Hắn nắm tay nó kéo ra khỏi ngõ cụt đen tối này, ở đây thêm chút
lỡ có chuyện gì thì sao. Nó nhanh chóng cài áo khoác lại. Đi
ra ngoài đường nó cảm thấy xấu hổ vì ở dưới mặc váy, ở trên thì trống lốc, chỉ có cái áo khoác che lại.
-Hanna nói cô mệt mà?_hắn
-À.. Ờ!
Nó trả lời đại cho qua chuyện vì nó không muốn làm rầm chuyện đó lên.
-Bảo! Còn... Phần thi?
-Yên tâm đi! Tụi nó sẽ giành giải thay chúng ta!
Hắn móc điện thoại ra nhắn tin cho tụi nó biết để mọi người yên
tâm. Tại chỗ mọi người khi nhận được tin nhắn từ hắn......
-Bảo và Nhi đang ở nhà. Nhờ chúng ta phải dành được giải. Đi nào, sắp tới giờ rồi!_Minh
Lúc hắn thấy nó bị bắt lên xe lòng hắn chợt thấy rất lo lắng,
giờ nó đang đi kế bên hắn làm cho hắn yên tâm được một phần.
Nó vẫn còn rất sợ, một tay choàng qua tay hắn, một tay lau lau
những giọt nước mắt còn động lại trên khóe mắt khi nãy.
-Nè! Cô làm vậy người ta tưởng tôi làm cô khóc đấy!_hắn nói
-Xin lỗi...!
Nó khi ở bên hắn cảm thấy rất an toàn ấm áp, buông tay hay rời xa hắn thì cảm thấy nguy hiểm, cô đơn và lạnh lẽo.
"Ở bên anh tôi cảm thấy rất an toàn"
Câu nói này nó định nói từ nãy giờ nhưng vì xấu hổ nê không dám nói. Về tới nhà nó liền phóng như bay lên phòng để tắm rửa,
hắn ở nhà dưới coi ti vi.
-Ba nói sao? Con mốt con về rồi à?_nhỏ Hanna tức giận
-Đúng vậy con yêu! Sắp về rồi con không cần lo nữa_ba nhỏ Hanna
-Không! Con muốn ở lại đây à ba!_Hanna
-Sao mà được chứ? Nhà ta ở xa lắm với lại mẹ con sẽ không cho đâu!_ba Hanna
-Ba à con muốn ở lại. Con rất thích con trai của tập đoàn X. Hay
ba nói chuyện với chủ tịch tập đoàn X cho con kết hôn với con
trai ông ta đi ba! Như vậy, để con ở lại đây cho con trai ông ta
chăm sóc ạ!