Con ngõ nhỏ Đường Hoa vẫn y như xưa. Cây Ngô Đồng già
đi một chút, hoa Hải Đường mùa Thu nở rộ như mây.
Vân Trầm Nhã theo Thư Đường về nhà.
Trước cửa khách điếm Thư gia vắng lặng, bên trong vọng
ra tiếng xôn xao. Vân vĩ lang sửng sốt, theo bản năng né qua một bên, sau đó
hắn đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn hai con chó ngao trắng nhào tới mừng.
Sao lại phải tránh né chứ? Dù sao, lần này, hắn thực
sự đã trở lại, không bao giờ đi nữa.
Măng Tây Cải Trắng thuận lợi bổ nhào vào người Lang
chủ tử, ăng ẳng kêu to, quẫy đuôi mừng rối rít.
Vân Trầm Nhã cười vươn tay tính sờ đầu bọn chúng,
nhưng bàn tay giơ lên đến giữa không trung thì dừng lại.
Sau đuôi Măng Tây Cải Trắng là một thân ảnh thấp bé.
Hắn tập tễnh bước tới, đôi mắt sâu như hồ, ngây người nhìn Vân Trầm Nhã.
Vân vĩ lang há miệng ngậm miệng mấy lần, cuối cùng mới
khàn khàn giọng kêu lên được một tiếng: "... A Sắt?"
Tiểu Sắt nhìn chằm chằm sói, một lát sau, đột nhiên
hắn quay đầu đi, chạy đến bên chân Thư Đường, giang hai tay ra, thanh âm trong
vắt giòn tan nói: "Mẫu thân, ôm."
Thư Đường ngồi xuống, ôm tiểu Sắt đến trước mặt sói.
Nàng cúi đầu mím môi, ý cười nơi khóe miệng có chút
thật thà, có chút thẹn thùng. Sau đó nàng nói: "A Sắt, đây là... cha
ngươi."
Vân Trầm Nhã chưa bao giờ hồi hộp như vậy, ngay cả thở
cũng thở rất nhẹ, sợ thở mạnh sẽ dọa sói con của hắn, khiến sói con ghét bỏ
hắn.
Thế nhưng Vân Vô Sắt rốt cuộc vẫn là sói con. Hắn
nghiêng đầu nhìn chòng chọc sói một hồi lâu, cuối cùng thật cẩn thận vươn tay
sờ lên mắt sói, sờ lên miệng sói..
Thư tiểu Đường nhẹ giọng nói bên tai Vân Vô Sắt:
"A Sắt, kêu cha đi!"
Nhưng Vân Vô Sắt chỉ trợn to mắt nhìn sói một cách
kinh ngạc.
Qua một lát sau, hắn mở bàn tay ra, như muốn đòi tín
vật nhận người thân, chìa đến trước mặt Vân Trầm Nhã.
Tim Vân vĩ lang đập dồn dập như trống. Hắn chưa từng
tiếp xúc với tiểu oa nhi bao giờ, lần đầu ra trận, lại là sói con vốn trí tuệ
hơn người của mình.
Sói nhìn nhìn khắp nơi, ánh mắt cuối cùng ngừng lại ở
chiếc túi gấm đeo bên hông.
Chiếc túi gấm này hắn đã đeo nhiều năm. Không ai biết
bên trong đựng cái gì. Chỉ vì Thừa Hiên đế của Anh Triêu quốc giữ gìn cẩn thận
như bảo bối, nên không ít người cho rằng nó là vật báu vô giá.
Khi sói cởi túi gấm xuống còn có chút tiếc rẻ. Hắn ướm
thử túi gấm lên bên hông sói con, cảm thấy hơi bị lớn quá so với thân hình của
sói con, bèn mở túi lấy ra một chiếc hầu bao nhỏ hơn bên trong.
Thư tiểu Đường thấy hầu bao liền ngây cả người. Đây là
chiếc hầu bao nàng tự tay may sáu năm về trước.
Chuyện trước kia đã bao lâu rồi? Lâu đến nỗi nàng cũng
đã quên mất.
Khi đó, bọn họ mới quen biết nhau không bao lâu. Sói
vẫn còn là người tâm ngoan thủ lạt, ngoài mặt gạt tiểu Đường muội đi xin bùa
bình an cho mình, thực tế lại âm mưu đặt thuốc nổ ở khách điếm Thư gia.
Nhưng tiểu Đường muội vẫn thật thà dậy sớm đi xin bùa
bình an cho Vân Trầm Nhã, còn tự tay may thêm một hầu bao, tặng hết cho Vân
quan nhân của nàng.
Thủ công may hầu bao vụng về thô sơ, bùa bình an cũng
không nhất định sẽ linh nghiệm. Lúc đó hắn chưa động tình, nàng cũng chưa động
tâm. Nhưng không hiểu sao, bùa bình an này vẫn được Vân Trầm Nhã đặt trong túi
gấm, kè kè mang theo bên người.
Đã nhiều năm qua, trong lòng hắn ẩn giấu tình cảm sâu
đậm mà không lời nói nào có thể giải thích hết, vĩnh hằng như vầng nhật nguyệt.
Tiểu Sắt tò mò tiếp lấy hầu bao, lật trái lật phải
xem, điệu bộ vô cùng thích thú. Giây lát sau, hắn học theo sói, đeo hầu bao lên
thắt lưng, nhưng vì còn nhỏ, bàn tay tí hon vụng về lóng ngóng mãi mà cũng
không cài được.
Sói con ngẩng đầu, bất lực nhìn sói cha, chỉ chỉ vào
hầu bao, giọng non nớt giòn giã hô lên một tiếng: "Cha... "
Rất lâu, rất lâu sau này, sói thường nói với Thư tiểu
Đường: "Năm đó lần đầu tiên tiểu sói gọi ta là cha, ta thấy khóe miệng của
hắn khẽ lệch một bên, cười trông hư hỏng vô cùng. Lúc đó ta nghĩ, sau này thằng
nhãi con này nhất định là tên trứng thối, rất giỏi giả bộ... "
Nói xong, sói lại đắm chìm vào hồi ức, suy tư một hồi,
lại mừng khấp khởi cười thêm một câu: "Nhưng như vậy cũng tốt, da mặt dày,
không bị thiệt thòi, còn có thể ăn hiếp người khác."
Có điều là chỉ một năm sau, Vân Vô Sắt quả thật đã có
thể ăn hiếp người khác.
Nhưng hắn cứ giả vờ giả vịt khiến hàng xóm láng giềng
ai nấy đều vô cùng yêu thích hắn.
Còn Vân vĩ lang thì sao?
Vân vĩ lang khi thì ở tửu quán, khi thì ở khách điếm,
khi thì cùng Thư Đường ủ rượu, lúc rảnh rỗi ngồi trên chiếc ghế trúc trong viện
sưởi nắng, thỉnh thoảng truyền thụ vài chiêu hại người cho sói con.
Kinh Hoa thành lại có thêm một cảnh tượng...
Có một đôi phụ tử, lớn nhỏ gì dung mạo cũng đều giống
như thần tiên. Cả hai thường đi dạo trên đường cái, nhàn nhã thảnh thơi, vui vẻ
hớn hở.
Sau đó, đôi phụ tử dần dần thay đổi. Người lớn vẫn cao
ngất như trước, nhưng người nhỏ mỗi ngày một cao lớn hơn. Hai người mỗi người
một cây quạt, nhìn ngắm xung quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ, quả thật là phong lưu vô
cùng.
Đương nhiên, có khi còn có một cô nương đi cùng. Cô
nương này dung mạo rất xinh đẹp, trên mi tâm có một nốt ruồi son, khóe mắt có
một nốt ruồi đen nhỏ, lúc cười rộ lên trông y hệt một con thỏ thật thà phúc
hậu.
Ai nói trời sinh sói và thỏ là kẻ thù của nhau?
Trong phố phường của Nam Tuấn quốc lưu truyền một câu
chuyện như vậy.
Kể rằng nhà họ Thư có một con thỏ, gả cho một con sói
thành tinh có ba cái đuôi to họ Vân. Bọn họ trải qua mấy lần hợp hợp tan tan,
sau này sinh được một con sói con, lại sinh thêm mấy con sói con khác. Mười năm
sau, sói tìm thức ăn cho thỏ, chiếu cố bảo bọc thỏ suốt đời bình an và hạnh
phúc.
Đúng vậy, bọn họ sống bên nhau bình an và hạnh phúc
rất nhiều, rất nhiều năm sau.
Nhiều năm như vậy, nếu muốn đơn cử một ví dụ để kể,
vậy kể lại mùa xuân năm đó khi Trường Dương đế lên kế vị ở Nam Tuấn Quốc đi.
Cuối mùa xuân niên hiệu Trường Dương đế, sói con đã
hơn ba tuổi, có thể chạy có thể nhảy. Cảnh Phong và Thẩm tiểu Mi ôm một cặp
khuê nữ đến Nam Tuấn quốc khoe với ca ca và tẩu tẩu.
Vì thế bốn người cùng nhau ẩm rượu bên ban công.
Dưới ban công là một hồ nước đang tỏa sương mù dày
đặc.
Rượu qua ba tuần, kể lại chuyện năm xưa. Cảnh Phong đề
cập đến tấm mộc bài ước nguyện, đùa nói ước nguyện năm xưa nay đã thành hiện
thực, Anh Cảnh Hiên cưới được thê tử hiền thục, Anh Cảnh Phong cưới phải thê tử
hư hỏng.
Vân vĩ lang lại mặt dày lấy từ trong người ra một tấm
mộc bài, mặt trái viết "Nguyện gia huynh trường an, thế vô can qua".
Nhìn tấm mộc bài này, nhớ lại năm xưa gió lửa sát
phạt, sinh tử ly hợp, bốn người đều trầm mặc.
Một lát sau, vẫn là Thẩm tiểu Mi lên tiếng phá tan yên
lặng trước.
"Nam Tuấn quốc cũng có tục lệ viết mộc bài ước
nguyện, nhưng quy củ khác với Vĩnh Kinh thành, phu thê hai người có thể cùng
viết lên một mặt, nếu có con, đứa con đó sẽ viết lên mặt còn lại. Lần trước ta
và Cảnh Phong đến đây cũng đã thử qua một lần rồi, ước xong cũng buộc lên cành
cây."
Thế là Vân Trầm Nhã nghĩ, nếu lời ước trên tấm mộc bài
linh nghiệm như vậy, chi bằng mang theo tiểu Đường muội và sói con đi thử xem.
Một nhà ba người lên đường đến nơi ước nguyện, Thư
tiểu Đường hỏi Vân Trầm Nhã, không biết Cảnh Phong và Thẩm Mi đã ước cái gì?
Vân vĩ lang cười rộ lên, vẻ mặt như chả có gì quan
trọng, nói, tám phần là vạn
thủy thiên sơn, tuế nguyệt trường cửu gì đó.
Trước khi ba người viết ước nguyện, sói cha mua cho
sói con một cây quạt. Sói cha phe phẩy quạt, sói con thông minh cũng bắt chước
phe phẩy quạt theo.
Sói cha cười nói, tiểu tử ngươi đúng là chân truyền
của cha ngươi a.
Hai mặt của mộc bài ước nguyện, sói cha viết giúp sói
con lên một mặt, mặt còn lại Thư Đường viết cho bản thân mình và Vân Trầm Nhã.
Viết xong buộc lên ngọn cây, thế là công đức viên mãn.
Ngày đó dưới ánh chiều hoàng hôn, chân trời đỏ rực như
hoa Hải Đường đang lặng lẽ nở rộ.
Xa xa là thân ảnh của ba người đi bên nhau.
Vân vĩ lang đi bên trái, Thư thỏ đi bên phải, chính
giữa là sói con. Hắn giống hệt cha mình, phe phẩy quạt, khóe miệng nở nụ cười,
nhàn nhã vô cùng, vui vẻ vô cùng.
Sau lưng bọn họ, ánh sáng cuối ngày soi lên hai mặt
của tấm mộc bài, đung đưa lay động trong gió.
Kỳ quái là trên tấm mộc bài, một mặt nét chữ cứng cáp
tiêu sái, một mặt nét chữ ngăn nắp gọn gàng, cùng viết bốn chữ giống y nhau.