Chiếc xe lừa lộc cộc dừng trước cửa Đường Tửu hiên,
Vân vĩ lang bày ra vẻ mặt phúc hậu tiến lên chào đón: "Tiểu Đường muội đến
giao rượu a?"
Thư tiểu Đường thò đầu vào tiệm xem, thấy bên trong
chỉ có mỗi một mình Vân Trầm Nhã, bèn hỏi: "Bạch lão tiên sinh bọn họ
đâu?"
Vân vĩ lang giắt quạt lên thắt lưng, nhiệt tình xắn
tay áo: "Hôm nay chỉ có ta trông tiệm."
Thư Đường nhìn hắn "Ờ" một tiếng.
Sói lại nói: "Tiểu Đường muội, chuyển rượu vào
nhé?"
Thư Đường lại liếc hắn "Ờ" thêm tiếng nữa.
Vì mấy ngày trước Thư Đường đã giao một đợt rượu rồi
nên hôm nay cũng không phải chuyển nhiều lắm. Vả lại, hễ là rượu Trầm Đường thì
trực tiếp trưng bày trong cửa tiệm, không cần phải chuyển ra hầm trữ rượu sau
hậu viện, cho nên Vân vĩ lang và Thư tiểu thỏ chỉ chốc lát là đã xong việc.
Vào giờ Thìn, ánh mặt trời mùa hạ chói chang tỏa ra tứ
phía. Từ trong tiệm nhìn ra, ngoài đường nắng chói cả mắt, người đi đường ai
nấy đều tranh thủ chen đi dưới tàng cây. Thư tiểu Đường lướt ánh mắt từ người
đi đường nơi đầu phố đến bụi hoa dâm bụt trước cửa tiệm thì ngừng lại trong
khoảnh khắc rồi nhìn về phía Vân vĩ lang.
Vân Trầm Nhã châm trà vào tách, thấy Thư Đường nhìn
mình, tươi cười đưa tách trà cho nàng, hòa nhã nói: "Gần đây trời nóng,
nên uống nhiều nước một chút."
Thư Đường cầm lấy tách trà, uống được hai ngụm, cúi
đầu xuống nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn Vân vĩ lang.
Lúc này Vân Trầm Nhã tựa lưng vào trường án, nheo mắt
lại như đang suy tư chuyện gì. Ánh nắng rọi lên một bên khuôn mặt của hắn,
trông vừa anh tuấn vừa dịu dàng. Vài tia sáng phủ trên hàng mi dài cong vút,
rót vào đôi mắt sâu như hồ không đáy của hắn. Cảm nhận được ánh mắt của Thư
Đường, đôi mắt hắn chợt động, như mặt hồ bỗng nhiên gợn sóng.
"Sao thế?" Vân Trầm Nhã quay đầu lại hỏi.
"Không, không có gì." Tim Thư Đường đập bình
bịch, đỏ mặt gục đầu xuống, trông vẻ như không biết phải làm sao. Sau một lúc
lâu, nàng thấy sói không có động tĩnh gì, lại thật cẩn thận giương mắt lên lén
nhìn hắn.
Vân vĩ lang nhìn điệu bộ này của nàng mà cảm thấy vô
cùng thú vị. Hắn đứng thẳng dậy, nhàn nhã đến quầy thâu ngân, vừa mở sổ sách ra
vừa lơ đãng nói: "Có việc gì cứ nói thẳng đi. Còn nếu muốn ngắm
ta..." Hắn cong môi cười, ánh mắt dừng trên chiếc ghế dựa ven tường
"thì lại đằng kia ngồi nhìn cho rõ hơn..."
Thư tiểu Đường nghe vậy mặt càng đỏ hơn. Nàng nuốt một
ngụm nước miếng, thành thành thật thật đáp: "Không, ta không phải, ta
không phải muốn ngắm ngươi." Nói xong, nàng lại lén liếc mắt nhìn Vân Trầm
Nhã một cái nhanh như chớp.
Vân vĩ lang càng hứng chí hơn, dứt khoát gập sổ sách
lại, tò mò hỏi: "Nàng cảm thấy mắt ta đẹp, hay là mũi ta đẹp?"
Thư tiểu Đường nghe xong chợt sửng sốt, trong đầu hiện
lên nét mặt Cảnh Phong, nàng lại ngập ngừng nhìn lên mặt Vân Trầm Nhã.
Nhìn kỹ, Vân quan nhân và Mục công tử rất giống nhau.
Thư Đường càng nhìn, trong lòng càng thấp thỏm không yên. Thật ra trên thế gian
này có rất nhiều người giống nhau, nhưng rất khó có ai có thể so sánh với dung
mạo khí chất của Vân Trầm Nhã.
Vân vĩ lang vốn chỉ nói đùa, không ngờ Thư Đường lại
làm thật. Hai người đều im lặng, hô hấp của hắn dần dần không ổn định, ánh mắt
lơ đãng dừng trên chiếc mũi thanh tú của nàng, đôi môi mềm mại và làn da trắng
mịn như ẩn như hiện dưới cổ áo..
Đúng lúc này, đột nhiên Thư Đường nói: "Vân, Vân
quan nhân, ta hỏi ngươi một chuyện này có được không?"
Vân Trầm Nhã nghe vậy giật mình hoàn hồn, ho khan một
tiếng nói: "Nàng hỏi đi."
Thư Đường do dự một lát, nói: "Vân quan nhân, vị
đệ đệ nhỏ hơn ngươi nửa tuổi kia, tên hắn là gì a?"
Ánh mắt Vân Trầm Nhã lại đảo qua cổ áo của Thư Đường,
trong khoảnh khắc, lòng bàn tay hắn toát đẫm mồ hôi, trong đầu loạn thành một
đống. Sau một hồi lâu mới nói: "Hắn... à, tên hắn chỉ có một chữ Phong
thôi."
"Vân Phong?" Thư Đường sửng sốt, rũ mắt
xuống, thì thào tự nói một mình: "Mục công tử thật không phải sao..."
Đuôi mắt khẽ liếc thấy sắc mặt Vân Trầm Nhã ửng hồng, Thư Đường kinh ngạc,
kiễng chân, thò tay lên trán hắn thăm dò, hỏi: "Vân quan nhân, ngươi sao
vậy?"
Vân Trầm Nhã từ khi thấy một khoảng da trắng kia đã
trở nên choáng váng hồ đồ, trán hắn bị bàn tay ấm áp mềm mại của nàng sờ lên,
không kềm được cả người run lên. Hắn lui ra sau hai bước, lúng túng nói:
"Không có gì, chắc là vì trời... hơi nóng."
Thư Đường sửng sốt, vỗ ót một cái, nói: "Vân quan
nhân, ngươi đợi một chút." Nói xong, nhanh như chớp nàng chạy ra khỏi cửa
tiệm, đến xe lừa tìm kiếm một hồi rồi lại nhanh như chớp chạy trở lại.
Đặt túi vải bố nhỏ trên trường án, Thư tiểu Đường cởi
túi, bên trong lộ ra mấy quả đào. Thư Đường vừa kiếm con dao gọt vỏ vừa giải
thích: "Vân quan nhân, cha ta nói ăn trái cây sẽ giải nhiệt."
Vân Trầm Nhã im lặng nhìn nàng, qua một lát sau mới
nhẹ giọng hỏi: "Nàng không giận ta nữa sao?"
Động tác gọt vỏ đào của Thư Đường chậm lại một chút,
một lọn vỏ đào rơi xuống trên trường án. Nàng mím môi lại không trả lời hắn,
tiếp tục gọt vỏ đào.
Mùa hè oi bức, ngoài đường tiếng ve sầu râm ran như
mắc cửi, con phố dài như yên tĩnh hơn. Thư Đường gọt xong vỏ quả đào, đưa cho
Vân Trầm Nhã nói: "Cho ngươi, ăn sẽ không bị cảm nóng."
Vân vĩ lang do dự một lát, đang muốn thò tay ra cầm
lấy quả đào, không ngờ bỗng nhiên Thư Đường rụt tay lại, tức giận liếc hắn một
cái: "Ta... ta còn một chuyện này muốn hỏi ngươi."
Vân Trầm Nhã ngây người nhìn nàng gật đầu.
Thư Đường cúi đầu xuống, mím môi, nghẹn ngào một hồi
lâu rồi mới nói: "Ngươi, ngươi đã cưới thê tử rồi sao?"
Vân Trầm Nhã sửng sốt như không nghe rõ: "Cái
gì?"
Thư Đường ngước mắt lên, có chút giận dữ nhìn hắn:
"Hôm bữa, ngươi nói đến tiểu Mi nhi gì đó, là chuyện gì đã xảy ra?"
"Tiểu Mi?" Lúc này Vân Trầm Nhã mới kịp phản
ứng. Nhưng quan hệ giữa hắn và Thẩm Mi thật khó giải thích, suy nghĩ một hồi
lâu sau, hắn ngập ngừng nói, "Ừ, tiểu Mi nhi nàng, tuy danh nghĩa là cùng ta thành thân, nhưng nàng ấy... mà nàng ấy sau khi thành thân ba
ngày sau... cũng vẫn chưa lại mặt, nên vẫn chưa..."
Hắn nói thật không rõ ràng chút nào, mà Thư Đường chỉ
chăm chăm nghe được một câu quan trọng là "thành thân ba ngày
sau...". Nàng không khỏi lui ra sau vài bước, trừng lớn hai mắt nhìn Vân
Trầm Nhã một cách khó tin, hốc mắt nàng cũng dần dần đỏ lên.
Vân Trầm Nhã thấy Thư Đường như vậy, trong lòng căng
thẳng vội vã muốn giải thích tiếp. Nhưng đột nhiên Thư tiểu Đường giậm chân,
hai mắt ánh lệ, nức nở nói: "Ta, ta thả Măng Tây Cải Trắng ra cắn chết
ngươi!"
Vân vĩ lang tim đập loạn nhịp, bước lên phía trước hai
bước nói: "Tiểu Đường, ta không có...chuyện đó, tiểu Mi nhi nàng và ta
thật ra... thật ra không phải là phu thê."
Thư Đường vẫn tức đến ngạt thở, không thèm tin hắn,
xoay người muốn bỏ đi.
Vân Trầm Nhã vội vàng nói: "Lúc đó tình hình rắc
rối phức tạp, nhưng ta thành thân với tiểu Mi nhi không phải vì tình, mà chỉ vì
cứu tính mạng mấy người thôi, vì xử lý một việc. Ở Anh Triêu quốc chúng ta, sau
khi thành thân ba ngày có thể thuận lợi trở về nhà phụ mẫu thân sinh mới tính
là thật sự chân chính hoàn tất lễ. Lúc đó mặc dù nàng ấy có trở về nhà phụ mẫu
thân sinh nhưng từ đó về sau không có trở về nhà bên ta, cho nên ta và nàng ấy
cũng không tính là phu thê."
Vân Trầm Nhã trầm giọng, nhìn nàng nói: "Huống
chi lúc đó, ta và tiểu Mi nhi đều đã sớm có người trong lòng. Ta và nàng ấy,
ngay cả động phòng cũng không có. Đều là vì... đều là vì để dành cho nàng
thôi..."
Lời vừa thốt ra, mặt Thư Đường bỗng đỏ lên. Vân Trầm
Nhã sửng sốt một lát cũng đột nhiên đỏ mặt. Trong tiệm yên lặng đến nỗi tiếng
kim rơi cũng có thể nghe thấy. Vân Trầm Nhã nghĩ Thư Đường da mặt mỏng, chắc
nàng đang tức giận, vừa tính nói thêm gì đó, đã thấy Thư Đường cúi đầu, đưa quả
đào mới gọt vỏ vừa rồi cho hắn, nói: "Ăn đi!"
Vân Trầm Nhã cầm lấy quả đào, trầm mặc một lúc lâu,
lại gọi: "Tiểu Đường..."
Ánh mắt Thư Đường ngây ngẩn nhìn mũi chân mình, qua
một lát sau nàng nói: "Ta tin chàng."
"Hễ là lời Vân quan nhân nói, ta đều tin."
Trong phút chốc, trong lòng Vân Trầm Nhã như có trăm
mối cảm xúc ngổn ngang, ngón tay của hắn vô ý thức giật giật, cảm thấy ngực
thật khó chịu.
Sau một lúc lâu, Vân Trầm Nhã ngẩng đầu lên, nghiêm
túc nói: "Ừ, tiểu Đường, hãy tin ta một lần nữa, ta nhất định sẽ không để
nàng phải thất vọng."
Không khí có chút ám muội, có chút xấu hổ. Trong lúc
nhất thời, hai người cũng không biết phải nói gì. Ánh mắt Vân vĩ lang lại dừng
trên một khoảng da trắng mịn lộ ra dưới cổ áo Thư Đường, trong đầu hắn lại rối
loạn, lui vài bước nói: "A, đúng rồi, mới vừa rồi dường như nàng có vẻ
thích hoa dâm bụt trước tiệm, chi bằng chút nữa nàng hái mang về nhé?"
Thư Đường nghe vậy, trả lời: "Không phải ta
thích, là Mục công tử thích."
"Mục công tử?" Ánh mắt Vân Trầm Nhã chợt
động, trong lòng nghi ngờ.
Thư Đường gật gật đầu: "Mục công tử cũng như Vân
quan nhân, đều đến từ Anh Triêu quốc, hiện nay hắn ở một tòa nhà mà trước cửa
cũng có trồng dâm bụt, còn có một hàng liễu rũ."
"Liễu rũ, dâm bụt?" Vân Trầm Nhã nghe đến
đây, trong lòng đã sáng tỏ.
Thư tiểu Đường nghĩ nghĩ, lại thành thành thật thật
nói: "Hôm nay ta nhìn chằm chằm Vân quan nhân là vì dung mạo của Mục công
tử giống Vân quan nhân đến năm sáu phần. Trước đây Vân quan nhân nói có một vị
đệ đệ nhỏ hơn mình nửa tuổi, lúc ta mới gặp Mục công tử còn tưởng rằng hắn
chính là đệ đệ của Vân quan nhân, đáng tiếc không phải vậy."
Thật ra chuyện này Vân vĩ lang đã nghi ngờ từ sớm. Lúc
này, hắn gom những chi tiết khả nghi lại, cẩn thận suy nghĩ lại, lại nhớ đến vẻ
mặt Bạch Quý mới vừa rồi, trong lòng hoàn toàn sáng tỏ.
"Sao hắn lại không phải?" Vân Trầm Nhã gõ
cán quạt trong lòng bàn tay, cong môi cười nói "Tiểu Đường, nàng đến Vân
phủ chờ ta một chút, giờ ta có việc, đi một lát sẽ trở lại."
Đối diện với Đường Tửu hiên có một con hẻm nhỏ, nối
liền với phố Lâm Giang, thông ra hai con đường cái. Vì con hẻm nhỏ này tối tăm
ngột ngạt nên mùa hè ít ai đến. Bạch Quý thấy Vân vĩ lang đi gặp mặt Thư tiểu
thỏ ngoài cửa tiệm, nhân lúc rảnh rỗi, lão bèn vội vàng đến chỗ này.
Trong con hẻm nhỏ đã sớm có một thân ảnh trong bộ y
phục màu xanh đang chờ sẵn.
Bạch Quý tiến lên hai bước, chắp tay chào, gọi:
"Nhị công tử."
Cảnh Phong gật đầu nói: "Bạch lão tiên sinh, làm
phiền ngài ."
Bạch Quý giận dữ nói: "Nhị công tử, lão nô thật
không hiểu nổi, ngài hẹn lão nô ra, tốt xấu gì cũng kiếm chỗ nào xa một chút. Ở
đây cách Đường Tửu hiên có một dãy phố, bình thường Đại công tử rảnh rỗi hay đi
vòng vòng ngang đây, nếu lỡ bị hắn nhìn thấy...Aizz, thủ đoạn của Đại công tử
chắc Nhị công tử ngài cũng biết đó."
Cảnh Phong nói: "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an
toàn nhất, tâm nhãn của Đại ca quá lớn, ta chỉ có thể lén đánh từ bên hông
thôi."
Bạch Quý lắc đầu nói: "Ngươi nghênh ngang đến Nam
Tuấn quốc, có thể giấu diếm được hắn nhiều ngày như thế này cũng coi như là rất
có bản lĩnh rồi." Ngừng một lát, lại nói "Nhưng ngươi tội gì phải gạt
hắn chứ, sao không thử tự mình nói chuyện với hắn xem sao?"
Cảnh Phong nói: "Không được, chuyện này... Hắn sẽ
không dễ dàng đáp ứng, nếu ta không nắm dao đằng cán, chỉ sợ sẽ bị thất bại
trong gang tấc."
"Không nói với ta, sao ngươi biết sẽ thất bại
trong gang tấc?" Đột nhiên, một thanh âm vang lại từ đầu khác của con hẻm
nhỏ.
Hôm nay Vân Trầm Nhã cũng mặc y phục màu xanh, cầm
trong tay cây quạt mười hai nan, nhàn hạ cười: "Phong nhi, đã lâu không
gặp."