Vợ Quan

Chương 42: Đứng trước cám dỗ (3)



Tâm trạng Lâm Như vừa mới vui vẻ được mấy hôm đã bị chuyện dan díu giữa Thiếu Phong và Trần tư Tư làm cho đảo lộn.

Những người không biết đến cô, tưởng cô vô cùng hạnh phúc, cuộc sống sung túc, trong công việc thì được mọi người tôn trọng, dáng vẻ lại đẹp, duyên dáng, con trai đi du học nước ngoài, chồng thì làm quan to, nhưng ai có thể biết được nỗi khổ tâm chất chứa trong lòng cô?

Trước kia, sự cố hỏa hoạn đã khiến cho cô lo lắng không yên, vì giúp Hứa Thiếu Phong bảo toàn chức vụ, cô không nề hà việc gì, cô gác chuyện tình cảm cá nhân sang một bên, không màng cả danh dự bản thân đến nhà Bí thư Thành ủy mong nói giúp cho Hứa Thiếu Phong, mặc dù không thu được kết quả gì, nhưng thực sự cô đã cố hết sức vì ông ấy. Không ngờ sự việc đó lặng xuống chưa lâu, lại mọc lên một Trần Tư Tư, cô không thể không nghĩ cách xử lý ổn thỏa sự việc này. Cô biết việc này đối với hạnh phúc của một gia đình là việc lớn nhất, nếu xử lý không tốt, không những ảnh hưởng tới hòa khí trong gia đình, mà còn làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Hứa Thiếu Phong nữa.

Không làm vợ của sếp, không thể biết được nỗi khổ của những người làm vợ sếp, không lên núi cao, không biết được sự lạnh giá trên núi cao. Dân thường có niềm vui của dân thường, vợ quan cũng có những điều khó nói của vợ quan. Nếu cô chỉ là một người bình thường, vào nhà gõ cửa cãi cọ một hồi, làm loạn hết cả lên, khiến cho tất cả hàng xóm láng giềng đều biết con hồ ly tinh đó đã dụ dỗ cướp chồng người khác, để cô ta từ giờ về sau không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, cũng khiến cho Hứa Thiếu Phong một bài học đừng vào nhầm cửa lên nhầm giường nữa. Nhưng, cô có thể không? Cô không thể, thực sự cô không thể. Không phải cô không làm được mà là cho dù có làm được đi chăng nữa thì cô cũng không làm thế. Hiện nay có bao nhiêu người đang nhòm ngó vị trí của Hứa Thiếu Phong, đang hy vọng Hứa Thiếu Phong xảy ra chuyện để họ nhảy vào vị trí của ông ấy. Vì vậy, cho dù cô có bực mình đến mấy cũng phải biết suy xét trong ngoài, khi nào cần nhịn thì phải nhịn, chuyện nhỏ mà không nhịn được thì sẽ hỏng việc lớn.

Chiều nay, Lý Mai Hoa gọi cô đi đánh mạt chược, mặc dù chẳng có hứng chút nào nhưng cô không thể không giả vờ thích thú được. Hồ Tiểu Dương nói cô là người thà chết vì sĩ diện chứ không sống để chịu tội. Cô thừa nhận đôi khi cô đúng là người như thế thật, vì sĩ diện, cô không thể không mở lòng để tác hợp cho người khác. Trong xã hội thế tục này, bạn muốn thoát tục cũng không khó, có điều là bạn phải chấp nhận hy sinh rất nhiều, rất nhiều thứ tốt đẹp khác. Mọi người đều đã là người phàm tục, thì không tránh khỏi thế tục. Hơn nữa, một vị phu nhân Phó Thị trưởng Thành phố như Lý Mai Hoa, bình thường không biết bao nhiêu người muốn làm quen cũng không thể làm quen được, bà ta đã mời bạn đến nhà chơi, là ngắm trúng bạn rồi, bạn không thể vuốt mặt mà không nể mũi.

Cô trang điểm một chút, mang theo đủ tiền, mới đóng cửa, đi xuống, nhìn thấy phía xa, chiếc xe của Đào Nhiên đang đứng đợi cô.

Đào Nhiên là người bạn trung thành nhất của cô, cho dù cô đi đâu, chỉ cần nói một tiếng, cô ấy liền trở thành người tài xế riêng của cô, dừng xe ở trước nhà đợi cô xuống, điều này khiến cô vô cùng cảm động. Chính vì có cảm giác như thế, cô mới không ít lần nói tốt cho Đào Nhiên trước mặt Hứa Thiếu Phong, mục đích chính là khiến ông ấy để ý đến vợ chồng Đào Nhiên một chút. Hứa Thiếu Phong cũng tự hiểu được ý của cô, cũng khen Vương Chính Tài rất được, ông đang nghĩ cách đề bạt ông ta lên chức Phó Cục trưởng. Sau khi tin này được Lâm Như truyền đạt lại cho Đào Nhiên, Đào Nhiên cảm kích vô cùng. Trên thực tế, chức Trưởng ban Quảng cáo của đài truyền hình mà Đào Nhiên có được cũng là nhờ sự quan tâm của Lâm Như. Hứa Thiếu Phong nói chuyện với lãnh đạo nhà đài thế là mọi chuyện được giải quyết một cách nhanh gọn. Cô có ân với Đào Nhiên, Đào Nhiên đương nhiên phải tìm cách trả nghĩa cho cô. Thường ngày, Đào Nhiên hay kéo cô đi thẩm mỹ viện, hoặc đi ngâm chân nước nóng, cứ qua lại như thế, quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật.

Lúc này, nhìn thấy Đào Nhiên đang đứng bên cạnh xe đợi cô, Lâm Như đột nhiên nhớ ra miếng ngọc phỉ thúy mà Đào Nhiên tặng cho cô ngày trước.

Cô thò tay vào cổ tìm kiếm, quyết định khi ra ngoài phải bỏ nó ra cho yên tâm. Miếng ngọc bội đó quá đặc biệt, Đào Nhiên tặng cô, cô lại tặng cho Lý Mai Hoa, Lý Mai Hoa lại tặng cho Vu Quyên Tú, Vu Quyên Tú cuối cùng lại tặng lại cho cô. Cứ như vậy, từ dưới lên trên, lai lịch của nó rất đặc biệt, điều đó khiến Lâm Như đặc biệt chú ý mỗi khi đeo nó. Nếu đi gặp Vu Quyên Tú, cô nhất định phải đeo, như thế Vu Quyên Tú mới biết được cô rất trân trọng món quà bà ấy đã tặng, bà ấy nhất định sẽ rất vui. Nhưng nếu khi đi gặp Lý Mai Hoa, cô phải tháo nó ra, không được để bà ta nhìn thấy, nếu như bà ấy nhìn thấy sẽ thấy không vui, nhẹ cũng khiến bà ấy thấy ngại, nặng sẽ khiến bà ấy hiểu nhầm, cho rằng cô cố tình đeo trước mặt để cho bà ấy trông thấy, để trêu ngươi bà ấy, nếu đúng như thế, sẽ gặp phiền phức lớn. Lâm Như biết mình nên làm gì, cô luôn thận trọng trong vấn đề này, khi không nên đeo thì tuyệt đối không được đeo, khi nào cần đeo thì nhất định phải đeo. Mặc dù mệt một chút, nhưng không còn cách nào khác, ai trong hàng ngũ những người làm phu nhân quan chức như cô cũng hiểu rõ điều đó.

Lâm Như vừa đi ra đã thấy Đào Nhiên xuống xe, sau đó là Phùng Hải Lan cũng xuống xe. Đột nhiên cô có chút không vui, hôm qua, cô mời Phùng Hải Lan ăn cơm, cô ta còn từ chối mãi không tới, hôm nay Lý Mai Hoa gọi cô ta đi đánh mạt chược đột nhiên cô ta lại rảnh. Phùng Hải Lan này liệu có phải bây giờ không cần đến cô nữa nên cũng không cần tôn trọng cô nữa, hay là vì Trương Minh Hoa và Hứa Thiếu Phong có chút bất đồng, nên bà ta cũng có cách nhìn khác với cô? Nhưng bây giờ bà ta đã xuống xe đón cô, ít nhất bà ta cũng còn chút tôn trọng, cô cũng không tính toán làm gì nữa, liền vẫy tay chào bọn họ.

Phùng Hải Lan liền cười thật tươi nói: “Chị Lâm, em thấy chị ngày càng xinh đẹp ra”.

Lâm Như biết đây là lời nịnh nọt nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận, vừa cười vừa nói: “Đâu có, tôi chỉ ước được trẻ như các cô thôi”.

Phùng Hải Lan nói: “Trông chị còn trẻ hơn chúng em ấy chứ”.

Lời nói này là thật, cô nhiều hơn Phùng Hải Lan năm, sáu tuổi, nhưng nhìn thì có vẻ vẫn trẻ hơn Phùng Hải Lan, đây cũng là một sự tự tin mỗi khi cô đối diện với bà ta. Nghe xong những lời này trong lòng cô đột nhiên thấy rất vui, liền nói: “Làm gì có chuyện đó, dù thế nào tôi cũng nhiều hơn cô năm, sáu tuổi mà”.

Đào Nhiên cười ha ha nói: “Hai chị đều rất trẻ, nhìn vào chẳng hơn em là mấy”.

Lâm Như lại cười nói: “Cô Nhiên thật biết làm cho chúng tôi vui lòng”.

Phùng Hải Lan nói: “Còn không phải vậy sao?”.

Lên xe, ba người họ cùng nhau đi đến nhà Lý Mai Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.