Mãi cho đến khi trận đấu chấm dứt quay về túc xá Cổ Diêu vẫn còn như trong mộng.
Thắng?
Sinh môn, một cấm kỵ có thể dẫn đến việc tẩu hỏa nhập ma cuối cùng không có xảy ra mà trái ngược lại còn mang đến cho Cổ Diêu một điều mà hắn khát vọng.
Lực lượng mênh mông trong cơ thể di chuyển không ngừng, Cổ Diêu chưa từng cảm giác được thực lực của mình cường đại như thế.
Chỉ cần nhẹ nhàng vận khí, thì trên năm tay đã ngưng tụ tràn đầy đấu khí, Cổ Diêu tin rằng không cần dùng bất kỳ kỹ năng nào, chỉ bằng vào lực lượng thuần túy là có thể đem một gốc đại thụ đánh ngã dễ dàng.
Thiên Ma Quyết! Quả thật là thần kỳ!
Vết thương trên người Cổ Diêu đã khỏi hẳn, nhưng không phải là nhờ thần quan, sau khi mở ra sinh môn, vết thương liền nhanh chóng lành lại, da thịt phục hồi lại như ban đầu, cứ như là chưa từng bị thương vậy.
Cho dù là thần quan của học viện muốn chữa trị các vết thương và tiêu trừ sẹo cũng phải mất một thời gian, đây chính là điểm thần kỳ của thiên ma quyết.
“Cổ Diêu ca ca, huynh thắng rồi, thắng rồi!” Hàn Đan ôm hắn vừa khóc vừa cười, trận đấu đó quả thật là một màn dọa người, khiến cho nàng hồi hộp không thôi, thậm chí còn tưởng rằng sẽ không còn được nhìn thấy Cổ Diêu nữa, nào ngờ kết quả cuối cùng lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của mọi người.
“Lão nhị, quyền cuối cùng của ngươi quả thật là kinh hồn, lực bạo phát vô cùng mạnh mẽ! Vẻ mặt của tên tiểu tử Hách Liên Kiếm lúc đó đúng là rất đặc sắc, quả thật là tựa như ăn phải một đống phân.”
Tạp La đang ăn cơm thiếu chút nữa là đã phun ra hết những thứ trong miệng, oán giận nói:”Đại Ca! Đừng có sử dụng những từ ngữ thí dụ như thế được không?”
“Uh, lúc đó tên tiểu tử Hách Liên Kiếm quả thực là tựa như nuốt phải mười con ruồi vậy!”
Tạp La:”……………….”
Tình huống khi Nguyên tử bạo liệt quyền xuất ra cực kỳ giống với các phản ứng của tên lửa mà Tạp La đang nghiên cứu, Cổ Diêu vốn định hỏi han nhứng cuối cùng lại thôi vì nhớ đến lời cảnh báo của Hàn đại hộ.
Đối với một kích cuối cùng của Cổ Diêu, Hạ Hầu Cẩn cùng Tạp La đều cảm thấy kỳ quái, Cổ Diêu dù sao mỗi lần muốn sử dụng kỹ năng phải ầm thầm vận lực, vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được kỹ năng bộc phát, nhưng trong trận đấu lại có thể phá vỡ được bình cảnh trọng yếu đó.
Bình cảnh vốn là khó khăn không nhỏ khi người tu luyện võ học gặp phải. Người luyện võ khi gặp phải bình cảnh thì tu vi rất dễ bị đình trệ không thể tiến thêm được, hoặc là có tiến thêm nhưng rất chậm.
Đột phá bình cảnh thì thời gian tốt ít nhất cũng phải một tháng, bình thường phải là mấy tháng, nếu dài hơn nữa cũng là một năm, mười năm thậm chí là cả đời cũng không thể đột phá được, đó là phải trông vào tố chất, vận khí và quá trình tu luyện.
Nhưng nếu như đột phá được bình cảnh thì có thể lập tức tiến vào một cảnh giới mới.
Đối với vấn đề này hai người Hạ Hầu Cẩn thật ra là không có hoài nghi, bọn họ cũng không tìm được một giải thích hợp lý hơn, nhưng có một điều bọn họ không biết. Cổ Diêu mặc dù đã đề cao trình độ, đột phá được bình cảnh, nhưng kỹ năng bộc phát thì Cổ Diêu vẫn chưa nắm được, trên thực tế đó chỉ là kỹ năng cơ sở nhất trong thiên ma quyết mà thôi
Chỉ kỹ năng cơ sở thôi đã lợi hại như thế rồi, vậy thì kỹ năng loại trung như thuấn ngục chỉ, minh vương trảm, thiên ma độn, thiên ma thủ hộ càng lợi hại như thế nào đây? Khi nghĩ đến đó thì Cổ Diêu cảm thấy hưng phấn.
Còn có, lúc đó Đoan Mộc Tình cũng ở đó, vào lúc mình đối mặt với tử vong thì nàng lại từ trên khán đài vọt đến, nhớ lại những hành động ly kỳ của nàng Cổ Diêu cảm thấy không hiểu, đồng thời từ trong đáy lòng cũng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Khi đi mua cơm tối, Cổ Diêu có cảm giác ánh mắt của các học viên nhìn mình đã khác hẳn, không còn là cảm giác chán ghét, khinh bỉ nữa mà là bao hàm sự tôn kính và sợ hãi.
Ngay cả một cao thủ như Hách Liên Kiếm cũng có thể đánh bại, bên trong học viện lưu truyền một tin, cho rằng lúc đó Cổ Diêu đã dùng một loại kỹ năng có thể tổn tương đến nguyên khí của mình, mà cho dù có là lý do gì đi nữa thì cũng không sao, có thể đánh bại Hách Liên Kiếm trong một trận đi đấu thì có thể khẳng định hắn là một cao thủ, nếu đổi lại là người khác yếu hơn thì cho dù có dùng đến kỹ năng tự tổn hại đến nguyên khí, hay thậm chí là tính mệnh cũng vô dụng.
Cho dù hắn là Bạo Lộ Cuồng, cũng là một Bạo Lộ cuồng cường đại, đó chính là điểm bất đồng trong học viện, đó là mạnh và yếu ‘khác nhau’.
Cho dù danh tiếng có thể cải thiện được nhưng loại đãi ngộ này làm cho Cổ Diêu có chút thoải mái, ngay cả cơm cũng thấy ngon hơn.
Tâm tình của hắn hưng phấn suốt đường đi cho đến khi trên đường quay về túc xá đụng phải một người mới chuyển thành kinh ngạc.
Một vị mỹ nữ, cản đường hắn!
Vị mỹ nữ này rất là kỳ lạ, dung mạo đẹp đến cực điểm, khuôn mặt cùng ngũ quan vô cùng tinh sảo, nhưng lại có cảm giác như là biến ảo không ngừng. Đang là hình dạng này, nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại biến thành khác, xem đến lần thứ ba thì lại thay đổi tiếp, nhưng thay đổi ở điểm nào thì lại không thể nói được.
Nếu như cho một trăm họa sĩ cùng vẽ chân dung cho nàng thì dám khẳng định sẽ có một trăm bức chân dung khác nhau.
Đó là một loại cảm giác rất huyền bí, nàng tựa như là một mỹ nữ của thế gian như bao mỹ nữ khác, nhưng đồng thời lại cũng là một mỹ nữ hoàn toàn khác biệt so với các mỹ nữ khác, tựa như chân tướng của nàng bị bao phủ trong sương mù, khó có thể mà phân biệt được, lại càng không có cách nào nắm bắt.
Vị mỹ nữ kỳ lạ này hiển nhiên vốn là hướng về Cổ Diêu, nàng vừa đến trước hắn là dừng cước bộ.
Cổ Diêu không nghĩ rằng chỉ cần đánh thắng Hách Liên Kiếm là có thể làm cho mỹ nữ trong học viện ‘thầm yêu trộm nhớ’ mình, hay là thậm chí không tiếc gì cản đường để biểu lộ tình cảm.
Hơn nữa vị mỹ nữ này đã thành thục, không giống như là nữ học viên trong học viện, nhưng thành thục ở đây không phải là tuổi tác, tuổi của mỹ nữ này nhìn qua cũng không lớn, nhưng nàng có một loại khí chất của người đã thành thục, loại khí chất này chỉ có thể thông qua lịch duyệt trong xã hội một thời gian dài, kinh nghiệm mưa gió bồi dưỡng mà có được, mà loại xã hội lịch duyệt này thì học viên trong học viện hoàn toàn thiếu hẳn.
Trong ấn tượng của mình Cổ Diêu cũng không nhận ra nàng. Một người từ bên ngoài đến tìm mình để làm gì?
Nàng cũng chính là mỹ nữ thần bí trong trận chiến của Cổ Diêu với Hách Liên Kiếm, vào phút cuối khi Cổ Diêu lâm nguy thì nàng cùng Hạ Hầu Cẩn đều xông ra có ý định ngăn cản, xem ra nàng cùng với Cổ Diêu có quan hệ không bình thường.
“Quyền kia quả thật là không tệ!” mỹ nữ mở miệng nói trước, thanh âm của nàng cũng như khuôn mặt, thay đổi không ngừng:”Nhưng đối với một đạo tặc mà nói thì chiêu thức này quả thật là rất mạnh!”
Thanh âm của nàng rất là bình tĩnh, giống như là đang nói đến một chuyện rất bình thường vậy, nhưng khi Cổ Diêu nghe được lại thất kinh trong lòng.
Thân phận đạo tặc của hắn chỉ có Philip cùng với Ngả Mã biết mà thôi, cho dù là Hàn Đan cũng không biết, nàng chỉ biết Philip vốn là một cường giả chứ không phải là một đạo tặc, nhưng mỹ nữ trước mắt mình lại biết được thân phận của mình.
Cố gắng áp chế khiếp sợ trong lòng Cổ Diêu cau mày nói:”Xin lỗi, ta không hiểu ý của cô?”
“Ha ha, hành động của ngươi rất đúng.” Mỹ nữ khi nói chuyện cũng đồng thời giơ tay trái lên, một bàn tay đẹp như ngọc hiện ra, nhưng Cổ Diêu chú ý đến chính là ngón trỏ của nàng, trên ngón trỏ có một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn vô cùng tinh sảo, bên ngoài còn có điêu khắc một con cửu vĩ hồ rất là sống động.
Cửu Vĩ Hồ vốn là yêu thú từ thời thượng cổ, rất thích sưu tầm bảo vật, đồng thời nó cũng chính là biểu tượng của Tiêu Dao Môn!
Giới chỉ này không phải là giả mạo, nếu như nói nó là đồ dõm thì Tiêu Dao Môn có thể thông qua một phương pháp đặc thù để nhận ra được, hơn nữa từ trước đến nay chưa có kẻ nào có thể nhìn thấy được chân diện thật của Tiêu Dao Giới Chỉ, nên không thể nào làm giả được.
Cổ Diêu lập tức nhận ra được thân phận của mỹ nữ này:”Sư Tỷ?”
Vì Ngả Mã bị nội thương cho nên Philip không thể ở lại thánh vực lâu được, nhưng trước khi đi lão có nói là hai tháng sau sư tỷ sẽ đến thánh vực để thay mặt lão truyền cho Cổ Diêu Quỷ Bộ. Thời hạn hai tháng đã qua hai mươi ngày nhưng nàng vẫn không có xuất hiện nên Cổ Diêu gần như đã quên chuyện này.
Tiêu Giao giới chỉ trên ngón trỏ của mỹ nữ biến mất, cười nói:”Tiểu sư đệ, lần đầu gặp mặt ta cũng nên giới tiệu một chút, ta gọi là Christie.” <Khắc Lý Tư Đế>
“Christie sư tỷ, xin chào, đệ gọi là Cổ Diêu.” Đối với vị sư tỷ thần bí này thì Cổ Diêu biết đã lâu nhưng chưa từng gặp mặt, nhưng lần này lại đột nhiên xuất hiện khiến cho Cổ Diêu có chút cảm giác bất an.
“Vốn vâng lệnh sư phụ thì mấy ngày trước ta đã đến thánh vực rồi, nhưng bởi vì có chút sự tình cho nên phải trì hoãn đến nay, cho đến bây giờ mới tìm đến, thật xin lỗi, nhưng …”
Christie cười cười:”Cũng vừa may chứng kiến được một trận đấu đặc sắc, nghe sư phụ nói là người thu được một đồ đệ thông minh tuyệt đỉnh, luôn trước mặt ta khen không ngớt, hôm nay chứng kiến quả thực, sư đệ tố chất của ngươi so với trong tưởng tượng của ta hơn nhiều!”
“Cái này …”, Cổ Diêu giữ ý tứ nói:”Christies sư tỷ, người quá khen!”
“ha ha!” Christie che miệng cười nói:”Tiểu sư đệ, ngươi đúng là khiêm nhường, bây giờ đang là lúc thi đấu của học viện, việc luyện Quỷ Bộ để sau vậy, lần này đến thánh vực ta còn có thể ở lại một thời gian, lần này gặp nhau chỉ là để làm quen mà thôi! Vậy, chúng ta sẽ gặp lại sau kỳ thi đấu, ta sẽ chờ xem những trận đấu đặc sắc của đệ.”
Christie nói xong thì từ bên cạnh của Cổ Diêu nhanh chóng biến mất tại phía xa.
Cổ Diêu đưa mắt nhìn theo hướng của nàng, theo thói quen sờ sờ cái mũi.