Một câu nhẹ nhàng đơn giản, bình tĩnh ngắn gọn, lại
khiến tất cả mọi người có mặt đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Thật lâu sau, người trong lòng động đậy. Vân Trầm Nhã
khẽ buông Thư Đường ra, khóe môi mỉm cười, ánh mắt như có như không thoáng liếc
qua Nguyễn Phượng.
Nguyễn Phượng sửng sốt, tức thì hiểu ý chắp tay hướng
trên đài, nói: "Ngự sử đại nhân, Hồ công tử mới vừa rồi đã nói, chỉ cần có
người chịu cưới Thư cô nương, mọi khúc mắc lúc trước đều xóa sạch. Nay...” hắn
tạm ngừng, quay đầu lại nhìn vào mắt Vân Trầm Nhã "Nay nếu Vân công tử đã
nguyện ý cưới Thư cô nương làm thê tử, vậy..."
"Khoan đã..." giọng Hồ Thông vang lên.
Hôm nay Hồ Thông ầm ĩ bức bách Thư tiểu Đường như thế
vốn là muốn khích Vân Trầm Nhã ra mặt. Hắn nghĩ, thay vì mình ngầm giở trò với
Vân vĩ lang, tốt xấu gì mình cũng là cường hào ác bá ở Kinh Hoa thành này, nếu
có thể đem tranh chấp giữa hai người làm rõ trước mặt mọi người, bằng vào xuất
thân và quyền thế của Hồ Thông hắn, đối phó với một thương nhân Anh Triêu Quốc
như Vân Trầm Nhã, nhất định là sẽ dễ như bỡn.
"Hồ mỗ lúc nãy nói là nếu có người nguyện ý cưới
Thư Đường, chỉ giới hạn là nam tử trong Nam Tuấn quốc mà thôi. Không biết Vân
công tử đường đường là người của Thần Châu Đại Anh Triêu quốc, có tư cách gì
can thiệp đến chuyện phiền phức trong Kinh Hoa thành này?" Hồ Thông chậm
rãi nói, giọng đầy khiêu khích.
Thu Đa Hỉ nghe xong tức giận vô cùng, chỉ thẳng vào
mặt Hồ Thông nói: "Vậy tại sao hồi nãy không nói rõ ràng?! Cố tình đợi đến
khi Vân công tử nguyện ý cưới tiểu Đường, mới cố ý thêm vào. Đây rõ ràng là làm
khó làm dễ tiểu Đường và Vân công tử..."
"Đại nhân!" Hồ Thông không để ý tới Thu Đa
Hỉ, ngược lại chỉ chắp tay hướng về phía Tả ngự sử, mặt mày tức giận "Cũng
không phải là Hồ mỗ muốn làm khó dễ gì Vân công tử, Hồ mỗ cũng không cố ý muốn
làm Vân công tử khó xử."
"Ngày đó Thư Đường ở đầu đường đả thương người,
quả thật Vân Trầm Nhã là đồng bọn của nàng ta. Thư Đường đánh gã người hầu tùy
thân của ta đến tàn phế, Vân Trầm Nhã lại ỷ vào sức lực của bản thân, một mình
đánh cho mười tên thủ hạ của ta đều tàn phế. Nếu không tận lực chữa chạy kịp
thời, chỉ sợ... chỉ sợ đã sớm xảy ra án mạng rồi!"
Lời này vừa thốt ra, Tả ngự sử còn chưa kịp lên tiếng,
lại nghe Nguyễn Phượng cười lạnh nói "Chỉ một người đã có thể khiến hơn
mười tên bị thương đến tàn phế, thủ hạ của ngươi thật không khỏi có chút vô
dụng đó."
Hồ Thông xanh mặt, miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Tả ngự sử hỏi: "Vân Trầm Nhã, có việc này hay
không?"
Vân vĩ lang cười cười "Có a." Hắn không thèm
để ý chút nào liếc Hồ Thông một cái "Không dấu giếm gì Đại nhân, ngày đó ở
đầu đường, ngoại trừ hơn mười tên thủ hạ của hắn, ngay cả cái tên lúc nãy bảo
rằng bị tiểu Đường đả thương, đều bị ta đánh gãy gân tay gân chân cả."
Thừa nhận sự thật như vậy, nhưng ngữ khí Vân Trầm Nhã
lại vô cùng lơ là qua quýt, cứ xem như là chuyện vụn vặt ngày thường mà thôi.
Nhất thời, ngay cả Tả ngự sử cũng có chút ngẩn người
mà không biết phải làm sao.
Hồ Thông nghe xong, tất nhiên là mượn cơ hội này, lòng
đầy căm phẫn nói: "Hồ mỗ là người rộng lượng, bọn họ đả thương người, vốn
ta cũng không muốn so đo làm gì, nhưng ngươi, còn ngươi nữa..." hắn chỉ
chỉ Vân Trầm Nhã và Thư Đường "không thấy có một chút hối cải nào, nếu hôm
nay Hồ mỗ không đòi lại công đạo cho bọn thủ hạ của mình, tuyệt sẽ không bỏ
qua."
Thư Đường vốn đang đờ người ra, nghe xong những lời
này, cũng không nhịn được mở miệng: "Ngày đó ta và Vân công tử đang yên
đang lành, là tại ngươi đã dẫn theo mấy chục người đến kiếm chuyện với bọn ta
trước."
Hồ Thông hừ một tiếng: "Nói bậy nói bạ."
Nguyễn Phượng cười: "Nói đến mới thấy kỳ, chẳng
lẽ Hồ công tử xưa nay ra khỏi cửa đều phải mang theo mấy chục tên đánh thuê?
Càng kỳ hơn nữa là, ngày đó Thư cô nương và Vân công tử rõ ràng thấy các người
thanh thế rầm rộ như vậy, sao lại còn muốn trêu chọc vào các ngươi?"
Hồ Thông bị chặn họng, trong chốc lát không nói nên
lời.
Lan Nghi thấy thế, cười lạnh, lại tiến lên một bước
nói "Xin hỏi Thư cô nương, ngày đó, các ngươi gặp bọn đánh thuê ở đâu, vì
sao lại ở chung một chỗ với Vân công tử, ngươi và Vân công tử lúc đó đang làm
cái gì?"
Thư Đường nghĩ nghĩ, thành thật đáp: "Ngày ấy là
ở gần Phi Nhứ lâu, trước khi gặp bọn người đánh thuê này, ta đi chung với Vân
công tử đến xem mắt một vị tướng công họ Phùng."
Lời này vừa thốt ra, cả sảnh đường đều ồ lên.
Lan Nghi cười nói: "Cũng kỳ lạ. Thư cô nương xem
mắt, tại sao Vân công tử lại muốn đi theo." Một lát sau, lại xoay người
quỳ gối thi lễ với Tả ngự sử "Ta còn nghe nói, mỗi lần Thư Đường đi xem
mắt, tám chín phần mười đều có Vân
công tử đi cùng."
Lan Nghi vốn có ý đối với Vân Trầm Nhã, khá khen cho
một cô nương thông minh như vậy, biết xem xét thời thế, nay rõ ràng thấy Vân
Trầm Nhã không có chút tình cảm nào đối với nàng ta, mà Hồ Thông lại cùng nàng
ta trên một chiếc thuyền, nếu không chiếm được Vân Trầm Nhã, dù cho cá chết
lưới rách cũng không thể bại trận được.
Dứt lời, Lan Nghi ngầm nháy mắt ra hiệu cho bà Lưu.
Bà Lưu biết biểu ca họ hàng xa của Hồ Thông là Phương
gia ở Mục Đông Phương Diệc Phi, mà phụ thân của Hồ Thông lại giao hảo rất tốt
với Lục Vương gia, mặc dù Nguyễn Phượng đứng bên cạnh Thư Đường, nhưng cũng chỉ
nói vài câu giùm Thư Đường mà thôi, Vân Trầm Nhã chỉ là một thương nhân, so
quyền so thế đều không bằng Hồ Thông.
"Bẩm Đại nhân, ta cũng có nghe nói qua việc này.
Lúc nào Thư cô nương đi xem mắt cũng đi chung với Vân công tử. Hai người nói
dối để lừa gạt sính lễ, sau đó lại lấy cớ qua loa từ chối việc hôn nhân. Quả
thật, quả thật thái độ làm người có chút trơ trẽn..."
Lúc này Hồ Thông mới tiếp lời, nói: "Hồ mỗ đúng
là có nghe nói đến việc này, cho nên mới dẫn theo mấy chục người đến Phi Nhứ
lâu muốn ngăn cản Vân Trầm Nhã và Thư Đường. Vốn chỉ muốn hù dọa bọn họ thôi,
ai ngờ hai người này chẳng những không sửa sai mà còn đả thương thủ hạ của ta
nữa!"
Thư Đường nghe xong lời này, tức giận đến mức cần cổ
đỏ ửng lên, vội vã cãi lại Hồ Thông: "Ngươi, bọn ngươi thật là nói hươu
nói vượn! Vân quan nhân theo xem mắt giúp ta, rõ ràng là, rõ ràng là vì thấy ta
vận khí không may mắn, lúc xem mắt có xảy ra chuyện gì sẽ giúp ta giải quyết.
Ngày đó, ngày đó cũng là ngươi đã đến gây sự với Vân quan nhân trước..."
Lan nghi tà mị híp mắt lại, cao giọng mỉa mai:
"Hai người vẫn phu xướng phụ tùy, tình nghĩa đậm đà như vậy, tại sao Thư
cô nương lại phải tận lực đi xem mắt?"
Hồ Thông nói: "Đại nhân, sự thật như thế nào đã
quá rõ ràng rồi. Vân Trầm Nhã và Thư Đường trước lợi dụng xem mắt để gạt tiền
tài của người ta, sau lại đánh người gây thương tích, quả thật là tội ác ngập
đầu, Thư Đường lại là nữ nhi thân sinh của Uyên Ương..."
"Nói bậy!" Thư Đường tức giận đến phát run,
cắt ngang lời của hắn "Việc này, việc này không liên quan một chút nào đến
Vân quan nhân, các ngươi muốn vu oan giá họa, tìm một mình ta là đủ rồi
..."
Nói chưa dứt lời, Vân Trầm Nhã lại kéo Thư Đường ra
sau. Hắn mở quạt ra, chậm rãi phe phẩy, thản nhiên cười cười. Thần sắc ung dung
nhẹ nhàng như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Vân Trầm Nhã hất hất cằm về phía Hồ Thông, giọng điệu
khiêu khích: "Nói đi, tiếp tục nói đi."
Hồ Thông thấy thái độ của hắn như vậy đâm ra vô cùng
sửng sốt. Không biết vì sao Vân Trầm Nhã mặt mày lạnh nhạt, nhàn nhã đứng yên
một chỗ, nhưng quanh thân tản ra một loại khí chất khiến người ta nửa bước cũng
không dám di chuyển. Trong khoảnh khắc, bọn người Hồ Thông và Lan Nghi nói
không nên lời.
"Sao không nói nữa?" Vân vĩ lang cười nói.
Hắn khép cây quạt lại, gõ gõ trong lòng bàn tay "Vậy để ta nói giùm bọn
ngươi”
"Vân Trầm Nhã bề ngoài là thương nhân đến từ Anh
Triêu quốc, nhưng trên thực tế toàn làm những chuyện ám muội. Cấu kết với Thư
Đường lợi dụng xem mắt để gạt tiền tài của người khác. Có phải vậy không?"
Hồ Thông nghe được ngẩn cả người, bị lời nói của Vân
Trầm Nhã dẫn dắt ra sức hùa theo: "Phải, phải, đúng là như vậy đó!"
"Vậy tại sao phải gạt tiền tài của người
ta?" Vân vĩ lang nhíu mày, cười hỏi.
Hồ Thông nói: "Vì, vì ở ngoài chơi bạc thiếu nợ
mấy trăm ngàn lượng bạc..." Nói xong, ngay cả giọng của hắn cũng nhỏ đi ba
phần.
Vân Trầm Nhã lại cười rộ lên: "Đúng như lời ngươi
đã nói."
Cùng lúc đó, dưới đài có một người nhẹ nhàng nhảy lên.
Tư Không Hạnh chắp tay chào Vân Trầm Nhã hô lên một tiếng "Công tử."
Hô xong, hắn lập tức lấy ra một tấm ngân phiếu trong người.
Ngân phiếu không nhiều không ít, đúng một vạn lượng.
Vân Trầm Nhã cầm ngân phiếu trong tay lắc lắc nghe
giòn tan. "Ngân phiếu Kim Ngọc Hiên." Hắn nói "Có đủ trả nợ cờ
bạc hay không?"
Hồ Thông mặt mày tái nhợt, lúc này mới biết mình trúng
bẫy của Vân Trầm Nhã. Dưới tình thế cấp bách, hắn reo lên: "Ai biết ngân
phiếu trong tay ngươi là thật hay giả?!"
Vân Trầm Nhã gật gật đầu, cũng không thèm so đo với
hắn, đáp lại: "Nói không sai, ai mà biết là thật hay giả?" Chậm rãi
mở tờ ngân phiếu ra, Vân Trầm Nhã nhìn thẳng vào mặt Hồ Thông, trong khoảnh
khắc tấm ngân phiếu một vạn lượng bị hắn tùy tiện xé nát đi.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Hồ Thông và
Lan Nghi kinh ngạc vạn phần, nhưng mà sở dĩ bọn họ giật mình, không phải là vì
Vân Trầm Nhã xé tấm ngân phiếu một vạn lượng, mà là vì bọn hắn suy đi nghĩ lại
như thế nào, cũng không biết trong hồ lô Vân vĩ lang bán thuốc gì.
Đúng lúc này, ngoài Tử Vi đường đột nhiên vang lên một
thanh âm hô to: "Lục Vương gia giá lâm..."
Cửa chính của lễ đường mở rộng, ánh nắng mùa thu tràn
ngập trong phòng. Nam Tuấn quốc tôn trọng hai màu vàng và trắng, mà người đến
chính là mặc áo trường bào màu vàng, mặt mày anh tuấn hào hùng, khí độ cao
ngạo. Mọi người vội vàng tránh ra một bên, tất cả đều quỳ xuống, cùng cất tiếng
hô to: "Tham kiến Lục Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên
tuế..."
Trên đài, từ Tả ngự sử cho đến Nguyễn Phượng, thấy Lục
Vương gia Đỗ Lương, ai nấy cũng đều phất áo bào quỳ xuống, hoặc hành đại lễ,
hoặc hành quan lễ. Chỉ có hai người vẫn đứng thẳng như cũ, một là Vân Trầm Nhã,
hai là Tư Không Hạnh cận vệ tùy thân của Vân Trầm Nhã.
Đỗ Lương bước lên đài, phất tay ra hiệu "đứng
lên", cùng lúc đó, ánh mắt của hắn lướt qua Thư Đường.
Có Lục Vương gia ra mặt, người dưới đài không ai dám
xôn xao gây náo động, Tử Vi đường yên tĩnh hẳn đi.
Hồ Thông tự cho là chỗ dựa vững chắc của mình đã đến,
đang muốn tiến lên chào đón, nào ngờ Lục Vương gia Đỗ Lương tiến lên hai bước,
chắp tay chào Vân Trầm Nhã, kêu lên: "Đại công tử."
Vân Trầm Nhã gật gật đầu, cũng đáp lễ lại "Lục
Vương gia."
Hai người, một già một trẻ, một người mặc hoàng bào
biểu hiện địa vị cao nhất, người kia chỉ mặc một bộ bạch y bằng vải bố hết sức
bình thường. Nhưng khi bọn họ chào nhau, cử chỉ cho thấy không phân biệt một
chút tôn ti trật tự nào.
Nhất thời tất cả mọi người có mặt đều hết sức choáng
váng.
Lục Vương gia nói: "Đại công tử, trước khi bổn
vương đến đây có gặp Tiểu thế tử. Tiểu thế tử tiện thể nhắn với bổn vương, nói
sắp vào giữa thu, khu vực săn bắn của Hoàng gia ở khu rừng phía Tây sẽ mở, nếu
Đại công tử có thời gian, mời tiến cung săn bắn cùng Tiểu thế tử. Tiểu thế tử
kính cẩn đợi ngài."
Toàn bộ Nam Tuấn quốc, chỉ có một người được gọi là
Tiểu thế tử, đó là hoàng tử độc nhất của Nam Tuấn vương - Đỗ Tu. Đỗ Tu cũng là
một kỳ tài ngút trời, vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử của Nam Tuấn quốc.
Nghe được danh hào của Tiểu thế tử, chân Hồ Thông mềm
như bún, phải liên tục lùi lại phía sau mấy bước mới có thể đứng vững.
Lục Vương gia Đỗ Lương lại nói: "Bổn vương nghe
nói hôm nay Đại công tử gặp phiền phức, nên đặc biệt đến đây, không biết có cần
giúp gì hay không?"
Vân Trầm Nhã quét mắt nhìn Hồ Thông, cười cười:
"Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi." Hắn ngừng lại "Thiếu người
ta mấy lượng bạc."
Đỗ Lương tất nhiên là người rất khôn khéo, dõi theo
ánh mắt của Vân Trầm Nhã, lập tức hiểu ý. Hắn trầm giọng kêu: "Hà
Ốc."
Một người trong bộ cẩm y dưới đài tiến ra, hắn nhảy
lên đài, tức khắc lấy một tấm ngân phiếu ra đưa cho Hồ Thông. Nhưng Hồ Thông
làm sao mà còn dám nhận lấy tấm ngân phiếu này. Chân cẳng hắn run rẩy, quỳ rạp
xuống đất, liên tục dập đầu: "Xin Lục Vương gia thứ tội, xin Đại công tử
thứ tội..."
Chỉ trong vòng nửa khắc, bà mối họ Lưu và đám người
Lan Nghi tất cả đều quỳ rạp xuống, cùng với Hồ Thông cả bọn không ai dám ngóc
đầu lên, miệng không ngừng thì thầm: "Xin Lục Vương gia thứ tội, xin Đại
công tử thứ tội..."
Đến lúc này, Vân Trầm Nhã mới cười khom lưng xuống,
lấy đầu quạt chọc chọc lên vai Hồ Thông: "Sao? Còn thiếu nợ cờ bạc nữa
không?"
Hồ Thông toát mồ hôi lạnh: "Không nợ, không nợ,
là tiểu nhân trí nhớ kém, hiểu lầm, hiểu lầm Đại công tử, xin Đại công tử thứ
tội..."
Vân Trầm Nhã lại bĩu môi một cái. Bỗng dưng, một tia
sáng lóe lên trong mắt hắn, hắn dùng đầu quạt điểm lên ba huyệt phía dưới vai
trái của Hồ Thông và huyệt ngứa, còn thuận tay điểm luôn huyệt câm của hắn. Hồ
Thông đau đến nhăn răng nhếch miệng, lại nghe Vân Trầm Nhã nhẹ giọng ghé vào lỗ
tai hắn nói: "Ôi, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không phải sao?
Chiêu này ta cũng biết, để ta chơi với ngươi."
Lửa giận trong lòng Hồ Thông bốc lên, bất chấp thân
phận địa vị, nổi giận đùng đùng nhìn Vân Trầm Nhã, cố gắng gầm gừ vài âm trong
cổ họng: "Ngươi thật không phải là người..."
Vân vĩ lang vẫn cười, hắn nói thật nhỏ, chỉ mình Hồ
Thông có thể nghe thấy: "Đúng vậy, ta không phải là người, không giở thủ
đoạn với người, một khi đã ra tay, chứng tỏ ngươi không phải là người."
Khi đứng thẳng dậy, vẻ mặt Vân Trầm Nhã đã sớm mang
đầy vẻ cao thượng. Hắn ôm quyền nói với Lục Vương gia: "Chuyện đã xử lý
xong, làm phiền Vương gia."
Đỗ Lương gật đầu nói với hắn: "Đại công tử xin
đừng khách khí."
Vân Trầm Nhã lại cười, lúc này mới xoay người, nhìn
Thư Đường đang trợn mắt há hốc mồm, vươn tay ra nói: "Đến đây, không có
việc gì nữa, đi thôi."
Lại không biết, lúc Vân Trầm Nhã xoay người, Lục Vương
gia đầu tiên là nhìn vào mắt Nguyễn Phượng, sau đó quét mắt lướt qua đám đông
ra hiệu. Trong đám đông bên dưới, người trong bộ y phục bằng vải bố đáng lẽ đã
rời khỏi nơi đây từ trước, giờ lại đột nhiên xuất hiện.
Vân Trầm Nhã đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy
cảnh tượng này. Nhưng hắn đường đường là một con sói ba đuôi thành tinh, mắt
không nhìn thấy, ai biết trong lòng hắn có nhìn thấy hay không.