Ở hậu viện khách điếm Thư gia, cửa căn phòng chính mở
rộng, ánh nắng thu chiếu vào sáng rực cả phòng.
Còn bên ngoài thì bầu trời dìu dịu, cây hoa Hải Đường
mặc dù đã rụng hết lá nhưng cỏ xung quanh gốc cây vẫn còn xanh ngát.
Trong phòng, Thư tiểu thỏ và Vân vĩ lang đồng loạt
đứng trước mặt Thư Tam Dịch. Thư lão tiên sinh nhíu mày lại, vẻ mặt bực bội khó
chịu. Hai năm nay lão đi đứng không tiện, hễ ngồi xuống là phải đắp một tấm
thảm dày lên đầu gối. Lúc này, thảm trượt xuống dưới chân mà lão vẫn hoàn toàn
không nhận ra.
Thư Tam Dịch nhớ lại năm nào Hồng Nữu nhà lão vẫn còn
là một con nhóc ngây thơ dễ bảo, không phải là một cô nương ương bướng biết cãi
lời như bây giờ. Hồi nàng mười bảy tuổi khi chuẩn bị lập gia đình, còn nói với lão:
"Ta nghĩ ta muốn tìm một hán tử thật thà chất phác, mổ heo bán thịt cũng
được, dù sao trung thực vẫn tốt hơn."
Xem mắt, tìm hán tử....thời gian đã trôi qua, không
thể quay lại được.
Tính tình trung thực...trước đây là nguyện vọng, nay
trở thành mơ mộng hão huyền.
Thư tiểu Đường từ khi gặp được sói, số mệnh đột nhiên
thay đổi, đang sống tự do thoải mái đột nhiên như lọt vào trong đám sương mù.
Dù hiện giờ, hai người đứng trước mặt Thư lão tiên sinh, một người đòi cưới,
một người đòi gả, nhưng trong lòng Thư Tam Dịch vẫn hờn dỗi như cũ, chậm chạp
trì hoãn không muốn tính tới.
Lão càng nhíu chặt mày, hỏi: "Ngươi nói muốn cưới
nàng, ngươi lấy cái gì để mà cưới nàng?"
Sói mặt không đổi sắc, tim không đập loạn nhịp, vô
cùng ung dung bình tĩnh.
"Thư lão tiên sinh muốn ta lấy cái gì để
cưới?"
Đây chính là Vân Trầm Nhã, giảo hoạt như hồ ly, chuyên
đem vấn đề khó khăn trả ngược lại cho người.
Thư Tam Dịch càng đau đầu hơn. Cẩn thận suy nghĩ một
hồi lâu, lão nói: "Cũng không phải ta nói ngươi không tốt, nhưng Hồng Nữu
gả cho ngươi, ngươi có thể cho nàng được cái gì?"
"Mặc dù ta không biết thân phận của ngươi, nhưng
ta biết ngươi nhất định không phải là người bình thường. Hồng Nữu rốt cuộc là
ai, chắc ngươi cũng đã biết. Trước khi mẫu thân nàng lâm chung, nguyện vọng lớn
nhất là hy vọng Hồng Nữu có thể lớn lên trong dân gian, cả đời làm một cô nương
bình thường."
"Nguyện vọng đó, chỉ có gả cho một hán tử thật
thà trung hậu mới có thể thực hiện được. Dựa vào thân phận của ngươi, ngươi có
thể mang lại cái gì cho nàng chứ?"
Hắn chưa kịp nói ra lời, Thư Đường đã kêu Thư Tam Dịch
một tiếng. Nàng nuốt xuống một ngụm nước miếng, gục đầu xuống mò mẫm trong
chiếc túi nhỏ bằng vải bố đeo bên hông tìm kiếm, sau một lúc lâu, lấy ra một
tấm bái thiếp đỏ đưa cho cha nàng.
Thư Đường lúc lắc đầu. "Cha, ta đã nghĩ kỹ rồi,
ta không cần Vân quan nhân cho ta cái gì hết. Ta, ta chỉ muốn đi theo hắn
thôi."
"Trên tấm bái thiếp đỏ này là của hồi môn ta đã
chuẩn bị nhiều ngày nay. Trong nhà có bao nhiêu bạc, ta đều để lại hết cho phụ
thân. Ta không có gì cả, chỉ biết ủ rượu. May mắn là Vân quan nhân mở được một
tiệm rượu, sau này ta sẽ ủ rượu cho mỗi một mình hắn thôi."
Thư Đường nói xong, liếc mắt nhìn Vân Trầm Nhã một
cái, cổ họng bỗng nhiên có chút chua xót.
"Vân quan nhân là người có danh vọng địa vị, ta
biết. Người như thế cũng sẽ không ở lâu lại Nam Tuấn quốc, chuyện này ta cũng
biết. Phụ thân ở lại Kinh Hoa thành, ta cũng phải ở lại chăm sóc cho phụ thân,
không được đi nơi khác. Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ kỹ mấy năm nay
rồi."
"Ta nghĩ..." Thư Đường mím môi gục đầu
xuống, trong giọng nói bỗng mang theo một sự quật cường chưa từng có từ trước
đến nay "Ta nghĩ, ta chỉ là muốn đi theo Vân quan nhân, dù thân ta không
thể ở bên cạnh hắn, nhưng lòng ta vẫn luôn hướng về hắn. Nay ta muốn gả cho
hắn, dẫu cho sau này, sau này nếu Vân quan nhân lại phải rời khỏi nơi đây, ta
cũng sẽ ở lại giúp hắn trông coi tiệm rượu, ta sẽ...chờ hắn trở về, mặc kệ bao
lâu ta cũng vẫn chờ."
Thư Tam Dịch giật mình ngơ ngác: "Hồng
Nữu?!"
Thư Đường khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn một bên, bĩu môi
nói nhỏ: "Dù sao cũng không phải là chưa từng đợi qua..."
Thư Tam Dịch sửng sốt một lát sau, thở dài một tiếng:
"Sao lại tuyệt vọng như vậy, giờ ngươi nói ngươi muốn gả cho hắn, nhưng mà
hắn... ngay cả hắn là ai, tên thật là gì chúng ta cũng không biết nữa
là..."
Thư Đường ngẩn ngơ: "Vân quan nhân hắn..."
"Ta...” Ánh mắt Vân Trầm Nhã tối sầm lại.
"Ta tên là Anh Cảnh Hiên."
Ánh nắng mùa thu mông lung mờ ảo chiếu vào nửa bên mặt
Vân Trầm Nhã, phác họa theo đường viền hoàn mỹ của gương mặt hắn.
Không phải đã sớm đoán được từ trước rồi sao.
Một người khiến sơn hà thất sắc như vậy, một công tử
tựa như tiên nhân khiến người khác phải kinh ngạc khi gặp mặt lần đầu tiên như
vậy, sao lại chỉ là quan to quý nhân không thôi? Khí thế hoàn mỹ đến như thế,
ung dung thanh nhã như sương sớm trên đỉnh núi cao như thế, trên đời liệu có
mấy người?
"Ta tên là Anh Cảnh Hiên, là người ở thành Vĩnh
Kinh Anh Triêu quốc. Ta... không có cái gọi là nghề nghiệp đàng hoàng đứng đắn,
trong triều đình Anh Triêu quốc chỉ được một cái danh hão, là..."
Rõ ràng là thân phận danh chấn thiên hạ, nhưng không
biết vì sao lúc này lại khó mở miệng như vậy "Là Đại hoàng tử..."
"Ta có lẽ không phải là người thật thà trung hậu
mà tiểu Đường muốn tìm. Ta đã....ừm....làm qua rất nhiều chuyện xấu."
"Ta làm chuyện xấu, vì thân phận bắt buộc cũng
thế, vì bản tính con người cũng thế, nhưng đều không phải là cái cớ để ngụy
biện cho hành động của mình. Cho đến nay, ta đối với người khác rất cảnh giác,
rất tính toán. Chỉ hai, ba năm nay ta mới gần gũi thân thiết hơn với vài
người,... tiểu Đường."
"Các người nói đúng, hiện tại với thân phận này
của ta, thật sự không thể cho tiểu Đường một cuộc sống bình thường yên tĩnh,
nhưng..."
Có thể chống lại mười hai nước Bắc quốc, có thể kiêu
ngạo nhìn cả Thần Châu này bằng nửa con mắt, úp tay làm mây, lật tay làm mưa.
Thiên hạ này, chỉ có hắn mới có thể bảo hộ nàng.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, ngoài phòng nắng thu
vẫn ấm áp như trước, gió như rít mạnh hơn, tiếng tim đập thình thịch từng hồi
như tiếng trống trận.
Vân Trầm Nhã trầm mặc một hồi rồi đột nhiên nở nụ
cười. Hắn cúi đầu lấy một vật từ trong tay áo ra, đặt trên lòng bàn tay.
"Hôm nay ta nhất định phải cưới tiểu Đường. Đây
xem như là sính lễ."
Vật trong bàn tay xanh biếc tỏa ra ánh sáng chói lọi,
là ngọc tỷ của Anh Triêu quốc.
Ai đời lại lấy ngọc tỷ ra làm sính lễ, huống chi lại
là ngọc tỷ thuận tay mang theo từ trong cung?
Nhưng dù sao Vân vĩ lang hắn cũng đã quen thói làm
việc khác người.
"Ngọc tỷ này là ta mang theo lúc xuất cung. Ta
dùng nó làm không ít chuyện, ừm, tuy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng
ta nguyện đem giang sơn ra làm sính lễ cưới nàng, sau này miễn là sơn hà xã tắc
Anh Triêu quốc được an khang, cho dù ta phải vứt bỏ toàn bộ thiên hạ..."
Lấy giang sơn làm sính lễ. Chỉ cần sơn hà xã tắc Anh
Triêu quốc được an khang, cho dù có phải vứt bỏ toàn bộ thiên hạ...
Không biết tại sao, Thư Đường chợt bừng tỉnh lại từ
cơn khiếp sợ mới vừa rồi.
Đúng rồi, đây là Vân quan nhân của nàng a. Dù hiện tại
hắn là Đại hoàng tử của Anh Triêu quốc hay là một thương nhân thần bí như từ
trước đến nay, hắn vẫn luôn là người đầy trách nhiệm. Vì trên vai hắn luôn gánh
vác sinh mạng của ngàn quân, cho nên mặc dù hắn tùy hứng cố chấp, thậm chí có
chút trẻ con khi đưa ra ngọc tỷ làm sính lễ đòi cưới nàng, nhưng hắn vẫn mong
ước giang sơn bình yên, bách tính giàu có.
Làm chuyện tốt cũng vậy, làm chuyện xấu cũng thế.
Ai nói hắn không phải người thật thà chứ. Vai có thể
gánh, lưng có thể mang, vì là người có trách nhiệm, nên hắn phải hao hết tâm
lực mà làm cho tốt. Thừa nhận quan hệ với một người, nên phải dốc hết toàn lực
bảo hộ nàng.
Chỉ sợ trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không
xếp hàng đầu, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bằng giang sơn của hắn, nhưng Thư
Đường vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, nàng nghĩ, người như vậy mới là một nam tử
hán chân chính.
Cả đời này nàng chỉ là một người bình thường, thế mà
Vân quan nhân này khiến nàng cảm thấy tự hào như thế.
Thấy trên mặt khuê nữ của mình ngẩn ngơ nở rộ một nụ
cười sáng bừng, Thư Tam Dịch rốt cuộc đành khoát tay, mệt mỏi nói: "Muốn
cưới thì cưới đi... Thật là, aizz...cố gắng để cho Hồng Nữu không có liên hệ gì
đến hoàng thất mười hai nước Bắc quốc, cuối cùng lại gả cho Đại hoàng tử Anh
Triêu quốc. Nhưng ta nói cho ngươi biết, Vũ Văn Sóc kia nghe nói sắp tới rồi,
muốn cuộc sống Hồng Nữu bình an thì giờ ngươi có cưới nàng cũng đừng gióng
trống khua chiêng ầm ĩ. Đợi Vũ Văn Sóc đi rồi, ngươi hẵng tổ chức hôn lễ cho
Hồng Nữu lại đàng hoàng hơn..."
Hoàng hôn như ánh bình minh, sáng lạn như mới.
Vân Trầm Nhã đi tới cửa, cười đáp lại: "Đã nhớ
kỹ."
Sau đó hắn vươn tay về phía Thư Đường, ánh mặt trời
rót xuống lòng bàn tay của hắn như tỏa hào quang.
"Đi thôi, tiểu nương tử."
Trở lại Vân phủ thì trời đã tối đen, người trong Vân
phủ hầu như đã ngủ. Vì Vân Trầm Nhã và Thư Đường vội vàng thành thân, nên không
cần những nghi thức xã giao này. Thế là, hai người bèn ở trong phòng bái thiên
địa, uống rượu hợp cẩn.
Trăng ban đêm lạnh lẽo, ngoài cửa sổ có tiếng côn
trùng rả rích kêu.
Thư tiểu thỏ và Vân vĩ lang sóng vai nằm trên giường,
hô hấp có chút không ổn định.
Sau một thời gian trầm mặc, Thư Đường đột nhiên kêu:
"Vân quan nhân."
"Hử?"
"Vân quan nhân, trước đây ta..." Thư Đường
có chút do dự "...trước đây ta đã gặp qua chàng. Có lẽ chàng không nhớ rõ,
lúc đó ta nói với chàng..."
"Nàng nói với ta “Tiểu tướng công, ngươi muốn
cưới nương tử sao?”"
“Tiểu tướng công, ngươi thấy ta có đẹp không?”
“Tiểu tướng công, ta thấy ngươi thật đẹp, ta thích
ngươi nha!”
Vân Trầm Nhã xoay người qua, mặt đối diện với Thư
Đường, ánh mắt dịu dàng ấm áp vô cùng vô tận: "Thật trùng hợp, hôm nay, ở
đây, cũng là nàng..."
Thư Đường cũng xoay người đối mặt với Vân Trầm Nhã.
Vạt áo của hắn trễ xuống lộ ra làn da bánh mật, lấp loáng dưới ánh trăng bàng
bạc trông càng thập phần mê hoặc.
Thư Đường sửng sốt một hồi, sắc mặt ửng đỏ.
Trong phòng tĩnh lặng lại, yên ắng đến mức có thể nghe
rõ tiếng hô hấp ồ ồ càng lúc càng dồn dập hơn.
"Tiểu Đường." Sau một lúc lâu, Vân Trầm Nhã
mới hô lên một tiếng.
"Ừ."
"Chuyện ấy, ý ta nói...chuyện ấy...nàng có hiểu
không?"
"Ta..."
"Nàng...đừng sợ."
"Ta... ta không sợ."
Trên giường vang lên một tràng tiếng động.
Vân Trầm Nhã nghiêng người đè lên trên người Thư
Đường. Thân hình nàng hơi cứng lại, còn hắn thì vô cùng nóng bỏng.
"Tiểu Đường..." Vân Trầm Nhã lại hô lên một
tiếng. Ánh mắt dừng trên đôi mắt trong suốt dịu dàng như thu thủy của nàng,
gương mặt ửng đỏ như tuyết nhuộm ráng chiều.
"Ừ."
"Ta...lần đầu tiên...có thể...nhưng ta sẽ ráng
cẩn thận. Nếu..."
Hắn không nhịn nổi nữa, cuối cùng hạ môi hôn xuống môi
nàng.
Cảm giác mềm mại ướt át trong chốc lát thấm vào tận
phế phủ.
Vân Trầm Nhã giọng khàn khàn như đang cố gắng kềm chế:
"Nếu làm đau nàng, nàng đừng chịu đựng, phải nói cho ta biết..."