Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy?

Chương 23



Ở đó chơi một chút thì hắn đưa nó về. vừa về thì mọi người cũng đã ở nhà. Mai và Chi đang nấu cơm, Khánh và Minh thì chơi điện tử. Nó và hắn bước vào…

-Bây đi gì mà lâu thế? _minh hỏi

-Em đi chơi ấy mà!_nó

-we! Tao có chuyện muốn nói với tụi bây!_hắn gằng giọng

Nghe hắn nói mọi người đều bỏ dở công việc đang làm đi tới nghe hắn nói.

-Chuyện gì hả Bảo?_Mai hỏi

-Kể từ giờ….tao và Bảo sẽ quen nhau!_nó

-Hể? Bây bị gì vậy? Chẳng phải trước giờ tụi bây quen nhau à?

-Không! Quen có nghĩa là……_nó ấp úng

-Tụi tao thật lòng thích nhau!_hắn nói giúp nó

Nghe hắn nói thì mọi người sốc toàn tập.

-Gì? Thật không?_Khánh bất ngờ

-Thế thì tốt quá!_Chi

-Mày tỏ tình với em tao từ hồi nào thế?_Minh

-Phải, tụi tao không biết luôn đó!_Khánh

-Mới sáng nay! Sau khi đi đưa Hanna tới tập đoàn tao! Tao có dẫn Nhi qua khu vườn hướng dương rồi tự nhiên nói luôn!

............................

(Mình xin cho qua chuyến đi chơi nhé!)

Kể từ ngày quen hắn, cuộc sống nó trở nên nhộn nhịp hơn trước! Tính tới đây cũng đã 2 tuần hắn và nó quen nhau! Hắn cũng cười nhiều hơn trước, nhưng nó cứ thắc mắc. Lúc nó nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn giống như có một nỗi đau gì đó chất chứa trong đó mà nó không tài nào hiểu được. Mọi người đang ở Hokaido. Còn 2 ngày nữa là về nhà rồi.

“Haizz1 Cũng tới lúc mình phải đi rồi!”_hắn buồn rầu nghĩ

Tụi nó đang tập trung ở bãi biển. Buổi chiều ở biển quả thật thật là dễ chịu.

-Mát quá!_mai nói

-Um!

Ai cũng cười vui vẻ chỉ còn mỗi hắn. Hắn đang nhìn vào cuối chân trời giữa biển và trời.

-Bảo! Anh làm gì ngồi thờ ơ thế? (đã đổi cách xưng hô rồi)_nó đi lại hỏi

-À không có gì!

-Lại ăn mực nướng kìa!

-Ừ!

-Của Bảo và Nhi này!_Mai đưa cho nó và hắn mỗi người một xiên thịt nướng

-Cám ơn!_nó và hắn đồng thanh

-Mọi người này!_hắn lên tiếng

-Nếu tao có làm gì mắc lỗi với tụi bây kể cả Nhi thì xin hãy hiểu và tha cho tao nhé!_hắn buồn rầu nói

-Mày nói gì thế?_Khánh chau mày

-là sao?_Minh

-Lúc anh tỏ tình với em anh cũng nói đến mấy điều kì lạ!

-Không…Không có gì!_hắn

-Hôm nay trông Bảo lạ ghê!_Chi

“Ngày hôm sau mọi người sẽ hiểu”

Bỗng........

Lặng nhìn không gian nơi đây lần cuối khi

Mai em phải ra đi về chốn xa

Nặng một hành trang trong tim có bao nhiêu tâm tư lúc này

Bởi em còn giấu yêu thương từ bấy lâu

Mai không gặp nhau nữa rồi

Sẽ mãi mãi anh không hề hay biết em là

Người bạn thân bao năm qua cùng sớt chia

Bao vui buồn nhưng em còn giấu anh

Là một niềm yêu thương em giữ cho riêng em lâu lắm rồi

Rồi gặp lai nhau bao lâu nào biết đâu

Em không đành vùi sâu rồi day dứt.

Nhờ lời ca nương vào gió vi vu tìm anh...

Thì thầm rằng em yêu anh yêu như thế

Ngày qua em như viên đá kia

Vờ vô tư nhưng lao đao biết mấy khi thấy anh buồn

Vờ rằng mình yêu trăng sao và hát ca

Em lo sợ nhìn sâu vào đôi mắt

Lời tình chôn sâu lại vỡ ra thành câu...

Tạm biệt người em yêu thương em đi nhé

Cần chi yêu thương được đáp trao

Cần anh vui cho riêng anh vui với giấc mơ anh chọn

Và rồi ngày mai em đi về chốn xa

Nghe lòng bình yên hay xót xa

Hạt mưa kia rơi vô tư sao nỡ làm cay khóe mi..trong màn đêm.

Nhạc chuông của nó vang lên…

-Alo?_nó

-Chào con gái!_mẹ nó

-Ủa mẹ hả? Mẹ gọi con có việc gì không?

-Sao mẹ qua nhà con thì không thấy ai cả!

-À tụi con đang du lịch ở Hokaido. 2 ngày nữa mới về!

-Vậy à! Thế mẹ và ba phải qua nhà ba mẹ Bảo chơi đây! Khi nào con về thì gọi cho mẹ nhé! Mẹ nhớ hai anh em con lắm, với lại nhớ con rễ nữa.

-hihi! Bye mẹ nha!

-Ừ!

-Ai vậy em?_hắn

-Mẹ em đấy! Mẹ nói nóng lòng muốn gặp anh lắm đấy!

-À..ừ!

Sáng mai…….

Mọi người đang ở khu biệt thự mướn, bỗng nó vội vã chạy xuống…

-Có chuyện gì vậy Nhi?_mai

-Ủa Bảo không có đây à?_nó

-Ý em là sao? Nãy giờ nó đâu có xuống đây đâu! Anh tưởng nó vẫn còn trong phòng mà!_Minh

-Không có!

-Hay nó đi đâu rồi! Có hộp quà trên bàn. Không biết là của ai? Em xuống rồi thì mở ra đi. Chắc Bảo muốn cho em bất ngờ!_Minh

Nó đi tới mở hộp quà ra. Bên trong là chiếc nhẫn, hình như là nhẫn đôi. Nhưng ở đây chỉ có 1 cái, chắc chắn hắn đang giữ cái còn lại.

-Đẹp quá! Công nhận Bảo lãng mạn thật!_Chi

-Có tấm thiệp! Mở ra đọc thửu đi!_Mai

-Ừ!

“Mọi người cho tôi xin lỗi! Mọi người đọc được bức thư này chắc tôi đã đi rồi! Tôi hiện giờ đang ở New Yord. Khoảng mấy hôm trước khi tỏ tình với Nhi, ba tôi có nói nhờ tôi giúp một chi nhánh lớn bên New Yord vì ở đó đang gặp khó khăn. Đi 3 năm mới về! Tôi muốn trước khi mình rời đi thì phải nói ra tấm lòng mình với Nhi. Tôi không thể nói với mọi người mà đường đột đi đặc biệt là Nhi. Anh xin lỗi em rất nhiều! Món quà đó mong em sẽ giữ! Sau 3 năm anh nhất định sẽ về bên em!

Bảo”

Nó đọc xong thì rơi nước mắt. Người ngoài cuộc như mọi người còn muốn khóc nói chi là người trong cuộc như nó.

3 năm? Nó có chờ hắn về không thì tùy vào quyết định của nó mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.