Lâm Như không thể ngờ rằng con hồ ly tinh đó đang ở ngay trước mặt cô,
chính là Tiểu Trần, huấn luyện viên yoga mà cô vô cùng ngưỡng mộ.
Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Như vừa súc miệng xong thì chuông điện thoại reo.
Cô đoán chắc chắn là điện thoại của Hồ Tiểu Dương, hay là con bé này lại
phát hiện được điều gì mới nên báo tin cho cô chăng? Cô vội vàng nhấc
điện thoại, không ngờ là Đào Nhiên. Giờ cô mới sực nhớ ra là hôm nay có
hẹn đi tập yoga với Đào Nhiên, nhiều việc phải nghĩ ngợi quá nên quên
khuấy đi mất. Đào Nhiên nói 10 phút nữa sẽ tới đón, bảo cô cứ xuống nhà
đợi. Cô định không đi nữa vì cả đêm qua chẳng chợp mắt được, mặt mũi phờ phạc, người cũng chẳng thấy dễ chịu chút nào, còn tập yoga gì nữa.
Nhưng lại nghĩ Đào Nhiên nhiệt tình thế, không tiện từ chối nên đành
phải đi, thế là cô vội vàng thay bộ đồ thể thao, đi giày tập xuống nhà.
Đào Nhiên là vợ của Vương Chính Tài. Vương Chính Tài là Chánh văn phòng
dưới quyền Hứa Thiếu Phong, mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới ở cơ
quan kéo đến tận gia đình và biến thành quan hệ đẳng cấp giữa các bà vợ. Chồng quý vợ vinh, đây là quan niệm truyền thống vốn đã tồn tại rất lâu đời ở Trung Quốc, được thiên biến vạn hóa và truyền từ thế hệ này sang
thế hệ khác, địa vị cao thấp của người chồng có ảnh hưởng, quyết định
tới địa vị và mức độ được tôn trọng của các bà vợ. Phu nhân Chánh văn
phòng thấy mình thấp bé so với phu nhân Cục trưởng, phu nhân Cục trưởng
lại thấy mình thấp bé so với phu nhân Thị trưởng. Nếu không ở cùng một
thành phố, một đơn vị thì không nói làm gì, nếu ở cùng một thành phố,
một đơn vị thì mối quan hệ giữa các phu nhân với nhau tuyệt đối không
được lơ là. Nếu bạn lơ là mối quan hệ này, nhẹ thì người ta sẽ cười bạn, nói bạn không biết phép tắc, nặng thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và
tiền đồ của chồng bạn. Vấn đề tế nhị này chỉ có những người trong cuộc
mới rõ hơn ai hết.
Lâm Như biết rất rõ sở dĩ Đào Nhiên quan tâm
và kính trọng mình như vậy chẳng phải vì cô có sức hấp dẫn gì mà chủ yếu là bởi cô là phu nhân Cục trưởng Hứa Thiếu Phong, nếu cô không phải phu nhân Cục trưởng hay Vương Chính Tài không dưới quyền Hứa Thiếu Phong,
Đào Nhiên cũng chẳng tốt với cô đến thế. Đào Nhiên đối tốt với cô rất
nhiều thứ, cô ta không chỉ thường xuyên tới chuyện trò với cô, đi dạo
cùng cô, đánh mạt chược cùng cô mà còn kéo cô tới thẩm mỹ viện, đi tập
yoga. Khi phát hiện ra cô rất thích yoga, Đào Nhiên liền âm thầm đăng ký hai thẻ hội viên yoga, một thẻ đưa cho Lâm Như, một thẻ giữ lại cho
mình để hộ tống Lâm Như. Biết một chiếc thẻ như thế phải tới một, hai
nghìn tệ, Lâm Như đòi trả tiền thẻ, cô ta vội vàng nói: "Chị Lâm, đây là tấm lòng của em, chị trả tiền thế này chẳng phải là không nể mặt em hay sao? Hơn nữa, thẻ này không phải em bỏ tiền ra mua mà là do người ta
tặng, sao em lấy tiền của chị được chứ?". Lâm Như đành giả như cái thẻ
đó do người ta tặng Đào Nhiên, nhận một cách rất tự nhiên. Lâm Như đã
tham gia luyện tập vài buổi, cảm thấy rất tốt, cô cảm nhận được rõ ràng
cơ thể mình săn chắc lại, đi lại cũng nhanh nhẹn hơn trước nhiều.
Lâm Như vừa ra tới cửa tòa nhà đã nhìn thấy từ xa một chiếc xe màu đen đang đỗ dưới vỉa hè, kính xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt xinh đẹp ngó ra
cười với cô rạng rỡ. Cửa xe mở, một người phụ nữ xinh xắn bước ra, giơ
tay vẫy vẫy. Người đó chính là Đào Nhiên. Lâm Như chợt nghĩ, cô ta vẫn
còn trẻ, xinh đẹp, năng động và thật hoạt bát, nếu mình lại được quay về tuổi trẻ như Đào Nhiên thì tốt biết bao. Đào Nhiên năm nay 32 tuổi, nhỏ hơn Lâm Như đúng 10 tuổi. Người phụ nữ ở độ tuổi này là thời kỳ đỉnh
cao nhất, cô nghĩ lại mình 10 năm trước, một mình dạo bước trên phố cũng có không ít ánh mắt quay lại nhìn.
Lâm Như còn chưa bước lại
gần, Đào Nhiên đã chào: “Chị Lâm, chị mặc bộ đồ thể thao này nhìn trẻ
trung quá, nhìn từ xa giống hệt một thiếu nữ”.
Lâm Như nghe thế,
chợt thấy lòng ấm lại, cười nói: “Đâu có, già rồi, chị mà được trẻ
trung, xinh xắn như em thì tốt biết bao”. Cô biết rõ Đào Nhiên muốn lấy
lòng mình nên nói thế, nhưng nghe vẫn thấy dễ chịu nên vui vẻ tiếp nhận. Xem ra, không chỉ các cán bộ lãnh đạo mới thích được tâng bốc, người
bình thường cũng chẳng kém gì. Tâng bốc vẫn tốt hơn nhiều so với việc
phải hạ mình, nếu không tâng bốc quá đà làm người ta khó chịu thì chẳng
có gì mà không vui cả.
Đào Nhiên nói: “Chị Lâm, chị đừng khiêm
tốn thế, ngày trước ở độ tuổi của em chị còn xinh đẹp hơn nhiều ấy chứ.
Giờ hai chị em mình đi cùng nhau cũng chẳng thấy khác biệt là mấy”.
Lâm Như mỉm cười nói: “Em khéo động viên quá, ai chẳng biết em nói thế để chị vui chứ”. Nói xong liền mở cửa xe bước lên.
Đào Nhiên nói: “Chị Lâm, lúc nào chị rảnh nhất định em sẽ dạy chị lái xe, tự mình lái được xe tiện lắm”.
“Chị vốn nhát gan, không dám học, có học được cũng chẳng dám lái ra đường đâu”.
Đào Nhiên nói: “Không sao đâu. Em cũng vốn nhát nhưng học xong rồi cứ lái ra đường vài lần là quen hết ấy mà”.
“Vậy thì việc này cứ để khi nào có thời gian ta tính tiếp”.
Sau khi thành phố Hải Tân tiến hành chế độ cải cách xe công, nhân viên công vụ về cơ bản đều có xe riêng, thậm chí có những nhà có điều kiện kinh
tế, hai vợ chồng mỗi người dùng một xe. Đào Nhiên là người phụ nữ chạy
theo mốt, khi chế độ cải cách xe công vừa bắt đầu, cô ta đã đăng ký đi
học ngay lớp lái xe và lấy được bằng. Sau khi cải cách xe xong, dùng
tiền tích góp, cộng thêm cả phí hỗ trợ cải cách xe công được 120.000 tệ
mua một chiếc xe mới và cô nghiễm nhiên trở thành chủ xe. Hàng ngày đi
làm, Đào Nhiên làm tài xế, để chồng cô là Vương Chính Tài ngồi ở ghế
lãnh đạo, tiện đường chở chồng tới cổng cơ quan còn mình thì tới đài
truyền hình làm việc, cảm thấy rất hài lòng. Lâm Như lại không như vậy,
Hứa Thiếu Phong nhà cô là Cục trưởng, ở cương vị vợ Cục trưởng cô phải
luôn thận trọng giữ gìn, hơn nữa Bệnh viện Trung tâm Thành phố nơi Lâm
Như làm việc và Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Thành phố lại không
cùng một tuyến đường, lại càng không thể để Hứa Thiếu Phong đưa đón vợ.
Lâm Như đành phải đi xe buýt, khi nào muộn quá thì gọi tắc xi. Thật ra,
Lâm Như hoàn toàn có khả năng mua xe, mà không phải chỉ một chiếc, đến
ba, bốn chiếc cô cũng thừa sức mua, vấn đề ở chỗ cô không thể mua, cô
phải giữ tiếng. Khoa trương quá, sẽ gây sự chú ý, dẫn đến dư luận không
tốt. Cán bộ lãnh đạo vốn không giống dân kinh doanh, người làm kinh
doanh coi trọng hình thức, lúc cần thiết còn phải khuếch trương để khoe
khoang nhiều hơn những gì mình có để đối phương cảm thấy mình có thực
lực, có thể yên tâm bắt tay hợp tác. Người trong giới quan trường lại
khác hẳn, giàu cũng phải giả nghèo, nếu người ta nói anh nghèo, tức là
đang khen anh, người ta nói anh giàu, tức là đang đánh giá thấp anh, ý
nói anh tham ô. Cho nên, Lâm Như không giống Đào Nhiên, cô là vợ Cục
trưởng, dù có tiền cũng không dám khoe ra, cứ phải giấu giấu diếm diếm.
Nhưng mỗi lần ngồi trên xe của Đào Nhiên cô cũng nghĩ, rảnh rỗi cũng sẽ cùng
Đào Nhiên học lái xe, chờ học xong mua một cái xe tàng tàng cũng được.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới Câu lạc bộ Dương Quang.
Câu lạc bộ Dương Quang rất lớn, có trung tâm giảm béo thẩm mỹ và trung tâm
yoga, trung tâm yoga là một phòng lớn rộng tới 300 m2, có rất nhiều
người tới tập yoga, đa phần họ đều là phụ nữ trung niên, gia đình khá
giả, đến một độ tuổi nhất định, ngoại hình dần xuống dốc mới hoảng hốt
nhận ra tuổi thanh xuân không còn, để cố vớt vát lại tuổi trẻ, khống chế thân hình đang ngày một phát phì ra, họ không thể không bớt chút thời
gian để tới đây tập luyện.
Lâm Như và Đào Nhiên thay quần áo, ra
tới đại sảnh thì đã có rất nhiều học viên đến rồi, huấn luyện viên vẫn
chưa tới, mọi người đang cử động tay chân tự tập luyện trước bài tập
khởi động. Lâm Như tự ngắm thân hình mình trong bộ quần áo ôm sát người
trong gương, bất giác đỏ mặt. Bình thường có quần áo che đậy, nhìn cũng
không đến nỗi, nhưng mặc bộ quần áo này vào, tất cả đều lộ ra hết. Rõ
ràng cô cảm thấy bụng mình đã hơi phì ra, mông hơi xệ xuống, vòng eo to
hơn trước rất nhiều. Cô vuốt tay hai bên hông bụng, hít thật sâu, bụng
nhỏ lại rồi, người cũng trở nên gọn gàng hơn, khi thở ra, lại đâu vào
đấy, không khỏi thấy buồn. Chả trách Hứa Thiếu Phong thay lòng đổi dạ,
có phải là cũng có liên quan tới thân hình của cô không nhỉ? Cô nghĩ,
nếu bình thường cô chú ý tập luyện để có thân hình thật cuốn hút thì có
lẽ đã giữ được trái tim Hứa Thiếu Phong. Cô liền hạ quyết tâm, nhất định phải tập luyện thật chăm chỉ để cho cái bụng nhỏ gọn lại.
Đúng
lúc Lâm Như đang nghĩ vậy thì trong gương xuất hiện khuôn mặt một cô gái thật xinh đẹp, cô ta mặc một bộ đồ tập yoga bó sát, tóc búi cao, dáng
người cao lớn. Eo cô gái như được một sợi dây vô hình cột chặt, phần
giữa eo và mông lại hóp vào thật sâu tạo thành một vòng cong tuyệt mỹ,
toàn thân toát lên một vẻ đẹp yêu kiều. Bước đi nhẹ mà nhanh, như thể
tiên nữ nhẹ nhàng lướt trên mặt nước. Quay đầu lại nhìn, cô gái đã đi xa chỉ còn thấy lưng thấp thoáng. Nhìn phía sau cô ta cũng thật đẹp, eo
lắc la lắc lư, đúng phong thái của một thiếu nữ đẹp. Đào Nhiên chỉ vào
phía sau cô gái nói nhỏ với Lâm Như, chị Lâm, cô ấy là huấn luyện viên,
họ Trần, mọi người đều gọi cô ấy là cô giáo Tiểu Trần. Lúc này, Lâm Như
mới ồ lên một tiếng nói người cô ấy đẹp quá. Đào Nhiên được đà khen
thêm: tất nhiên rồi, người ta là huấn luyện viên mà lại.
Mọi
người còn đang nói thì cô giáo Tiểu Trần đã bước lên bục, hướng về phía
mọi người cười nói: “Xin lỗi mọi người, tôi bị tắc đường nên đến muộn
vài phút. Bài học của chúng ta ngày hôm nay là tập luyện để tạo dáng nữ
tính. Giờ tôi sẽ làm động tác mẫu một lần, chúng ta hãy cùng nghe nhạc
và cảm nhận sự kỳ diệu của yoga”. Nói xong, cô với tay mở nhạc, trong
nền nhạc nhẹ nhàng, cô giáo Tiểu Trần dần dần duỗi cánh tay, cơ thể hài
hòa mềm mại không thể chê vào đâu được, lúc mềm thì giống như một sợi mỳ nấu chín, tay chân muốn gập lại thế nào thì gập lại được thế ấy, có thể dùng cả cơ thể để mô phỏng một bản vẽ, khi cứng thì giống như một cánh
cung, lộn ngược đầu trên bục thẳng đứng không một nét cong. Tuy nói là
làm động tác mẫu nhưng động tác của cô ấy khiến mọi người tròn mắt thán
phục như xem biểu diễn nghệ thuật.
Lâm Như ngây người ra nhìn,
bụng thầm nghĩ, khi nào mình tập luyện được như cô ấy thì mới được,
không luyện tập được tới trình độ như thế thì chỉ cần bằng một nửa thôi
cũng được, chỉ cần luyện tập làm sao để cơ thể cân đối, mềm mại như
trước khi lấy chồng thì mới mong thu phục được trái tim ông chồng cục
trưởng.
Nghĩ tới Hứa Thiếu Phong, lòng cô lại thấy đau nhói, tự
nhiên thấy tê dại. Tình cảm dành cho nhau bao nhiêu năm, tình yêu dành
cho nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại kết thúc như vậy sao? Bao nhiêu lần anh ta về nhà lúc nửa đêm, bao nhiêu lần anh ta ra ngoài hội họp, chẳng lẽ chỉ là lý do, chỉ là cái cớ để che đậy cho việc có bồ nhí của anh ta sao?
Thế gian này, thà tin rằng có ma quỷ còn hơn là tin cái miệng đàn ông.
Nhưng con hồ ly tinh đó là ai? Cô ta ở đâu?
Lâm Như không thể ngờ rằng con hồ ly tinh đó đang ở ngay trước mặt cô,
chính là cô Tiểu Trần, huấn luyện viên yoga mà cô vô cùng ngưỡng mộ.
Cô giáo Tiểu Trần tên thật là Trần Tư Tư, từ nhỏ đã mê múa, hồi học đại
học cũng học về múa, không ngờ ngành này ra trường khó xin việc nên sau
khi tốt nghiệp không tìm được chỗ múa, liền làm giáo viên dạy nhạc tại
một trường dân lập, làm chưa được hai năm, thấy lương thấp quá cô mạnh
dạn xin thôi việc, đi học thêm yoga. Do cơ thể sẵn có độ mềm dẻo, cộng
thêm kiến thức cơ bản về múa nên Trần Tư Tư nhanh chóng lấy được chứng
chỉ huấn luyện yoga. Sau khi học xong, cô cùng lúc làm huấn luyện viên
yoga cho mấy câu lạc bộ và Câu lạc bộ Dương Quang này cũng là một trong
số những câu lạc bộ đó. Cô rất yêu thích công việc này vì ngoài mức
lương rất cao, lý do chủ yếu là do cô thích dùng ngôn ngữ cơ thể để gây
kích thích cho người khác. Khi lắng nghe nhạc nền yoga, cô nhẹ nhàng mở
rộng cơ thể, từ từ đạt tới sự kết hợp hoàn hảo giữa trái tim và tâm hồn. Cảm giác đó dường như khiến cô quên đi tất cả để bước vào một thế giới
hư ảo.
Trần Tư Tư không hề biết Lâm Như là một vợ quan, càng
không biết cô là vợ Cục trưởng Hứa. Tuy quan hệ với Hứa Thiếu Phong đã
hai năm nay nhưng cô không hề biết vợ Hứa Thiếu Phong tên gì, làm ở đâu, bao nhiêu tuổi, người thế nào. Không phải cô không muốn biết mà thật
lòng cô rất muốn tìm hiểu xem phu nhân Cục trưởng rốt cục là người như
thế nào để dễ dàng từng bước hoán đổi ngôi vị, chuyển từ địa vị bồ nhí
lên địa vị phu nhân. Nhưng cứ mỗi lần đề cập tới chuyện ấy với Hứa Thiếu Phong, anh ta lại cạy răng không nói một lời, chỉ nói chúng ta đang vui vẻ thế này, tự nhiên đề cập tới bà ấy làm gì? Hoặc nói một cách dứt
khoát, hôn nhân chỉ là hình thức, cốt yếu là xem tình cảm thế nào. Chỉ
cần anh yêu em, em yêu anh là được rồi, sao phải để ý tới hình thức làm
gì? Câu trả lời của Hứa Thiếu Phong tất nhiên không làm cô hoàn toàn hài lòng nhưng không hài lòng thì làm gì được chứ? Lúc đầu khi mới quen Hứa Thiếu Phong, cô đã biết anh là đàn ông có vợ, hơn nữa, Hứa Thiếu Phong
cũng nói với cô ngay từ đầu rằng anh không thể vì cô mà ly hôn. Sự việc
luôn tiến triển ngoài khả năng dự đoán của con người, lúc đầu bạn không
để ý, nhưng cùng với thời gian sẽ ngày càng để ý hơn. Tình cảm con người cũng không phải ngoại lệ, từ lạnh nhạt trở nên cháy bỏng, cũng có thể
đang từ cháy bỏng trở thành lạnh nhạt. Lúc đầu khi mới quen Hứa Thiếu
Phong, Trần Tư Tư chỉ cảm thấy người đàn ông này cũng được, trong tay
lại có quyền lực, cô cũng chỉ định thử qua xem thế nào, không hề nghĩ sẽ nảy sinh tình cảm thật sự, càng không thể nghĩ mình sẽ lấy một người
đàn ông hơn mình nhiều tuổi đến thế, lại đã có gia đình. Cô chẳng hề
nghĩ được rằng ái tình chính là một liều thuốc độc, cùng với sự tiếp xúc ngày càng gần gũi của cơ thể, sự báo đáp vật chất ngày càng hậu hĩnh
của người đàn ông này, tình cảm cũng trở nên ngày càng sâu sắc tự lúc
nào. Khi cô giật mình nhận ra mình đã yêu anh ta thì cả thể xác và tâm
hồn cô không thể quay lại được như cũ, tham vọng được sở hữu giống như
có một con chuột đang âm thầm gặm nhấm trái tim cô mà không ai nhìn
thấy, đau khổ cũng bắt đầu từ đó. Cuối cùng cô chỉ còn đường tiến chứ
không có đường lùi, tuy không biết tương lai sẽ đi đến đâu nhưng trong
sâu thẳm lòng, cô vẫn mơ tới một ngày họ sẽ sánh bước bên nhau. Và cô
tin sẽ là như thế.
Kết thúc bài tập yoga, Trần Tư Tư đi thẳng vào phòng thay đồ, vừa từ phòng thay đồ bước ra thì gặp Lâm Như, cô cảm
thấy người phụ nữ này rất thú vị, dáng vẻ rất cao quý, ung dung tự tại
liền gật gật đầu chào hỏi và cười với cô ta. Lâm Như cũng gật gật đầu
đáp lại: "Xin chào! Bài tập yoga của cô rất tuyệt". Đang nói chuyện thì
Đào Nhiên đi ra, nói thêm vào: "Nội công yoga của cô Tiểu Trần thật điêu luyện, giống như biểu diễn nghệ thuật, khiến người khác hết sức hâm
mộ".
Trần Tư Tư cười khách khí: “Đâu có, đâu có, tôi cũng chỉ vì
yêu thích mà thôi, sau này mọi người cùng học hỏi nhau thì sẽ học được
thôi”.
Đào Nhiên nói: “Cô giáo Tiểu Trần, tôi xin được giới thiệu với cô, đây là chị Lâm, bác sỹ Sản khoa, Bệnh viện Trung tâm Thành
phố”.
Nghe thế, Trần Tư Tư liền đưa tay ra bắt tay Lâm Như: “Thật vinh hạnh! Vinh hạnh quá! Chị Lâm có khí chất thật cao sang”.
Lâm Như nghe thế rất hài lòng nhưng miệng vẫn khiêm tốn: “Đâu có, tôi già
rồi mà, đâu được như cô, trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống”.
Đào Nhiên tiếp lời: “Cả hai người đều khiêm tốn quá, một người trẻ trung
xinh đẹp, một người khí chất cao sang. Được rồi, để tôi mời hai vị đi
uống trà nhé”.
Trần Tư Tư chợt nhớ ra Hứa Thiếu Phong đang đợi
mình ở nhà, liền từ chối, tôi có việc phải về, hôm khác rảnh tôi sẽ mời
hai chị. Lâm Như cũng vội về nhà để xem Hứa Thiếu Phong đã về chưa, liền nói được rồi, để hôm khác có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện.
Bọn họ nói với nhau như thế rồi cùng bước ra khỏi câu lạc bộ, vào bãi đậu xe.
Từ xa Trần Tư Tư đã trông thấy chiếc ô tô con màu đỏ đun của mình nhìn nổi bật như một đám lửa nhỏ, nhìn rất bắt mắt. Cô thích màu đỏ đun, đó là
màu sắc rất có sức lôi cuốn, luôn khiến người khác cảm thấy tràn trề sức sống và sự năng động. Sau khi chia tay, Lâm Như và Đào Nhiên rẽ vào một bên, còn Trần Tư Tư đi thẳng tới chiếc xe màu đỏ đun của mình, trước
khi mở cửa bước vào vẫn ngoái đầu nhìn lại hai người kia, thấy họ cũng
đang nhìn mình, cả hai bên cùng cười với nhau, giơ tay vẫy. Cô lên xe
mới nhìn thấy hai người cùng bước lên một chiếc xe màu đen.
Trần
Tư Tư khởi động xe, tự nhiên có cảm giác chị Lâm này nhìn quen quen, mà
không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu rồi. Có một số người, một số việc là
vậy, có thể mình chưa từng gặp hay chưa từng trải qua nhưng lại có cảm
giác hình như đã thấy ở đâu đó, đấy có phải là duyên phận từ kiếp trước
như người ta vẫn thường nói không nhỉ? Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ tới nữa, Trần Tư Tư quay vô lăng, xe đi lên đường Tình Nhân. Đó là một
thắng cảnh đẹp của thành phố Hải Tân, con đường như một chuỗi ngọc vòng
quanh bờ biển luôn khiến người ta có cảm giác thật lãng mạn, bay bổng.
Mỗi lần Tư Tư tự lái chiếc xe yêu thích của mình lướt đi trên con đường
này, trong lòng đều cảm thấy vô cùng dễ chịu, một cảm giác thật tuyệt
vời ùa về trong cô. Cô cảm thấy tất cả những điều tốt đẹp này đều do Hứa Thiếu Phong mang đến cho cô. Nếu không quen biết Hứa Thiếu Phong, không chừng giờ này cô còn đang phải chen chúc trên xe buýt, làm gì có chiếc
xe riêng đẹp thế này.
Đường tắt của đời người là gì? Cô cảm thấy
tìm được một người đàn ông có quyền lực làm chỗ dựa cho mình chính là
con đường tắt hiệu quả nhất, chẳng phải khổ sở làm việc, chẳng phải tích lũy hàng mấy chục năm, chỉ cần bước một bước là đã tới được một cuộc
sống mơ ước, cuộc sống mà người khác có vất vả hàng mấy chục năm cũng
không có được.
Xe rẽ vào một khúc cua, từ xa đã nhìn thấy một ốc
đảo tuyệt đẹp nhô lên từ phía biển như trong truyện cổ tích. Nhà Trần Tư Tư ở khu hoa viên Di Tình đó, tuy cách xa khu trung tâm thành phố náo
nhiệt nhưng bù lại nơi đây tuyệt đối yên tĩnh, dễ chịu. Hứa Thiếu Phong
cũng rất thích sự yên tĩnh êm đềm, lại dễ tránh ánh mắt nhòm ngó của nơi này, nó khiến thế giới riêng của hai người càng trở nên tuyệt vời hơn
bao giờ hết. Đêm qua, cô cùng Hứa Thiếu Phong quay cuồng ân ái tới mấy
lần, tới mức Hứa Thiếu Phong cạn kiệt sinh lực cô mới buông tha.
Sáng nay trở dậy, thấy Hứa Thiếu Phong vẫn chìm trong giấc ngủ, cô chợt thấy ân hận, cảm thấy mình đã quá tham lam, chẳng may anh ấy có chuyện gì
thì biết làm thế nào? Nghĩ thế, cô đi nấu bữa sáng cho anh, còn mình
chẳng kịp ăn gì vội vàng tới lớp, không ngờ vẫn bị muộn mấy phút. Cô
nghĩ, trưa nay phải nấu canh dưỡng sinh để bồi bổ cho anh ấy.
Cô
nhanh chóng đánh xe vào bãi đậu, nghĩ nhất định Hứa Thiếu Phong vẫn còn ở nhà, không chừng còn chưa thèm dậy. Cô nhẹ nhàng mở cửa, định hù dọa
cho anh ta một trận. Cô thích làm mấy trò trẻ con đó, có lúc Hứa Thiếu
Phong gọi điện báo sẽ đến, cô còn cố tình trốn đi, nhân lúc Hứa Thiếu
Phong không để ý mới đột ngột xuất hiện hù anh một tiếng, rồi thích thú
nhìn bộ dạng giật mình mãi mới định thần lại được của anh. Lần này, cô
nhẹ nhàng vào nhà, lại muốn hù dọa anh một trận chơi, vậy mà khi bước
vào, cô lại chẳng thấy anh đâu. Nghĩ là anh trốn đâu đó, cô đóng cửa lại đi tìm, vừa tìm, vừa tự lẩm bẩm, em cho anh trốn, em thấy anh rồi nhé,
còn không mau ra đây đi. Có lúc, Hứa Thiếu Phong cũng học cách hù dọa
người của cô và khiến cô phải hét lên thất thanh vì sợ. Đang vừa tự nói
một mình, vừa tìm Hứa Thiếu Phong, cô liền nhìn thấy một tờ giấy nhắn do Hứa Thiếu Phong để lại trên bàn, chỉ viết vỏn vẹn mấy chữ:
Tư Tư:
Cơ quan có việc, anh phải quay về gấp.
Thiếu Phong
Tay cầm tờ giấy, cô lẳng lặng ngồi xuống, miệng lẩm bẩm: cơ quan có việc, có việc gì chứ?