Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 20: Bạo quân



“Không… Mày đừng tới đây…”

Mắt thấy Đoạn Hồi Xuyên từng bước từng bước đến gần, sương băng lãnh trong ánh mắt như muốn đóng băng nghiệp hỏa bạo ngược vô tận, đối diện ánh mắt như thế, Hứa Vĩnh thiếu chút nữa sợ đến vỡ nát gan mật, hai chân như là rót đầy chì, cố cũng không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể ngã nhào trên đất, xin tha mạng như điên.

“Đừng giết cậu… Cậu nói sai rồi, cậu không cần tiền nữa! Cậu cái gì cũng không cần! Cậu sẽ đi ngay… Cầu cháu… Tha cho cậu! Cháu không thể giết cậu, cậu là cậu của cháu!”

Đoạn Hồi Xuyên đứng ở trước mặt gã nhìn từ trên cao như bạo quân nhìn xuống giun dế, chỉ dùng một tay nắm chặt cái cổ yếu đuối của gã, dễ dàng nhấc người gã lên giữa không trung, hai con ngươi đen kịt của hắn tựa như vạn ngàn lôi đình hiện ra rồi nhanh chóng biến mất, cùng sấm vang chớp giật trong màn đêm mưa gió giận dữ sáng tôn nhau lên.

Chiêu Tài trốn ở trong lồng, đầu chim chôn dưới cánh, liều mạng co lại thành một đoàn nho nhỏ, từ trước đến giờ nó cực kỳ mẫn cảm với khí tức của chủ nhân, khí thế kinh khủng như thế này là nó xưa nay chưa từng thấy qua.

Đổi thành lúc thường, e là đã sớm bay đi vì sợ, nhưng hôm nay nó động cũng không dám động, cuộn mình như con chim mắc mưa không chỗ đậu, chỉ có thể ở trong bấp bênh bất lực mà phát run.

Hứa Vĩnh bị bóp chặt yết hầu lơ lửng trên không trung đạp hai chân lung tung, tấm da mặt nhăn nheo của gã bởi vì khó thở mà phồng thành màu đỏ tía, dương dương tự đắc cùng trào phúng ác độc lúc trước đều bị sợ hãi cực đoan thay thế.

Đoạn Hồi Xuyên dù bận vẫn ung dung mà thưởng thức biểu tình gần chết của đối phương, thật giống vốn là nên như vậy, cường giả tùy ý bóp chết một con giun dế, cùng giun dế có quan hệ gì đâu? Không cần trưng cầu bất kì ai đồng ý, như là chuyện đương nhiên.

“Ngươi vừa nãy, mắng ta là cái gì… Nói?”

Hắn hơi mím môi nở nụ cười, đuôi mắt nheo lại một độ cong sắc bén như lưỡi đao vừa ra khỏi vỏ sắc bén cùng tao nhã: “Quái vật?”

Cái từ này được đầu lưỡi hắn thấp giọng lập lại, mơ hồ tỉnh lại một số hồi ức không muốn thức tỉnh, y hệt năm đó bị cha tự tay nhổ sừng ra, còn có mẹ nằm lạnh ngắt trong vũng máu.

Thống khổ cũ cùng những năm tháng lãng quên bắt đầu hồi tưởng lại, rốt cục bóc ra từng mảng mặt nạ ngụy trang dối trá hắn cẩn thận ẩn giấu đã nhiều năm, tàn nhẫn để lộ bên trong chảy máu đầm đìa.

Hứa Vĩnh không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể lắc đầu như bị thần kinh, động tác duỗi chân càng ngày càng chậm, chỉ lát nữa là sẽ bị bóp chết tươi — bất ngờ có tiếng kim loại đâm vào cơ thể, cơ hồ nhỏ đến mức không nghe thấy được mà sát qua bên tai.

Đoạn Hồi Xuyên bỗng nhiên bị động tĩnh này thức tỉnh, đồng thời buông lỏng tay ra, thân ảnh thấp bé của Hứa Vĩnh nhất thời ngã xuống nền đất, một gương mặt thiếu niên viết đầy chữ sợ hãi và đau buồn lộ ra.

Hứa Thần hai tay giơ một con dao gọt hoa quả, trên đao dính đầy huyết, máu tươi nặng tựa như vạn cân, ép hai cánh tay cậu bé không chịu nổi kịch liệt run rẩy.

—— máu là của Hứa Vĩnh, máu của cha cậu, cậu giơ đao đâm vào lưng cha mình, máu tươi nóng bỏng bắn tóe lên nửa khuôn mặt.

Hứa Thần mờ mịt luống cuống mà mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn hắn, đôi môi ngập ngừng nói, một chữ cũng không nói ra được.

Đoạn Hồi Xuyên một thoáng tỉnh lại, bên môi còn lưu lại vẻ cười lạnh chưa dứt, thần sắc khốc liệt như sứ trắng bỗng có thêm vài vết nứt.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, dù hắn nhất quán trấn định tự nhiên, giờ khắc này cũng bị ngạc nhiên và chấn động đập chết tâm trong nháy mắt. Tỉnh táo lại, hắn tiến lên đoạt lấy dao trong tay em trai, ném văng ra xa.

Sừng kì quái trên trán đã rụt trở về, chỉ còn dư lại hai nốt hồng nhạt, bị tóc mái che khuất.

Sừng mặc dù có thể che giấu, nhưng lệ khí cùng bạo ngược đầy người hắn lại chẳng thể che được, Đoạn Hồi Xuyên cơ hồ không dám nhìn vào mắt em trai, hắn sợ từ cặp mắt trong suốt kia có thể nhìn thấy bộ dạng ma quỷ của chính mình.

Tĩnh mịch như làm thế nào cũng không chấm dứt, Đoạn Hồi Xuyên mệt mỏi nhắm mắt lại, đôi môi khó khăn giật giật, muốn nói gì đó để đánh vỡ trầm mặc làm người khó chịu này.

“Anh…” Tiếng gọi nho nhỏ của Hứa Thần làm cho hắn đột nhiên mở mắt ra.

Hứa Thần hoảng sợ đi về phía hắn hai bước, sau đó dùng sức nhào vào trong lồng ngực của hắn, dường như rốt cuộc tìm được một cánh tay an ổn, có thể tùy ý cho chính mình ỷ dựa vào, thậm chí là khóc lớn:

“Anh không phải quái vật! Ông ta mới là quái vật! Anh là.. Anh là người anh tốt nhất thế giới!”

Đoạn Hồi Xuyên cả người rung mạnh, thần sắc động dung, hai tay ôm chặt Hứa Thần càng không thể ức chế mà run nhẹ.

“Buổi tối ngày hôm ấy, em không chép bài của người khác.” Thiếu niên ủy khuất thút thít, cơ hồ khóc không thành tiếng: “Em, em làm bài tập hộ, bọn họ sẽ cho em tiền, số tiền này em đều tích góp lại, để hết trong bình.”

“Em nghĩ đưa cho anh, mua thuốc giảm đau… Em biết, Em nghe thấy được! Anh rất đau, đau đến cả đêm ngủ không yên!”

“Cho nên sáng sớm phải đợi em đi học, anh rất muộn mới rời giường, bởi vì anh sợ bị em phát hiện, còn gạt em nói anh chỉ là yêu thích bám giường… Huhu…”

Hứa Thần nằm trên người anh mình gào khóc, cậu không biết cả ngày lẫn đêm lo lắng sợ hãi bao lâu, chỉ lo sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, anh hai đã biến mất.

Cậu thậm chí không dám cùng bất kì ai thổ lộ một chút tâm sự, bởi vì cậu rõ ràng, anh muốn gạt cậu, cho nên, cậu không thể làm gì khác hơn là làm bộ không biết.

Bả vai bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn, Đoạn Hồi Xuyên há hốc miệng, khoang ngực kịch liệt chập trùng, không tiếng động mà nắm chặt cánh tay.

Người như mình… mình như vậy…

Hắn chỉ cảm thấy trái tim chạm vào một chỗ mềm mại nào đó, cơn giận hừng hực và ác mộng phút chốc như bốc hơi.

Mấy tiếng rít thê lương sợ hãi cùng ác ngữ cũng cách xa hắn dần, chúng nó từng bước xâm chiếm thân thể, lại nhẹ nhàng bị một câu nói này lấp kín, từ trong đáy lòng tràn đầy vui mừng, cơ hồ thiêu nóng mắt của hắn.

Thiếu niên có thể không kiêng kị mà gào khóc, hắn lại không thể. Hắn chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, rồi dùng sức mở ra, mưa to che mất tiếng khóc, trận mưa to giàn giụa cách một cửa sổ thủy tinh, phản chiếu ở trong mắt hắn, phảng phất đặt vào trong lòng…

Rốt cuộc là kinh nghiệm lâu năm sóng gió luyện ra một tâm hồn cứng rắn sắt đá, Đoạn Hồi Xuyên không có quên mớ hỗn loạn trước mắt đang chờ đợi thu thập, hắn cực nhanh từ trong cảm xúc thoải mái mà rút ra, động viên xoa xoa đầu Hứa Thần:

“Tiểu Thần, đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em, không có chuyện gì…”

Hứa Thần khóc không ra hơi, cậu thoát khỏi ngực Đoạn Hồi Xuyên, máu tươi nóng như bị ủi vào, cậu thật nhanh lau mặt hai cái, cố nén e ngại cùng sợ hãi, quay đầu nhìn Hứa Vĩnh uể oải trên đất, máu từ vết thương dưới thân chảy ra, uốn lượn bên chân gã.

“Ổng… ổng chết rồi sao?” đôi môi Hứa Thần phát run, âm thanh nhẹ nói vô cùng chậm, chỉ lo nói ra một cái chữ nào đó.

Đoạn Hồi Xuyên cau mày thăm dò mạch đập nam nhân, tuy rằng yếu ớt, nhưng mơ hồ vẫn còn, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, chậm chạp nói: “Ông ta còn sống, còn có thể cứu.”

Thần sắc căng thẳng của Hứa Thần lập tức thanh tĩnh lại, lúc trước bị phẫn nộ cùng chán ghét đập ngất mà mất bình tĩnh, vì sợ và thảng thốt mà xông lên, bây giờ trong dạ dày dâng trào buồn nôn.

“Em, em vừa nãy ở cửa nghe thấy, ông ta mắng anh.. Ông ta vẫn là đến dẫn em đi? Em không muốn trở lại cái nhà kia…”

Đoạn Hồi Xuyên bịt kín cái miệng đang nói năng lộn xộn của đối phương, kiên trì an ủi: “Em hãy nghe anh nói, lên lầu tắm, uống cốc nước nóng, sau đó ngủ một giấc, nơi này giao cho anh xử lý, không ai mang em đi, hết thảy đều không có chuyện gì, tin tưởng anh.”

“Anh bảo đảm?” Hứa Thần cẩn thận nhìn hắn.

Đoạn Hồi Xuyên trịnh trọng gật gật đầu: “Anh bảo đảm.”

Trấn an Hứa Thần lên lầu nghỉ ngơi, Đoạn Hồi Xuyên lấy băng gạc khẩn cấp xử lý vết thương của Hứa Vĩnh, tuy rằng người này đê hèn đến cực điểm chết không hết tội, nhưng quyết không thể để gã chết ở chỗ này, chết ở trên tay Tiểu Thần, càng không thể đi bệnh viện, khiến việc Tiểu Thần đâm bị thương cha mình lan truyền ra ngoài.

Do dự chỉ giây lát, Đoạn Hồi Xuyên khiêng người lên, xuyên qua màn mưa giàn giụa, gõ vang cửa nhà Ngôn Diệc Quân ở đối diện.

Chẳng biết vì sao, rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau quen biết hời hợt, Đoạn Hồi Xuyên lại bình tĩnh tin rằng y sẽ giúp mình, giống như ngày đó trong mưa rào xối xả, y vì hắn che lên một cái dù.

Duy nhất có thể lo lắng chính là, Ngôn Diệc Quân có ở nhà hay không. Nhưng mà điểm lo lắng ấy một giây sau đã bị tiếng mở cửa đưa đi, Ngôn Diệc Quân đến rất nhanh, thật giống như bất cứ lúc nào cũng đang đợi hắn đến.

Ánh mắt Ngôn Diệc Quân từ đuôi tóc ướt sượt của Đoạn Hồi Xuyên rơi xuống người bị thương hôn mê trên tay hắn, bất giác hơi kinh hãi.

Đoạn Hồi Xuyên thấy y nhíu mày, coi chính mình quá mức đường đột, đang nghĩ cái cớ giải thích vài câu, người kia lại lập tức nghiêng người cho hắn vào nhà, thúc giục: “Mau vào, mưa lớn như vậy, coi chừng bị lạnh.”

Đoạn Hồi Xuyên đối diện con mắt hữu thần của y, cặp con ngươi ôn nhuận sáng ngời kia đổ đầy cái bóng của chính mình, bị mưa to giội qua trầm tĩnh. Hắn hơi gật đầu, mang theo Hứa Vĩnh hôn mê vào nhà, thu xếp người ở trên ghế sofa.

Trước kia, hắn chỉ tin tưởng Ngôn Diệc Quân sẽ hỗ trợ, nhưng không ngờ đối phương thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, cứ tín nhiệm thoả đáng như vậy, dường như có nước ấm chảy trong lòng, tâm hồn lạnh lẽo cứng rắn đến đâu bị ngâm đến mềm nhũn.

“Bác sĩ Ngôn, làm phiền anh xem giúp tôi vết thương của người này, tôi… Không tiện đi bệnh viện.” Đoạn Hồi Xuyên cầm khăn mặt y đưa lau chùi tóc tai, chần chờ nói: “Nếu như không có quấy rối anh—— “

“Không sao, việc nhỏ này tôi có thể giúp được.” Ngôn Diệc Quân khẽ mỉm cười, bề ngoài trong sáng ôn hoà.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn: Cung cấp dịch vụ hủy thi diệt tích, hàng xóm có thể miễn phí!

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.