Vô Sắc Công Tử

Chương 20



Từ lâu, Chiêu Hòa đế của Anh Triêu quốc đã muốn tìm nhi tức phụ (con dâu), thẩm định chọn lựa mãi mới được hơn mười vị tiểu thư khuê các, tất cả đều để dành cho Đại hoàng tử xem mắt. Năm ấy Anh Cảnh Hiên cũng chỉ mới mười bảy tuổi, hắn ra vẻ chẳng có gì quan trọng, xem từ trên xuống dưới, cuối cùng phán một câu.

"Dung mạo các nàng còn không đẹp bằng ta nữa là."

Lời này vừa ra, đám khuê tú đều tan nát cõi lòng. Lúc ấy các nàng kiên cường gượng tươi cười, nhưng qua hôm sau tất cả đều che mặt rơi lệ bỏ chạy mất.

Sau chuyện đó, trong dân gian Anh Triêu quốc đều đồn đãi, nói là Đại hoàng tử mọi thứ đều tốt, duy chỉ có mỗi chuyện tuyển thê tử là rất khó khăn, phàm cô nương nào cũng không lọt được vào mắt xanh của hắn, họa chăng chỉ có thần tiên muội muội nào đó giáng trần tản bộ, hắn mới bằng lòng chịu cưới.

Thật ra ngày ấy tuyển tú có không ít nữ nhi con của trọng thần trong triều. Lời đồn đãi rơi vào tai triều đình, khiến một đám lão thần bảo thủ không lấy gì làm vui vẻ. Chiêu Hòa đế tuy là hoàng đế, đắc tội với người ta, cũng không còn mặt mũi nào, vì thế, từ đó về sau không hề đề cập đến việc tuyển hoàng phi nữa.

Cứ như vậy kéo dài đến khi hắn được hai mươi tuổi, bọn hạ nhân xa xa gần gần hầu hạ Anh Cảnh Hiên, có người nói hắn thích long dương, có người đoán hắn có bệnh không tiện nói ra, dù sao bọn họ chưa từng thấy qua Đại hoàng tử nghiêm túc xem trúng người nào, cũng không hề động một chút tâm tư nào về vấn đề cưới gả.

Lúc này, Vân vĩ lang nói hắn đến Phi Nhứ lâu để xem mắt, lời nói dối ngờ ngờ như thế, ngay cả Tư Không Hạnh cũng phải khịt mũi cười nhạt. Nguyễn Phượng quay đầu đi, lén quan sát cặp mắt của hắn, nhưng cũng chỉ cười mà không nói gì.

Chỉ có Thư tiểu Đường là bị lừa. Vẻ mặt nàng kinh ngạc, quay qua trái, quay qua phải nhìn đi nhìn lại vài lần, thật thà hỏi "Vậy sao không thấy tẩu tử?"

Lúc đó Vân Trầm Nhã đang uống trà, nghe xong câu này, một ngụm trà bị sặc trong họng, thở không nổi.

Thư Đường vỗ lưng giúp hắn hết nghẹn. Sau một lúc lâu, Vân vĩ lang mới nháy cặp mắt vô tội, rầu rĩ nói: "Xem mắt thất bại." Ngừng một chút, hắn còn nói "Vị cô nương kia không thích ta."

Việc này còn hơn cả việc không thể tưởng tượng nổi rất nhiều. Nếu muốn Thư tiểu Đường chọn, nàng thà tin thỏ ăn sói, cũng không thể tin trên đời này còn có thể có vị cô nương nào không vừa mắt thần tiên ca ca của nàng.

Vân vĩ lang bày ra một bộ dạng buồn rầu, trong buồn rầu lại mang ba phần lo lắng. Thư Đường vừa thấy liền sốt ruột, nàng xoay cả người về phía Vân vĩ lang đang ngồi, tỉ mỉ nhìn hắn, giọng vô cùng quan tâm nói: "Vân quan nhân, ngươi làm sao vậy? Cứ nói với ta đi."

Vân Trầm Nhã thở dài một tiếng, không nói lời nào.

Thư Đường càng sốt ruột, lại đến bên cạnh hắn, nói: "Vân quan nhân, ngươi đừng nén trong lòng, ta thấy mà trong lòng cũng khó chịu."

Nghe thế, Vân Trầm Nhã hơi vui sướng trong lòng, lúc này mới nói hươu nói vượn bịa ra một câu chuyện dung tục cũ kỹ, nói là thật ra cô nương kia cũng không phải là không vừa mắt hắn, chỉ là nhà cô nương đó gia thế hiển hách, không chấp nhận một người sa cơ thất thế như hắn, thế nên người nhà của nàng ấy mới bổng đả uyên ương, cưỡng ép chia rẽ bọn họ. Hắn đau khổ cầu xin, thế là lão cha hung ác của cô nương kia mới chịu tạm gác lại chuyện này, bảo hắn phải đi thi khoa cử, trong vòng ba năm phải đỗ Trạng Nguyên, trong vòng năm năm phải bò lên được cái chức Đương triều tam phẩm, lúc đó mới chịu gả khuê nữ nhà mình cho hắn.

Thư Đường lại muốn hỏi tên của vị cô nương kia. Vân vĩ lang phe phẩy cây quạt, nói là nói cũng thế, không nói cũng thế mà thôi.

Đầu kia, Tư Không Hạnh nhìn tình cảnh này, quả thật muốn nôn ra. Xưa nay mỹ nhân kế đều là vì anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Hôm nay ngược lại, đường đường Đại hoàng tử của Anh Triêu quốc, tại nơi phố phường thô tục như vầy lại thi hành mỹ nam kế với một tiểu nha đầu ngốc nghếch. Giả dạng phiền muộn đáng thương để lấy lòng Thư cô nương.

Công phu hàm dưỡng của Nguyễn Phượng khá tốt, thấy tình cảnh này, không ngắt lời, cũng không tiếp lời, chỉ bình tĩnh ngồi xem.

Vân Trầm Nhã lừa lung tung một trận, cuối cùng lại than thở, nói hôm nay tới đây, cũng chỉ muốn cảm nhận không khí vui vẻ khi mọi người đến xem mắt, không ngờ là vừa đến đã cảm thấy mủi lòng “trông người mà nghĩ đến ta”.

Nói tới đây, hắn khép cây quạt lại nắm trong lòng bàn tay, một mình trầm mặc hồi lâu, sau đó Vân vĩ lang thở dài một tiếng "Đã quấy rầy rồi", vẻ mặt đau thương đứng dậy, bỏ đi xuống dưới lầu.

Tất nhiên là Tư Không Hạnh đi theo. Nguyên cái bàn giờ chỉ còn lại Nguyễn Phượng và Thư Đường hai người, không khí sớm đã không còn như trước nữa. Thư Đường quên bẵng đi câu hỏi của Nguyễn Phượng lúc nãy, giờ nàng như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngượng ngùng cười nói: "Nguyễn công tử, ta..., ta thấy Vân quan nhân tâm tình không tốt, ta đi xem hắn một chút."

Nói xong, nàng vội vàng thêm vào một câu "Ngày khác tái ngộ", rồi vội vã xuống lầu rượt theo.

Dưới một gốc liễu rũ cách Phi Nhứ lâu không xa có hai người đang đứng. Sói ba đuôi xoay mặt vào gốc cây, cười hì hì nói với Tư Không Hạnh: "Ngươi có tin hay không, ta ở dưới tàng cây này đếm đến một trăm, tiểu nha đầu ngốc nghếch kia nhất định sẽ rượt đến."

Vẻ mặt Tư Không Hạnh vô cùng bội phục nói tin.

Không lâu sau khi Thư Đường rời đi, Nguyễn Phượng trả tiền trà, rồi theo một tiểu nhị khác lên lầu ba.

Lầu ba của Phi Nhứ lâu, ngoại trừ khách quý hiếm có, rất ít người có thể lên nơi này. Vì tòa lâu này vốn là một nơi chuyên để xem mắt, nên cũng không ai có hứng thú với lầu ba.

Lầu ba bày trí cũng rất bình thường, trong phòng khách có một người đang ngồi, toàn thân mặc y phục bằng vải bố, tuổi tác khoảng độ ba mươi, dung mạo cũng rất tầm thường. Nhưng Nguyễn Phượng vừa gặp, đã cung kính chắp tay gọi: "Công tử."

Người trong bộ y phục vải bố ngồi trước bàn gật gật đầu, hỏi: "Không hỏi ra được gì à?"

Nguyễn Phượng thở dài một tiếng, nói: "Vốn định xuống tay từ nơi Thư Đường kia, xem rốt cuộc Anh Cảnh Hiên biết được bao nhiêu về chuyện Liên Binh phù. Không ngờ còn chưa hỏi ra được nửa câu, hắn đã đến Phi Nhứ lâu này. Tại hạ nghĩ Anh Cảnh Hiên là người quỷ kế đa đoan, nên không dám dò xét nữa."

Người mặc bộ y phục bằng vải bố trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng hắn có nhìn ra thân phận của Thư Đường hay không?"

Nguyễn Phượng sửng sốt, lắc đầu nói: "Có vẻ không giống như hắn đã nhìn ra." Suy nghĩ trong chốc lát, hắn lại nói "Nhưng Anh Cảnh Hiên này hành động vô cùng khó lường, tại hạ cũng đoán không ra tâm tư của hắn."

Người trong bộ y phục bằng vải bố lại suy tư một hồi, bèn nói: "Nếu đã như thế, hắn bất động thì chúng ta sẽ dẫn rắn ra khỏi hang. Chuyện của Thu Đa Hỉ và Đường Ngọc không cần quan tâm nữa, đỡ phải cùng hắn đối đầu trực tiếp, cứ xuống tay từ phía Thư Đường đi."

Nguyễn Phượng vâng dạ rồi rời đi. Người trong bộ y phục bằng vải bố ngồi tĩnh tọa trước bàn một lúc lâu, đột nhiên giơ tay phất lên bàn một cái, toàn bộ ấm tách trà đều rơi xuống đất vỡ tan tành, mà vẻ mặt của hắn vẫn không mảy may thay đổi.

Sau cuộc gặp ngày ấy với Nguyễn Phượng ở Phi Nhứ lâu, Thư tiểu Đường về nhà suy nghĩ lại, cảm thấy mình nửa đường bỏ của chạy lấy người thực là không đúng. Qua vài ngày, nàng viết một bức thư tạ lỗi, tự mình đưa đến phủ của Nguyễn Phượng. Lúc đó Nguyễn Phượng không có ở nhà, Thư Đường cũng không vào trong phủ ngồi đợi. Nàng kiếm cớ nói là phải về nhà, trên đường về đi ngang qua một vườn đào.

Cuối mùa hạ, quả đào trên cây đều chín lựng, vừa to tròn vừa hồng mọng. Thư tiểu Đường nhìn mà chảy nước miếng, nàng nhìn trái nhìn phải một hồi, thấy không có ai, bèn tiến lên hái được năm, sáu quả giấu vào trong váy, sau đó bỏ chạy.

Chạy được một đoạn đường, Thư Đường cảm thấy lương tâm cắn rứt. Nàng nghĩ nghĩ, lại vui vẻ quay trở lại, đặt dước gốc cây vài đồng tiền, sau đó mặt mày sợ hãi mà chuồn mất.

Đi tới đi lui như thế một hồi, cuối cùng khi Thư Đường trở lại khách điếm đã là buổi chiều. Nàng giấu mấy quả đào vào trong ngực, gục đầu xuống như một tên trộm, lén lút đi ra sau hậu viện.

Thình lình trên vai bị vỗ một cái, Thư tiểu Đường tức thì cả kinh nhảy dựng lên, quả đào trong lòng cũng lập tức rơi xuống. Chỉ thấy một thân ảnh hiện lên trước mắt, Thu Đa Hỉ trong một bộ xiêm y xinh đẹp vừa lúc bắt được mấy quả đào.

"Ngươi sao thế, mới vừa rồi ta và Vân công tử gọi mấy tiếng, ngươi cũng không nghe?" Thu Đa Hỉ nhìn mấy quả mật đào thơm ngon, cũng không thèm lau rửa, lập tức cầm một trái lên ăn.

Thư Đường nghe xong, nhìn lại về hướng Thu Đa Hỉ vừa tới, quả nhiên Vân Trầm Nhã đang cười tủm tỉm ngồi ở đó.

Thư tiểu Đường đoạt lại một quả đào trong lòng Thu Đa Hỉ, tiến lên đưa cho Vân Trầm Nhã, nói: "Ta hái trên đường, ngươi nếm thử xem?"

Vân vĩ lang được món bở, cũng không khách sáo, cầm quả đào xoay tròn trong tay.

Thư Đường còn vội vàng nói: "Sau khi ta hái có để lại tiền, Vân quan nhân ngươi cứ yên tâm đi."

Vân Trầm Nhã nghe thấy liền cười rộ lên. Hắn đặt quả đào lên bàn, nói với Thư Đường: "Hôm nay ta đến là để đáp tạ ngươi ngày đó đã an ủi ta." Hắn đề cập đến là chuyện hôm nọ ở Phi Nhứ lâu, lúc đó Thư Đường từ trong lâu rượt theo, tốn một đống nước miếng an ủi hắn cả buổi chiều.

Thư Đường nghe thấy, không khỏi ngượng ngùng cười cười.

Vân vĩ lang lại lấy ra một hộp gấm, đẩy đến trước mặt Thư Đường, nhẹ giọng nói: "Quà tạ lễ."

Thư tiểu Đường hồ nghi mở hộp gấm ra. Bên trong rõ ràng là cây sáo ngọc nhỏ lúc trước, nhưng chính giữa cây sáo nhỏ là kim phiến đồng ti, xem ra là để nối lại chỗ bị nứt.

Thấy Thư Đường nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, Vân Trầm Nhã ho khan một tiếng, sờ sờ mũi, nói: "Đúng vậy, là cây sáo ngọc trước đây. Mặc dù bị gãy qua, nhưng giờ được nối lại khá tốt. Ta đã thử rồi, âm điệu cũng không khác gì lúc trước cả."

Có những chuyện hắn không nói ra. Ví dụ như, hắn biết, nếu lại mua ngọc làm ra một cây sáo khác tặng cho Thư Đường, theo tính cách của Thư tiểu Đường, nhất định sẽ nhận lấy, nhưng cũng nhất định sẽ trả tiền lại cho hắn. Ví dụ như, ngày đó, hắn được Thư Đường an ủi một trận, đêm đó trở lại phủ, ma xui quỷ khiến thế nào liền gọi hạ nhân toàn phủ dậy, đốt đèn thắp đuốc đi tìm cây sáo bị hắn bẻ gãy làm hai đoạn kia. Ví dụ như, dùng kim phiến đồng ti nối lại hai đoạn gẫy của cây sáo kia, số bạc bỏ ra để hoàn thành chuyện này, thật ra là đủ để mua đến ba cây sáo ngọc mới, vì cửa hàng nối ngọc này, đắt ở chỗ tay nghề tinh xảo.

Thư Đường sờ sờ lên cây sáo ngọc, lại lướt qua mảnh kim loại kia. Không biết vì sao, tim của nàng đập thật nhanh, bên tai cũng hơi bị nóng lên. Sau một lúc lâu nàng vẫn không nói chuyện, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Vân Trầm Nhã, bỗng nhiên cảm thấy bối rối, tay chân thừa thãi không biết để ở đâu, đôi mắt cũng không biết phải nhìn về hướng nào.

Đang lúc không biết phải làm sao, nàng đành phải quay đầu nhìn nhìn Thu Đa Hỉ. Thu Đa Hỉ vẫn còn đang tập trung tinh thần gặm đào.

Thư Đường lại trầm mặc quay đầu sang, đóng hộp gấm lại ôm vào trong ngực, nói: "Đa tạ Vân quan nhân." Nói xong, nàng lại vươn tay, đẩy quả đào trên bàn đến trước mặt Vân Trầm Nhã, giống như để đáp lễ lại.

Hai người đều có chút không được tự nhiên. Vân Trầm Nhã rút quạt ra, ra sức mà quạt. Sau khi đầu óc thanh tỉnh một chút, hắn mới nói: "A, đúng rồi, ta mới vừa nghe Thu cô nương nói, hôm nay nàng ấy tới đây là có chuyện quan trọng muốn tìm chúng ta."

Lúc này, Thu Đa Hỉ cũng đã gặm xong quả đào. Nghe Vân Trầm Nhã nhắc tới chính sự, nàng vội vàng chạy tới, vỗ mạnh lên bàn một cái, lớn tiếng nói: "tiểu Thư, Vân công tử, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Vừa mở miệng, một họng đầy lông đào của nàng đã văng lên đầy mặt hai người. Thu Đa Hỉ thấy thế cũng có chút ngượng ngùng, nàng nghiêm mặt rút khăn lau miệng, môi ngậm lại nói một cách khó nhọc: "tiểu Thư, hôm qua ta vừa được cha ta thả ra đã nghe người ta nói Đường Ngọc xảy ra chuyện. Ta chạy tới ngoại ô Đông thành xem, ngươi đoán thử coi? Hắn ấy vậy mà, ấy vậy mà thích một nam nhân như thế!"

Sói ba đuôi bí hiểm phe phẩy quạt.

Thư Đường nghe xong, khó hiểu hỏi: "Như thế là thế nào?"

Thu Đa Hỉ căn bản không có trả lời nàng, lại duỗi tay đập lên bàn một cái, vô cùng phẫn hận: "Lúc đó ta đã nói với hắn, ta nói, cho dù hắn có muốn làm đoạn tay áo, cũng không thể coi trọng loại mặt hàng như thế này a. Ta giận hết sức, muốn dẫn hắn đi. Nhưng hắn lại cố tình không chịu đi theo ta, nói muốn chờ Vân công tử đến, hắn mới có thể rời đi. Ta nghĩ hắn thật tâm coi trọng Vân công tử, nhưng lại tìm không được chỗ ở của Vân công tử, đành phải đến đây tìm ngươi. Nào ngờ may mắn, mới đây đã gặp được hai người các ngươi."

Nói xong, nàng vừa túm lấy Thư Đường kéo đi, vừa kêu gọi Vân Trầm Nhã đang sặc trà bên cạnh "Cứu người như cứu hoả, chúng ta mau chạy đến thành Đông xem đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.