Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 7 - Chương 1: Thần thánh tẩy lễ



Kỳ thi đấu hàng năm của Thần thánh học viện mức độ náo nhiệt tuyệt đối không thua kém gì đại khánh điển đầu năm học. Phải biết rằng mỗi một đệ tử trong học viện đều có trình độ nhất định, mà những người tham gia thi đấu lại càng là cao thủ, cao thủ tụ tập, nên có thể dễ dàng xem được các trận đấu đỉnh cao.

Đối chiến cùng với luận bàn rất bất đồng, ở trên lôi đài, vì vinh dự cùng tấn cấp mà rất nhiều đệ tử có thể sẽ đem tuyệt kỹ ngày thường không dễ dàng triển lộ thi triển ra, thế nên lôi đài lại càng thêm đặc sắc. Đối với người tập võ, có thể chứng kiến cường giả quyết đấu, là có thể từ đó nhận ra được nhiều điều cho bản thân, huống chi đây không phải một hai trận, mà là hơn trăm trận chiến đấu, đây cũng là một trong những lý do trọng yếu mà Thần thánh học viện cử hành Kỳ thi đấu hàng năm này.

Không chỉ có đạo sư cùng học viên của Học viện, thi đấu còn hấp dẫn rất nhiều người xem từ các ma vũ học viện khác, do đạo sư dẫn đệ tử đi tham quan học tập, tình huống đông vui chưa bao giờ có. Lúc này tại Thánh Vực nhân số phỏng chừng sẽ tăng cao như lúc Học viện chiêu sinh, làm cho các thương gia cười phe phé, kiếm tiền thật dễ dàng. Mà Thánh vực kinh tế phồn vinh, Thần thánh học viện càng được nhiều cái lợi.

Sáng sớm, đạo sư cùng học viên của Thần thánh học viện cùng với các học viện khác tụ tập tại nơi lớn nhất của học viện, nghiễm tràng (sân rộng) nơi có thể chứa tới năm vạn người. Mặc dù tụ tập tới mấy vạn người, song trong nghiễm tràng lại tĩnh lặng dị thường, bởi vì mọi người đều đang chờ một thời khắc thần thánh.

Một đám mây đen phút chốc xuất hiện tại chân trời, ánh sáng mờ tỏa ra bốn phía, nhưng ... đây không phải là mây đen, mà là một tòa thành, một tòa thành phiêu phù (lơ lửng) giữa không trung – Thiên Không Thành!

Thiên Không Thành mỗi tháng đều xuất hiện một lần trên bầu trời của Thánh Vực, đây không phải lần đầu Cổ Diêu thấy, nhưng hắn mỗi lần thấy cảnh tượng đó, đều vô pháp áp chế rung động trong lòng.

Lực lường cường đại có thể làm cho cả tòa thành lớn phiêu phù trong không trung, trừ thần ra, còn có người nào có thể làm được sao?

Không phải chỉ mỗi Cổ Diêu rung động, mà mỗi người đứng trong nghiễm tràng, sâu trong lòng đều rung động mạnh. Tất cả đạo sư cùng học viên không hẹn mà cùng chú mục nhìn về phía tòa thành đang phiêu phù trong không trung, trong mắt bắn ra quang mang cuồng nhiệt.

Sự xuất hiện của Thiên không thành luôn không có thời gian cố định, nhưng trong một năm có duy nhất một ngày chắc chắn sẽ xuất hiện, đó chính là ngày khai mạc Kỳ thi đấu hàng năm của Thần thánh học viện, điều này cũng làm cho toàn thể đạo sư cùng học viên Thần thánh học viện kiêu ngạo không thôi.

Từ xa xa nơi chân trời, mấy cái điểm đen xuất hiện, hướng về phía nghiễm tràng bay tới. Điểm đen dần dần bay đến gần, đúng là vài người!

Đi trước tiên là một tiểu đội kỵ sĩ mười hai người, nhưng không phải kỵ sĩ bình thường. Bọn họ một thân thuần sắc ngân giáp, bên ngoài là vầng sáng màu trắng sữa lưu chuyển. Ngựa họ cưỡi toàn thân là một trắng tinh khiết, trên lưng là đôi cánh xinh đẹp - Thiên Mã, đây là loại huyễn thú trời sanh nắm giữ kỷ xảo ngự phong, là phối hợp tuyệt hảo với kỵ sĩ, nhưng chúng chỉ sản sinh tại Thiên Không Thành.

Vô luận vốn là bề ngoài đặc thù, hay là thiên mã hình dáng kỳ lạ, cùng cho thấy đội ngũ này không phải kỵ sĩ bình thường, mà là thánh kỵ sĩ. Thánh điện kỵ sĩ mặc dù cũng là kỵ sĩ, bất quá bọn họ phân loại bất đồng. Đầu tiên là kỵ sĩ học đồ, kiến tập kỵ sĩ, sơ cấp kỵ sĩ, trung cấp kỵ sĩ, cùng cao cấp kỵ sĩ nếu chưa có được huân chương xác nhận tư cách căn bản không cách nào tiến nhập vào hàng ngũ thánh điện kỵ sĩ. Thánh điện kỵ sĩ cấp thấp nhất là vinh dự kỵ sĩ, tương đương với cấp bậc hắc thiết kỵ sĩ.

Song vinh dự kỵ sĩ ngoại trừ có thực lực của hắc thiết kỵ sĩ, còn có thể mượn thần thánh lực, bởi vậy thực lực chính thức của bọn họ so với hắc thiết kỵ sĩ bình thường mạnh hơn không ít. Sau vinh dự kỵ sĩ, y theo cấp bậc phân biệt là tín ngưỡng kỵ sĩ, vô úy kỵ sĩ, quang minh kỵ sĩ, thánh kỵ sĩ, thủ hộ kỵ sĩ. Chính là trong thánh điện kỵ sĩ, thánh kỵ sĩ cũng là đã là các nhân vật ở thượng tầng rồi.

Thánh kỵ sĩ chức vụ vốn là thủ vệ Thiên Không thành, nhưng trên thực tế Thiên Không thành vốn căn bản không cần phải bảo vệ, không có bất cứ người nào ngu ngốc đến mức công kích Thiên Không thành, vinh dự kỵ sĩ cấp thấp nhất cũng đã là cường giả nhất lưu, về phần thánh điện bên trong lại càng là nơi tuyệt đỉnh cao thủ tụ tập, tùy tiện phái ra một người là có thể dễ dàng giết chết người nào đến xâm phạm.

Trên thực tế tác dụng chủ yếu của thánh điện kỵ sĩ, vốn là đuổi bắt những kẻ nào bất kính với Quang Minh thần cùng thánh điện, thậm chí là một bộ phận tổ chức tà giáo hoặc người phạm tội đại ác. Ngoại trừ đuổi bắt tội phạm, thánh điện kỵ sĩ ngoại lệ xuất hiện cũng chỉ có phát sinh tại nghi thức khai mạc này ở Thần thánh học viện thôi.

Thiên mã hạ xuống đài cao tại trung ương nghiễm tràng, mười hai vị thánh kỵ sĩ đều nhịp nhàng lập tức nhảy xuống, chia làm hai nhóm, bọn họ lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng không chớp, tựa như hoàn toàn không thấy mấy vạn người phía dưới. Tiếp theo một vị lão giả mặc áo bào trắng cước đạp tường vân (đi trên mây) từ trên trời giáng xuống, chậm rãi hạ xuống đài cao.

Hắn trên người tản ra hơi thở thần thánh làm cho người ta không tự chủ được mà dâng lên ý kính ngưỡng. Trước mặt thánh tế ti địa vị chỉ thấp hơn giáo hoàng, bất luận là ai cũng nín thở, sợ có điều khinh nhờn.

"Ta đại biểu cho Quang Minh thần vĩ đại, thánh điện cùng giáo hoàng mà đến thi hành thần thánh tẩy lễ!"

Viện trưởng Phỉ Lợi Khắc Tư nổi tiếng ngoan đồng (già mà tính như trẻ con), giờ phút này vẻ mặt trang nghiêm, có chút cúi đầu, bàn tay phải đặt ở chỗ trái tim, lộ ra vẻ thành tín với Quang Minh thần: "Cảm tạ Quang Minh thần vĩ đại, thánh điện cùng giáo hoàng!"

Trên nghiễm tràng mọi người cũng theo đạo sư, bàn tay phải để ở vị trí trái tim, biểu trưng cho sự tôn kính với thần.

Thánh tế ti không hề dông dài mà nhắm mắt lại, trong miệng nhẹ niệm kinh văn, theo lời tụng kinh của hắn, hơi thở trang nghiêm thần thánh tràn ngập nghiễm tràng. Tại thời điểm vang lên chữ cuối cùng, thánh tế ti hai tay mười ngón kết thành một pháp ấn kỳ quái, vạn trượng ánh sáng mờ từ pháp ấn tỏa ra, bao phủ mỗi người.

Giống như cửu hạn phùng cam lộ, trái tim đang xao động bỗng bình tĩnh trở lại, dục niệm cũng biến mất không còn thấy tăm hơi đâu, quang hoa này tựa hồ có lực lượng thần kỳ tinh lọc tâm linh mỗi người, đây là thần thánh tẩy lễ. Được thần thánh tẩy lễ, đối với một người tinh thần lực nghe nói có không ít ích lợi. Ánh sáng mờ duy trì gần một phút đồng hồ, sau đó mới dần dần biến mất.

Thánh tế ti không giống một người thích dông dài, lập tức bay lên trời, mà mười hai vị kỵ sĩ cũng đều nhảy lên thiên mã theo hắn rời đi. Cuối cùng, Thiên Không thành lại một lần nữa tại không trung biến mất, chỉ để lại vô cùng sợ hãi và sùng kính cho mỗi người ở đây.

Đối với người lần đầu tiếp nhận thần thánh tẩy lễ mà nói, chấn động thật không nhỏ, bọn họ từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên ở gần đại biểu của thần đến thế, cũng chính mắt thấy một màn khó tin vừa rồi. Không hề nghi ngờ, từ lúc này, trên đại lục lại có thêm một nhóm giáo đồ cuồng nhiệt trung thành.

Cổ Diêu trong lòng cũng tràn ngập rung động, đồng thời lại càng có nhiều nghi vấn. Sau khi tu luyện Thiên Ma Quyết, hắn phát hiện chính mình càng ngày càng có thói quen để ý tính chất mà tự hỏi bất cứ vấn đề gì. Theo Thiên Ma Quyết, trên đời hết thảy lực lượng, bản chất là cùng đến từ không gian, đến từ vũ trụ. Như vậy, thánh điện kỵ sĩ, tế ti vốn là như thế nào mà có được thần lực, chẳng lẽ thuần túy bởi vì có tín ngưỡng? Trên cơ bản chưa có người nào để ý tới vấn đề đó cả, bởi vì trên đại lục mọi người đều tin tưởng mãnh liệt rằng thần vốn là không gì làm khó được, thần thuật cũng vượt qua phạm vi giải thích của lý luận võ học cơ bản.

Tiếp theo, Phỉ Lợi Khắc Tư viện trưởng đơn giản phát biểu tinh thần chung của Kỳ thi đấu hàng năm: “Hữu Nghị Đệ Nhất, Bỉ Tái Đệ Nhị” <@Chủ yếu là hữu nghị, giao lưu rồi mới đến tranh tài cao thấp>

Đương nhiên tuyệt đại đa số mọi người ở đây sẽ không để ý tới yếu lĩnh này, một khi đứng ở trên lôi đài, lòng háo thắng khiến cho bọn họ bình thường sẽ đem trận đấu đặt lên hàng đầu.

Ngoại trừ thần thánh tẩy lễ cùng với bài phát biểu của viện trưởng, lễ khai mạc còn có một hạng mục trọng yếu, đó chính là rút thăm. Trong lúc thi đấu, ai đấu với vai là do rút thăm quyết định, có thể là hai người khác hệ chiến đấu, cũng có thể là cùng hệ nhưng khác ban chiến đấu, cũng có thể là học viên cùng một ban chiến đấu với nhau, đương nhiên tình huống này tỷ lệ xuất hiện là thấp nhất.

"Thần a, xin cho ta gặp đệ tử bình thường ban, gặp đệ tử bình thường ban đi!"

Trong Vũ áo bộ ám khí hệ năm thứ nhất ban hai, một cô gái trên mặt có vài nốt tàn nhang lẩm bẩm cầu khẩn.

Trong kỳ thi đấu, trình tự ai được rút thăm cũng là tùy theo vận may, do các đạo sư địa quyết định. Người nào bị kẻ khác bốc đúng làm đối thủ, đương nhiên cũng sẽ mất luôn tư cách rút thăm.

Mà lần này lượt rút thăm may mắn lạc tới Vũ áo bộ ám khí hệ năm thứ nhất ban hai, tuy nói cũng không phải được bốc thăm là có thể chiếm ưu thế, bất quá từ góc độ tâm lý mà xét, đối thủ do chính mình chủ động rút thăm quyết định, chung quy so với bị người khác chọn trúng có chút thoải mái hơn.

Bên cạnh nữ sinh mặt tàn nhang chính là một cô gái tóc hồng tung bay, nghe vậy mặt trắng không còn chút máu, nàng liếc mắt một cái, tức giận nói: "Tốt lắm, thần a, xin hãy thỏa mãn ý nguyện của Khắc Lạc Di, làm sao cho nàng ngẫu nhiên gặp đúng bình thường ban đệ tử Hạ Hầu Cẩn đi!"

Cô gái mặt tàn nhang tên Khắc Lạc Di quay sang lạnh lùng nói: "Lộ Lộ, ngươi không nên làm ta sợ, cái tên gia hỏa đầu đồng tay sắt kia, chính là đứng yên làm bia cho ta phóng ám khí, cũng không thương tổn được sợi lông nào của hắn!"

Cô gái tóc hồng kia tự nhiên chính là Đông Phương Lộ rồi, hừ lạnh một tiếng nói: "Khắc Lạc Di, ngươi đừng khinh thị đệ tử bình thường ban, bọn họ so với chúng ta còn cố gắng hơn."

Bên cạnh Đông Phương Lộ là một vị cô nương khác tương đối xinh xắn cũng nói: "Vốn nghe nói trong bình thường ban cũng có không ít nhân tài ưu tú đấy."

Cô gái xinh xắn này gọi là Mộc Linh Linh, cùng Khắc Lạc Di, Đông Phương Lộ cùng học tại ám khí hệ năm thứ nhất ban hai, mà lại còn là bạn cùng phòng, quan hệ rất thân thiết, nói là bạn bè cũng không quá đáng. Khắc Lạc Di nghe vậy, lập tức thay đổi lời cầu khẩn: "Thần a, ngàn vạn lần đừng chọn trúng Hạ Hầu Cẩn, đừng chọn trúng a!"

Vừa niệm đi niệm lại đồng thời nàng từ trong cái rương lấy ra một mảnh giấy nhỏ, lại niệm thêm hai tiếng "Quang Minh thần phù hộ", sau đó mới khẩn trương mở ra.

Đông Phương Lộ cùng Mộc Linh Linh lại gần xem, các nàng cũng rất quan tâm đến kết quả rút thăm của bạn.

"Vũ áo bộ kỵ sĩ hệ năm thứ nhất ban bảy, Ban Ni Địch Khắc!"

"Hô, may là không phải Hạ Hầu Cẩn!" tuy nói tại năm thứ nhất mấy ngàn người ngẫu nhiên chọn phải Hạ Hầu Cẩn tỷ lệ cũng giống như mò kim đáy bể, bất quá Khắc Lạc Di cũng thở phào nhẹ nhỏm, quả thật không ai nguyện ý trở thành đối thủ của Hạ Hầu Cẩn.

Kỵ sĩ hệ năm nhất ban bảy cũng là ưu tú ban, song Khắc Lạc Di lại lơ đễnh, trong lòng còn tràn đầy ước mơ nói: "Là kỵ sĩ đây, thật tốt quá, có dễ nhìn không? Oh, hắn nhất định có mái tóc dài óng ánh vàng, đôi mắt xanh đậm mà thâm thúy, vóc người cao ngất, ngọc thụ lâm phong, tao nhã lịch sự. Nói không chừng, sau khi chiến đấu hắn sẽ thích ta, từ nay về sau rơi vào bể tình, cái này thật sự là một đoạn duyên phận trời cao an bài, vô luận thắng thua, đều rất tuyệt vời!"

Dâm ý cũng không phải là độc quyền của nam nhân, Khắc Lạc Di hiển nhiên cũng am hiểu cái này. (<<câu này quá chuẩn)

Trong mắt đại bộ phận phụ nữ, kỵ sĩ đều là thân sĩ có phong độ, trong lòng xuân của các cô gái trong học viện, cái này rất dễ dàng đổi thành nam sinh anh tuấn ưu nhã đa tình. Trong kỳ thi đấu này, có thể cùng một vị kỵ sĩ giao thủ vốn là một chuyện khoái trá, cho dù thua, bọn họ cũng luôn luôn rất lịch sự mà cấp cho mình một cơ hội xuống đài không quá mức mất thể diện.

"Khắc Lạc Di, ngươi thật sự rất dê, ta sắp ói ra đây!" Đông Phương Lộ giả bộ khoa trương.

Khắc Lạc Di đem mảnh giấy nhỏ áp vào trong lồng ngực, nhìn như mảnh giấy đó là thư tình của người yêu vậy: "Hì hì, Lộ Lộ, ta biết, ngươi ghen tị với vận khí của ta, bất quá cũng không cần phải đố kỵ, ngươi mĩ nữ như vậy, số người theo đuổi ngươi có thể xếp hàng từ kí túc xá đến đại môn của học viện đó!"

Mộc Linh Linh đột nhiên ngắt lời nói: "Ban Ni Địch Khắc có đúng không? Khắc Lạc Di, ta hình như có nghe nói qua người này rồi."

Khắc Lạc Di tinh thần rộn lên, vội vàng hỏi: "Có đúng không? Mộc Linh Linh, ngay cả ngươi cũng nghe nói qua, nói như vậy hắn rất nổi danh, có hay không phi thường anh tuấn tiêu sái, lại rất lợi hại?"

Mộc Linh Linh chần chờ rồi một chút, sau đó nói: "Không, mặt mũi cùng vũ kỹ của hắn bình thường thôi, nổi danh vốn là bởi vì hắn bị hôi nách, kỵ sĩ hệ mọi người đều biết, đi học chưa có người nào có dũng khí ngồi cạnh Ban Ni Địch Khắc, nếu không rất dễ dàng bị bất tỉnh." (thật quá thâm độc, vũ khí tự nhiên)

Khắc Lạc Di tay run lên, vứt mảnh giấy trong lòng xuống đất, vẻ mặt cầu xin nói: "Tại sao có thể như vậy."

Đông Phương Lộ cười đến đau bụng: "Khắc Lạc Di, ta đề nghị đến lúc đó ngươi hay là mang bình nước hoa lên đài đi, nếu không ngay khi chiến đấu bắt đầu chỉ sợ ngươi chịu không được đã tự động bỏ cuộc rồi!"

"Tốt lắm, đến phiên ta rồi." Mộc Linh Linh che miệng cười nói: "Nguyện vọng của ta rất đơn giản, đừng chọn phải ai bị hôi nách là tốt rồi!"

Khắc Lạc Di bất mãn nói: "Linh Linh đáng chết, ngươi dám giễu cợt ta, ta mãnh liệt nguyền rủa ngươi, chọn phải Hạ Hầu Cẩn, Hạ Hầu Cẩn cũng không bị hôi nách!"

"Ha ha, sẽ không như ngươi mong muốn đâu!" Mộc Linh Linh cười rút mảnh giấy ra, sau đó tam nữ đồng thời nhìn vào.

Không phải Hạ Hầu Cẩn, nhưng là một người so với Ban Ni Địch Khắc còn muốn thối hơn, bất quá người này là danh tiếng thối.

Trên tấm giấy viết: "Vũ áo bộ tự do hệ năm nhất ban chín, Cổ Diêu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.