Người đến là Lương Hữu, cổ tay trái của hắn bị bó bột,
dẫn theo mấy chục gia đinh bao vây toàn bộ Vân phủ. Theo sau bọn chúng là một
chiếc xe ngựa quý phái, một người nhảy từ trên xe xuống, đó chính là Hồ Thông.
Cách biệt đã hai năm, vật đổi sao dời, Hồ Thông khi
xưa đâu bằng ngày nay. Năm đó Nam Tuấn vương phế bỏ thế lực của Tam đại gia
tộc, tuy Phương gia thất thế, nhưng gia nghiệp vẫn còn lại khá lớn. Vì cha của
Hồ Thông có quan hệ họ hàng với Phương gia, gần quan thì được ban lộc, hắn mượn
tiền tài của cải của Phương gia bợ đỡ bên trên, hối lộ xin được một chức quan
tam phẩm nhàn rỗi. Cho nên Hồ Thông làm ác bá từ nhỏ, nay trở thành Đại thiếu
gia.
Hồ thiếu gia miệng ngậm một cây nhân sâm, lắc lư đi
qua đi lại. Đến trước mặt Thư Đường, hắn liếc mắt đánh giá nàng và Vân Trầm Nhã
từ trên xuống dưới một hồi rồi "Xì" một tiếng cười rộ lên: "Ta
tưởng là ai ghê gớm lắm? Hóa ra lại là khuê nữ của Thư gia – Thư tiểu Đường đã
đính hôn với cái tên họ Vân hai năm trước? Sao vậy, không chịu nổi cô đơn, lại
tìm một tên lớn gan lớn mật nào đó ra mặt giùm ngươi nữa hả?"
Thư Đường biết rõ bản tính của Hồ Thông, nói chuyện
đạo lý với hắn cũng như đàn gảy tai trâu. Thư tiểu Đường cũng không thèm quan
tâm đến hắn, ngược lại, ánh mắt của nàng lại rơi xuống cổ tay trái của Lương
Hữu. Trên mảnh vải bố trắng lấm lem vết máu, nhưng Thư Đường chẳng thấy thương
hại hắn một chút xíu nào. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lương Hữu, hỏi: "Vậy giờ
ngươi muốn sao?"
Thật ra Lương Hữu là một tên hống hách ngang ngược,
thuộc loại ăn no rửng mỡ, cơm đến thì há mồm, đừng nói phế đi tay trái của hắn,
cho dù phế hết hai tay cũng chả ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hắn cả. Nhưng
hắn lại thuộc loại tiểu nhân giỏi nhất là sinh sự.
Lương Hữu liếc mắt một cái dò xét Vân Trầm Nhã, cười
lạnh một tiếng, nói: "Cũng không có gì nhiều, chỉ cần phế đi đôi tay của
hắn, Lương gia ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Thư Đường vừa nghe xong liền nổi nóng, còn chưa kịp
trả lời thì Vân vĩ lang bên cạnh đã cười một tiếng, mở quạt ra phe phẩy, nói:
"Muốn phế thì ngươi đến đây mà phế a."
Vừa nói dứt lời, Lương Hữu liền nháy mắt ra ám hiệu
với bọn gia đinh xung quanh. Hơn mười người xông lên, nhưng vì mới vừa rồi bọn
chúng đã được chứng kiến qua bản lĩnh của Vân Trầm Nhã, trong lúc nhất thời đều
không dám động đậy gì. Lúc này, đám Tư Không Hạnh cũng nghe được động tĩnh, vừa
ra khỏi phủ đã nhìn thấy tình cảnh này, tất nhiên là hiểu được nguyên nhân
trong đó.
Lương Hồ hai tên nghĩ bọn chúng người đông thế mạnh,
dù đối phương thêm mấy người nữa cũng không thể so bằng, Hồ Thông bèn quát lớn
nói: "Còn thất thần ra đó làm gì ?!"
Không đợi đối phương ra tay, Tư Không Hạnh đã nhanh
tay lẹ mắt tiến lên đón đỡ, giao đấu với hơn mười tên gia đinh của đối phương.
Thật ra, với bản lĩnh của Tư Không Hạnh, cho dù đối
phó với mấy chục, thậm chí mấy trăm tên gia đinh công phu mèo quào như thế này
cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì. Nhưng vì hắn đang dịch dung, không tiện bại
lộ thân phận, nên chỉ đành xuất ra chưa đến ba phần bản lĩnh, vây khốn đám gia
đinh kia.
Xe lừa đậu bên đường, chuồng thỏ đặt trên xe, hai con
la không màng thế sự, mặc kệ cảnh tượng rối loạn trước mắt, chỉ chăm chú tự tìm
cỏ xanh dưới phiến đá mà ăn. Thư Đường đứng bên cạnh con la, mặt mày khẩn
trương lo lắng, nàng thấy Tư Không Hạnh đang giao đấu, không khỏi áy náy nói
với Vân Trầm Nhã: "Vân công tử, thật xin lỗi, hại ngươi bị cuốn vào chuyện
này."
Vân vĩ lang chợt nhìn nàng rồi cười. Hắn vẫy tay ra
hiệu cho Bạch Quý, trong giây lát Bạch lão tiên sinh đã vui vẻ chạy đến.
Vân Trầm Nhã nói: "Xem chừng tiểu Đường cô
nương."
Nói xong, hắn liền xoay người lại, liếc mắt nhìn Lương
Hữu, Hồ Thông, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không phải muốn phế tay ta sao? Còn
chưa lên?"
Ngoài bọn gia đinh đang giao đấu với Tư Không Hạnh,
bên này còn lại không đầy hai mươi tên gia đinh, bọn chúng nghe xong đều trố
mắt nhìn nhau.
Đột nhiên một tiếng leng keng vang lên, ánh kim loại
sắc bén lấp lánh chói lòa. Cây quạt trong tay Vân Trầm Nhã tùy ý xoay tròn,
mười hai nan quạt đột nhiên lộ ra mười hai lưỡi dao sắc bén dài chừng một tấc.
Vân vĩ lang cầm cây quạt, vẻ mặt ung dung tiến lên phía trước từng bước, bọn
gia đinh xung quanh lui thẳng về phía sau.
Hồ Thông là một tên lớn mật, hắn thấy tình cảnh này,
trong lòng biết nếu không trí trá sẽ bị thất bại thảm thiết. Hắn linh cơ chợt
động, hai mắt nhìn về hướng Thư Đường, tức thì nghĩ ra một kế.
Giây lát sau chỉ nghe Hồ Thông lạnh lùng nói:
"Phí bạc nuôi dưỡng các ngươi hay sao? ! Bao vây hắn lại cho ta!"
Bọn gia đinh xung quanh nghe thấy, hung hăng cắn răng
xông lên tấn công Vân Trầm Nhã. Đồng thời ngay lúc đó, Hồ Thông lại rút ra một
thanh trủy thủ từ bên hông, hướng Thư Đường và Bạch Quý đâm tới.
Hồ Thông có bao nhiêu bản lĩnh, Vân Trầm Nhã rõ như
lòng bàn tay. Cho dù trong tay hắn có binh khí, hắn cũng đánh không lại ba
chiêu của Bạch Quý. Huống chi, còn có Tư Đồ Tuyết đang đứng cách đó không xa.
Tuy lúc này Tư Đồ Tuyết vì che giấu thân phận nên không thể ra tay, nhưng nếu
bức nàng, loại bỏ Hồ Thông chỉ là việc trong nháy mắt.
Không ngờ, Bạch Quý vừa dắt Thư Đường rời khỏi nơi đó
thật xa, Hồ Thông đột nhiên chuyển bước, vọt người đến chuồng thỏ trên xe lừa.
Lúc này Bạch Quý lại không rảnh bận tâm đến chiếc xe lừa. Tim Thư Đường đột nhiên
đập thình thịch, nàng kinh hãi trừng lớn mắt, còn chưa kịp quát to ra tiếng, đã
thấy bóng áo màu xanh thấp thoáng vụt qua dưới ánh mặt trời mùa xuân. Một tiếng
hô vang lên, ngay sau đó, máu tươi văng ra tung tóe khắp nơi.
Mặc dù Vân Trầm Nhã nhanh hơn một bước bảo vệ được
chuồng thỏ, nhưng hắn lại không kịp gạt lưỡi trủy thủ của Hồ Thông. Tay trái
hắn ôm lấy chuồng thỏ, đồng thời cánh tay phải hắn bị đâm một lỗ. Vân Trầm Nhã
nhíu mày lại, cây quạt trong tay xoay tròn, mạnh mẽ chém một nhát trước ngực Hồ
Thông.
Hồ Thông trúng đòn, kêu to một tiếng ngã xuống đất nằm
bẹp dí. Còn Tư Không Hạnh và Tư Đồ Tuyết chưa xem rõ tình trạng, chỉ biết là
Vân Trầm Nhã bị trọng thương. Dưới tình thế cấp bách, hai người bằng tốc độ
nhanh nhất giải quyết hết bọn gia đinh đang bao vây chung quanh, một người phi
thân đến trước mặt Vân Trầm Nhã, bóng đao loang loáng vung lên, ngay tức khắc
đánh bại những tên gia đinh có liên quan.
Nhưng bọn họ không nhìn thấy, có một người đang đứng
cách đó không xa quan sát, chứng kiến cảnh tượng như vậy, người đó vô cùng sửng
sốt.
Nguyễn Phượng vừa biết được chuyện Lương Hữu, bèn lập
tức đến tìm Thư Đường. Nhưng hắn vừa đến ngã tư đã chứng kiến được võ nghệ phi
phàm của bọn người Vân Trầm Nhã. Không kể Vân vĩ lang, chỉ riêng võ công của Tư
Không và Tư Đồ cũng đã đủ hơn hộ vệ cấm cung Nam Tuấn quốc.
Nguyễn Phượng giật mình, lại liếc mắt nhìn Vân Trầm
Nhã, trong lòng lập tức phát sinh nghi ngờ.
Hồ Thông ráng bò dậy, thấy bọn thuộc hạ quanh mình đều
té ngã chỏng vó trên mặt đất, nhất thời mặt mày kinh hoàng. Giây lát sau, hắn
còn đang tính kêu người đỡ dậy, đột nhiên thấy cần cổ chợt lạnh buốt, tê rần.
Vân vĩ lang kề quạt vào cổ hắn, lưỡi đao nơi nan quạt
cứa một đường khá sâu, một chất lỏng âm ấm chảy xuống, trong lòng Hồ Thông
hoảng sợ, đang muốn há miệng mắng chửi, không ngờ Vân Trầm Nhã lại nói:
"Ngươi thử kêu lên một tiếng xem, chỉ cần động đậy một chút, ta sẽ không
chỉ cắt một lớp da trên cổ ngươi như thế này đâu."
Hồ Thông bị hắn dọa, đành ngậm miệng lại mà không dám
nói năng gì. Lương Hữu đột nhiên kéo kéo ống tay áo của hắn. Chỉ nghe một tràng
tiếng vó ngựa, ngẩng đầu lên, thấy trước mắt đã là tiểu vương gia Nguyễn Phương
đang lộ vẻ tức giận.
Nguyễn Phượng xuống ngựa, vốn muốn trách mắng đám
người Hồ Thông vài câu, nhưng hiện tại bọn chúng đang hỗn loạn bừa bộn. Lại
nghĩ, lúc này chuyện của Thư Đường quan trọng hơn, sau này vẫn còn nhiều thời
gian để giáo huấn bọn Hồ Thông Lương Hữu. Thế cho nên Nguyễn Phượng không thèm
nhiều lời, chỉ lạnh giọng bảo bọn chúng rút lui.
Đợi đám người Hồ Thông biến mất, Vân Trầm Nhã mới hạ
thấp chiếc chuồng thỏ trong tay, đang muốn đặt lại trên tay Thư Đường, không
ngờ Nguyễn Phượng đã bước lại, phủi phủi vài sợi tóc rối của Thư Đường, dịu
dàng hỏi: "Không sao chứ?"
Thư Đường mím môi, vùi đầu suy nghĩ một hồi rồi lắc
lắc đầu. Nàng đang muốn nói gì đó, không ngờ Nguyễn Phượng lại nâng tay lên vỗ
ba cái. Một chiếc xe ngựa từ ngõ hẻm gần đó chạy đến, Nguyễn Phượng nói:
"Chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ bắt bọn Hồ Thông cho muội một lời giải
thích thỏa đáng. Giờ trời đã tối rồi, để ta đưa muội về nhà. Còn xe lừa của
muội, ta sẽ cho bọn thủ hạ đưa về khách điếm Thư gia."
Lại trầm ngâm một hồi, bỗng Nguyễn Phượng nói tiếp:
"A Đường, xảy ra chuyện như vầy, chi bằng muội và Thư bá bá đến phủ của ta
ở tạm mấy ngày nhé?"
Thư Đường ngẩn người, lắc đầu nói: "Không thể
được, Nguyễn Phượng ca, hôm nay, hôm nay Vân công tử đã giúp ta giáo huấn bọn
họ, sau này bọn họ nhất định sẽ không dám trêu chọc ta nữa."
Nguyễn Phượng nghe vậy, làm như sực nhớ ra chuyện gì
đó, kinh ngạc quay đầu lại liếc nhìn Vân Trầm Nhã.
Lúc này Vân vĩ lang cũng đang trố mắt đứng sững với
chiếc chuồng thỏ trong tay, thấy Thư Đường nhìn mình, không khỏi khẽ giật mình.
Nguyễn Phượng nói: "Chuyện hôm nay, đa tạ Vân
công tử đã ra tay tương trợ."
"Gặp chuyện bất bình thôi." Vân Trầm Nhã
nói. Trầm mặc trong chốc lát, hắn nói tiếp "Nhưng đám Lương Hữu Hồ Thông
là bọn vô lại nơi phố phường, nếu tiểu vương gia lo lắng an nguy cho tiểu Đường
cô nương như vậy, chi bằng sắp xếp vài người đến ngầm bảo vệ khách điếm Thư gia."
Nói xong, hắn cũng không nói thêm câu nào, chỉ đặt
chuồng thỏ lên xe ngựa của Nguyễn Phượng, lại dắt xe lừa ra giao cho bọn thủ hạ
của Nguyễn Phượng.
Vết thương nơi cánh tay không sâu lắm, chỉ lát sau đã
ngưng chảy máu. Nhưng trên vạt áo màu xanh của hắn vẫn lem luốc vết máu, Thư
Đường nhìn mà cổ họng nghẹn lại, hô lên: "Vân công tử..."
Vân Trầm Nhã nở nụ cười nhẹ, hắn nói: "Ngày sau
có đi xem mắt cũng nên tự đề phòng một chút."
Rõ ràng dung mạo không phải là tuấn nhã xuất chúng gì
lắm, nhưng khi cười rộ lên, lại giống như tiên nhân hạ phàm, tương tự như Vân
quan nhân khi trước.
Thư Đường vội vàng trả lời: "Ừ, ừ..."
Vân Trầm Nhã lại cười, dõi mắt nhìn theo nàng bước lên
xe ngựa.
Lúc này lại là hoàng hôn. Hắn thật không đếm xuể bọn
họ đã gặp nhau và ly biệt trong bao nhiêu buổi hoàng hôn như thế này, khi rạng
mây đỏ ối bảng lãng trôi trên không trung, khi bầu trời nhuộm đỏ rực thứ ánh
sáng như phát hào quang kia, khi đáy lòng tha thiết muốn cật lực bảo vệ người
trong lòng được an toàn lúc nàng đang gặp nguy hiểm.
Tiếng vó ngựa cất lên, Thư Đường lắc lư ngồi trên xe
ngựa, đột nhiên nhớ lại năm đó khi Vân Trầm Nhã tặng hai con thỏ đã vỗ béo cho
nàng. Hắn xưa nay tính tình tùy tiện như thế, thì ra cũng có lúc nói không nên
lời, vừa ngồi một bên xem nàng chơi đùa với thỏ, khóe môi vừa nở nụ cười tươi
rói.
Vẻ mặt ấy của hắn, suốt cả đời nàng cũng không thể
quên được.
Mà hôm nay, dường như....dường như nàng nhìn thấy vẻ
mặt ấy...trên gương mặt của Vân Diệp.
Trong lòng Thư Đường chùng xuống, đột nhiên hô to
"Ngừng...” nàng nhảy xuống xe ngựa, vội vã ôm chuồng thỏ chạy đến trước
mặt Vân Trầm Nhã.
Vân vĩ lang giật mình ngẩn người nhìn nàng.
Thư Đường ngẩng đầu, thở hồng hộc hỏi: "Vân công
tử, ngươi có thích thỏ không?"
Vân Trầm Nhã trả lời: "Cũng thích."
Thư Đường lại vội vàng nói: "Vậy, vậy còn chó thì
sao? Nhà ta có hai con chó ngao, bọn chúng tên là Măng Tây Cải Trắng. Chủ nhân
thật sự của Măng Tây Cải Trắng đã rời khỏi nơi này lâu rồi, tuy bọn chúng lớn
nhanh như thổi, nhưng vẫn rất nhớ hắn."
Vân Trầm Nhã nói: "Nhưng Vân mỗ không có kinh
nghiệm nuôi chó ngao, đến lúc đó mong tiểu Đường cô nương chỉ giáo thêm
cho."
Thư Đường nhìn hắn một cách khó tin nhưng vẫn chưa từ
bỏ ý định, một lát sau lại hỏi: "Vân công tử... sau này ta gọi ngươi là
Vân quan nhân được không?"
Bàn tay trái giấu sau lưng của hắn siết chặt đến mức
các ngón tay trắng bệch, nhưng bàn tay phải vẫn ung dung phe phẩy như bình
thường, nét mặt tươi cười hiền hoà.
Hắn vẫn như thế, không để người khác nhìn thấy trách
nhiệm gánh vác trên vai hắn, cũng không muốn hứa hẹn vu vơ nếu không rõ mình có
thể đảm nhận nổi hay không.
"Chỉ là xưng hô mà thôi, tùy ý tiểu Đường cô
nương." Vân Trầm Nhã nói, "Nhưng Vân mỗ nhớ rõ, trong lòng Thư cô
nương đã có một vị Vân quan nhân, cần gì... miễn cưỡng cố chấp như thế."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng đủ để đánh lừa một người đơn
thuần như nàng.
Thư Đường ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Vân Trầm Nhã. Qua
một lát sau, nàng gật gật đầu thật mạnh, thành thật nói: "Xin lỗi Vân công
tử, là ta... là ta đã nhận lầm người."