
cởi bỏ xiêm y. Chú rể nói, chúng ta đã thành vợ chồng của nhau rồi, có
chuyện gì thì hãy nói thật với nhau nhé, anh có vài bí mật muốn kể cho
em nghe, nghe xong thì đừng có sốc nhé. Cô dâu nghe thấy vậy cũng cười
tươi, trong đời ai mà chẳng có vài bí mật, anh đã đem chuyện riêng của
mình kể cho em nghe thì em cũng kể hết bí mật cho anh nghe. Chú rể lấy
bộ tóc trên đầu xuống, bắt đầu kể cho cô dâu nghe: thực ra anh bị hói
đầu. Không ngờ sau khi nghe xong cô dâu cũng bỏ bộ tóc dài trên đầu
xuống, cái đó có gì mà phải khiến người khác giật mình, em từ khi sinh
ra đã không có tóc. Thấy chú rể ngồi ngây ra, cô dâu chủ động nói thật:
Anh thấy mắt hai mí của em có đẹp không? Thật ra là đồ thủ công đấy. Chú rể không lấy đấy làm lạ liền nói, cái đấy chưa là gì hết, em hãy xem
mắt trái của anh. Anh ta vừa nói vừa lật viên nhãn cầu trong mắt trái
ra, hóa ra mắt trái của anh ta là mắt giả”.
Trần Tư Tư nói: “Sợ thật! Sao lại có chuyện như thế được?”
Hồ Tiểu Dương cười ha ha nói: “Cái cần nói ở đây là hiệu quả, chị nghe
tiếp nhé, câu chuyện vẫn chưa hết. Chú rể tiếp tục nói, không chỉ có mắt trái là đồ giả mà răng của anh cũng toàn răng giả. Cô dâu nói, không
sao, mũi của em đã phẫu thuật năm lần rồi. Chú rể nói, không giấu gì em, các nếp nhăn trên mặt anh cũng được phẫu thuật điều chỉnh mới được như
vậy. Cô dâu do dự một hồi mới nói, em cũng không giấu anh nữa, làn da
mịn như trứng gà bóc của em cũng phải qua tám lần thẩm mỹ mới được như
thế. Chú rể vừa cởi áo sơ mi ra vừa nói, tim của anh cũng phải dùng dụng cụ hỗ trợ mới có thể duy trì nhịp đập. Cô dâu cũng chỉ vào ngực mình
nói, em cũng phải đi bơm ngực mới đầy đặn như vậy. Động tác của chú rể
chậm lại, em đã thành thật như thế, anh sẽ kể cho em nghe bí mật lớn
nhất của anh, do cuộc khủng hoảng kinh tế nên công ty anh sắp phá sản
rồi. Cô dâu cũng kể ra bí mật lớn nhất của đời mình, lẽ ra em không muốn cho người khác biết, nhưng anh đã tốt với em như vậy, em cũng nói hết
với anh, thực ra lúc đầu em không phải là đàn bà, em đã làm phẫu thuật
thay đổi giới tính…”
Hồ Tiểu Dương chưa kể hết, ba người bọn họ đã cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Đào Nhiên nói: “Đấy không phải là hai kẻ ngốc sao? Người này còn ngốc hơn người kia, ngốc đến nỗi buồn cười”.
Trần Tư Tư tiếp lời: “Chị Tiểu Dương đúng là người hiếm có, biết đùa người
khác, hai người đó cũng thuộc vào loại hiếm có, người này nhiều đồ giả
hơn người kia, người này kinh khủng hơn người kia”.
Lâm Như cười
nói: “Buồn cười chết đi được, đúng là giả đến mức người ta không thể tin được, lại thấy buồn cười nữa, lâu lắm rồi mới gặp được một câu chuyện
cười hay như thế, cười đến nỗi nước mắt chảy hết ra cả rồi”.
Lâm Như nói: “Lại còn nói đến mười thang thuốc bổ nữa, cứ cười như thế đến
lúc phát điên lên, mặt đang không có nếp nhăn cũng thành đầy nếp nhăn”.
Tư Tư nói: “Muốn biết được tuổi thật của một người phụ nữ, tốt nhất là nên trêu cho họ cười, lúc cười tuổi tác sẽ hiện trên mặt ngay. Vừa rồi nhìn chị Lâm cười, em thấy chị có điệu cười rất ngọt, hơn nữa so với lúc
không cười còn trẻ đẹp hơn nhiều”.
Đào Nhiên cũng cười nói: “Đúng đấy! Chị Lâm, cô giáo Trần nói không sai chút nào, chị cười trông rất
duyên, chị nên cười nhiều mới phải”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị đừng có sợ cười làm xuất hiện nếp nhăn, không cười mới có nhiều nếp nhăn”.
Lâm Như đáp: “Làm gì có, già hết cả rồi, làm gì có chuyện cười duyên được
như các cô, sau này cô phải kể cho chúng tôi nghe thêm nhiều truyện cười nữa mới được”.
Đúng lúc đó, một đàn chim trắng bỗng nhiên bay
vút qua đầu, chúng vừa bay vừa đập cánh tạo ra âm thanh vi vu rất lạ
khiến ai cũng phải ngước đầu lên nhìn, đàn chim lớn đang bay về khu đảo
hoang phía xa xa, màu trắng bạc trên nền trời xanh giống như những vì
sao nhỏ lấp lánh phản chiếu trên bầu trời, tạo nên một bức tranh hữu
tình mờ mờ ảo ảo.
Hồ Tiểu Dương nói: “Đẹp thật đấy, có phải là thiên nga không?”
Tư Tư đáp: “Không phải đâu, chắc là chim hải âu”.
“Bất luận là thiên nga trắng hay là chim hải âu, đàn chim lớn như vậy bây
giờ rất ít khi gặp được, bọn chúng chắc đã bay đến đảo hoang rồi”.
Đào Nhiên nói: “Nghe nói Chính phủ đã đầu tư hơn một tỷ nhân dân tệ, xây
dựng một nhà hát kịch lớn 1.600 ghế ngồi, đây là nhà hát kịch trên đảo
duy nhất ở nước ta, đến lúc khánh thành xong, thành phố Hải Tân sẽ càng
đẹp hơn nữa”.
Trần Tư Tư cười nói: “Vậy thì tốt quá, sau này nếu
muốn xem Kinh kịch sẽ không cần đến Thâm Quyến, Đông Hoàn nữa, ở Hải Tân cũng có thể xem rồi”. Đang nói chuyện, bỗng điện thoại của cô reo lên,
liền lấy trong túi ra, chạy ra chỗ khác nghe.
Tắt điện thoại, Tư
Tư vội vàng chạy lại nói với ba người phụ nữ: “Các chị, thật sự xin lỗi, mấy người bạn của em từ Thâm Quyến đến, em phải đến chào họ một tiếng,
em xin phép về trước một chút”.
Lâm Như nói: “Không sao, cô có việc thì cứ về trước đi”.
Tư Tư nói với mọi người: “Cảm ơn chị Lâm, chị Nhiên, chị Tiểu Dương, lần sau có thời gian chúng ta lại gặp nhau, bye bye!”
Mọi người cũng vẫy tay tạm biệt cô ấy.
Trần Tư Tư đi về phía nhà để xe, dáng người kiều diễm khi đi lại cũng toát
lên vẻ hấp dẫn của phái nữ. Lâm Như thở một hơi dài nói: “Trẻ đẹp thì
vẫn tốt hơn”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị đừng có đứng núi này trông
núi nọ nữa, chị ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô ấy, không biết chừng cô ấy cũng
đang ngưỡng mộ chị, nhìn chị khí chất đầy mình, thông minh sắc sảo,
không phải bất cứ ai cũng có được đâu”.
Đào Nhiên thấy vậy liền
nói: “Tiểu Dương nói không sai, khi còn trẻ chị còn đẹp hơn cả cô ấy
nữa, cô ấy thì có là gì mà phải ngưỡng mộ chứ?”
Lâm Như cười nói: “Xem hai cô kìa, người hát, người khen phỉnh nịnh tôi. À, Đào Nhiên,
tôi hỏi cô, Lý Mai Hoa nói chiều mai chúng ta đến nhà bà ấy chơi mạt
chược, bà ấy gọi điện cho cô chưa?”
Đào Nhiên đáp: “Rồi ạ! Em
đoán là Phó Thị trưởng Chung lại đi công tác nên bà ấy mới gọi chúng ta
đến giết thời gian, chị có đi không?”
Lâm Như cười nói: “Bà ấy đã bảo như thế thì chúng ta nên đến”. Cô biết rõ, đây không chỉ là vấn đề
giết thời gian, mà quan trọng hơn bà ấy còn có ý đồ khác. Điều này đã
trở thành quy luật, mỗi khi Chung Học Văn đi công tác, Lý Mai Hoa lại
tìm người đến nhà đánh mạt chược. Một là kỹ năng đánh mạt chược của bà
ấy cũng được, hai là, bà ấy là phu nhân của Phó Thị trưởng, những người
bà ấy gọi đến đều là phu nhân những người dưới quyền chồng bà ấy, vì vậy mọi người chỉ được phép thua chứ không nên thắng bà ấy. Cứ như vậy, Lý
Mai Hoa càng lên mặt, với mỗi người chơi một hai lần, trong vòng một
tháng cũng thu được nhiều hơn so với tiền lương cả năm của một người
bình thường.
Đào Nhiên nói: “Chỉ cần chị đi, em cũng đi”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Các chị đúng là sống mệt thật, không muốn đi thì thôi
không đi nữa, lại còn phải xem ý người khác? Đúng thật là”.
Lâm Như cười nói: “Cái đó gọi là con người trong giới, những việc bên ngoài, không để ý không được”.
Hồ Tiểu Dương: “Những người phu nhân như các chị, đúng là nghĩ quá nhiều rồi”.
Đào Nhiên nói: “Chị Lâm mới đúng là phu nhân bát phẩm, tôi đâu có phải? Làm gì đủ tư cách”.
Lâm Như nói: “Ai nói vậy? Vương Chính Tài nhà cô chẳng phải sắp được làm Phó Cục trưởng sao? Cô còn khiêm tốn nỗi gì nữa?”
Đào Nhiên liền cười nói: “Ông ấy còn lâu mới được thăng chức. Nếu thật sự
được là Phó Thị trưởng, là nhờ công giúp đỡ của sếp Hứa và chị Lâm. Nào, chị Lâm em uống riêng với chị một ly, để bày tỏ sự cảm ơn chị đã giúp
đỡ em”.
Lâm Như nói: “Đâu có! Đâu có! Đó là do Chính Tài có năng
lực thực sự, nếu không có muốn giúp cũng không được”, nói xong liền nâng cốc với Đào Nhiên rồi uống cạn.