Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 11 - Chương 8: Độc hi ác cáp



Hiên Viên Tam Quang, Chiến Thiên, Cổ Diêu ba người thay phiên nhau đoạn lãng, tránh được sự giáp công của Ác Ma Nhị Trùng Xướng.

Linh Vân và Đông Phương Lộ lần này không thể giúp được gì. Nên chỉ có thể ở nguyên vị trí trên trận.

Song trọng hải khiếu diễn ra gần nửa giờ, cự lãng cao nhất cũng hơn bốn mươi thước, nhưng rồi cũng dần dần hạ xuống, điều này chứng tỏ khảo nghiệm thứ nhất cũng sắp kết thúc.

Thời gian cũng không lâu lắm, nhưng sức lực mà mọi người tiêu hao là không hề ít.

Thần Phong Hào nhìn quá rất là thuận lợi, nhưng chỉ cần bị một lần giáp công của ác ma nhị trọng thì nhất định sẽ bị hủy, mai táng đám người Cổ Diêu dưới lòng biển, nếu như không phải kỹ thuật lái của Hiên Viên Tam Quang cao siêu thì sớm đã đại nạn lâm đầu rồi.

Ác ma hải vực quả thật là hiểm ác, Ác Ma Nhị Trùng Xướng này đến trùng trùng điệp điệp, hơn nữa nói đến là đến không hề có gì báo trước, căn bản là không cho người khác thời gian chuẩn bị, trốn cũng không thoát.

Sắc trời cũng đã không còn tối, từ đợt sóng cuối cùng bị phá tan thì mơ hồ có thể thấy được sự yên tĩnh ở phía xa xa rồi, phía sau cũng không có sóng lớn đuổi theo, tiếng gió thét gào cũng đã biến mất, tuyên bố Ác Ma Nhị Trùng Xướng cuối cùng cũng đã không còn dấu vết.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Linh Vân hân hoan cười nói:”Sư phụ, ván này chúng ta đã thắng!”

Hiên Viên Tam Quang không nói gì chỉ là gật đầu.

Đối phó với đợt sóng thần này thì hắn và Cổ Diêu cùng Chiến Thiên khá là tốn sức, bởi vì mỗi lần phá cự lãng là phải sử dụng chiêu thức cực mạnh, nếu như ác ma nhị trọng có thể duy trì thêm nửa giờ nữa thì có thể nói là phiền toái rất lớn.

Mặc dù thiên ma quyết có khả năng khôi phục kinh người nhưng Cổ Diêu cũng không khỏi có chút mệt mỏi. Nhưng ánh mắt của hắn đầ tiên là hướng về phía Đông Phương Lộ.

Hồng phát mỹ nữ mím chặt đôi môi anh đào không có lên tiếng, Khuôn mặt xinh xắc tái nhợt, cũng may là thể lực của nàng tiêu hao rất ít, với lại nàng lại có được bốn giờ nghỉ ngơi hẳn là không có vấn đề gì.

Thấy được Cổ Diêu đang nhìn mình, Đông Phương Lộ mở to mắt, nhớ đến khí phách của Cổ Diêu khi rút đao đoạn thủy thì có chút ngẩn người.

Tên lưu manh này, xem ra cũng có chút khí phách!

Cổ Diêu đang định nói gì đó, đột nhiên cảm giác được gì, nói lớn tiếng với Đông Phương Lộ:”Cẩn thẩn!”

Đông Phương Lộ từ trong huyễn tưởng tỉnh lạ, ngẩn người, không biết Cổ Diêu có ý gì.

Chính vào lúc này, một cái lưỡi từ dưới biển vươn lên.

Đúng vậy, chính là một cái lưỡi, dài hơn mười thước, hơn nữa lại cực kỳ linh hoạt. Nó nhanh chóng quấn lấy Đông Phương Lộ, sau đó nhanh chóng co rút lại.

Giữa biển, bởi vì bị say sóng cho nên Đông Phương Lộ chỉ có thể phát huy được hơn phân nửa khả năng của mình, lúc nãy vừa trải qua sóng dữ khiến cho hoa dung lại càng thất sắc, toàn thân cũng có cảm giác nhũn ra, không còn khí lực để giãy dụa, huống hồ chi cái lưỡi kia còn chặt hơn cả gân bò, khiến cho Đông Phương Lộ không thể nào nhúc nhích được tay chân.

“A!” Đông Phương Lộ cho dù to gan lớn mật cũng không nhịn được mà phải kinh hô lên.

Biến cố xảy ra bất thình lình lại cho mọi người sợ ngây người, Hiên Viên Tam Quang và Chiến Thiên đều có kinh nghiệm, lập tức có phản ứng, tấn công về phía cái lưỡi kia. Hiên Viên Tam Quang quay sang nói:”Linh Vân, tạm thời cầm lái!”

“Vâng! Sư Phụ!”

Linh Vân lập tức chạy đến vị trí buồng lái. Nàng cũng đã đi biển nhiều làn đã có năng lục thay thế sư phụ tạm thời điều khiển thần phong hào.

Cổ Diêu phát hiện sớm nhất, khoảng cách cũng gần nhất, hơn nữa kinh công lại hơn hẳn mọi người, khi nhìn thấy Đông Phương Lộ bị quấn đi thì lập tức thi triển thật phong bộ đuổi theo phí sau tuyền qua <@vòng xoáy> kình khí xuất hiện trong tay của hắn, đánh về phía cái lưỡi kia:”Buông ra cho ta!”

Một đòn nguyên tử bạo liệt quyền đánh trúng đầu lưỡi, nhưng không thể đánh nó vỡ tan mà chỗ bị đánh trúng chỉ bị lõm sâu vào, mặt ngoài lưỡi xuất hiện nước chảy nhộn nhạo, chỗ bị lõm vào lập tức khôi phục lại bình thường.

Thấy kết quả không như dự tính, Cổ Diêu kinh ngạc, cái lưỡi này cứng cỏi vô cùng, kỹ năng phòng ngự quả thật là rất tốt, đem kình lực của nguyên tử bạo liệt quyền phân tán đều khắp lưỡi.

Mắt thấy Đông Phương Lộ bị kéo vào trong nước, mười ngón tay của Cổ Diêu chỉ ra, mười tia hắc tuyến bắn ra.

Thuấn ngục chỉ là kỹ năng có khả năng xuyên thấu mạnh nhất, lúc này thì cái lưỡi cũng không có biện pháp ngự lực, mặc dù thương tổn không lớn nhưng thần kinh nối với đầu lưỡi vô cùng linh mẫn, cảm giác đau nhức làm cho nó phải thả Đông Phương Lộ ra, chủ nhân của đầu lưỡi đã nổi giận, chuyển hướng sang người gây tổn thương cho nó.

Khi chống đỡ Ác Ma Nhị Trùng Xướng Cổ Diêu đã tiêu hao không ít sức lực, vừa rồi dưới tình thế cấp bách nên không hề lưu lại gì àm toàn lực xuất ra một chiêu nguyên tử bạo liệt quyền và mười chiêu thuấn ngục chỉ, quả là chịu không thấu, cho nên không thể kịp thời tụ khí liền bị đầu lưỡi quấn lấy kéo vào trong nước, trong nháy mắt liền mất đi bóng dáng.

Đông Phương Lộ thấy thế liền la lên:”Đồ lưu manh!”

Hiên Viên Tam Quang không biết đã đến phía sau từ khi nào, sắc mặt ngưng trọng nói:”Tiểu thư, hãy lập tức quay về thần phong hào chờ đợi!”

Dùng sức tiến Đông Phương Lộ, thân thể của nàng liền bay lên từ từ rơi xuống sàn tàu của thần phong hào.

Đông Phương Lộ biết rằng ở dưới nước thì nàng căn bản là không giúp ích được gì, nên trong lòng rất khẩn trương.

Ây, cái tên lưu manh kia, cuối cùng thế nào rồi?

“Oa!” Một tiếng kêu khó nghe vang lên, một quái vật từ dưới biển nhô lên.

Có lớp vỏ lớn, khắp cả người đều lai gai nhọn, một đôi mắt to, cực kỳ giống lưỡi liềm, nhưng lại lớn hơn cả trăm lần.

“Độc Hi Ác Cáp!” Hiên Viên Tam Quang thấy thế thì cau mày lại.

Đây là một loại quái vật đến từ biển sau, đối với nhân loại, đó là con mồi mà nó yêu thích, có thể kháng đấu khí, lại có cảm ứng với ma pháp vô cùng nhạy cảm.

Nếu như có thể ăn tươi một cao thủ thì khả năng của nó cũng gia tăng theo. Tên gia hỏa này vô cùng giảo hoạt, bởi vì con mồi của nó đều là những cao thủ trong nhân loại, chứ không phải là các tiểu sinh vật nhỏ khác, vì vậy sau khi phát hiejen con mồi thì nó cũng không có lập tức công kích mà âm thầm theo sau, từ từ chờ đợi thời cơ.

Trước đó mọi người vì chống lại hải khiếu mà tổn hao khá nhiều sức lực, lúc này Độc Hi Ác Cáp mới xuất hiện gây khó dễ.

Nó đang liếm lám đầu lưỡi, có thể dễ dàng nhận ra được là Cổ Diêu đã bị nó nuốt.

Nó đột nhiên nhìn chằm chằm những người khác, Độc Hi Ác Cáp lộ vẻ thèm thùng, nhỏ dãi, thật hiếm lắm mới có được một bữa tiệc lớn, thoáng cái xuất hiện nhiều cường giả của nhân loại như thế.

Hiên Viên Tam Quang lập tức la lên:”Đánh nhanh thắng nhanh, dạ dày của Độc Hi Ác Cáp có tính hủ thực rất mạnh, ngay cả đấu khí cũng bị nó ăn mòn!”

Nói cách khác, thì Cổ Diêu đã bị nó nuốt sẽ không chịu được bao lâu.

Điều này không thể được, lão tử còn phải nhờ tiểu tử kia mang đến cho ta niềm vui sướng khi chiến đấu.

Chiến Thiên là người đầu tiên lên tiếng, lập tức cầm cự kiếm bay đến, toàn thân xương cốt vang lên răng rắc, so với cuồng hóa thì có chút bất đồng, thân hình của hắn chợt nhỏ lại, một Chiến Thiên cao lớn khôi ngô đột nhiên trở thành một tên lùn.

Siêu cấp cuồng hóa!

Đây chính là cuồng hóa cao cấp nhất của cuồng chiến sĩ!

Một người lùn cao chừng một thước cầm theo một thanh cự kiếm khổng lồ, nhìn qua có chút tức cười, nhưng nếu như là người biết rõ đặc điểm của siêu cấp cuồng hóa sẽ không cảm thấy tức cười.

Đem lực áp súc vô cùng vô tận của cường hóa đưa vào trong cơ thể, hiện nay trong cơ thể của Chiến Thiên mỗi một phần đều ẩn chứa lực lượng.

Hơn nữa, bởi vì thân thể rút nhỏ, Chiến Thiên khắc phục được khiếm khuyết của cuồng chiến sĩ, thân hình cực kỳ nhanh nhẹn.

Ngay cả Hiên Viên Tam Quang cũng nhìn mở to mắt, không ngờ một Chiến Thiên yêu thích chiến đấu đã đạt đến trình độ này!

Độc Hi Ác Cáp lại một lần nữa đưa cái lưỡi dài ra, hướng về phía chiến thiên.

Uhm, nhân loại này hẳn là rất tuyệt.

Quả thật không sai. Nhưng trước hết là phải đưa Chiến Thiên vào bụng.

Xem thường địch thủ thì kết quả là vô cùng nghiêm trọng, Độc Hi Ác Cáp đã quá tự tin với cái lưỡi của mình, vả lại nó cũng không biết cuồng chiến sĩ sau khi siêu cấp cuồng hóa sẽ có sức lực mạnh mẽ như thế nào.

Bổ vào đầu lưỡi, thanh cự kiếm không có mũi nhọn đánh nát đầu lưỡi, thuận thế tiếp tục vỗ xuống.

Huyết quang văng lên tung tóe, cự kiếm bổ sâu vào lưng của hải quái.

“Oa!” Độc Hi Ác Cáp đau đớn vo cùng, lúc này nó mới ý thức được nhân loại trước mắt không phải dễ dụng vào.

Mà Chiến Thiên cũng kinh ngạc, hắn vốn nghĩ rằng với lực bổ của mình thì có thể chém đôi hải quái này và cứu Cổ Diêu ra không ngờ chỉ có thể tạo thành thương thế cho nó.

Máu tươi của Độc Hi Ác Cáp có màu xanh biếc, dính đầy mặt và đầu cổ của Chiến Thiên, vô cùng hôi thối, hơn nữa khi chạm vào máu của nó Chiến Thiên có cảm giác như da bị liệt hỏa thiêu đốt, vô cùng đau đớn , nên lập tức tránh khỏi.

Hiên Viên Tam Quang là người đưa ra chủ ý công kích độc hi ác cap, thấy thế thì lập tức xuất ra một chưởng lên phía sau lưng của Chiến Thiên. Một chưởng bất thình lình này làm cho Chiến Thiên giận dữ hét lên:”Đổ Quỷ, ngươi làm gì thế?”

Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy có môt tia lục khí từ trên da tay bay lên, cảm giác như bị liệt hỏa thiêu đốt cũng biến mất.

Hiên Viên Tam Quang trầm giọng nói:”Máu của nó cũng có tính ăn mòn rất mạnh, so ra chẳng kém với dạ dày!”

Chiến Thiên chỉ bị máu của Độc Hi Ác Cáp dính lên da thịt thôi mà trong vài giây đã có cảm giác như thế rồi, thâm tâm không khỏi hoảng sợ.

Sau khi siêu cấp cuồng hóa thân thể của hắn có thể nói dẻo dai chẳng thua kém hợp kim, mà cũng không thể nào chống lại sự ăn mòn, mà Hiên Viên Tam Quang nói dạ dày của nó còn có tính ăn mòn cao hơn cả máu của nó, vậy Cổ Diêu bị nó nuốt vào bụng …

Nghĩ đến đó thì Chiến Thiên lập tức ngưng trọng, ở giữa biển cả, quả nhiên là ẩn chứa không biết bao nhiêu quái vật.

Nếu như bình thường đúng với hải quái hung ác thì Chiến Thiên sẽ rất là cao hứng, càng hung ác càng tốt, nhưng bây giừo Chiến Thiên không có lòng dạ đó bởi vì đồng đội của hắn đã bị tên gia hỏa kia nuốt lấy.

“Oa!”

Độc Hi Ác Cáp quát to một tiếng, phun ra một làn chất lỏng màu xanh biếc.

“Linh Vân, chạy mau!”

Hiên Viên Tam Quang ném ra ba con xúc sắc, sau đó kéo Chiến Thiên lui về.

“Xuy xuy”, có thể ngăn cản được sóng lớn nhưng không thể nào ngăn cản được chất lỏng này, không đến hai giây đồng hồ ba viên xúc xắc đã bị vụn nát.

Linh Vân sớm đã toàn lực phát động tinh hạch trợ giúp đẩy hí, thừa dịp các viên xúc xắc ngẳn cản trong hai giây, Hiên Viên Tam Quang đã trở lại lên thuyền, cùng hợp lực khu động thần phong hào, tiến về phương xa, chất lỏng màu xanh kia chạm vào đuôi tàu rồi rớt xuống biển.

Bức lui được hai người xong Độc Hi Ác Cáp cũng không có truy kích, chất lỏng màu xanh kia chính là dịch trong dạ dày của của, đồng thời cũng là tinh hoa lực lượng của nó, nếu như không phải vì bảo vệ sinh mạng nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà phun ra.

Người ban nãy nó định bắt sống quá lợi hại, vượt quá khả năng liệp sát của nó, vì khinh thường mà bị đối phương đánh cho bị thương.

Cho dù có thể ăn tươi được hắn thì cũng phải trả giá rất là đắt.

Vì vậy Độc Hi Ác Cáp quyết định bỏ qua, oán độc trừng mắt nhìn mấy người một cái rồi chầm chậm chìm xuống biển.

Hiên Viên Tam Quang và Chiến Thiên kiêng kỵ chất dịch trong dạ dày của nó nên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nó chìm vào trong nước.

Hơn nữa, Cổ Diêu chắc đã lành ít dữ nhiều.

“Đô lưu manh!”

Nhìn Độc Hi Ác Cáp chìm xuống, ám khí của Đông Phương Lộ bay đến mưa mưa, nhưng ngay cả Chiến Thiên dùng đến cả siêu cấp cuồng hóa rồi toàn lực xuất kích cũng không thể khiến cho nó bị thương nặng được thì đừng nói chi là ám khí, chẳng khác nào gãi ngứa cho nó.

Cuối cùng, nó chìm hoàn toàn vào trong nước.

Nhìn biển cả bao lao, tựa như có thể nuốt chửng bất cứ thứ gì, từ trong tận đáy lòng của Đông Phương Lộ dâng lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu.

Nhưng Đông Phương Lộ cắn răng, xoay người lao mình xuống biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.