Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 14 - Chương 7: Tiềm nhập



" Kẻ gây rối?"

" Đúng vậy, là một nhân loại, không biết có ý đồ gì mà lẻn vào huyết bảo của bá tước Dracula, cũng may là bị bá tước đại nhân kịp thời phát hiện, hiện tại tất cả thủ vệ của ma cung đã được điều động truy đuổi, sẽ nhanh chóng bắt được hắn thôi, xin công chúa cứ yên tâm. Nhưng mà hiện nay xin công chúa tạm thời quay về Văn Tâm Các, đây cũng là chủ ý của Ma Vương điện hạ."

Yêu Nguyệt công chúa trong xe suy nghĩ một lúc rồi nói:" Được rồi!"

" Đưa công chúa điện hạ trở về phải cận thận hơn, nghe nói kẻ gây rối có thực lực không tầm thường!"

"Vâng!"

Cổ Diêu đã sớm đoán được chủ nhân trong xe không phú cũng phải quý nhưng không ngờ lại chính là cháu gái mà Ma Vương tà hôi thương yêu nhất. Nhưng mà một nhân loại thì sao có thể là cháu của Ma Vương đây? Cổ Diêu cảm thấy rất là khó hiểu, nhưng mà hắn nhanh chóng có thêm một chủ ý.

Bởi vì Yêu Nguyệt công chúa có thân phận tôn quý cho nên trước khi kẻ gây rối bị bắt thì các thủ vệ đề nghị nàng trở lại Ma Vương phủ, nơi an toàn nhất, Yêu Nguyệt công chúa cũng không có phản đối vì vậy chiếc xe liền đổi hướng đi.

Dọc theo đường đi Cổ Diêu không có tìm cơ hội để chạy thoát, hơn nữa cũng không có cơ hội, có hơn một trăm thủ vệ bảo vệ quanh xe, muốn chạy ra cũng khó, hơn nữa bên ngoài thì 'phong thanh hạc lệ'(*), nhiều khi quay ngược trở lại Ma Vương phủ lại là chủ ý hay, ai có thể nghĩ rằng hắn lại chạy ngược lại Ma Vương phủ chứ.

<@(*)thần hồn nát thần tính (Do tích: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi)>

Đây chính là sự trái ngược trong tâm lý của người, Cổ Diêu trước khi học quỷ bộ thì cũng đã từn phải học qua việc này.

Nếu như đã mạo hiểm rồi thì cứ tiếp tục mạo hiểm luôn!

Hơn mười phút sau, chiếc xe mới dừng lại, Yêu Nguyệt công chúa nói:" Được rồi, các ngươi trở về đi!"

" Vâng, công chúa điện hạ. Thuộc hạ cáo lui!"

Tiếng chân dần dần ra xa, các thị vệ này đã hoàn thành chức trách cho nên rời đi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì nơi này chính là văn tâm các trong Ma Vương cung, và cũng chính là khuê phòng của Katherine.

Tiếp theo thì trên xe truyền đến thanh âm của một nữ tử:" Công chúa, hôm nay là khánh điển tròn hai mươi tuổi của người. Ma Vương điện hạ hầu như là mời toàn bộ các nhân vật có địa vị ở thâm uyên đến chúc mừng, và cũng thu được rất nhiều lễ vật, tại sao người lại không vui và muốn rời đi sớm thế?"

Cổ Diêu kinh ngạc, thì ra trong xe ngoại trừ Yêu Nguyệt công chúa còn có một thiếu nữ khác, chẳng lẽ nàng mới chính là người mà mình nhìn thấy mấy hôm trước.

Chỉ nghe được thanh âm buồn bã của Yêu Nguyệt công chúa:" Chỉ tiếc, ta chỉ muốn một lễ vật mà không có bất kỳ ai ở thâm uyên này có thể mang đến cho ta được!"

thiếu nữ kia ngạc nhiên nói:" Đó là vật gì thế, ngay cả Ma Vương điện hạ cũng không thể sao?"

Yêu Nguyệt công chúa thở dài nói:" Vũ Gia, cô không hiểu được đâu."

" À đúng rồi, công chúa, ngươi thử nghĩ xem tên kia là ai, quả thật là chán sống mà, dám đến cả ma cung để gây mất trật tự!"

Tiếng nói chuyện của hai người nhỏ dần, cuối cùng là không còn nghe được nữa.

Cổ Diêu thở phào nhẹ nhõm, lại chờ ở dưới xe thêm mười phút. Xác nhận không có ai ở xung quanh, nơi này dù sao cũng là nơi ở của ma vương, thủ vệ phần lớn ở bên ngoài, nơi đây cũng chỉ có một vài hạ nhân mà thôi, xem ra cũng chuẩn bị đi ngủ rồi.

He he, quả nhiên mình đoán không sai, nơi này quả là một nơi tị nạn lý tưởng!

Vì để cho an toàn, Cổ Diêu thi triển ân thân thuật rồi mới chui ra khỏi xe. Nơi này là một cái sân, diện tích không lớn nhưng rất là tinh tế, cỏ cây hoa lá ,đình thai lâu các. Hòn non bộ thấp thoáng. Lầu các bênh cạnh cũng thấp thoáng vài chiếc đèn lòng, phong cách kiến trúc rất là tỉ mỉ. So với ma giới bạo lực thì hoàn toàn khác hẳn, phảng phất giống như là ở tạp địch đại lục.

Cái cô Yêu Nguyệt công chúa kia quả thật là không giống người thường, Cổ Diêu thầm nghĩ.

Lúc này đột nhiên lồng ngực của hắn đau lồng lên, dùng hấp tinh đại pháp đón hơn mười mấy đòn công kích của mười mấy ác ma vây công đã lưu lại nội thương, lúc này lại phát tác, cần phải nhanh chóng tìm chỗ điều tức.

Trong sân có đến hai cái lầu các, Cổ Diêu hơi do dự, dựa theo quy tắc ở tạp địch đại lục thì chủ nhân lầu ở phía nam, hạ nhân thì phía bắc, mà ở Ma giới thì ngược lại.

Nếu như dựa theo quy củ của ma giới thì Cổ Diêu hẳn là chọn nam diện, ở lại chỗ của hạ nhân, Katherine là công chúa, là một ác ma cường đại, tốt nhất là nên tránh xa nàng ra. Mà thông thường các hạ nhân của quý tộc ở ma giới đều là những người yếu nhược, nên qua đó là an toàn hơn.

Nhưng mà văn tâm các lại có phong cách giống như là ở tạp địch đại lục, vậy chỗ ở của chủ nhân và hạ nhân có thể không nhỉ?

Suy nghĩ một chút, Cổ Diêu quyết dịnh lẻ vào lầu các ở phía nam, nhập gia tùy tục, đành dựa theo quy củ của ma giới mà thôi.

Cổ Diêu nhanh chóng tìm được một gian phòng, vừa mở khóa thì nghe được tiếng bước chân, Cổ Diêu rùng mình vội tiến vào trong phòng.

Gian phòng này cũng không có lòe loẹt, ít ra đối với một công chúa mà như thế này thì rất là mộc mạc, xem ra đây chính là phòng của hạ nhân rồi. Tâm tình của Cổ Diêu lại bình tĩnh lại, may quá, xem ra mình lựa chọn chính xác, nhưng mà chiếc giường trong phòng thì hơi lớn, có vẻ không đúng.

Cổ Diêu ngẩn người một chút, sau đó thì mới tĩnh tâm lại, đây là phòng ngủ mà, rất có thể tiếng bước chân vừa rồi là của chủ nhân phòng này.

Đối phó với hạ nhân của một quý tộc thì chỉ cần dùng ẩn thân thuật là đủ rồi, nhưng để đảm bảo an toàn Cổ Diêu vẫn tìm một chỗ tốt để ẩn nấp.

Quan sát xung quanh cuối cùng hắn tìm được một chỗ rất là hợp, một cái tủ quần áo, trong phòng thì nơi tốt nhất để ẩn nấp không có nhiều, tủ quần áo này xem ra đã là tốt rồi, vì thế Cổ Diêu vội mở tủ quần áo chui vào, cũng không quên lưu lại một khe hở.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng thì cánh cửa mở ra, một thiếu nữ đi vào, nhìn xuyên qua khe hở của cánh cửa, có thể nhìn thấy được bóng lưng, kiểu tóc của nàng. Hoàn toàn giống với thiếu nữ mà hắn nhìn thấy lần trước, và cũng là nữ hầu vừa nói chuyện với Yêu Nguyệt công chúa.

Mau đi ngủ đi em iu, đi ngủ đi mà, Cổ Diêu cầu khẩn trong lòng. Chỉ cần nàng đi ngủ thì ... Mình sẽ đi ra khỏi tủ quần áo rồi sau đó ... Điểm thụy nguyệt của nàng và ngồi xuống chữa thương.

Đáng tiếc là lời cầu khẩn của hắn vô hiệu, thiếu nữ đó không có đi ngủ mà chỉ lẳng lặng ngồi bên giường ngẩn người ra, không biết là suy nghĩ vấn đề gì.

Cổ Diêu kiên nhẫn ngồi đợi, thiếu nữ vẫn ngồi như cũ.

Lúc này thì máu lại sôi trào lên, thương thế của hắn khiến cho khí tức của hắn đang thu liễm xuất hiện một tia dao động. Cổ Diêu cũng không để ý, một hạ nhân có thực lực tầm thường sẽ không phát hiện ra được.

Nhưng ý niệm đó vừa xuất hiện trong đầu hắn thì hắn thấy than thể mềm mai của thiếu nữ chấn động, sau đó quay mặt lại.

Cổ Diêu lập tức cảm thấy có một tia khí tức dao động xâm nhập vào, hắn hoảng sợ, linh giác của của gái này nhạy cảm hơn hắn tưởng tượng nhiều, ít ra cũng phải là nhất lưu cao thủ!

Dĩ nhiên nàng biết được mình đang ẩn thân.

Tâm của Cổ Diêu nhanh chóng thay đổi, lập tức đưa ra một quyết định sáng suốt nhất, nếu như thiếu nữ mà hô lên thì toi đời.

Trước mắt cần phải nhanh chóng bắt giữ nàng, lúc này không thể thương hoa tiếc ngọc được!

Vừa nghĩ đến đó thì Cổ Diêu từ trong tủ quần áo bay ra, xuất ra ngón trỏ.

Thiếu nữ tuy có thực lực không tệ nhưng kinh nghiệm thì lại không có, dưới tình huống này nàng lại không ngưng tụ nội lực mà quay đầu lại xem đối thủ, đây là phản ứng quá ngây thơ, so với một người có kinh nghiệm sóng gió có quả là chênh lệch rất lớn.

Bất quá khi nàng quay đầu, khuôn mặt kinh ngạc dần dần rõ ràng thì ngón tay của Cổ Diêu cũng đã đến, nhưng lại dừng ngay trước ngực nàng, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Như thế nào lại thế!?

Thiếu nữ thấy ánh mắt của Cổ Diêu nửa mừng nửa lo, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, đây là một cơ hội rất tốt để phản kích.

Hắc khí tuôn ra, ngọc chưởng của nàng đánh đến như tia chớp.

Cổ Diêu vốn đang bị nội thương không nhẹ, lại phải thu chiêu ngay phút cuối khiến cho đấu khí rối loạn không thể nào chịu nổi nữa, nội thể vô lực, hơn nữa hắn cũng không có nghĩ rằng đối phương sẽ ra tay với mình, vì thế hắn lãnh đủ cả chưởng lực.

Khí lực cuồng bạo xâm nhập vào tứ chi bách huyệt của hắn, Cổ Diêu kêu lên đau đớnm yết hầu phun ra một ngụm máu, cả người văng ra sau, rơi xuống đất.

" Tâm tình của ta hôm nay không được tốt, ngươi không nên đụng vào ta mới đúng!" Nét mặt của thiếu nữ lạnh lùng, đi đến trước mặt của Cổ Diêu, lúc này sắc mặt hắn chẳng khác nào tro tàn, kình khí dày đặc bao quang ngọc thủ của nàng.

Trong lòng nàng vốn đang nghẹn một cổ lệ khí không thể tiêu tan được, ma tộc thường dùng phương pháp này để làm tiêu tan lệ khí, hắc ý nhân trước mặt này chính là đối tượng tốt nhất.

Sát! Giết hắn!

Nhưng khi ngọc chưởng của nàng vừa chuẩn bị hạ xuống thì một đồ vật rơi vào trong tầm mắt của nàng, hắc y nhân bị trúng một chưởng của nàng nên vạt áo bị bung ra, ngoài một cái chưởng ấn màu đen trước ngực thì còn có một thanh tiểu ngọc trụy màu thiên lam có hình một con gà ở tâm.

Thiếu nữ thấy thanh tiểu ngọc trụy đó thì hoa dung đại biến, hắc khí lập tức tiêu tan, ngọc chưởng tàn nhẫn kia thì biến thành mềm mại, vuốt ve khuôn mặt kia một cách nhẹ nhàng êm ái.

Một cái mặt nạ tinh xảo rớt ra, một khuôn mặt hoàn toàn khác hẳn hiện ra.

Thiếu nữ thấy thế thì mặt không còn chút máu, thân thể mềm yếu của nàng run lên, gần như là muốn bất tỉnh, run giọng:" Cổ Diêu ca ca?"

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, rất nhiều thủ vệ nhanh chóng tiến vào:" Công chúa điện hạ, có chuyện gì thế?"

Hạ nhan của văn tâm các nghe được tiếng động nên lập tức báo cho thủ vệ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến. Nếu như Yêu Nguyệt công chúa xảy ra chuyện gì thì bọn họ đều phải bay đầu hết.

Nhưng mà tình hình bọn họ chứng kiến lại là Yêu Nguyệt công chúa đang ôm một hắc y nhân khóc lóc, vô cùng khó hiểu, nên tay chân luống cuống không biết phải làm thế nào, cũng may là công chúa điện hạ liền ra lệnh.

" Mau, lập tức gọi vu y trong cung đến đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.