Vô Sắc Vô Hoan

Chương 27



Hắc Diện Thái Tuế Lí Thất Đao tự mình làm mẫu cho các tân đệ tử, đao phong lướt qua, khối đá vỡ tan.

Lâm Lạc Nhi khuôn mặt lấm tấm đầy vết đỏ ngồi ở trên cành cây, bắt tréo chân, ăn trái cây, xem náo nhiệt.

Hết giờ Thân, mọi người bắt đầu giải tán, ta vẫy tay chào Thạch Đầu, hắn nhìn bốn phía một chút, liền chạy tới, khẩn trương hỏi:“Ngươi đến đây làm gì? Đã xảy ra chuyện sao?”

“Không có việc gì, tò mò đến xem Lí Thất Đao mới ra lò.” Ta bình thường cũng không đặt chân đến nơi này nửa bước, cũng khó trách hắn nghi vấn.

Thạch Đầu nhẹ nhàng thở phào, sau đó “Khiêm tốn” nói:“Bất quá là giang hồ huynh đệ cất nhắc thôi.”

Ta hoảng hốt nhìn thấy cái mũi hắn hỉnh cao ngất , thật sự là vật hi sinh không có đầu óc……

“Thuốc lần trước ta tìm cho ngươi có thoa không?” Thạch Đầu đắc ý xong, lại bắt đầu nhìn mặt của ta.

Hắn vẫn còn không hoàn toàn bỏ qua các loại trị liệu, mỗi lần đi ra ngoài sẽ đến chung quanh hỏi thăm, cái gì cổ quái gì gì đó đều đem về, xác nhận cái đó đối làn da vô hại liền bắt ta thoa lên mặt, có mấy thứ này nọ hương vị thật sự làm cho người ta ghê tởm, ta không thể nhịn được nữa, chỉ có thể đem hảo ý của hắn lén “hủy thi diệt tích”. Tức giận khiến hắn mỗi lần gặp mặt, đều làm lính trinh sát nhìn chằm chằm khuôn mặt của ta.

Thân thể của ta không tốt, không chú ý sẽ dễ dàng nhiễm phong hàn bệnh vặt linh tinh, nếu bị hắn phát hiện ta lại coi nhẹ ăn uống, thân thể, nghỉ ngơi, uống thuốc linh tinh chuyện tình, sẽ biến thành một con khỉ phát điên, giương nanh múa vuốt làm ta sợ đến nỗi cơm ăn không ngon, cả đời này vẫn là con mèo nhỏ ốm yếu, gả đi không được

Ta giận, hướng ngực hắn làm một quyền thật mạnh:“Ta mới không cần làm con mèo bệnh! Ta muốn làm cọp mẹ!”

Hắn tựa như bị muỗi cắn một cái, không né không tránh, mặt không đổi sắc nói:“Ta còn là anh hùng đánh hổ đây.”

Ta giận quá, ép hỏi:“Ngươi muốn đánh ai thế?”

Hắn rụt cổ, xấu hổ sờ sờ cái mũi sau đó nói:“Đánh hổ cha……”

Này cũng còn được.

Ta vừa lòng .

Mấy tên con trai xung quanh tiến lên cáo từ lão đại của bọn họ, Thạch Đầu hướng ta vẫy tay, ý bảo đi đến bãi cỏ bên hồ, hai người ngồi ở dưới tàng cây liễu, bẻ vài nhánh cỏ, ném vào trong hồ, sau đó nước miếng tí tách nhìn chằm chằm mấy con cá chép mập ú nhảy lên tranh thức ăn, thảo luận nướng như thế nào ăn ngon.

Ta mở ra cái hộp gấm mang theo, bên trong có các món điểm tâm ngọt và đồ ăn vặt. Thạch Đầu tên này sĩ diện khổ thân, thích ăn điểm tâm ngọt lại sợ bị người cười, lập tức mừng rỡ, nhìn quanh trái phải không người, liền thu hồi gương mặt nghiêm túc, mặt mày hớn hở cầm bánh đậu xanh, đậu đỏ, bánh mè, mứt hoa quả, từng cái một bỏ vào miệng.

Hắn không kiêng ăn, đồ ăn ngon ăn năm chén lớn, đồ ăn khó ăn cũng ăn năm chén lớn, thùng cơm trời sinh rất dễ nuôi, chỉ không ăn hạt dẻ ngào đường.

Ta không thích ăn đồ ngọt, chỉ chọn vài miếng trái cây, sau đó đem mấy mảnh vụn tiếp tục ném đi cho cá ăn. Đợi hắn ăn sắp hết, mới uyển chuyển hỏi:“Danh hiệu trên giang hồ của ngươi…… Không thể đổi cái khác sao? Ta cảm thấy Nhất Điểm Hồng, Bách Thắng Đao Vương … nghe càng uy phong hơn.”

Thạch Đầu suy tư một lát, lắc đầu:“ Danh hiệu là người giang hồ cấp, làm gì có chính mình tùy tiện đặt. Hơn nữa mấy cái danh hiệu ngươi nghĩ ra tuyệt không uy phong.”

Phó Hồng Tuyết, Hồ Dật Chi của ta cứ như vậy bị hắn chà đạp một cách tàn nhẫn……

Hắn tiếp tục rung đùi đắc ý nói:“ Danh hiệu ngắn như vậy, nghe sẽ không đủ hương vị!”

Ta muốn xô hắn xuống hồ cho cá ăn luôn.

May mắn vừa rồi không đem Tiêu Phong, Dương Quá lấy ra cho heo chà đạp, ta buồn bực hỏi:“Hắc Diện Thái Tuế còn có thể lý giải, nhưng là vì cái gì phải gọi là Lí Thất Đao? Bởi vì ngươi chỉ dùng bảy đao chặt được đầu của Bảo chủ Thiên Ưng Bảo Hoàng Hổ Quân? Ngươi thực sự lợi hại như vậy?”

“Mọi người nói khoa trương ,” Thạch Đầu có chút ngượng ngùng, khiêm tốn nói,“Lúc ấy có các huynh đệ ngăn cản người của Thiên Ưng Bảo lại cứu viện, hơn nữa Hoàng Hổ Quân tuổi cũng đã già, đã là cường công chi mạt, ta lại chiếm binh khí lợi thế, tự nhiên thắng dễ dàng.”

“Binh khí, là cái Cửu Hoàn Đại Khảm Đao này? Ôi……” Ta sờ soạng hai cái, cảm giác lạnh lẽo, lại thử giơ lên, thiếu chút nữa vẹo thắt lưng. Đành phải than thở xoa nhẹ nửa ngày, đề nghị nói,“Không bằng thử dùng kiếm, dùng kiếm nhẹ nhàng, cao thủ đại hiệp đều dùng kiếm, đại khái so đao mạnh hơn……”

“Xem đao!” Lời còn chưa dứt, Cửu Hoàn Đại Khảm Đao đột ngột từ mặt đất quét lên, đao phong sắc bén hỗn loạn, hướng ta chém mạnh một cái, đột nhiên dừng lại cách cổ một tấc, hàn ý mang theo huyết khí, như gió núi đập thẳng vào mặt.

Ta mặt không đổi sắc, thực bình tĩnh đứng vẫn không nhúc nhích.

Ba mươi giây trôi qua.

Mặt ta xám như màu đất, thét một tiếng chói tai, nghiêng người té về phía trước.

“Phản ứng cũng quá chậm đi.” Thạch Đầu không thể nề hà vừa thu đao, vừa lấy tay đỡ ta, nhẹ nhàng buông ra miễn cho ta khỏi bị té. Sau đó giải thích,“Thấy chưa? Kiếm trọng linh hoạt, đao trọng tàn nhẫn, cũng coi như bổ sung ưu nhược. Nhưng ta trời sinh lực mạnh, chỉ cần so với đối phương nhanh hơn ác hơn, mặc kệ hắn bao nhiêu chiêu biến hóa, ta chỉ một đao hoành quét ngang, đụng kiếm tắc đoạn, đụng thân tắc tàn, ai dám chống đỡ? Chỉ có thể đem tất cả biến hóa hết thảy rút đi, khắp nơi phòng thủ.”

Trình Giảo Kim đi ra giang hồ cũng chỉ dựa vào thuyền tam bản phủ, ta quên đi một hồi, cảm thấy làm người cũng không thể rất mê tín, liền đem nó quẳng đi, tò mò hỏi:“Nếu lực mạnh là thắng, con gái đi ra giang hồ chẳng phải chịu thiệt?”

“Nữ tử thể lực so với nam nhân yếu hơn nhiều, cho dù thiếu niên thành danh, sau khi thành hôn về sau sẽ bận tâm gia đình, không thể toàn tâm nghiên cứu võ học, cho nên thành cao thủ đứng đầu rất ít, trước mắt trên giang hồ thành danh đa số tinh thông ám khí, cơ quan hoặc độc dược……” Thạch Đầu nói đến chuyện trong giang hồ, sau đó khinh bỉ ta,“Ngươi nghĩ đừng nghĩ , tay nhỏ chân nhỏ, nửa điểm lực đạo cũng không có, trời sinh sẽ không phải người tập võ, nửa bản võ công đều đọc không hiểu, cho ngươi tuyệt thế võ công bí tịch ngươi cũng có thể đem chêm cái bàn!”

Hắn rất khinh người! Ta hùng tâm vạn trượng, phát lời thề độc. Từ hôm nay trở đi khắc khổ học tập phồn thể! Nếu tương lai để cho ta tìm được bảo tàng phú giáp thiên hạ kia! Được võ công bí tịch bên trong, nhất định tuyệt tình tuyệt dục, khắc khổ nghiên cứu, trở về đánh đám cầm thú cho răng rơi đầy đất! Quỳ xuống đất gọi ta cô nãi nãi! (chị YY thấy sợ 0.0)

Thạch Đầu lại bứt hai cái lá cỏ, nhỏ giọng thở dài nói:“Đáng tiếc nội công và chiêu thức của Nam Cung gia đều thiên về linh hoạt hay biến hóa, không tính thập phần phù hợp với ta……”

Ta an ủi:“Nói không chừng về sau còn có kỳ ngộ.”

Năm xưa có gã vật hi sinh nào đó trong tiểu thuyết Kim Dung, không phải sau khi gặp được Viên Thừa Chí, làm Đao vương cụt tay sao? Tuy rằng nghe không quá may mắn, nhưng đã ra giang hồ không chết là mệnh lớn rồi, vấn đề nhỏ tốt nhất đừng so đo.

Thạch Đầu nằm ở trên cỏ, nhìn trời cao một hồi, bỗng nhiên nhảy dựng lên, hồ nghi hỏi ta:“Ngươi tại sao thích kiếm như vậy?”

Ta phản ứng lại:“Ai thích?”

“Dù sao cũng có người múa kiếm cho ngươi xem, múa hoa rơi bay khắp nơi, không thể chỉ vì cho ngươi vui, cũng không ngại hạ nhân quét tước mệt chết?!” Thạch Đầu thở phì phì xoay người đi, chỉ để lại một cái lưng đối ta.

Lúc Nam Cung Minh nhàn rỗi, quả thật sẽ ở sân của Tàng Thư Các luyện mấy chiêu Lạc Hoa kiếm pháp, nhưng mà liên quan gì đến ta? Mấy cái võ công này, bây giờ ta đều còn không có nhìn ra đầu đường múa diễn cùng Lạc Hoa kiếm pháp có cái gì khác nhau đâu! Cảm giác vẫn là múa diễn biểu diễn phấn khích hơn một chút.

Thạch Đầu vẫn sinh hờn dỗi:“Ta thấy đúng là ngươi thích Minh thiếu chủ chứ gì? Không biết xấu hổ!”

“Ai thích hắn ! Ai không biết xấu hổ?!” Ta hận không thể đập chết tên tiểu tử hỏi cái vấn đề ngu ngốc dùng đầu gối cũng nghĩ ra.

“Vậy ngươi mỗi ngày giữa trưa còn ở chung với hắn làm gì?” Thạch Đầu hơi hơi quay mặt lại, trừng mắt nhìn ta một cái, hàm hồ hỏi.

“Hắn là chủ tử, ta có thể đuổi sao?” Ta hung hăng trừng trở về!

“Các ngươi thật đúng là mỗi ngày ở cùng một chỗ,” Thạch Đầu hung hăng bứt vài cái lá, nắm chặt nắm đấm nổi mấy cọng gân xanh, thật lâu sau mới nghẹn ra nói mấy câu,“Mọi người đều nói thiếu chủ thích ngươi, tương lai muốn cưới ngươi làm tiểu thiếp. Ngươi nha đầu ngốc này, nhìn cũng không giống người ham phú quý, đừng hồ đồ đi làm tiểu thiếp, cẩn thận bị khi dễ chết. Còn không bằng tương lai gả một người bình thường yêu thương ngươi, thắt lưng quản chìa khóa toàn bộ gia sản, ngẩng đầu ưỡn ngực sống cả đời đâu!” (woa woa, tới lượt Thạch Đầu gợi ý ^_^)

“Ai muốn làm tiểu thiếp ?!” Ta cơ hồ nổi điên,“Đừng nói là Nam Cung Minh, cho dù làm tiểu thiếp của Thiên Vương lão tử ta cũng không làm! Chính thất cũng không làm! Ta ghét nhất nhà giàu nhà cao cửa rộng nhiều quy củ như lông trâu!” (tỷ chú ý trọng điểm được ko?!!!!)

Thạch Đầu thần sắc hòa hoãn lại một chút:“Ngươi thật sự không thích Minh thiếu chủ?”

“Đương nhiên!” Chuyện khủng bố như vậy ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, trong đầu chỉ cần đề cập đến vấn đề của hắn đều đã tự động lảng tránh, giống như đà điểu giấu đầu vào cát. Cho dù người khác nói hắn thích ta, ta cũng giả bộ làm như không biết! Hơn nữa dùng hết khả năng giữ khoảng cách huynh muội thuần khiết.

Thạch Đầu xoay người, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười hồ ly, nắm tay xiết chặt lại mở, mở lại xiết, sung sướng hỏi:“Ngươi thích ai? Nói ra để cho ta quan sát cho ngươi, cũng tiện nghiên cứu nhân phẩm đối phương một chút, miễn cho tương lai bị khi dễ. Yên tâm, ta hiện tại sẽ không tùy tiện khi dễ người khác, ngươi cứ việc nói, lớn mật nói.” (câu này wen wen nha ^_^)

Ta hỏi:“Lần trước đôi mắt A Lê bầm đen thui là chuyện gì xảy ra?”

Thạch Đầu ánh mắt vô tội:“Không biết.”

Ta:“……”

Thạch Đầu thúc giục:“Nói mau a, chỉ cần không phải Minh thiếu chủ, ta đều có thể đánh – a không …nghe.” (nino: vậy đây là lý do Lạc Nhi bị tránh né như ôn thần đó hở ?!!! Thạch Đầu : liếc mắt, giơ đao; nino: *ù té chạy*)

Ta:“Kỳ thật…… Này……”

Cành dương liễu nhẹ phẩy, có một đôi mắt ưu thương không rõ, hướng về bên này.

Ta ngẩng đầu, nhìn về phía sau Thạch Đầu, là Nam Cung Minh đứng ở đầu bờ hồ bên kia, trong tay còn cầm cái con vịt đan bằng tre, lẳng lặng nhìn chúng ta, sau đó nhẹ nhàng mà dựa vào cây liễu bên cạnh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, xoay người rời đi.

Thạch Đầu phát hiện vẻ khác thường của ta, quay đầu lại.

Nam Cung Minh đã nhảy qua tường hoa, biến mất không thấy.

==============================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mẫu thân của Quất Hoa nhập viện ……

Ngày hôm qua đưa cơm, kiểm tra, mất một ngày, cho nên không có chương mới.

Thật sự thật có lỗi.

Ách…… Nếu Quất Hoa không có thông báo bỗng nhiên không có chương, đa số là gặp chuyện gấp, ngày hôm sau nhất định sẽ giải thích .

Nếu phát sinh cần xin phép hai ban ngày thượng đại sự, ta khẳng định trước tiên sẽ phát thông cáo nói cho mọi người .

Cho nên trăm ngàn đừng hoài nghi Quất Hoa bỏ hố……

Quất Hoa lấp hố tốt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.