Vô Song Chi Chủ

Chương 100: Phiến hải dương Lạc Dương



Vân Hoàng cũng không muốn ngồi yên chịu đòn, hắn vân chuyển linh lực, trên tay phi kiếm tế xuất ra một trảm chặn lấy trường tiên. Hai người liên tục giao thủ trên mặt biển.

Vân Hoàng kiếm đạo tạo nghệ không quá chuyên sâu, so với tiên pháp tạo nghệ của Hà Xà lão quỷ thì so ra kém. Hơn nữa mức độ hùng hồn linh lực của Hà Xà lão quỷ vẫn vượt qua Vân Hoàng nên hắn nhanh chóng bị áp đảo.

“Chết đi cho lão phu!”

Linh lực huyễn hoá thành một cự xà bán trên trường tiên, cự xà há miệng đớp cực nhanh, Vân Hoàng bị đánh lui ra xa, trong tay phi kiếm bị mẻ một đoạn. Cự xà không có buông tha, thân hình chớp động tính chặt ngang giống hắn, Vân Hoàng cương nguyên bạo phát. Hai cái đạo đài một lớn một nhỏ xuất hiện, chặn lấy cự xà.

Hà Xà lão quỷ vung thành vòng cung quỹ tích, bắn ra rất nhiều những lưỡi phong nhận bén ngọt, Vân Hoàng tiến lên một bước, khí thế bạo tăng. Hai bên hai cái đạo đài đập ra phía trước, trên cánh tay hắn sứ, mười ba đạo Long văn rực sáng, một tầng mờ ảo kim quang bao phủ Vân Hoàng.

“Viêm Chi Địa Mãng!”

Hà Xà lão quỷ hét lớn, Cự Xà lúc này kích thước so với lúc trước không chút gấp đôi, quanh đầu xuất hiện hai cái vành, bộ dáng tương tự rắn hổ mang đồng dạng.

“Bạo!”

Xung chấn kịch liệt vang lên, một phần hòn đảo gần như chìm xuống. Huyễn ảnh Viêm Chi Địa Mãng mang theo cực lớn lực đạo thẳng tắp lao tới.

“Khởi Phong! Truy Phong! Lăng Phong!”

Vân Hoàng quang người phong bạo cuồn cuộn, hắn đạp trên đầu ngọn gió, ngự phong mà đi. Vân Hoàng sau lưng xuất hiện một cái hư ảnh phong trụ, phong trị càng lúc càng lớn, lớn đến cả trăm trượng. Đột nhiên phong trụ có ngắn lại bé như một chiếc đũa bay trên tay Vân Hoàng. Chỉ thấy hắn một chỉ điểm ra, nhỏ bé phong trụ xuyên phá âm thanh.

“Thiên Hoang Phong Long Trụ.”

Nhỏ bé phong trụ đứng trước to lớn Viêm Chi Địa Mãng liền lộ rõ dáng vẻ nhỏ yếu, nhưng khi phong trụ đụng độ Viêm Chi Địa Mãng. Nó bộc phát thành một đầu cự đại Phong Long. Tro sắc Phong Long cắn, xé, thôn phệ hỏa mãng không còn một mảnh. Hà Xà lão quỷ bị phản phệ thổ huyết, Vân Hoàng lao xuống. Trong tay phi kiếm lao vút ra thành một đạo quang mang xuyên thủng qua lồng ngực Hà Xà lão quỷ.

”Bất Vực Chi Kiếm!”

Phốc xuy!

Tiên huyết văng ra vẽ lên trên không một cái hoàn mĩ vòng cung. Hà Xà lão quỷ trong thời khắc quyết định sinh tử đã kịp thời né người ra, tránh khỏi tử kì. Nhưng không có Hoàng toàn lành lặn trở ra, một bên tay lão tính từ khuỷu tay trở xuống liền đứt lìa, rơi thành thịt vụn xuống đất.

Lão kêu thảm, móc ra một khỏa Đan dược chữa thương nuốt vào, tiên huyết ngừng chảy ra. Lão con mắt tràn ngập tơ máu, trường tiên độc ác quất xuống, Vân Hoàng vội chém ra đao khí chống đỡ, nhưng tiên pháp của Hà Xà lão quỷ rất đáng sợ, liên tục đẩy lui đao khí của Vân Hoàng. Lão tức giận đến mức răng nghiến đã sắp vỡ ra, mỗi một roi đánh ra lão đều không lưu thủ một chút nào, nhưng không cách nào phá hủy đao khí bao quanh cơ thể của tiểu tử kia.

Bất quá, nếu so về lực lượng Hà Xà lão quỷ vẫn còn nhỉnh hơn hắn một chút, trong khoảnh khắc linh lực của Vân Hoàng thiếu hụt thời điểm, trường tiên xuyên qua hắn đao khí phòng ngự đánh lên hộ thể cương nguyên. Vân Hoàng vận chuyển Bá Cực Chi Thể đến mức cực hạn, từng tia cương nguyên đan vào nhau giống như một tấm vải, những “tấm vải” này lại xếp xen kẽ qua từng lớp cơ, thớ thịt, biểu bì của hắn, tạo thành một hệ thống phòng ngự gần như không có lỗ hổng. Trường tiên đánh rất mạnh và nhanh, nhưng khi đụng lên người hắn phảng phất như đánh vào bông vậy. Toàn bộ lực trùng kích liên tục bị phân tán, phân tán đến mức không còn gây nổi chút sát thương nào nữa, chỉ còn lại một chút ngứa ngứa mà thôi.

Vân Hoàng nặng nề thở ra một hơi, nhanh chóng giải trừ trạng thái những “tấm vải” từ tia cương nguyên kia. Duy trì trạng thái này đối với hắn không chỉ tốn sức, mà còn đối với hắn hồn lực cùng tinh thần hao tổn.

Vân Hoàng linh hồn so với cùng cảng giới cường hơn quá nhiều, nhưng tại sao hắn lại không sử dụng công kích linh hồn đối thủ? Đơn giản là tinh thần cùng hồn lực bị hao tổn vì những thuật pháp, tuyệt lực của Vân Hoàng cần mức độ chính xác gần như tuyệt đối, hơn nữa áp lực của chúng đè nén lên hắn cũng cực kì lớn. Nên trừ lúc cần thiết, hắn sẽ không vận dụng hồn lực công kích.

Mà lúc này, chính là lúc cần thiết.

Từ bên trong vùng tối đen của Hắc Động Hồn Hải, một cây tử sắc chi tiễn bắn ra, nó là ngưng tụ của hồn lực cộng hưởng với tử vong chi lực. Một tiễn này xuyên đến Hà Xà lão quỷ hồn hải, lão chỉ cảm thấy đầu của mình bị oanh phá ra, tự thân ý thức đang dần mục ruỗng. Lão hai con ngươi trợn tròn, trong miệng bọt mép sủi lên. Vân Hoàng nhân cơ hội đó phi lên, mặc kệ mệt mỏi một kiếm đem đầu lão chém bay.

Hà Xà lão nhân đầu lâu rơi bộp xuống cồn cát. Cả thân hình đổ uỵch về phía sau, linh lực tiêu tán.

Vân Hoàng thu lại nhẫn trữ vật cùng tư trang của lão, thở ra một ngụm trọc khí, không kiềm chế được mà ngồi bệt xuống đất. Hắn giã nát một khỏa chữa thương Đan dược ra rồi bôi lên những vết thương bị trường tiên quất trúng, sau đó mới đem một khỏa nuốt vào.

Giao thủ với Thông Linh cảnh lục cấp đỉnh phong cường giả quả nhiên quá mức hung hiểm, đừng nhìn hắn vết thương chỉ có một chút như vậy mà cho rằng Vân Hoàng đã nhẹ nhõm đáng giết Hà Xà lão quỷ, thực ra dù là hắn linh lực dồi dào, chiêu pháp mạnh mẽ nhưng cũng suýt nữa cung không đủ cầu. Hắn chiêu số mỗi một cái đều đủ tinh diệu và cao minh, sức mạnh cũng vô cùng khủng bố, đồng dạng tiêu hao cũng vô cùng khủng bố. Hắn mới chỉ là một Luyện Khí cảnh đỉnh phong a!

Đạt đến Thông Linh cảnh về sau có thể dựa vào chính mình lĩnh ngộ, tự nhiên mượn thiên địa chi lực chiến đấu, thi triển chiêu pháp cũng nhẹ nhàng hơn. Đến lúc đó, xem chừng thực lực của hắn sẽ tăng lên không chỉ mười mười hai lần đơn giản.

Vân Hoàng tiến về phía đôi nam nữ kia, giúp họ phục dụng vài khỏa chữa thương Đan dược. Nam tử kia là người tỉnh lại trước, vài chung trà sau nữ tử kia cũng tỉnh lại.

Bây giờ cũng đã đêm muộn, Vân Hoàng đốt lửa lên, đem một ít thịt yêu thú nướng lên, hướng hai người mời.

Cả hai ôm quyền, ngồi xuống đối diện với Vân Hoàng.

”Cảm tạ đạo hữu đã ra tay xuất thủ.”

Vân Hoàng khách khí, tiếp tục nướng thịt.

”Chỉ là lão già kia hướng ta xuất thủ thôi.”

Trò chuyện một lúc lâu, Vân Hoàng biết được nam tử kia gọi là Lôi Nhẫn, nữ tử kia tên gọi Thu Tinh, cả hai đều là tán tu, ba năm trước đã kết thành đạo lữ.

Mà nơi hắn ở bây giờ là một phiến hải dương gọi là Lạc Dương. Nơi đây hầu hết đều là biển cả, chỉ có một số lượng các hải đảo lớn nhỏ tồn tại.

Mà không giống như đất liền kia, nơi đây các thế lực chủ yếu là hải thành, xây dựng bên trên các hải đảo. Tại nơi hải dương mênh mông này, muốn kiến tạo một tông môn không có dễ như vậy. Phải sở hữu hải đảo có diện tích lớn để kiến lập sơn môn, đồng nghĩa với việc mỗi một tông môn tồn tại ở Lạc Dương đều vô cùng cường đại mới không để người khác nhấp nghé hải đảo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.