Vợ Quan

Chương 45: Đứng trước cám dỗ (6)



Thật ra, Trần Tư Tư cũng muốn có một đứa con, nếu Hứa Thiếu Phong không thể ly hôn, cô sẽ nuôi nó một mình.

Hồ Tiểu Dương cười ha ha nói: “Cô thật là giỏi, không ngờ cô đã hành động trước một bước rồi. Đương nhiên phương án đầu tiên tôi nói chưa chắc đã là thượng sách, trong đó vẫn còn một khả năng khác, ví dụ như, nếu vợ của ông ta tương đối lợi hại, mà còn yêu thương chồng sâu sắc, bà ta nhất quyết không ly hôn, thậm chí còn ép chồng đoạn tuyệt quan hệ với cô, đến lúc đó e rằng đến quan hệ người tình cũng không giữ được nữa. Như thế thì chọn theo cách của cô cũng không phải là không có lý. Giờ tôi muốn hỏi, cô đã mang thai được mấy tháng rồi, ông ấy có biết không?”

Trần Tư Tư nói: “Mới vừa ốm nghén, em vẫn chưa nói với anh ấy, chị nói em có nên nói cho anh ấy biết không?”

Hồ Tiểu Dương nói: “Việc này nói cho cùng thì cũng không thể nào giấu được ông ấy, tôi khuyên cô nên nói với ông ta một tiếng, để tránh đến lúc đó ông ta trách cô thì không hay đâu”.

Trần Tư Tư nói: “Em cũng nghĩ nên nói sớm cho anh ấy biết, nhưng em sợ nói rồi, anh ấy sẽ bắt em bỏ cái thai đi, lúc ấy em có nên nghe theo lời anh ấy hay không? Thực ra, em cũng muốn có một đứa con, nếu anh ấy không thể ly hôn, em sẽ nuôi nó một mình”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Thế này nhé, chúng ta chơi một trò chơi, cô hãy từ từ nhắm mắt lại, chỉ nghe tôi nói, cô trả lời, được không?”

Trần Tư Tư nói: “Được ạ!”, nói rồi nhắm mắt lại.

Hồ Tiểu Dương nói: “Bây giờ, cô có thể tưởng tượng bên cạnh cô có một cái bảng thật lớn, tôi muốn cô viết tên của 20 người mà cô khó có thể bỏ được. Cô bắt đầu viết đi”.

Trần Tư Tư từ từ nghĩ ra 20 người thân thiết nhất với cô, trong đó có bố mẹ cô, đương nhiên là có Hứa Thiếu Phong, còn có đứa trẻ trong bụng, còn có người bạn ở Thâm Quyến tên là Mã Được Được. Sau khi viết xong, mới nói: “Em viết xong rồi”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Viết cả tên đứa bé trong bụng cô nữa”.

Trần Tư Tư nói: “Em viết lên rồi”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Em hãy gạch đi một người trong đó mà em cho là không quan trọng nhất”.

Trần Tư Tư nghĩ đi nghĩ lại gạch đi tên của một người hàng xóm.

Hồ Tiểu Dương nói: “Em hãy gạch thêm một người nữa”.

Trần Tư Tư lại gạch đi một người nữa.

Hồ Tiểu Dương nói: “Em hãy gạch đi một người nữa”.

Trần Tư Tư gạch đi người bạn học Mã Được Được của cô.

……..

Hồ Tiểu Dương nói: “Bây giờ trên bảng chỉ còn lại có bốn người, họ là ai?”

Trần Tư Tư nói: “Là bố mẹ em, anh ấy và con em”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Nếu coi bố mẹ em là một, thì chỉ còn ba người, em hãy tiếp tục gạch đi một người nữa”.

Trần Tư Tư ngần ngừ một lát nói: “Chị Tiểu Dương à, việc này khó quá. Giữa bốn người này em không thể nói chọn lựa hay không, nếu phải lựa chọn giữa họ thì em sẽ sụp đổ mất, nên kết thúc trò chơi này ở đây thôi”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Thế cũng được, em mở mắt ra”.

Trần Tư Tư mở mắt ra nói: “Trắc nghiệm kiểu này thật sự quá nghiệt ngã, em không chịu nổi, thật sự không chịu nổi”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Đây thực ra là một trắc nghiệm từng được thực hiện ở Mỹ. Tôi chỉ áp dụng thôi. Chuyện là thế này, có một vị giáo sư sau khi giảng bài xong, ông ấy nói với cả lớp: Chúng ta chơi một trò chơi, có được không? Ai lên thử trước nào? Một nữ sinh liền mạnh dạn giơ tay lên bảng. Giáo sư yêu cầu cô ấy phải viết ra tên của 20 người có quan hệ thân thiết nhất với cô, sau đó bắt cô ấy gạch đi từng người từng người một, cho đến khi chỉ còn lại có ba người, giáo sư yêu cầu cô ấy gạch tiếp đi một người nữa, cô ấy cầm bút lên, gạch đi bố mẹ. Giáo sư nói: Mời em gạch đi một người nữa. Cô ấy đờ ra, run rẩy cầm phấn lên từ từ và kiên quyết gạch đi tên của người con trai. Ngay sau đó cô òa khóc, thế này thực sự đau khổ. Giáo sư đợi cô ấy bình tĩnh lại, mới hỏi: Những người thân thiết nhất với em nên là bố mẹ em và con cái của em, bởi vì bố mẹ là người đã nuôi dưỡng giáo dục em, con cái em là người em sinh ra, còn chồng là người em có thể tìm mới được, thế thì tại sao chồng lại là người mà em khó vứt bỏ nhất? Cả lớp yên lặng theo dõi cô ấy, đợi chờ câu trả lời. Người nữ sinh vừa bình tĩnh vừa nhẹ nhàng nói, cũng với sự chảy trôi của thời gian, bố mẹ sẽ sớm rời chúng ta đi, sau khi con cái trưởng thành nhất định cũng sẽ rời bỏ chúng ta, người bạn thực sự ở bên ta suốt cuộc đời chỉ có chồng. Thực ra, cuộc sống giống như củ hành tây, cắt đi từng lớp từng lớp một, nhất định sẽ có một lớp làm cho chúng ta rơi lệ”.

Trần Tư Tư nói: “Ý của chị là… bảo em từ bỏ đứa trẻ?”

Hồ Tiểu Dương nói: “Tại sao giáo sư lại bắt nữ sinh đó làm như cắt hành nhất định phải cắt tới lớp cuối cùng? Bởi vì đây không phải là việc mà người khác có thể thay thế được, đáp án chính là lựa chọn cuối cùng”.

Lúc này Trần Tư Tư mới suy nghĩ và nói: “Em đã rõ ý của chị rồi, em sẽ nghĩ lại cho thật kỹ”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Em nên suy nghĩ lại cho thật kỹ. Giờ tôi vẫn chưa muốn có con, có người hỏi tôi tại sao, tôi trả lời thực sự tôi vẫn chưa biết khi nào nên có. Việc có nên có con hay không hoàn toàn phụ thuộc vào điều kiện và tình cảm của tôi, đó mới là cái quyết định, cô nghĩ xem liệu có đúng không?”

Trần Tư Tư gật đầu nói: “Cảm ơn chị Tiểu Dương”.

Ra khỏi Trung tâm Tư vấn Tâm lý Dương Quang, Trần Tư Tư cảm thấy Hồ Tiểu Dương không hổ danh là cử nhân tâm lý học, nói rất có trình độ, có trước có sau, toàn là đạo lý, trong cái thâm thúy có chứa triết lý. Cho dù như thế, những uẩn khúc trong lòng vẫn như khói đen bao trùm lấy cô, có thể cũng như Hồ Tiểu Dương nói, đáp án chính là ở trong lòng, cô cần suy nghĩ thật kỹ rồi hãy đưa ra quyết định”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.