Hứa Thiếu Phong chẳng bao giờ chủ động đưa tiền lương, tự
nhiên lần này lại đưa nên Lâm Như thấy có phần hơi lạ.
Từ con đường Tình Nhân đi xuống, đi qua hơn 200 m cầu xuyên lòng biển là
đến đảo Dã Hồ. Đảo Dã Hồ là một hòn đảo nằm độc lập, bốn mặt là biển,
phong cảnh hữu tình. Bến Vọng Xuân nằm ngay trên mặt hồ, giống như là
một chiếc thuyền du lịch ở phía xa dừng lại. Chỉ khi đến gần, mới có thể nhìn thấy rõ nó hoàn toàn là một công trình kiến trúc phỏng theo lối
cổ, rường cột chạm trổ, mái cong đối xứng, mỹ lệ hoành tráng. Đứng ở cửa là những cô gái mặc sườn xám đang chào đón khách, khi nhìn thấy Lâm Như và Hồ Tiểu Dương liền gật đầu mỉm cười, hỏi rõ phòng họ đã đặt rồi đưa
hai người lên trên lầu. Bến Vọng Xuân có tất cả bốn tầng, mỗi tầng đều
có phòng hát, phòng nào cũng nằm sát biển, trang trí cầu kỳ. Nơi như thế này, chỉ có những vị quan chức tiêu tiền công quỹ hoặc những đại gia
nhiều tiền mới có thể bước vào, còn những người bình thường chỉ dám nhìn ngắm rồi quay đi.
Lâm Như và Hồ Tiểu Dương đi vào phòng ăn, thấy A Xán đang đứng ở gần cửa sổ nhìn ngắm xa xăm, dáng vẻ đó quả là rất
giống một doanh nhân thành đạt. Hồ Tiểu Dương liền gọi một tiếng:
“Hello, ông xã về rồi à?”
A Xán quay đầu lại, vui mừng nói: “Về rồi!”, sau đó nói với Lâm như: “Chị, anh rể đâu? Em đã bảo Tiểu Dương mời cơm anh rể mà?”
Lâm Như nói: “Dạo này ông ấy nhiều việc, buổi tối còn họp hành, không đến được. Cậu còn mời những ai nữa?”
A Xán nói: “Không mời ai cả, chỉ mời chị và anh rể. Nếu anh rể không đến được thì ba người chúng ta tiến hành vậy”.
Lâm Như nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu mời cả người ngoài, toàn người trong nhà, hà tất phải đến nơi sang trọng như thế này?”
A Xán cười: “Không có gì, người trong nhà chúng ta càng nên hưởng thụ”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chồng em nói đúng đấy, mục đích kiếm tiền là vì
cái gì chứ? Không phải là để hưởng thụ hay sao, không thể hưởng thụ thì
làm khổ cực như thế để làm gì?”
Lâm Như nói: “Được! Được! Được! Hưởng thụ, hưởng thụ! Hôm nay phải ăn một bữa cho A Xán chết thôi”.
“Chỉ cần chị vui lòng, em nguyện ngày nào cũng để chị cắt cổ”, A Xán nói.
Hồ Tiểu Dương vừa gọi món, vừa nói: “Không ngờ A Xán nhà mình càng ngày càng biết nói chuyện. Chị, chị muốn ăn gì?”
Lâm Như nói: “Tùy chọn, hai món đi. A Xán nhà em vốn dĩ đã biết nói chuyện, giờ em mới biết à? Nếu cậu ấy không biết nói chuyện, thì sao có thể tán đổ được đại mỹ nhân như em chứ?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Là em quyến rũ ông ấy hay ông ấy quyến rũ em đều rất khó nói”.
Lâm Như nhìn thoáng qua Hồ Tiểu Dương đang gọi món, lại nhìn qua A Xán đang ngó thực đơn. Dáng người của A Xán không cao, hơi hói, mặt vuông chữ
điền, mắt sâu, mũi dọc hành, môi dày. Mới đầu cô nghĩ rằng A Xán phải
nhiều hơn Tiểu Dương đến mười tuổi, dáng người cũng bình thường, hơn nữa lại là người đã có vợ, chẳng có điểm nào xứng được với Tiểu Dương. Bây
giờ hai người đó ở với nhau lại thấy chẳng có gì là không xứng cả.
Đồ ăn đã gọi xong, Hồ Tiểu Dương mới nói với Lâm Như: “Chị, không phải là
chị tìm chồng em có việc sao? Có cần em lánh mặt đi một chút không?”
Lâm Như nói: “Không cần. Giữa tôi và A Xán thì có chuyện gì giấu nổi cô đâu”.
Hồ Tiểu Dương liền ngoác miệng cười: “Thế thì mời chị chỉ giáo cho!”
A Xán vui mừng nói: “Chị, liệu có phải chị lại lấy được công trình nào cho em không?”
“Đồ hám tiền! Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới công trình lớn, chẳng phải cậu
đang đảm nhận một công trình lớn ở Thâm Quyến sao, còn muốn cái lớn hơn
thế nữa à?”, Lâm Như nói.
“Thế là chuyện gì? Chị mau nói đi! Em hồi hộp quá!”, Hồ Tiểu Dương sốt sắng hỏi.
Lâm Như nói: “Cô có nhớ hôm trước trên sân thượng nhà tôi, chúng ta thấy
hỏa hoạn, cô có biết nó xảy ra ở đâu không? Chính là ở vũ trường Chim
Thiên Đường tại Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng của thành phố
chúng ta đó”.
Hồ Tiểu Dương chớp chớp mắt nói: “Biết ạ. Trên báo
cũng đưa tin, em cũng đã xem, hình như là thiêu chết 2 người, làm bị
thương hơn 10 người, rất thê thảm. Sao, điều này thì có can hệ gì tới A
Xán nhà em?”
Lâm Như nói: “Nếu nói là không có liên can, thì cũng có thể coi là không có liên can, vì chúng ta không đến đó, không phải
chúng ta làm cháy nơi đó. Nếu nói là có liên quan thì đều có liên quan
tới A Xán và tôi. Sao lại nói thế? Bởi vì khi đó yêu cầu tất cả diện
tích Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng đều phải dùng vật liệu
chống cháy để thi công, bây giờ bị lửa đốt cháy thiêu rụi hết, nếu cấp
trên điều tra tới, biết giải thích như thế nào đây? Nghe anh rể cô nói,
trên tỉnh và trên thành phố họ rất quan tâm tới vụ hỏa hoạn này, còn
thành lập Tổ Điều tra sự cố gì gì đó, tôi chỉ sợ đến lúc đó không dễ đối phó”.
A Xán nghe xong, cười ha hả nói: “Chị, em còn tưởng vì
chuyện gì, hóa ra là chuyện này à? Nếu ở trên muốn điều tra đến cùng,
nhất định sẽ phải điều tra đến căn nguyên của vụ hỏa hoạn, nhất định
không thể điều tra tới công tác hoàn thiện được tiến hành từ ba năm
trước. Hơn nữa, nếu họ muốn điều tra chuyện hoàn thiện thì em cũng có
thể đấu với họ đến cùng. Loại vật liệu mà em thi công đều là loại vật
liệu chống cháy nhưng vật liệu chống cháy cũng có mức giới hạn chịu đựng của nó, lửa nhỏ có thể phòng, lửa to tới mức thiêu chết người thì phòng kiểu gì? Không kể là chất liệu chống cháy, ngay cả tấm gang chống cháy
cũng bị thiêu rụi nữa là. Chị à, chị đúng là buồn lo vô cớ, vốn dĩ
chuyện chẳng có gì to tát, chị toàn là tự chuốc mệt vào thân. Chị yên
tâm, nếu thực sự có người điều tra đến tận cùng, em sẽ chịu trách nhiệm
giải thích cho mọi người.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, A Xán nói
không sai. Đây là ở đâu chứ, bọn họ không buồn chán đến mức không có
việc làm, bỏ gốc lấy ngọn truy cứu chuyện vật liệu chống cháy đâu”.
“Có một vài chuyện, không sợ thường xuyên, chỉ sợ những lúc đột xuất. Có sự chuẩn bị về mặt tư tưởng thì ở trên có điều tra tới cũng dễ ứng phó”,
Lâm Như nói.
A Xán nói: “Chị chẳng gì cũng là vợ của sếp, làm
việc gì cũng tính toán cặn kẽ chứ không thô lỗ như chúng em. Được rồi,
nghe chị, em sẽ làm tốt công tác chuẩn bị, ứng phó với điều bất trắc.
Nếu không có điều bất trắc, em cũng làm tốt việc đó”.
Lâm Như
liền cười và nói: “Đúng là hai vợ chồng đều ảnh hưởng lẫn nhau, trước
đây A Xán cũng không nói nhiều như thế này, sau khi ở với Tiểu Dương
cách nói chuyện cũng bị lây nhiễm nặng”.
Hồ Tiểu Dương phân bua:
“Chị, anh ấy vốn rất lắm mồm, chỉ tại hồi đó chị không đồng ý cho em và
anh ấy qua lại với nhau nên anh ấy gặp chị mới thấy sợ, mới không dám
nói nhiều thôi ”.
Lâm Như nói: “Tôi lợi hại đến thế sao?”
A Xán nói: “Đúng thế, khi ấy mỗi lần gặp chị em đều thấy sợ”.
Lâm Như không nhịn được cười phá lên, nhìn từng món ăn lần lượt được bê lên bàn liền cười nói: “Nói vớ vẩn, đừng nghĩ tôi là cọp. Nào, cùng ăn
thôi”.
Lâm Như nghe họ giải thích như thế, tâm trạng bớt lo hơn
rất nhiều, nghĩ thấy cũng đúng, chỉ là Hứa Thiếu Phong lo nghĩ quá
nhiều, làm cho bà cũng lo theo.
A Xán gắp một đũa thức ăn cho Hồ Tiểu Dương nói: “Nào, nhường cho em trước, những ngày này em vất vả rồi”.
Hồ Tiểu Dương liền cười nói: “A Xán bây giờ ngày càng được lòng người rồi, mỗi tội tật hút thuốc uống rượu là vẫn chưa sửa được, có thể bỏ được
thì tốt”.
A Xán nói: “Chẳng có cách nào, có lúc vì hội họp, nếu không uống, không hút làm sao có thể tiếp đãi mọi người tốt được?”
“Sao mà giọng điệu của cậu và của Hứa Thiếu Phong giống hệt nhau thế? Không
uống rượu, không hút thuốc thì không thể tiếp đãi khách được tốt sao?
Tôi thấy đó chỉ là cái cớ”, Lâm Như nói.
A Xán lại cười rồi nói
tiếp: “Có một câu chuyện cười, kể về người không hút thuốc không uống
rượu, tôi kể cho mọi người nghe xem anh ta là người như thế nào nhé: Một vị tiên sinh đang lái xe, có một người ăn mày đi tới, người ăn mày gõ
cửa xe nói cho ông ta xin ít tiền. Vị tiên sinh nhìn người ăn mày một
lát rồi nói cho ông ta thuốc lá có được không. Người ăn mày nói ông ta
không hút thuốc, cho ông ấy xin chút tiền. Tiên sinh nói trên xe có bia
và muốn cho ông ấy uống. Người ăn mày nói không uống rượu bia, chỉ xin
chút tiền thôi. Tiên sinh bèn nói muốn đưa ông ăn mày đến tiệm mạt
chược, bảo anh ta sẽ trả tiền, còn ông ăn mày chỉ việc đánh, thắng thì
cho hết ông ăn mày. Người ăn mày nói không đánh bạc và vẫn một mực xin
vị tiên sinh đó một chút tiền. Vị tiên sinh lại nói sẽ đưa ông ăn mày
đến Trung tâm Sang Na thưởng thức sự phục vụ dành cho bậc đế vương.
Người ăn mày nói, tôi không thích kỹ nữ, cho tôi tiền. Vị tiên sinh nói: Thế ông lên xe cùng tôi về nhà, tôi sẽ cho vợ tôi thấy một người đàn
ông không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bạc, không chơi gái,
xem bộ dạng của họ trông như thế nào!”
Lâm Như và Hồ Tiểu Dương nghe xong không nhịn được cười.
A Xán cười nói với Hồ Tiểu Dương: “Khi nào anh cũng sẽ mang về cho em xem một người đàn ông như thế, để em xem có được không”.
Hồ Tiểu Dương nhìn A Xán bằng nửa con mắt nói: “Đi! Đi ngay đi! Anh đáo để thật đấy!”
A Xán cười một cách sung sướng.
Lâm Như trông vẻ hạnh phúc của hai người, trong lòng liền nghĩ ngày trước
Hồ Tiểu Dương không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cứ bám lấy kẻ đã có vợ này, thật ra, con người A Xán cũng có điểm đáng yêu của anh ta, cô
liền cười nói: “A Xán liệu có phải cũng có ai đó khác ở bên ngoài rồi,
mới nghĩ cách đưa người ăn mày về làm cái ngụy biện với Tiểu Dương?”
A Xán lập tức xua tay: “Làm gì có! Tôi đây không biết đùa đâu, làm gì dám?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Thế cũng chưa chắc, anh ở bên ngoài có hay không làm sao em biết được?”
A Xán nói: “Làm sao mà không biết chứ? Anh ở bên ngoài có người khác hay không lẽ nào lòng em không rõ?”
Hồ Tiểu Dương nghe rồi cười tít mắt.
Lâm Như nguýt Hồ Tiểu Dương một cái rồi nói: “Ngốc ạ”. Nói xong, đột nhiên
nghĩ ra, hiểu rõ ý nói của A Xán và cái cười của Hồ Tiểu Dương, nhớ đến
việc Hứa Thiếu Phong chẳng bao giờ chủ động đưa tiền lương, tự nhiên lần này lại đưa cho cô nên có phần hơi lạ.
Ăn tối ở nhà hàng đến mãi nửa đêm mới về, phố đã lên đèn, đưa mắt nhìn sang hai bên đường, cảnh
đêm ở thành phố Hải Tân thật làm say đắm lòng người, từng mái cong cong
hình vảy cá của các tòa nhà cao tầng in xuống đường bờ biển dài và đẹp,
lúc ẩn lúc hiện tạc lên bức tranh tráng lệ, khiến cho con đường Tình
Nhân trở nên lung linh huyền ảo hơn. Hòn đảo này còn có nhiều nét quyến
rũ khác, bồng bềnh trên mặt biển là những chiếc thuyền cá với ngọn đèn
nhỏ lấp lánh, sóng biển vỗ rì rào, càng làm say đắm lòng người.
Lâm Như chầm chậm bước xuống cầu thang gỗ, vừa ngẩng đầu lên đột nhiên thấy phía trước đi tới một người đàn ông, hơn 40 tuổi, cao lớn khôi ngô,
hoạt bát phóng khoáng, thấy quen, nhưng lại không nhớ ra người đó là ai. Đến gần, mặt đối mặt, hai người suýt chút nữa có thể đồng thanh gọi tên nhau.
“Lâm Như?”, người đàn ông nói.
Lâm Như cũng reo lên: “Trần Chí Cương!”
“Không ngờ lại có thể gặp cô ở đây”, Người đàn ông nói.
“Anh đến Hải Tân khi nào?”, Lâm Như hỏi.
“Nói thì dài lắm, bây giờ tôi đến Hải Tân để làm ăn rồi. Hôm khác có thời
gian tôi mời đi cô uống trà rồi chúng ta hàn huyên nhé. Cô thay số điện
thoại rồi phải không, tôi gọi mấy lần mà không được”.
Lâm Như do dự một lát, cho anh ấy số của mình, sau đó vội vàng từ biệt.