Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 6 - Chương 12: Tư cách thi đấu



“Áo nhĩ sắt nhã, 3871 điểm, hạng 15!”

“Mã Đặc, 1463 điểm, 75!”

“Ngụy Triệt, 2127 điểm, 56!”

Đây là lúc công bố thành tích thi kiểm tra cuối tháng ở ban chín tự do hệ, đạo sư đang cao giọng đọc kết quả từng học viên.

Tự do hệ mỗi lần kiểm tra cuối tháng đều rất phức tạp, bao gồm cả đấu khí, khinh công, kỹ năng, lực công phá, dị năng đặc biệt, sức chống cự, thực chiến, tâm lý, nếu như sử dụng thuần thục thì chắc chắn có cơ hội trên hạng 10.

Mỗi lần kiểm tra cũng phải chịu nhiều loại nhân tố chủ quan lẫn khách quan ảnh hưởng, nhưng đó cũng chính là cách có thể đánh giá chính xác nhất thực lực của học viên.

Mỗi lần công bố kết quả kiểm tra cuối tháng cũng chính là thời gian quan trọng nhất đối với học viên vì mỗi học viên có thể biết được mình tiến bộ ra sao. Đương nhiên bọn họ cũng chú ý đến thứ hạng, đây cũng coi như là một loại vinh dự đặc biệt, mà lần này đã là cuối kỳ lại càng trọng yếu hơn, bởi vì nó có liên quan đến một sự việc rất quan trọng.

“Cổ Diêu, 2893 điểm, hạng 37!”

Thành tích này được đọc lên mọi ánh mắt trong lớp không hẹn mà nhìn về phía Cổ Diêu, trong lòng bọn họ đều có chung một ý nghĩ:”người này lại tiến bộ rồi!”

Tiến bộ thì cũng không có kỳ quái, nhưng thần kỳ chính là Cổ Diêu tiến bộ thật sự quá nhanh, nhất là ba bốn tháng gần đây, giống như là ngồi hỏa tiễn thần tốc mà tiến lên vậy, từ vị trí chót lớp lết lên được áp chót, rồi đứng thứ 10 từ dưới đếm lên, rồi lên được hạng 80, đến 69, tiếp tục là 54, bây giờ đã là hạng 37!

Có thể nói chuyện này rất khó có thể xảy ra, ba tháng, từ hạng áp chót mà tiến bộ thần tốc như vậy, hầu như mọi người đều hoài nghi có phải cái tên này dùng xuân dược hay không mà sao lại điên cuồng như thế chứ?

Khi đọc đến thành tích của Cổ Diêu thì ngay cả đạo sư cũng dừng lại một chút, học viên này từ thí tập sinh trở thành học viên chính thức, trong lịch sử của học viện có tiến bộ thần tốc như vậy cũng có thể nói là rất hiếm có.

Sau khi kì kiểm tra cuối tháng kết thúc, đạo sư cũng đã quan sát Cổ Diêu, sau đó phát hiện hắn luyện tập vô cùng khác thường, hiển nhiên, đó là khắc khổ tu luyện. Đương nhiên là chỉ có chăm chỉ thôi vẫn chưa đủ, đối với tự do hệ mà nói thì ngộ tính là cực kỳ quan trọng

Có lẽ, đây chính là một khối ngọc thô, chỉ cần tạo hình là có thể phát ra quang mang vạn trượng, lúc mới bắt đầu đạo sư cho rằng Cổ Diêu sẽ là người kéo chân cả lớp học, nhưng bây giờ thì hắn đã trở thành một đệ tử được ưu ái rồi.

Đạt được thành tích như ngày hôm nay, ngay cả Cổ Diêu cũng cảm thấy giật mình, mà tất cả đều là do tu luyện thiên ma quyết.

Trên thực tế thiên ma quyết chỉ làm cho cảm quan của Cổ Diêu nhạy cảm hơn mà thôi chứ cũng không có trực tiếp giúp hắn thực lực tăng nhiều, nhưng những lý luận trong thiên ma quyết thì giúp Cổ Diêu có thể dễ dàng học tập, kể cả linh động cũng dễ dàng hiểu rõ công pháp tu luyện hơn, cơ hồ là không hề gặp phải chướng ngại nào trong tu luyện.

Sau khi đọc xong thành tích của tất cả học viên, đạo sư nói tiếp:”Ở đây, ta còn một việc muốn tuyên bố, ta nghĩ trong các người cũng đã có người biết qua. Đây vốn đã là kỳ kiểm tra tháng cuối cùng, và cũng đã là cuối học kỳ, nhưng nhiệm vụ của học viên tại thần thánh học viện vẫn chưa kết thúc, kế tiếp đó chính là Kỳ Thi Đấu Hằng Năm của học viện.”

Cả lớp nhất thời xôn xao, có thể nói kỳ thi đấu này có ảnh hưởng rất lớn.

Đạo sư bảo các học viên yên lặng, sau đó nói tiếp:”Đây là một hoạt động quan trọng nhất, cạnh tranh để tiến bộ, thực chiến chính là biện pháp tốt nhất để đề cào vũ kỹ của một người, thông qua thi đấu, vô luận là thắng hay bại thì mỗi học viên đều có thể có được những kinh nghiệm ma luyện quý giá, so với luận bàn bình thường thì có rất nhiều khác biệt, đây chính là một trận đấu chính thức. Bình thường mà nói thì chỉ có học viên ưu tú và học viên năm hai trở lên mới có thể thi đấu, nhưng theo tục lệ thì trong bình thường ban cũng có một bộ phận học viên tham gia thi đấu, chỉ là điều kiện hạn chế, phải là người có năng lực, hạn chế trong hai mươi người.”

“Vì thế, ban của chúng ta cũng sẽ có hai mươi học viên, sau đây những người ta đọc tên chính là những người đủ tư cách tham dự thi đấu tranh tài!”

Nghe được đạo sư nói thì vậy thì các học viên đều cố vểnh cái lỗ tai lên mà nghe, nhưng bọn họ đều biết, hai mươi người đó khó mà lọt khỏi hai mươi người đứng đầu lớp, những người khác thì hy vọng quá xa vời.

“Khắc Lai Tư Đặc, Lỗ Xa, Sử Đại Ti …”

Đạo sư đọc ra một loạt tên, đúng như các học viên dự liệu, đều là nằm trong danh sách 20 người đứng đầu.

Người có hạng 20 Ba Đặc Lai Mỗ trong lòng mừng thầm, tháng trước hắn đứng hạng 21, vì nghe qua kỳ thi đấu này nên mới phấn đầu liều mạng khổ luyện, rốt cục cũng đã có thể có cơ hội có được tư cách thi đấu rồi.

“La Đức Lý, Đái Duy …”

Ba Đặc Lai Mỗ yên lặng mà lắng nghe, Đái Duy đã là người thứ 19 rồi, những người trước đó đều là trong 20 thứ hạng đầu cả, người cuối cùng sắp được đọc tên rồi, trong lòng hắn không khỏi khẩn trương.

Cùng khẩn trương với hắn còn có một người nữa đó chính là người đứng thứ hạng 21 Lạc Kỳ, vì cũng muốn đạt được hạng 20 mà hắn khổ luyện cũng không ít hơn Ba Đặc Lai Mỗ, nhưng trong quá trình khổ luyện lại gặp phải một ít vấn đề. Nhưng trong lần thi kiểm tra hắn và Ba Đặc Lai Mỗ đều khó phân cao thấp, đạo sư có thể hay không phá cách mà chọn hắn đây?

Đây chính là hoạt động quan trọng hằng năm của học viện, nó còn long trọng hơn cả những ngày lễ, học viên năm nhất chỉ cần có đủ tư cách thi đấu là cũng đã có vinh quang rồi, khó trách mà bọn hắn lại khao khát như thế.

Trong sự khẩn trương, đạo sư cuối cùng cũng đọc ra tên người cuối cùng, nhưng lại khiến cho cả Ba Đặc Lai Mỗ lẫn Lạc Kỳ ngây dại:”Cổ Diêu!”

Toàn bộ ánh mắt lại một lần nữa hướng về Cổ Diêu.

“Ách?” Vốn Cổ Diêu cũng không hề có chút hy vọng nào, nhưng việc trúng tuyển ngoài ý muốn này quả là quá đột ngột, ngay cả một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có nên hắn thậm chí có chút không tin tưởng vào chính lỗ tai của mình.

Ba Đặc Lai Mỗ cùng Lạc Kỳ rất là sa sút tinh thần, nhưng cũng không dám đưa ra nghi vấn. Đạo sư của thần thánh học viện là có quyền tuyệt đối, những người có đủ tư cách thi đấu cũng là do hắn chọn ra, học viện tuyệt đối không can thiệp, bởi vậy bọn họ không có hy vọng kháng nghị, chỉ có thể tiếp nhận sự thật.

Đạo sư lựa chọn Cổ Diêu hiển nhiên là có lý do của mình.

Học viên này lúc trước vốn không được mình coi trọng, nhưng vẫn rất cố gắng tu luyện, mỗi tháng tiến bộ đều không dưới mười một người, tháng trước vượt qua 15 người, tháng này lại vượt qua đến 17 người, quả thực là tốc độ tiến bộ rất nhanh, thời gian đến kỳ thi đấu vẫn còn một thời gian ngắn nữa, đến lúc đó có trời mới biết hắn có thể tiến bộ thêm nữa hay không.

Cho dù đến lúc đó hắn vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của thứ hạng 20, thì lấy thiên tư của hắn cũng có thể gọi là một nhân tài, có thể chính là ngôi sao của ban chín, đem tư cách thi đấu xét cho hắn thì tốt hơn nhiều so với Ba Đặc Lai Mỗ và Lạc Kỳ.

“Được rồi, kỳ thi đấu còn hai mươi ngày nữa sẽ tiến hành, 20 học viên đạt đượt tư cách thi đấu cần phải trong khoảng thời gian này mà cố gắng tu luyện, khi tham gia thi đấu, các người chính là đại diện cho ban chín, cần phải toàn lực ứng phó, trổ hết tài hoa của các người, cố gắng đem vinh dự về cho học viện.”

Đạo sư kết thúc chương trình học, các học viên cũng rời đi.

Vốn sau khi kết thúc khóa học thì Cổ Diêu là người đầu tiên đến sân huấn luyện, nhưng lần này hắn lại ở lại trong phòng học, cho đến khi học viên đi ra hết chỉ còn một mình hắn.

Trong lòng hắn hưng phấn chờ mong mà cũng có chút khẩn trương. Thi đấu, sẽ ra sao đây?

Lúc này Cổ Diêu còn không biết, lần thi đấu này chính là cơ hội để hăn bước lên thêm một bậc nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.