Lý Mai Hoa rất hiểu biết văn hóa mạt chược, mỗi lần bà ta gọi người đến đều là những người không thuộc cùng hệ thống.
Hôm nay bà ta gọi người trong hệ thống văn hóa, ngày mai lại gọi những
người trong hệ thống y tế, hôm sau nữa lại gọi những người thuộc lĩnh
vực giáo dục, tiếp lần sau lại gọi những người thuộc hệ thống khoa học
kỹ thuật. Tụ họp một thời gian dài, mọi người đều vui vẻ, có thua một
chút tiền cũng không thành vấn đề, huống hồ, những người đến đây dù lớn
dù nhỏ cũng đều là vợ quan, so với những gia đình bình thường, điều kiện kinh tế họ khá hơn rất nhiều, thua chút tiền có ai dám kêu ca phàn nàn
chứ? Có lúc bạn muốn tặng bà ta còn không dễ, chỉ có thông qua cách này, người nhận cũng dễ, mà người tặng cũng dễ, tất cả đều nằm trong quy
luật rồi.
Ba người họ lên trên lầu nhà Lý Mai Hoa, ấn nút chuông
cửa, cửa vẫn chưa mở, ở trong đã truyền ra giọng của Lý Mai Hoa: “Tôi
đang đắp mặt nạ, không làm cho mọi người sợ chứ?”
Lâm Như liền cười nói: “Chúng em cũng không phải chưa làm như thế bao giờ, chị có thể dọa ai được chứ?”
Đang nói thì cửa mở ra, trên mặt Lý Mai Hoa quả nhiên là có một lớp mặt nạ
màu trắng, giống như con quỷ ác bị vỡ đầu, nếu không phải bà ta nói
trước, không chừng đúng là làm cho người khác chết khiếp.
Lý Mai Hoa cười ha ha nói: “Vào đi, vào đi. Không ngờ các cô đến nhanh như thế, mặt nạ vẫn còn chưa khô”.
Ba người họ vừa thay dép vừa nói: “Không sao, cứ từ từ đợi nó khô rồi hãy rửa”.
Ngồi đợi ở ghế sofa, nhìn Lý Mai Hoa mặt trắng như sơn nhưng răng lại vàng
và ố đen, người cũng trở nên ngày càng xấu xí. Lý Mai Hoa cười nói: “Các cô cứ tự nhiên như ở nhà nhé, hoa quả ở trên bàn trà, uống trà thì tự
pha nhé, tôi phải đi rửa mặt đây”.
Lâm Như nói: “Vâng! Chị cứ làm việc của chị đi, chúng em tự làm”. Nói rồi lại nghĩ thầm, khi còn trẻ
phụ nữ không thích trang điểm cho lắm, tại sao cứ càng già lại càng
thích đẹp?.
Lâm Như đang chuẩn bị pha trà, Đào Nhiên lập tức đỡ
lấy nói: “Để em!”. Sự đáng yêu của Đào Nhiên chính là ở chỗ này, lúc nào cũng nhìn việc mà làm.
Lâm Như cứ cách mấy ngày lại tới nhà Lý
Mai Hoa một lần nên đã quen thuộc tất cả những thứ trong nhà bà ta. Đó
là căn nhà có kết cấu trùng điệp, diện tích hơn 200 mét vuông, đều là đồ gỗ, đồ gia dụng cũng dùng toàn hàng hiệu, vừa nhìn cũng biết là tốn
không ít tiền. Lý Mai Hoa chỉ có một cô con gái, giờ đang làm nghiên cứu sinh trên tỉnh, trong nhà bây giờ chỉ có hai người họ. Khi Chung Học
Văn đi công tác, căn nhà lớn như thế này đột nhiên rất trống trải, nếu
là bất cứ ai cũng đều cảm thấy cô đơn, chẳng trách Lý Mai Hoa lúc nào
cũng mời người tới chơi. Lâm Như không khỏi nhớ tới căn nhà của Vu Quyên Tú, theo lý mà nói, thì Bí thư phải là quan to hơn Phó Thị trưởng mấy
bậc, phòng ốc càng phải hoành tráng một chút mới phải, ấy vậy mà nhà của Vu Quyên Tú lại rất bình thường, chẳng khác gì so với nhà của người dân bình thường, xem chừng, tiền nhiều hay ít cũng không hoàn toàn phụ
thuộc chức quan cao hay thấp, mà chủ yếu là do con người.
Lý Mai Hoa rửa mặt xong, từ phòng vệ sinh đi ra, trông bà như người vừa lột xác, có vẻ tươi tắn hơn nhiều.
Đào Nhiên nói: “Làn da của chị Hoa đúng là đẹp thật, sau khi đắp mặt xong vừa mịn vừa sáng, rất giống một thiếu nữ xinh đẹp”.
Lâm Như nghĩ, Đào Nhiên đúng là yêu tinh, người đẹp, lời lẽ cũng ngọt ngào, chẳng trách ai cũng thích cô ta.
Mọi người đều quen gọi Lý Mai Hoa là “chị Hoa”, Lý Mai Hoa cũng thích người ta gọi mình như thế, hễ gọi bà ta bằng cái tên đó là bà ta lại cười. Lý Mai Hoa cười rạng rỡ nói: “Làm gì có, nếu thật sự đẹp như cô nói thì
chằng còn gì vui bằng”.
Lâm Như nói: “Đắp mặt nạ đúng là trẻ ra rất nhiều, xem ra phụ nữ nên thường xuyên chăm sóc cho bản thân mình”.
Lý Mai Hoa cười nói: “Không phải vậy chứ, già rồi, giờ có người đã gọi tôi là bác rồi”.
Phùng Hải Lan nói: “Sao thế được, đâu đến nỗi như thế”.
Lý Mai Hoa nói: “Thật đấy! Lần trước đến cửa hàng, nhìn thấy kem chống
nắng vốn định mua một lọ, kết quả là người phục vụ nói, bác ơi loại kem
chống nắng này chất lượng rất tốt. Tôi tức quá, tôi già như thế sao? Cô
ta còn đang tiếp tục giới thiệu với tôi đã bị tôi cáu không thèm nghe cô ta giới thiệu nữa, tôi không thèm mua hàng cho cô ta nữa, tốt mấy tôi
cũng không mua”.
Lý Mai Hoa vừa kể xong, mọi người liền cười vang. Lý Mai Hoa lúc thẳng thắn cũng thật vui, giống như trẻ con vậy.
Lâm Như vừa cười vừa nói: “Người nhân viên đó chắc là vừa từ quê lên, không hiểu được quy tắc của thành phố, cứ tưởng là giống như ở quê, xưng hô
với người khác càng già thì càng thể hiện mình tôn trọng người ta. Không ngờ sự tôn trọng này lại làm cho người đẹp của chúng ta giận chạy mất”.
Lý Mai Hoa được đùa vui, bèn cười nói: “Đâu còn là người đẹp nữa? Nhiều
nhất cũng chỉ là một người mang vẻ đẹp thầm kín, hoặc người đẹp nóng
tính”.
Mọi người lại được một trận cười. Lâm Như cũng trong lúc
vui vẻ ấy, quên đi phiền não của gia đình, cảm thấy quan hệ vòng tròn
này cũng có cái vui của nó.
Cũng trong giây phút vui vẻ này, bọn họ đi đến bàn mạt chược, bắt đầu chơi.
Đánh mạt chược cần vận may, có lúc bạn muốn thắng, chưa chắc đã có thể thắng được, có lúc muốn thua, ngược lại bạn lại không thua được. Lâm Như hôm
nay vốn mang tâm trạng thua cuộc tới chơi, không ngờ những cây bài bốc
lên lại rất đẹp, muốn thua cũng không thua được, không để ý thắng được
bao nhiêu, lại còn cho Lý Mai Hoa thua mấy lần. Bắt đầu từ 3h chiều, cứ
thế chơi tới 7h tối, cô đã tính toán, hình như không bị thua lần nào.
Bọn họ gọi bốn suất ăn ngoài về, rồi tiếp tục chơi. Đến 11h đêm mới kết
thúc. Lần này Lâm Như không thua nhiều, hình như Phùng Hải Lan thiệt hại nhiều nhất. Nhưng người thua không bao giờ nói thua bao nhiêu, người
thắng cũng không nói mình thắng bao nhiêu, chơi đã là vui rồi, trong
không khí mơ hồ mọi người đều hiểu ý nhau.
Từ bàn mạt chược trở
về cuộc sống hiện tại, Lâm Như còn phải đối diện với cuộc sống, còn phải đối diện với mâu thuẫn mới. Cứ nhớ đến chuyện tối qua, lòng cô một lần
nữa lại thầm đau đớn.
Đêm hôm qua, khi Hứa Thiếu Phong trở về đã
sắp sửa 12h rồi, Lâm Như vốn dĩ vẫn ở trên giường mở to hai mắt nghĩ
chuyện, vừa nghe tiếng anh ta về liền giả vờ nhắm mắt lại vẻ như đang
ngủ. Cô không muốn để ý đến anh ta, sợ không khống chế được tình cảm của mình lại cãi cọ, cô chỉ biết chọn thái độ trốn tránh. Hứa Thiếu Phong
tưởng là cô ngủ thật rồi, bèn nhẹ nhàng lên giường nằm một bên. Một lát
sau, cô cố tình lật mình, thở dài một tiếng, cô cố tình đưa tín hiệu ra
cho Hứa Thiếu Phong biết cô vẫn chưa ngủ để anh có thể hỏi thăm cô một
chút.
Cô tưởng là Hứa Thiếu Phong sẽ hỏi thăm cô, sao vẫn chưa
ngủ được? Cô cần sự quan tâm này, cho dù đó chỉ là một sự quan tâm thì
cô cũng cần. Nhưng đợi lâu lắm vẫn không thấy Hứa Thiếu Phong có động
tĩnh gì, liền muốn hỏi "Ông về rồi à?" để ông biết cô vẫn chưa ngủ, còn
đang đợi ông. Thế nhưng, lúc định nói, lại nghe thấy Hứa Thiếu Phong
ngáy khò khò, sự mong đợi lúc nãy chốc lát đã biến thành tức giận. Đồ
con lợn! Bị Trần Tư Tư làm cho mệt quá nên trở về nhà chỉ biết ngủ thôi!
Buổi sáng khi tỉnh dậy, vừa nhìn thấy Hứa Thiếu Phong vẫn ngủ rất ngon, cô
lại thấy tức trong người. Trong lòng nghĩ đất nhà còn hoang, ông còn
muốn chạy tới nhà người khác trồng trọt, trồng trọt mệt rồi lại về bắt
tôi hầu hạ. Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn chuẩn bị bữa sáng cho ông ấy. Sau khi luyện xong yoga trở về, cô lại nấu canh cho ông ấy ăn. Cô muốn cho ông
ấy biết dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì gia đình mãi mãi là bến bờ cho ông quay về khi mệt mỏi, là mảnh đất thuộc về ông, khiến cho tâm hồn
ông được bình an.
Lên lầu, cô tưởng Hứa Thiếu Phong vẫn chưa về,
không ngờ sau khi mở cửa ra lại nhìn thấy ông đang ngồi xem ti vi, ít
nhiều thì điều này cũng làm cô cảm thấy một chút ấm áp.
Hứa Thiếu Phong hỏi một tiếng: “Xong rồi sao?”
Cô nói: “Xong rồi. Tối ông ăn gì?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Tôi ra ngoài ăn tạm vài thứ, nhìn dáng vẻ bà thế này nhất định là thua rồi”.
Lâm Như cười một cái rồi nói: “Trong trường hợp đó thì có thể thắng được hay không? Chưa chơi cũng biết là phải thua rồi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Không sao, có lúc, thua là để thắng. Mệt rồi, nên đi nghỉ sớm đi”.
Cô không đáp lại lời nào, tấm lòng của phụ nữ đúng là mềm, thực ra sự tức
giận oán trách của cô với ông vẫn chưa hết, nhưng chỉ cần một câu quan
tâm nhẹ nhàng này thôi, lại kích thích sự mềm yếu trong lòng cô, khiến
cô cảm thấy ấm áp, cũng có được một cảm giác yên tâm.
Cô đang chuẩn bị đi tắm, không ngờ Hứa Thiếu Phong lại nói: “Lúc nãy Đông Đông vừa gọi điện về”.
Lâm Như vừa nghe nói tới Đông Đông, trong lòng lập tức bừng tỉnh. Con trai
chính là mặt trời của cô, là trụ cột tinh thần của cô, cho dù ở bất cứ
lúc nào, trong bất cứ tình hình nào, chỉ cần nhắc tới con trai Đông
Đông, cô lại có tinh thần trở lại. Cô vội vàng hỏi: “Đông Đông có ổn
không? Nó có nói gì không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Nó rất tốt, nó
nói bảo chúng ta không nên lo lắng cho nó”. Hứa Thiếu Phong nắm được sự
mềm yếu này của cô, lúc nào cô không vui thì chỉ cần nhắc tới Đông Đông
là có thể hóa giải mọi chuyện.
Lâm Như nói: “Thằng bé này, ở nơi
xa xôi như thế, làm sao chúng ta có thể yên tâm được cơ chứ? Nó có nói
nó gặp khó khăn gì trong cuộc sống không?”
Hứa Thiếu Phong nói:
“Lần trước không phải nó đã nói rồi sao? Nó còn kiếm được việc làm thêm, lần này không thấy nói gì, có lẽ là không có khó khăn gì đâu”.
Lâm Như nói: “Thế ông không thể hỏi được một câu à? Dù gì cũng là một người bố, cứ như nó không phải con ruột của ông vậy, chẳng biết thương yêu nó chút nào”.
Hứa Thiếu Phong cười nói: “May mà tôi còn là bố đẻ của nó, nếu là bố dượng thì thảm rồi”.
Lâm Như nói: “Ông lại nói linh tinh cái gì thế?”. Cô vốn dĩ muốn cười, cứ
nghĩ đến con hồ ly tinh Trần Tư Tư kia là cô lại không cười nổi nữa, cúi đầu đi vào nhà tắm.