Vô Sắc Vô Hoan

Chương 84



Cường thưởng

Edit: Miến Pb.M

Ước chừng qua ba bốn giây, ta mới hậu tri hậu giác nhớ tới trong rượu bị hạ độc, độc dược là công thức chế biến bí mật độc nhất vô nhị của Bạch Tử, từ sau khi hắn chết, thiên hạ không có biện pháp để giải.

Lúc này yết hầu của Thạch Đầu đã ừng ực, uống vài ngụm đi xuống, ta sợ tới mức từ trên giường nhảy lên, không để ý chân sau còn dắt chăn, té phốc tới, một phát đánh rớt bầu rượu, sau đó nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn một lát, cuống quít phóng đi tới cửa muốn gọi người lấy nước xà phòng đến thúc nôn làm sạch dạ dày.

Còn chưa chạy được hai bước, đã bị chăn làm vấp ngã, thẳng tắp té trên mặt đất.

Trong lúc rơi xuống đất, Thạch Đầu chặn ngang ôm lấy ta, nhẹ nhàng nâng dậy, lo lắng oán giận nói:“Đại phu nói nàng không thể xuống giường di chuyển lộn xộn, nàng muốn cái gì ta thay nàng lấy là tốt rồi, miễn cho xé động đến miệng vết thương,”

Ta ôm bụng đau, hút ngụm khí lạnh, sau đó quay đầu nhìn hắn nửa ngày, thấy ngoại trừ khóe mắt có hai cái vành mắt đen, cằm có một chút râu mới mọc chưa cạo, thần thanh khí sảng, vẻ mặt vui sướng, không giống sẽ bị thất khiếu đổ máu[1], bộ dáng độc phát thì chết, trong lòng âm thầm phỏng đoán là hắn học được tuyệt thế võ công, ngay cả độc dược cũng không có tác dụng? Hay là độc dược của Bạch Tử quá đát?

[1] Thất khiếu đổ máu: chảy máu ở bảy lỗ: 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, 2 mắt, và miệng

Thạch Đầu ôm ta thật chặt , không muốn buông tay, hắn ở bên tai thấp giọng hỏi:“Làm sao vậy?”

“Không có gì,” Ta nghĩ một hồi nói,“Đại khái lại là chứng động kinh đi.”

Thạch Đầu:“……”

Ta nói:“Chàng thả ta đi xuống.”

Hắn tâm không cam lòng không nguyện, không muốn buông ta ra, ta nhặt lên mảnh vỡ trên mặt đất lật đi lật lại, phát hiện hồ hoạ tiết trên mặt bầu rượu không phải hoa mai mà là hoa lê, hiển nhiên không phải cùng một cái, phỏng đoán là hôm qua rượu tàn đồ ăn thừa sớm bị nha hoàn thu đi, liền nhẹ nhàng thở ra. Không quá nhiều lâu, lại nổi lên buồn bực, không biết mình vì sao phải để ý tên vô liêm sỉ này.

Thạch Đầu hỏi:“Rượu làm sao vậy?”

“Không có gì! Ta chân trượt!” Đánh chết ta cũng không dám nói kế hoạch mưu sát hắn.

Thạch Đầu không tin, lại không mở ra miệng của ta được, cũng không muốn chơi trò tra tấn bức cung, liền làm cho nha hoàn tiến vào thu thập mảnh vỡ, sau đó giải cứu vận mệnh bị nhéo chết cho Hắc Điên.

Ta vội vàng ngoắc tay gọi nha hoàn để hỏi:“ Bầu rượu ở trên bàn ngày hôm qua đâu?”

Nha hoàn kia thoạt nhìn khá thành thật, quy củ trả lời:“Hồi phu nhân, rượu được đưa về phòng bếp rồi.”

“Ta không phải phu nhân của hắn,” Ta hỏi lại,“Cái rượu kia đổ đi rồi chứ?”

Nha hoàn do dự hồi lâu mới trả lời,“Nếu là thứ gì đó mà chủ tử ăn, hạ nhân là không dám động.”

Lời nói ngầm là, đồ ăn thừa thì bọn họ mới dám động. Trước kia khi ở phòng bếp nhỏ của Nam Cung gia, vây cá tổ yến hoặc rượu ngon món ngon không động đũa mấy, mà chủ tử ăn còn thừa lại, cũng hết thảy đều rơi vào trong bụng của chúng ta. Rượu cung cấp cho giáo chủ của Liệt Hỏa giáo tự nhiên là rượu tốt, uống thừa như thế nào lại lãng phí? Trước mắt chưa nghe thấy tin tức có người trúng độc, đại khái còn không có bị uống hết đi.

Ta kinh hãi cảm thấy có khả năng sẽ ngộ thương mạng người, cũng không giải quyết được nhiều lắm, liên tục mệnh lệnh nói:“Mau mau đi tìm bầu rượu kia trở về cho ta! Tuyệt đối không cho phép trộm uống! Động tác phải nhanh chóng!”

Nha hoàn lên tiếng trả lời, chạy tới ngoài cổng chính, chạy vài bước, đụng vào Thạch Đầu vừa khuyên giải không có hiệu quả đang đi trở về, nàng bị trừng mắt một cái, tựa hồ nhớ tới cái gì, trung thực quay đầu hỏi:“Ngài đây là lấy thân phận phu nhân hạ mệnh lệnh hay là lấy thân phận khách nhân hạ mệnh lệnh? Giáo chủ có lệnh, bảo chúng ta nghe theo phu nhân, lại chưa nói phải nghe theo khách nhân .”

Ta muốn hộc máu .

Nếu làm cho nàng đi lấy rượu, phải thừa nhận mình là vợ của Thạch Đầu. Nếu không cho nàng đi lấy rượu, sẽ chờ hại chết mạng người vô tội. Liệt Hỏa giáo cho dù có rất nhiều cầm thú, đầu bếp cùng hạ nhân thì có tội gì?

Nha hoàn lo lắng trông mong nhìn ta, Thạch Đầu cũng lo lắng trông mong nhìn ta, chết sống không động thân.

Mỗi ngày tu phật, ngày ngày gõ mõ, cũng biết: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp.

Ta, là hạng người yếu kém sức lực mỏng manh, mặc dù không cứu được người, cũng không có thể giết người lung tung.

Bầu rượu kịch độc vô cùng kia phải xử lý.

Ta cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi cúi đầu thừa nhận:“Là phu, phu nhân phân phó.”

Thạch Đầu mừng rỡ, thuận tay thưởng cho nha hoàn kia hai đĩnh vàng, bị hưng phấn kích động chạy đến ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi:“Nàng khẩn trương bầu rượu kia như vậy, bên trong có độc sao?”

Ta chối cãi không được, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận:“Ta vốn định đem chàng cái tên cầm thú này độc chết, sau đó đồng quy vu tận.”

“Nàng chung quy là không nỡ độc chết ta,” Thạch Đầu đối với tội mưu sát không thành vui mừng lên tận đuôi lông mày, đợi nha hoàn đem bầu rượu thu hồi, hắn trước tiên ngửi ngửi hương vị, lại đổ ra vài giọt để phân biệt màu sắc tính chất, nhíu mày nói,“Đây là chim cu gáy ở Độ Ách sơn trang năm đó, nàng lấy đến từ đâu?”

Ta soạn không ra lời nói dối, đành phải đem sự tình ở hang động năm đó, từ đầu tới đuôi, lạnh nhạt nói hết tất cả, cuối cùng nói:“Ta thấy thi thể kia hình dáng tương đương với chàng, trong tay lại cầm hà bao mà ta làm, tưởng chàng đã chết, liền ở lại phụ cận Yên Tử am.”

Thạch Đầu càng nghe càng đau lòng:“Bạch Tử đem thi thể của nàng lấy đến cho ta nhận dạng, ta từ xương ngón út bị bẻ gẫy chưa lành, thẳng một mạch nhìn đến trên da thịt còn lại ở cần cổ sau khi bị thiêu cháy lộ ra một điểm nốt ruồi màu đen, mặc dù xác nhận nàng đã chết, nhưng nhớ kỹ nàng ngày thường tính tình cẩn thận, không tin trận này hoả hoạn là ngoài ý muốn. Đợi sau khi thân thể có thể đi lại, nhiều mặt điều tra hỏi thăm, nghe thấy Nam Cung Minh cùng Bạch Tử cãi nhau, Bạch Tử thừa nhận là vì Nam Cung Minh mới thu thập nàng, Nam Cung Minh giận tím mặt, mắng hắn một chút, phẩy tay áo bỏ đi. Trong lòng ta rất oán hận, cũng không dám biểu lộ, đợi sau khi lành thương cáo từ rời đi, lúc trù bị báo thù gặp được Hắc Điên đến thay đồ nhi báo thù, cùng ông ấy ăn nhịp với nhau, ông ấy trợ giúp ta giết tên súc sinh Bạch Tử kia, diệt Độ Ách sơn trang địa phương dối trá quỷ quái này, ta giúp ông ấy đi giết Long Chiêu Đường. Lúc phóng hỏa rời đi, ta phát hiện hà bao không thấy, phỏng đoán là lúc giết người bị rơi xuống,quay lại tìm mấy lần, cũng không kết quả.”

Ta thở dài:“Chàng tội gì hóa thành ác quỷ, gia nhập Liệt Hỏa giáo, diệt cả nhà người ta chứ?”

Thạch Đầu oán hận nói:“Tham vọng của ta và nàng là an ổn, không mưu cầu phú quý, lại bị người hãm hại khắp nơi. Nàng lại thiện lương bình thản, thấp giọng hạ mình cẩn thận ở mọi nơi, mai danh ẩn tích, chỉ cầu trải qua một cuộc sống bình an, lại vẫn phải chịu thủ đoạn ác độc. Có thể thấy được thiên hạ này, thiện lương là vô dụng!”

Ta nói:“Nhưng chàng cũng biết, ta một chút cũng không thích chàng biến thành cái dạng này.”

Thạch Đầu lắc đầu nói:“Khi đó ta cho rằng nàng đã chết, tim ta cũng chết, chỉ nói người trong thiên hạ phụ nàng! Ta liền phụ tất cả thiên hạ cũng muốn thay nàng tìm cái công đạo! Long Chiêu Đường kia gia đại thế đại, lại có triều đình cùng võ lâm trợ lực, không thể công khai là địch, Hắc Điên vài lần hạ thủ, tất cả đều động không thể đến hắn. Ông ấy quen biết trưởng lão của Liệt Hỏa giáo, liền làm cho ta cải danh đổi họ, dẫn tiến nhập vào Liệt Hỏa giáo, cũng chỉ đạo học tập võ nghệ trong võ công bí tịch, cùng với các loại kỹ xảo hành tẩu giang hồ. Cố gắng liều chết liều sống, võ công của ta đại thành, không ai là đối thủ của ta, cũng không có người nào tàn nhẫn hơn so với ta, đợi sau khi lão giáo chủ chết, liền thuận lý thành chương thành giáo chủ mới của Liệt Hỏa giáo. Sau đó tự tay giết tên cầm thú Long Chiêu Đường kia, theo sau đó, diệt mấy cái võ lâm thế gia dối trá kia, còn có Nam Cung Minh kia biết rõ mạng nàng bị huỷ diệt trên tay của Bạch Tử, nhưng lại đối với hắn không làm cái gì hết! Chỉ tiếc tiểu tử kia chạy trốn mau, chuồn ra hải ngoại, ta nhất thời nhưng lại chưa lấy được mạng của hắn! Chỉ hạ lệnh cho các giáo đồ của Liệt Hỏa giáo ở bến tàu, nhìn thấy hắn thì giết không cần hỏi!”

Ta nghe xong nửa ngày không nói gì, khuyên nhủ:“Nam Cung đối với chàng và ta có ân, hắn chỉ là mềm lòng với bạn tốt, nay ta cũng không chết, chàng thu hồi đạo mệnh lệnh này đi.”

Thạch Đầu vội vàng đáp ứng, phân phó người đi làm việc. Sau đó cúi đầu, nắm cả bả vai của ta, thật cẩn thận hỏi:“Ta biết nàng không thích giết người, không thích làm ác, chỉ là khi Liệt Hỏa giáo chinh phạt giang hồ, ta vừa tiếp nhận chức vụ giáo chủ, tất phải dùng tâm ngoan thủ lạt đến lập uy, nay giang hồ đã ổn định, võ lâm lấy Liệt Hỏa giáo [làm chủ, sai đâu đánh đó], ta thề về sau canh giữ ở bên cạnh nàng, không loạn giết người, có được không?”

Hắn nắm lấy tay của ta, trên tay là vết thương chồng chất, có cái ta đã thấy, cũng có cái ta chưa thấy qua . Mái tóc đen non mảnh dẻ bị gió nhẹ nhàng vén lên, lộ ra một vết sẹo do đao chém thật dài bị che khuất trên trán. hắn híp nửa con mắt, thị lực của mắt không được tốt lắm, cố hết sức nhìn ta, giống như rời xa một chút liền không thấy rõ. Sau đó thật cẩn thận nói lời thề, hơi ấm nhàn nhạt thở ra từ khoang miệng dư lại ở bên trong mái tóc của ta lưu luyến, triền miên.

Hắn bây giờ, toàn thân cao thấp, còn có bao nhiêu địa phương hoàn hảo?

Hắn nói:“Lạc Nhi, nàng đã thề, sẽ ở cùng ta cả đời.”

Tâm của ta rốt cục mềm xuống ba phần.

Nhưng mà ta cũng đã từng thề, tuyệt đối không ở cùng một chỗ với cầm thú trong nguyên tác. Hắn cầm thú cũng liền thôi đi, đối với ta làm chuyện xấu khác cũng được, nhưng cố tình làm là việc mà ta cuộc đời này hận nhất cấm kỵ nhất, nếu mà đơn giản tha thứ cho hắn, lại cảm thấy trong lòng không được tự nhiên. Cho nên ta cúi đầu lăn qua lộn lại suy tư, sắc mặt âm tình bất định, mặc cho hắn đẩy vài lần, cũng không trả lời.

Thạch Đầu ủ rũ, lẳng lặng chờ, Hồng Hạt Tử thu thập xong trượng phu, khí thế hùng hổ vọt vào cửa, vén mai tóc bạc ra sau tai, hướng về phía Thạch Đầu mắng:“Ngươi với lão nhân chết tiệt kia của nhà ta làm chuyện mà heo chó không bằng đến bực này! Còn muốn cô nương nhà người ta tha thứ ngươi?! Nằm mơ cái giấc mộng xuân thu to lớn của mẹ ngươi đi! Lạc Nhi theo ta đi! Chúng ta nữ tử tốt đẹp, không cùng cầm thú làm bạn! Đừng chờ cái gì ba bữa nửa tháng, bọn đàn hỗn đản này muốn kéo ngươi đi để thi triển thủ đoạn đó! Không có tinh thần thì ta liền mang ngươi đi biệt viện của Hắc gia để tĩnh dưỡng, về sau chúng ta đừng gặp hai tên không bằng cầm thú này nữa!”

“Đợi đã! Ta…… Ta……” Tiếng kêu thảm thiết của ta còn chưa rơi xuống, đã bị lão phụ nhân sức lực vĩ đại này một phen ôm lấy cả người lẫn chăn, nổi giận đùng đùng đi tới phía ngoài cửa, nha hoàn hộ vệ đều không dám ngăn cản.

“Chuẩn bị kiệu cho các nàng, nhất thiết không nên để bị thương.” Hắc Điên ngăn lại Thạch Đầu đang hổn hển bực tức, phân phó nhóm hộ vệ cho Hồng Hạt Tử và ta, sau đó khuyên Thạch Đầu:“Để kệ bọn họ đi đi, ngươi trước hết lại đây nghe ta nói……”

“Ta…… Ta chưa nói muốn đi bây giờ a! Thương còn chưa có lành đâu.” Ta giãy dụa vô dụng, nước mắt giàn giụa cầu xin tha thứ bà nội Hồng Hạt Tử.

Hồng Hạt Tử rất hào hiệp:“Sớm hay muộn đều phải đi, đi muộn không bằng đi sớm! Đỡ phải thiếu nợ nhân tình của lũ cầm thú kia! Cùng bà nội trở về, trong ngăn tủ của ta thu nhặt rất nhiều trang sức xinh đẹp, cho ngươi đeo mặc trang trí, lập tức lại là tiểu cô nương xinh đẹp mĩ miều. Chờ tương lai nam nhân cầu thân cầu phá cả đầu, gả cho ai cũng gả cho nam nhân bại hoại kia!”

Mẹ nhà nó a, Hồng Hạt Tử này khẳng định là xuất thân từ đại vương phố núi! Cường thưởng dân nữ, dân nam thật là lão luyện, Hắc Điên năm đó có không phải hay không là bị nàng cướp về?!

Ta khóc không ra nước mắt bị bắt ngồi vào bên trong kiệu, lắc lư lắc lư ly khai hành cung của Liệt Hỏa giáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.