Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh! Thứ 6 ngày mười ba là ngày xui xẻo trong truyền thuyết. Hôm nay là thứ 6, tuy không phải ngày mười ba nhưng tôi đã đánh hơi được mùi xui xẻo rồi đây... Các bạn biết đấy, tôi hôm qua đã lỡ sa chân vào hang sói, thương lượng họp bàn muốn rút thì Tiết đại nhân nói tôi vi phạm hợp đồng. Khinh bỉ-ing! Hợp đồng cái đầu anh! Tôi vùng dậy khởi nghĩa, anh ta lại nói sẽ đi mách lẻo với mẹ tôi... Ôi Đảng! Ôi nhân dân! Thế là cuộc khởi nghĩa nhanh chóng bị dập tắt. Có điều, ai đó đã nói: Thắng không kiêu, bại không nản. Được rồi! Là người phụ nữ mạnh mẽ của thế kỷ, tôi sẽ trả thù! Tiết Khanh! Anh đợi đấy! ------------------Phân cách tuyến “Cách mạng bùng nổ”------------- Tôi tự tin rảo bước về văn phòng tổng giám đốc, có cảm giác hừng hực tinh thần chiến đấu. Tôi nghe lễ tân đại tỷ hóng chuyện hôm nay tổng giám đốc đặc biệt đi làm sớm. Hừ! Đi sớm tranh thủ thời gian bắt nạt tôi đây mà. Vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn, Tiết Khanh anh chiếm thế thượng phong đủ lâu rồi. Sau này chị đây sẽ lại đem anh “đè xuống đất” cho xem! (Ai nghĩ... xin quay mặt vào tường tự vấn) “Boss, chào anh.” Tôi cười tươi như hoa nở, tích cực chào hỏi Tiết Khanh. Haizz, dù sao bây giờ anh ta là lãnh đạo, bỏ qua ân oán trước đây, tôi cũng cần nịnh nọt một chút, đợi anh ta mất cảnh giác, sẽ phản công! “Chào cô. Thế nào, hôm qua ngủ ngon chứ?” Tiết Khanh mỉm cười, quan tâm hỏi tôi. “Dĩ nhiên ngon hơn anh.” Tôi nghĩ thầm. Lời nói ra tới đầu môi lại thành: “Anh ngủ ngon thì tôi cũng ngủ ngon.” Tôi tiếp tục làm tiểu nhân nịnh hót. Lại thấy anh ta híp mắt lại, hồ như suy nghĩ, bảo: “Ồ, cô cũng giống tôi quá nhỉ...” Tôi mới không thèm giống anh! “Thấu hiểu tâm trạng lãnh đạo là việc tôi nên làm mà!” Anh ta bỗng nhìn tôi chằm chằm... Hahaha, hẳn là anh xúc động trước tinh thần “nhân viên mẫu mực” của tôi đúng không? Sao nào? Tôi xem anh còn nói được gì... “Tối qua tôi nhớ cô không ngủ được. Nói vậy là cô cũng nhớ tôi không ngủ được? Nghiễm Nghiễm, anh cảm động quá!” Tôi: “...” Mặt dày quá! Biến thái quá! Tự luyến quá! Anh ta còn khoa trương biểu cảm. Đáng đánh-ing! Rốt cuộc anh sinh vào ngày giờ nào vậy? Mở miệng ra liền không nói được năm câu tốt đẹp là sao? “Thư ký Luật, đi pha cho tôi cốc cà phê đi. Nãy giờ tôi thấy không tỉnh táo cho lắm.” Thiện tai! Đợi anh tỉnh táo có phải tôi tức chết rồi không? À, pha cà phê. Luật Nghiễm tôi mời anh cà phê muối nhà họ Luật nhé! Tôi ôm âm mưu bỉ ổi, lật đật chạy đi pha cà phê. Haizz, tôi cao minh sáng suốt, đã sớm chuẩn bị sẵn gói muối nho nhỏ rồi. Lần này anh không phụt cà phê thì tôi không mang họ Luật! Mười lăm phút sau, tôi hí hửng bưng tách cà phê vào phòng. Bộ dáng lấy lòng tới mức nếu có đuôi thì có thể vẫy vẫy được rồi. “Boss, anh mau thử xem tôi pha có được không? Ngày thường tôi vẫn uống loại cà phê này!” Tôi sợ Tiết Khanh nghi ngờ cà phê có vấn đề, liền nhanh nhảu mang bản thân ra chứng minh. Anh ta nhìn tôi một cái, rốt cuộc vẫn cầm lên uống. Nha, dáng tiểu tử này uống cà phê cũng có khí chất lắm chứ, tao nhã tinh tế. Haizz, tiếc cho anh gặp phải tôi! Xem anh còn tinh tế tới bao giờ... Tôi đợi... tôi đợi anh ta phụt cà phê rồi cười nhạo anh ta... “Khẩu vị của cô cũng khá thật. Vừa mặn vừa ngọt. Được đấy chứ?” Tiết Khanh cười hứng thú, còn cố tình uống thêm một ngụm nữa, ánh mắt cong cong nhìn tôi... Sao anh có thể biến thái vậy hả????? Là cà phê muối đó! 99% mọi người không nuốt nổi cơ mà...Huhuhu, tiểu thuyết này đào tạo nam chính quá quái đản rồi... “Haha...haha...Anh...anh thích..là..là được!” Tôi thực sự quỳ bái anh rồi! Tiết đại nhân! Nhân loại chúng tôi không tiếp nổi anh, thỉnh anh về lại hành tinh của anh đi. Thần phật ơi! Con dẫm phải vận đen đủi gì mới gặp được người như anh ta vậy??? “Ừm... tôi cũng thích lắm. Về nhất định bảo mẹ tôi con dâu tương lai của bà đảm đang tháo vát tới mức độ này!” Anh định mượn miệng mẹ anh thông báo cho mẹ tôi đấy à? “Hahaha...chúng ta chỉ là bạn bè, con dâu gì chứ?” “Cũng đúng... Hiện tại không phải, tương lai phải là được!” Tiết Khanh mỉm cười, thản nhiên như là trái đất có lực hút... “Có điều tôi tò mò cô đã cho bao nhiêu muối vậy? Tôi cũng muốn học. Sau đó sẽ mời cô một tách!” Tôi nhận không nổi!!!!! Đúng lúc tôi muốn bùng nổ thì lễ tân đại tỷ bước vào, nhẹ nhàng thông báo: “Tổng giám đốc, Thẩm tổng về nước rồi!” Tôi nhìn Tiết Khanh bình tĩnh vạn năm mặt mày tái mét, giống như là nhìn thấy quỷ hồn trước mặt vậy... Là lo sợ? Vui mừng? Hay là phản ứng thụ nhìn thấy công? Thẩm tổng là ai mà dọa Tiết tiểu nhân sống dở chết dở thế này? Tò mò-ing!
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.