Mưa rất nhẹ hạt, rơi xuống đất không gây ra tiếng động
nào, rất giống như mưa bụi Giang Nam.
Thư Đường đưa Vân Trầm Nhã ra tận cửa, vốn chỉ đến
đây, nhưng Vân vĩ lang nói sau khi uống chút rượu người ấm hẳn lên, nên muốn
vừa đi vừa đợi mưa tạnh, xem như có chút phong vị riêng.
Hai người lại đi thêm một đoạn đường, mưa nhỏ hạt dần,
như có như không. Vân Trầm Nhã đang tính từ biệt Thư Đường, chợt nghe một tràng
tiếng lách cách lén lút vang lên từ phía sau. Thân hình hắn cứng đờ, ngừng bước
chân quay lại nhìn, nhưng thanh âm kia lại tiêu tan đi mất.
Dường như Thư Đường cũng chú ý đến thanh âm kia. Quay
đầu nhìn lại, đã thấy cách con hẻm không xa là hai con chó ngao đang sợ hãi
ngước đầu nhìn theo hai người bọn họ, điệu bộ chần chừ như muốn tiến lên mà lại
không dám. Thấy Vân Trầm Nhã dừng mắt nhìn bọn chúng, Măng Tây Cải Trắng liền
khẽ khàng sủa lên hai tiếng.
Vân vĩ lang sửng sốt không nói câu nào. Măng Tây Cải
Trắng thấy hắn không ngăn cản, liền vui vẻ chạy chậm chậm đến, cọ tới cọ lui
bên chân hắn, rồi lại đến bên chân Thư Đường cọ tiếp. Nay bọn chúng không còn
hình dáng nho nhỏ xinh xinh như trước kia nữa, lại bày ra điệu bộ ngây thơ nịnh
nọt thế này trông thật ngớ ngẩn.
Vừa rồi Vân Trầm Nhã tâm tình không tốt, lúc này nhìn
thấy Măng Tây Cải Trắng, trên mặt hiện lên chút tươi cười. Hắn ngồi xuống,
không nặng không nhẹ vỗ lên đầu bọn chúng, không biết phải làm sao.
Sói hỏi: "Hai con chó ngao này giống rất quý,
hiếm khi gặp được ở Nam Tuấn quốc, không biết tiểu Đường cô nương làm sao có
được?"
Thư Đường ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, thấy Măng Tây
Cải Trắng thân thiết với Vân Diệp như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hai
con chó ngao này, ngoại trừ nàng, Vân Trầm Nhã, và tiểu thế tử Đỗ Tu, bọn chúng
chưa bao giờ thân thiện với những người khác.
Thư Đường nói: "Lúc đầu Măng Tây Cải Trắng là do
Vân quan nhân nuôi, hai năm trước, bọn chúng chỉ lớn chừng này thôi."
Nói xong, nàng khoa chân múa tay mô tả, suy nghĩ một
hồi nói tiếp: "Vân quan nhân là người tốt, Măng Tây Cải Trắng cũng rất
thích hắn. Nhưng sau khi hắn đi rồi, tên Hồ Thông kia đến Vân phủ náo loạn một
trận. May mà hắn chưa kịp làm gì thì bị tiểu Thế tử ngăn cản. Tiểu Thế tử thấy
Măng Tây Cải Trắng quá đáng thương, nên dẫn bọn chúng đến đây cho ta chăm
sóc."
Nghe xong, Vân Trầm Nhã kinh ngạc nhướng mày. Hắn quay
đầu liếc mắt nhìn Thư Đường một cái, cười nói: "Tiểu Thế tử? Không ngờ
tiểu Đường cô nương có quen biết với hắn."
Thư Đường gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Là vì, vì
Vân quan nhân có quen biết với Tiểu Thế tử. Tiểu Thế tử là nhân vật lớn có danh
vọng địa vị như vậy, làm sao ta quen biết được chứ. Chỉ là ngày ấy vô tình gặp
hắn thôi."
Vân Trầm Nhã lại cười cười. Hắn phất phất vạt áo, đứng
thẳng dậy, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Hai con chó ngao này tên là Măng Tây Cải
Trắng, vậy không biết tiểu Đường cô nương đặt tên hai con thỏ xám tro kia là
gì?"
Thư Đường cũng đứng dậy theo, nghe xong câu hỏi này
không khỏi sửng sốt. Giây lát sau, nàng khoa chân múa tay ra hiệu bảo Măng Tây
Cải Trắng về nhà. Hai con chó ngao mặc dù không muốn nhưng rất biết nghe lời,
lưu luyến bước từng bước một bỏ đi.
Lúc này Thư Đường mới rũ mắt xuống nói: "Hai con
thỏ không có tên."
Vân Trầm Nhã ngẩn ra: "Sao thế?"
Nàng gục đầu xuống, nốt ruồi nơi khóe mắt lấp loáng ẩn
hiện.
"Ta, ta chờ người ấy trở về đặt tên cho bọn
chúng." Thư Đường nói.
Trái tim Vân Trầm Nhã như chìm hẳn xuống, đứng bên
cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng. Chỉ thấy cổ họng Thư Đường giật giật, lại nuốt
xuống ba ngụm nước miếng, nàng như có chút xấu hổ, hỏi: "Vân công tử, ta
cứ đề cập đến Vân quan nhân trước mặt ngươi như vậy, ngươi có thấy phiền lòng
hay không?"
Qua một hồi lâu sau, Vân Trầm Nhã mới nhẹ giọng nói:
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
Thư Đường vẫn cúi đầu, ánh mắt dừng trên mặt đất ướt
sũng sau cơn mưa: "Vì, vì cha ta không cho ta nhắc đến hắn, Nguyễn Phượng
ca cũng không thích ta nói đến hắn. Ngay cả, ngay cả Tào đại ca cũng bảo ta hãy
quên Vân quan nhân đi. Bọn họ đều nói hắn không tốt, nhưng ta cảm thấy hắn tốt
lắm, thật, thật rất nhớ hắn. Nhưng nếu bọn họ đã không thích thì ta sẽ không
nói đến hắn nữa. Ta sợ Vân công tử ngươi cũng..."
"Sao?" Vân Trầm Nhã khẽ hít sâu một hơi,
ngửa đầu nhìn đám mây mờ mịt trên cao "Tiểu Đường... Tiểu Đường cô nương
nếu có thể chia sẻ tâm sự với Vân mỗ, đó chính là hân hạnh của Vân mỗ..."
Thư Đường sửng sốt, bỗng nhiên trong khoảnh khắc, nàng
nhận ra điểm khác biệt, cho dù người này có rất nhiều điểm giống với Vân Trầm
Nhã, nhưng sự xa cách, khách sáo của hắn lại khác hẳn một trời một vực với cái
cách Vân quan nhân mặt dày gọi nàng là tiểu Đường muội.
Nhưng nàng không biết, sự xa cách khách sáo như vậy là
vì hắn cố ý giữ khoảng cách với nàng.
Thấy nàng trầm mặc, Vân Trầm Nhã lại ôn tồn nói:
"Nếu tiểu Đường cô nương có tâm sự, cứ việc nói với Vân mỗ. Vân mỗ biết...
có một số việc, nếu giữ mãi trong lòng, tư vị thật không dễ chịu chút
nào."
Thư Đường trầm mặc trong chốc lát, gật đầu thật mạnh.
Vì thế nàng nói: "Vân công tử. Ta, ta nghĩ, nếu
Vân quan nhân có thể trở về thì thật tốt. Hắn trước giờ đều hi vọng ta sống
tốt, nếu hắn có thể thấy ta như hiện tại, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Vân Trầm Nhã rũ mắt xuống, vẫn cười: "Ừ, hắn nhất
định sẽ rất vui vẻ."
Thư Đường lại nói: "Vân công tử, thật ra tuy có
rất nhiều chuyện Vân quan nhân không có nói cho ta biết, nhưng ta đã sớm đoán
được hắn là một vị công tử con nhà quyền quý, thân phận của hắn nhất định không
tầm thường. Người như vậy, thật ra mà nói, khoảng cách đối với ta quá xa
vời."
"Đầu xuân năm nay, Tào đại ca hỏi ta, có phải vì
trong lòng còn nhớ ai, nên mới không muốn lập gia đình. Sau đó ta ngẫm nghĩ
lại, cảm thấy Tào đại ca nói rất đúng. Nhưng, nhưng hiện giờ ta không hy vọng
xa vời được gả cho hắn nữa, cũng không muốn, không cần phải đi theo hắn nữa.
Nếu chỉ cần được nhìn thấy hắn một lần nữa là ta đã có thể yên lòng rồi."
"Nha đầu ngốc." Hắn cười nói "Vì sao
phải cố chấp như vậy..."
Thư Đường hít vào một hơi: "Buổi sáng sớm hôm hắn
đi, ta có đến đưa hắn, ta lén núp ở sau con hẻm nhỏ nhìn hắn lên xe, nhưng
không có can đảm gọi hắn. Sau khi xe ngựa đi rồi, ta mới đuổi theo. Lúc đó ta
thật hối hận, ta nghĩ dù ta có thể nhìn hắn thêm một lần nữa thôi cũng đủ rồi.
Nói thêm một câu từ biệt thì có sao đâu chứ? Sau này còn có cái để mà nhớ
lại."
Ý cười trên mặt Vân Trầm Nhã dần dần tan biến mất. Một
lúc lâu sau, hắn bỗng cười rộ lên.
Sau đó hắn về phủ, nụ cười vẫn còn trên mặt nhưng đọng
lại chút bi thương, nhưng Thư Đường không nhìn thấy được.
Cũng như nàng đã không nhìn thấy vào buổi sáng sớm lúc
hắn rời đi trước kia, hắn đã lén nhấc màn xe ngựa lên, lặng lẽ nhìn theo nàng.
Cũng như nàng đã không biết, cũng ngay buổi sáng sớm đó, sau khi nàng rời khỏi,
hắn đã bất chấp sự ngăn cản của Thừa tướng và Tư Không Hạnh, phóng ngựa trở
lại, một mình đứng nơi con hẻm nhỏ trống rỗng dưới trời thu hiu quạnh, hoàn
toàn thất thần.
Đó là một lần duy nhất kể từ khi hắn chào đời cho đến
nay đã không tính toán không suy nghĩ gì, bất chấp hậu quả mà làm...nếu khi đó
nàng vẫn còn đứng nơi con hẻm nhỏ...
Thư Đường nói xong, đột nhiên cười khẽ: "Sau khi
Vân quan nhân đi rồi, ta thường xuyên lén đến xem nơi hắn ở lúc trước."
"Nhưng lúc ấy đã cuối mùa thu, bắt đầu vào mùa
đông, hoa cỏ trong vườn đều khô héo úa tàn. Rất nhiều gia đinh đã bỏ đi, những
người còn ở lại cũng không còn tỉ mỉ để ý đến khu vườn ấy nữa. Mùa xuân năm mới
chưa đến, bầy gà ta tặng cho hắn đều đã nhiễm bệnh mà qua đời, lúc đó Măng Tây
Cải Trắng cũng rất thương tâm, chúng nó còn giúp ta đào hố chôn bầy gà
nữa."
"May mà năm kia, ta mua rất nhiều đào, quả đào để
lâu thối rữa, chỉ còn lại hạt đào. Ban đầu ta nghe lão quản gia ở Vân phủ nói,
trước đây Vân quan nhân muốn trồng cây đào, nhưng vì gieo hạt quá muộn, sau lại
không để ý chăm sóc nên hạt không nẩy mầm. Cho nên ta đã gieo hạt đào ở sau hậu
viện Vân phủ, năm nay cũng đã ra hoa. Ta nghĩ, nếu Vân quan nhân có trở về, nếu
có thể gặp lại hắn, ta sẽ dẫn hắn đến xem những cây đào ta đã trồng được
này."
Cây đào ưa nắng, nếu trồng, phải đến hai năm sau mới
có thể đâm hoa kết quả. Đó là Vân Trầm Nhã sau khi trở về Vĩnh kinh thành Anh
Triêu quốc đã lật sách nghiên cứu mà biết được.
Rời khỏi khách điếm Thư gia, Vân Trầm Nhã dường như
vẫn ngẩn ngơ như cũ, bước chân không tự kềm chế được cứ hướng về phía Vân phủ
cũ mà đi.
Mưa dần dần tạnh hẳn, chân trời lại sáng bừng ánh mặt
trời như dát vàng, khi hắn đến Vân phủ cũ đã là hoàng hôn.
Ngôi phủ đệ to lớn như thế nhưng đã lâu không người
chăm sóc, nay có chút hoang tàn. Dưới ánh tịch dương, chỉ thấy lão quản gia cũ
đang ngồi trên ghế trước viện, híp mắt lại như đang dưỡng thần.
Nghe có tiếng gõ cửa, lão còn tưởng mình nghe lầm. Mở
cửa ra, trước mắt xuất hiện một vị công tử vô cùng tuấn tú, thân ảnh thon dài
vững chãi như điêu khắc từ ngọc, khá giống Vân Trầm Nhã, nhưng khuôn mặt so ra
rõ ràng kém hơn hẳn với vị Vân quan nhân tuyệt sắc trước kia.
Lão quản gia sửng sốt, nói: "Vị công tử
này..."
Vân Trầm Nhã dõi mắt ngắm nhìn bên trong phủ, quả thật
có chút hoang vu, may mà không đến nỗi tiêu điều lắm.
Vân Trầm Nhã chắp tay, nói: "Lão nhân gia, tại hạ
Vân Diệp, đến từ Anh Triêu quốc. Nghe nói đây là nơi ở cũ của một người bạn tốt
của tại hạ - Vân Trầm Nhã Vân công tử, nên đến thăm. Mong lão nhân gia tạo điều
kiện."
Chỗ này ngoại trừ Thư Đường, đã lâu lắm rồi không có
ai đến thăm qua. Lão quản gia tiếp đãi Vân Diệp vô cùng nhiệt tình.
Lão vừa mời Vân Trầm Nhã vào trong viện vừa tán gẫu
nói: "Vân công tử, ngươi không biết đâu, lúc trước Đại công tử còn ở đây,
nơi này rất sầm uất, nhưng sau khi Đại công tử bỏ đi, chẳng ai quan tâm chăm
sóc cả nên mới thành ra như vầy."
Vân Trầm Nhã cười nói: "Sao lão nhân gia còn ở
lại đây?"
Lão quản gia nói: "Đây cũng là do tiểu thế tử đã
phân phó, nói phủ đệ này đã cấp cho Đại công tử, nếu sau này Đại công tử, hoặc
là thân nhân của Đại công tử có quay lại đây, cũng còn nơi đặt chân."
Lão quản gia hít vào một hơi: "Nhưng cũng không
ít hạ nhân đã bỏ đi. Vân công tử, có câu này không dễ nghe lắm nhưng ta vẫn
muốn nói cho ngươi biết, Đại công tử tuy có chút cổ quái, nhưng thật ra là một
người ôn hòa điềm đạm, là một vị chủ tử rất tốt. Ta cũng đã già rồi, nhàn rỗi
nên ở lại đây trông coi chăm sóc phủ này giúp hắn."
Vân Trầm Nhã trầm mặc hồi lâu, gật đầu một cái nói:
"Làm phiền lão nhân gia."
Nói xong, hai người đã đến hậu viện.
Mây trôi bảng lảng phía chân trời, đỏ rực loá cả mắt,
mà chỗ trời đất tiếp giáp lại tầng tầng lớp lớp từng vệt xanh lam, xanh bích
hòa lẫn vào nhau, trong trẻo thuần khiết như vân trên ngọc thạch.
Con đường mòn nơi hậu viện lấp đầy cỏ dại. Từng nhánh
cây do không có người cắt tỉa, mọc bừa bãi tràn lan đan xen nhau như một bức
rèm xanh biếc. Rẽ hoa cỏ bước đi, Vân Trầm Nhã vừa ngẩng đầu lên nhìn đã vô
cùng sửng sốt.
Trong khu vườn hoang vu, dưới bóng cây xanh biêng
biếc, hoa đào nở rộ rực rỡ như sáng bừng lên, từng đóa từng đóa bao phủ khắp
nơi như ráng chiều, còn lộng lẫy sáng chói hơn cả ánh hoàng hôn nơi chân trời.
Đó là những cây đào Thư Đường đã trồng sau khi hắn rời
khỏi nơi đây. Đến nay, chúng mọc rễ nẩy mầm, đâm hoa kết quả. Những đóa hoa màu
hồng phấn rung rinh trên cành khiến sắc xuân càng tưng bừng hơn, vốn không chăm
sóc sẽ không thành, thế mà lại đơn giản lặng lẽ trưởng thành như thế.
Đột nhiên Vân Trầm Nhã nhớ lại hai năm về trước, tự
tay hắn đã gieo xuống một hạt đào, tưới đi tưới lại nhiều lần nhưng vẫn không
mọc nổi.
Thì ra việc đời có thể lập lại, ban đầu chết non,
nhưng nếu cố gắng chăm sóc cũng sẽ có ngày đơm hoa kết quả. Có lẽ chỉ cần kiên
định, sẽ có thể sinh sôi bất diệt, phát triển không ngừng.