Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 14: Manh mối



Hòn đá đen? Đoạn Hồi Xuyên ở trong trí nhớ suy tư một hồi, tựa hồ là có chuyện như vậy, lúc đó vài tên đạo sĩ Long Hổ Sơn kia nghiên cứu nửa ngày cũng không có phương án giải quyết, hắn đang gấp chạy về nhà đi họp phụ huynh cho Tiểu Thần, tiện ra tay giúp cái việc nhỏ.

“Có chuyện này sao? Lâu quá, tôi cũng không nhớ kỹ được. Nào có nhiều vị tông môn lánh đời như vậy, ngài cả nghĩ quá rồi.” Đoạn Hồi Xuyên ngượng ngùng cười cười, mấy chuyện nhỏ như thế này, hắn căn bản sẽ không để ở trong lòng, trước mắt hắn sẽ càng không thừa nhận cái gì.

Đường La An thấy hắn một bộ dáng khó chơi, tâm nghĩ sợ rằng là thù lao không làm cho đối phương thoả mãn, dù sao theo lý giải của ông, tên này tuyệt đối là kẻ thấy tiền sáng mắt, không thấy thỏ không thả chim ưng.

“Đoạn tiên sinh, thực không dám giấu giếm, trong việc con gái Cẩm Cẩm của tôi bị hôn mê, kỳ thực cũng có liên quan tới cái châu báu này, lần trước không có báo cho các ngài, thật sự là lòng có lo lắng, xin hãy thứ lỗi.”

Đầu lông mày Đoạn Hồi Xuyên khẽ động, lộ ra mấy phần nghiêm túc lắng nghe thần sắc.

Đường La An một bên nhớ lại một bên tự thuật: “Kỳ thực sợi dây chuyền này vốn là từ rất nhiều năm trước, tôi vớ được ở chợ, khi đó sự nghiệp của tôi vừa mới cất bước, chính là lúc nghèo rớt mùng tơi, trên tay không có bao nhiêu tiền, trong đống đồ chất lượng hỗn tạp chênh lệch trên hàng vỉa hè, tôi liếc mắt một cái thấy vật này nhìn rất tốt, muốn tặng cho mẹ của Cẩm Cẩm, ai biết bà ấy ngại giá quá rẻ, không muốn dùng, vẫn đặt trong ngăn kéo bám bụi, sau đó rất nhiều năm, sinh ý của tôi càng làm càng lớn, đột nhiên nghĩ tới sợi dây chuyền này, tôi sai người cầm đi kiểm nghiệm, không nghĩ tới không chỉ là một viên bảo thạch, ngược lại còn là là minh châu bị long đong.”

Đi dạo chợ cóc vỉa hè cũng có thể nhặt được bảo bối, Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được ước ao đố kị số chó ngáp phải ruồi này.

“Vì vậy tôi đã nghĩ chuyển cái thiết kế lỗi thời của nó sang một thiết kế mới, còn tỉ mỉ biên tạo ra một cố sự, ngài biết đấy, kim cương sở dĩ đắt giá không chỉ bởi là nó quý hiếm mà còn bởi người ta đã tạo cho nó thêm cảm giác lãng mạn tình hoài, bằng không, chung quy cũng chỉ là cục đá đẹp mà thôi.”

“Cho nên mới truyền ra lời đồn giữ nhà trừ tà?” Đoạn Hồi Xuyên trên mặt phụ họa mỉm cười, trong lòng tràn đầy hắc tâm khinh bỉ nhà tư bản —— đương nhiên là vì chính hắn không nghiêm túc.

Đường La An bên khóe miệng tràn ra một chút cười khổ: “Vậy là, không nghĩ tới lần này tôi lại lấy cục đá đập phá chân của mình, vì một chút hư vinh, càng không nghĩ đưa tới một đám người hung ác sát, thật coi nó thành bảo bối lạ, nghĩ trăm phương ngàn kế đến cướp đoạt, khởi điểm là chút cướp gà trộm chó, tôi không để ở trong lòng, ai biết sau đó lại gọi đến một cái… Một cái…”

“Một cái gì?” Đoạn Hồi Xuyên nghĩ thầm qua bao nhiêu đường dài rốt cục cũng nói đến trọng điểm, kiên nhẫn đặt câu hỏi.

Sắc mặt Đường La An tái xanh trắng luân phiên, cơ hai bên gò má nhẹ nhàng co quắp, như là nhớ tới cái gì đó khủng bố lắm khó có thể mở miệng, đến nửa ngày, mới nhỏ giọng khàn giọng nói: “Một cái yêu quái!”

“Khụ —— khụ khục…” Bạch Giản một mực yên lặng nghe kể chuyện rốt cục không nhịn được, thiếu chút nữa là phun vào Đoạn Hồi Xuyên đầy mặt nước trà, trợn to hai con mắt chuông đồng, thập phần nhập diễn nói: “Cõi đời này thật có yêu quái?”

Đoạn Hồi Xuyên đánh vào sau gáy cậu một cái, đánh tắt cái tâm hiếu kì không đúng lúc, thần tình nghiêm túc hỏi: “Đường lão bản là chính mắt thấy?”

“Không sai.” Đường La An nhắm mắt lại, trong bóng tối chợt lóe lên hồi ức làm người sợ hãi: “Buổi tối hôm ấy, tất cả mọi người ngủ rồi, tôi ngủ rất ngắn, nửa đêm tỉnh dậy thấy ngộp đến hoảng loạn, muốn đi ra ban công hóng gió một chút, ai biết lại nhìn thấy Cẩm Cẩm cử chỉ quái dị tiến vào thư phòng, ở bên trong lục tung tùng phèo, tôi lập tức đi vào trách cứ nó, khi nó xoay người lại, tôi mới phát hiện, mắt nó biến thành màu xanh sẫm, đồng tử hệt như đồng tử mèo dựng thẳng lên, trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt nhìn tôi xa lạ đến đáng sợ, như không quen biết người cha này, tôi sợ hết hồn, lớn tiếng gọi người đến, lúc này, có một cái bóng từ trong thân thể nó xông ra, tôi còn không kịp nhìn rõ ràng, cái bóng kia đã biến thành vài con quạ đen, thoát ra ngoài cửa sổ bay đi. Sau, Cẩm Cẩm lâm vào hôn mê…”

Khôi lỗi thuật? Không giống lắm, hẳn là một loại vu chú nào đó…

Đoạn Hồi Xuyên ngưng mắt suy tư chốc lát, loại này thích làm việc như đám chuột trốn trong cống ngầm, so với đám trắng trợn làm tới càng thêm khó chơi, càng làm người ta thêm ghét.

Nguyền rủa, vu thuật, Tụ Tài Thạch, yêu quái, giặc cướp…

Ha, thật đúng là càng ngày càng có ý tứ. Sau lưng nhất định có một manh mối chưa rõ, kết hợp hết tất cả lại, manh mối này, chỉ sợ cũng rơi vào chiếc nhẫn trên cổ mình.

Rốt cuộc có cái bí mật gì, đáng giá cho các nhóm nhân mã thường ngày thâm tàng bất lộ nay dồn dập xuất hiện? Cùng với căn bệnh trầm kha bẩm sinh của mình có liên quan gì hay không?

Bầu không khí trong phòng bệnh một lần nữa rơi vào nặng nề.

Đoạn Hồi Xuyên nâng cằm tựa đang trầm tư, Đường La An không dám đánh quấy, xa xôi nhìn đóa bách hợp xanh ở đầu giường đến ngẩn ra, cũng không biết nói hết ra với người trẻ tuổi chỉ gặp mấy lần, là đúng hay sai.

Thế nhưng trước mắt, thật sự là không có lựa chọn tốt hơn.

Chỉ có Bạch Giản mặt ngốc bạch ngọt, đơn thuần nghi hoặc mà hỏi: “Ngài không báo cảnh sát sao?”

“…” Đường La An nhất thời không nói gì, cười khổ nói: “Báo cảnh sát? Chuyện như vậy, nói ra, người khác chỉ sẽ cảm thấy ta bị hóa điên, huống chi, ban đầu ta lập tức điều bảo vệ tới, lại phát hiện trong nhà ngoại trừ ta và Cẩm Cẩm, bên cạnh chẳng có cái gì cả, thật sự giống như ta mắt mờ chân chậm, xuất hiện ảo giác. Việc này nếu mà truyền đi, cổ phiếu công ty tụt xuống thành hình dáng gì?”

“Đã như vậy.” Đoạn Hồi Xuyên đổi lại tư thế chân, buông lỏng thân thể, hơi ngửa ra sau tựa lưng vào ghế sô pha một chút: “Hà tất còn làm ra hội triển lãm, rõ ràng rước lấy phiền phức?”

Đường La An thở dài: “Khởi đầu tôi cũng không biết bọn họ muốn đánh cắp chính là sợi dây chuyền này, buồn cười chính là, tôi muốn dẹp loạn mấy lời đồn đại không có thật, thừa dịp tiệc sinh nhật Cẩm Cẩm, thông báo cho mọi người biết đồ tôi cất giữ chẳng qua là chút đá quý phổ thông, ai mà tin nổi, đặc biệt đúng lúc dưới con mắt của mọi người, cái bảo thạch trên dây chuyền hoa hồng, cư nhiên — cư nhiên phát sáng! Tôi thực sự là vạn không ngờ tới, ngài nói có tà môn hay không? Sớm biết vậy, ban đầu tôi nên ném nó đi, vật này, tôi thật sự không thể giữ lại!”

“Nếu như, nó không phải là tà vật, mà là chân chính bảo vật thì sao?” Đoạn Hồi Xuyên nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi.

Đường La An chậm rãi lắc đầu: “Tà vật cũng được, bảo vật cũng được, đều không phải thứ người bình thường chúng tôi có thể chia sẻ, tiền tài chính là vật ngoại thân, kiếm lời không xong, tôi chỉ cầu bình an hai chữ là đã đủ.”

Đoạn Hồi Xuyên khóe môi mân ra một phần lành lạnh cười: “Như vậy ngài không muốn giữ nữa.”

Đường La An không lập tức nói tiếp, chỉ là tư thế ngồi hơi hơi đoan chính chút, suy tư một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Bây giờ, nếu như tôi lén lút xử lý xong xuôi, những người kia không hẳn biết được, e sợ còn có thể trở lại, nếu là đến tìm không được, hậu quả khó liệu. Thứ hai, năm đó lúc Đoạn tiên sinh thay Phương Đổng xử lý hòn đá đen, nhất định không phải cứ ném xuống là vạn sự đại cát, có thể thấy được sự việc phi thường cỡ này, vẫn cần người phi thường như Đoạn tiên sinh mới có thể xử lý thỏa đáng.”

Thấy Đoạn Hồi Xuyên tựa như ý động, Đường La An không ngừng cố gắng: “Tôi biết đỡ lấy phần này ủy thác, Đoạn tiên sinh phải chịu nguy hiểm lớn, tất sẽ không bạc đãi ngài, sợi dây chuyền này tùy ngài xử trí, bán cũng được, phá huỷ cũng tốt, tôi tuyệt không hỏi đến, ngoài ra, tôi sẽ tiến hành chi trả một khoản thù lao khác, gấp đôi, à không, gấp ba, so với ủy thác nhiều hơn gấp ba, chỉ cần ngài đây có thể giúp hai cha con tôi né qua họa này, tôi sẽ cảm kích ngài cả đời!”

Nói xong lời cuối cùng, thần sắc Đường La An hoàn toàn là khẩn cầu, cơ hồ sắp than thở khóc lóc, Đoạn Hồi Xuyên trông thấy trong mắt ông ta vẻ chờ đợi được ăn cả ngã về không, dù là da mặt dầy nữa, cũng rất có vài phần thật không tiện, lúc này thấy đỡ thì thôi, không giả vờ giả vịt dục cự còn nghênh nữa: “Nếu Đường tiên sinh đã tin tưởng, tôi cũng không tiện từ chối nữa, như vậy, ủy thác tôi tiếp nhận, ngày sau nếu có người vì vật này đến gây hấn, vô luận là người hay là yêu, đều có tôi thay ngài đỡ.”

Đường La An nghe được cam kết, vui mừng khôn xiết, rồi lập tức có chút bất an: “Đám yêu ma quỷ quái đó… Thật sự sẽ không tới tìm tôi cùng Cẩm Cẩm nữa sao?”

“Yên tâm.” Đoạn Hồi Xuyên trấn an một câu, nghĩ thầm ngươi đưa đồ cho ta trước bao nhiêu con mắt như vậy, nên lo lắng chính là ta mới đúng, tuy nhiên trên mặt chỉ hiện đúng một nụ cười nghề nghiệp tiêu chuẩn: “Vạn nhất còn có gì đó cổ quái, ngài phái người đến sự vụ sở tìm tôi, thu người tiền tài, cùng người tiêu tai, Đường lão bản hoàn toàn có thể yên tâm, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp.”

Từ bệnh viện rời đi, một luồng nắng nóng lười biếng bò nhào trên làn xe cộ qua lại trước mặt, trong hàng cây xanh ven đường mơ hồ truyền đến tiếng ve kêu uể oải, khiến mọi người mệt mỏi.

Đoạn Hồi Xuyên cũng muốn trở về ngủ trưa, chỉ tiếc trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

Đuổi Bạch Giản rời đi, hắn một mình chạy xe tới chợ phố cổ phía đông thành phố nơi hội tụ của tam giáo cửu lưu, những năm này nhiều chỗ bị phá hủy, chung quanh đều là nhà cao tầng, góc nhỏ bị lãng quên này mơ hồ trở thành điểm du lịch hướng về cổ xưa.

Thành đông, quảng trường Nhàn Lâm.

Nhìn tờ khuyến mại giảm giá trong tay, Đoạn Hồi Xuyên đi chọn mua mấy nguyên liệu thiếu hụt từ chợ đêm, tâm nghĩ mấy chủ cửa hàng thành tinh càng ngày càng biết kinh doanh, rất biết giúp khách hàng tiết kiệm thời gian bằng mấy tờ quảng cáo khuyến mại.

Cáo biệt ông chủ tiệm thuốc mặt cười thành nếp nhăn, Đoạn Hồi Xuyên nghĩ tiền còn chưa nạp vào thẻ ngân hàng đã phải xuất ra, như là mở vòi nước, ào ào chảy làm cho lòng người chua.

Hắn trưng ra một gương mặt đau xót, ưu buồn đi dưới bóng râm của mái hiên, hết sức tránh né ánh nắng. Lúc đi ngang qua một gian hàng đồ cổ, phòng trong đột nhiên truyền tới một âm thanh nghe khá quen.

“Lão bản, xâu gỗ tử đàn phật châu này thật sự linh nghiệm như ông nói?”

Đoạn Hồi Xuyên quay đầu lại liếc mắt xem xét một cái, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi đứng ở trước quầy, trong tay mang theo một cái chuỗi tràng hạt trông tinh tế tường tận dưới ánh sáng. Trong lòng hắn vui một chút — đây không phải là vị tieur thiếu gia Phương gia kia à?

“Anh tôi sao còn chưa về vậy? Không phải lại thả chim bồ câu của tôi ra mất rồi?” Hứa Thần tan học về nhà, thấy trong nhà chỉ có Bạch Giản đang bận trước bận sau, anh trai của mình thì mất tung ảnh, cắn răng ngồi trong ghế sô pha sinh bực tức.

Thật vất vả nghe thấy chuông cửa lớn tiếng vang vọng, Hứa Thần bỗng cảm thấy phấn chấn, hào hứng mở cửa, nhưng đứng ngoài cửa là một nam nhân xa lạ.

Tà dương đỏ bừng từ phía sau y chiếu đến, làm tăng cấp độ mỹ lệ của ánh sáng vàng quanh y lên, trong phản quang, người đến không thấy rõ mặt mày, thân ảnh bị che khuất trong hào quang tựa như là họa lên một bút màu mực, ôn nhã mà hàm súc.

“Tôi là hàng xóm vừa chuyển tới cách vách, muốn sang bái phỏng, không có quấy rầy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.