Vô Song Chi Chủ

Chương 17: Biến dị Băng lang



Mất nửa ngày đi đường, Vân Hoàng và Lục Thi Y mới đến được chân núi nơi mà Lang nha bang lấy làm xào huyệt.

Theo như thông tin mà tông môn cho hay, Lang nha bang sẽ trở về ngọn núi sau ba hoặc bốn canh giờ từ khi rời núi, Lang nha bang rời núi khi trời vừa sáng nên thời gian chúng về sào huyệt của mình còn cách chừng nửa canh giờ nữa.

Vân Hoàng không thể lùng sục cả ngọn núi này để tìm xào huyệt của chúng được, quá tốn thời gian. Hơn nữa nếu quá mức lộ liễu sẽ đánh động các thành viên Lang nha bang, đến lúc đó bị vây công thì nguy to.

Vân Hoàng không ưa thích đi tìm chết, Lục Thi Y cũng không phải một kẻ dại dột. Vì thế cả hai đều án binh bất động.

”Lục Thi Y, hôm nay chỉ cần khoá chặt vị trí hang ổ của Lang nha bang thôi, không nên động thủ”

Lục Thi Y gật đầu



Nhưng Vân Hoàng đoán sai một truyện.

Cả Lục Thi Y lẫn Vân Hoàng đã ngồi ôm cây đợi thỏ suốt gần hai canh giờ, nhưng vẫn không thấy Lang nha bang hồi sơn.

Vân Hoàng nhíu mày.

”Chẳng lẽ các thành viên của Lang nha bang gặp truyện bất trắc ở bên ngoài?”

Lục Thi Y nói.

”Hay là có những đệ tử khác đã làm nhiệm vụ tiêu diệt chúng rồi?”

Vân Hoàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói.

”Lục Thi Y, ta vào ngươi vào trong núi thăm dò, nếu mà chỉ có bảy, tám thành viên thì hãy đối phó”

”Được” – Lục Thi Y gật đầu đáp.

Cả hai người thu liễm toàn thân khí tức, chậm rãi lẻn vào rừng. Vân Hoàng đem thức hồn của mình khuếch tán ra phạm vi rộng nhất, nắm giữ nhất cử nhất động.

Đi được một nén hương, đột nhiên Lục Thi Y dừng lại, giọng nói có phần ngưng trọng lại.

”Có mùi máu”

Vân Hoàng gật đầu, hắn cũng cảm thấy.

Nhưng mà ngọn núi mà Lang nha bang lấy làm xào huyệt chỉ có một vài con Nhất cấp đê giai yêu thú, hoàn toàn không thể đe dọa được các thành viên Lang nha bang, vậy mùi máu này từ đâu ra?

Vân Hoàng nhíu mày, hay là Lang nha bang đã giết rất nhiều người rồi giấu xác ở đâu đó quanh đây, nếu không mùi tinh huyết không thể nồng nặc như vậy được.

Vân Hoàng đè xuống nỗi bất an trong lòng, hắn quay sang nói với Lục Thi Y.

”Lục Thi Y, bây giờ chúng ta sẽ đi theo mùi huyết tinh, chú ý đừng manh động, ta cảm thấy việc này không đơn giản”

”Vân Hoàng, ngươi cũng phải cẩn thận”

”Được”

Mùi huyết tinh nồng nặc cách họ hơn trăm trượng, Vân Hoàng và Lục Thi Y chỉ trong chốc lát đã đến nơi ấy.

Nhìn thấy quang cảnh trước mặt, Vân Hoàng cùng Lục Thi Y đều không nói nên lời, nỗi bất an trong lòng Vân Hoàng càng lúc càng rõ ràng.

Ở trước mặt cả hai, mười mấy cái xác chết nằm la liệt trên mặt đất. Đa số bọn chúng đều chết rất thảm, có kẻ thì đầu bị nhai nát, có kẻ thì bị xé làm hai nửa, có kẻ thì trái tim còn bị móc ra.

Khắp nơi be nét máu, thịt và nội tạng rơi vương vãi, cảnh tượng này đơn giản giống như địa ngục, làm người khác buồn nôn.

Vân Hoàng dù sao cũng là người từng trải nên chỉ bị kinh động một chút. Nhưng Lục Thi Y dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, tràng cảnh trước mắt quá mức ác liệt nên khuôn mặt nàng có chút tái xanh.

Số lượng xác chết ơn đây đúng bằng số thành viên của Lang nha bang, hơn nữa ớt trên cánh tay của chúng có hình vẽ biểu tượng cho bang hội của chúng. Nên đây chính là Lang nha bang không thể nghi ngờ.

”Những người này tu vi thấp nhất cũng là Ngũ mạch, mấy gã đứng đầu còn có tu vi Thất mạch sơ kì. Hơn nữa mỗi tên này đều có kinh nghiệm đầu mình. Dù cho gặp Bát mạch cũng không bết bát như thế này chưa?”

”Vân Hoàng, ta nghĩ rằng đây là do yêu thú làm, có một số vết chém, vết rách khá giống do yêu thú gây ra”

Lục Thi Y lúc này đã khôi phục một chút, nằng chỉ về phía mấy vị trí, Vân Hoàng kiểm tra thì thấy thế thật.

Nhưng sau đó Vân Hoàng lại rơi vào trầm tư, nơi đây chỉ có một vài con yếu nhược yêu thú, lũ yếu nhược yêu thú đó có thể làm như vậy sao?

Đột nhiên, đằng trước mặt của Vân Hoàng và Lục Thi Y có tiếng là cây loạt xoạt, đan xen với tiếng cành cây bị giẫm gãy, động tĩnh này ngày càng lớn, dường như hướng về phía hai người họ mà tới.

”Lục Thi Y, khi ta hét lên, lập tức sử dụng thủ đoạn mạnh nhất”

Lục Thi Y cũng nhìn ra Vân Hoàng do với những người đồng cấp thì trầm ổn hơn nhiều, cũng bất tri bất giác tin tưởng Vân Hoàng, lặng lẽ rút liễu kiếm ra. Vân Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế đứng im, nhưng cương nguyên trong cơ thể đã hội tụ lại, công thêm cả hồn lực quán thông cùng Bích lôi chuỳ, tuỳ thời có thể động thủ.

Từ trong lùm cây tối bước ra một sinh vật, đối mặt với Vân Hoàng và Lục Thi Y.

”Băng lang?” – Lục Thu Y nhíu mày.

Băng lang lúc này mới phô bày toàn bộ thân hình của nó, bộ lông của Băng lang vốn dĩ có màu lam, nhưng bây giờ đã bị nhuộm đỏ bởi huyết tinh, đôi mắt nó huyết hồng vô cùng đáng sợ, trên hàm răng trắng ởn còn vương lại một vài mảnh thịt vụn đầy máu, một ít nội tạng cùng với da lông yêu thú, trên người nó chi chút vết thương, thỉnh thoảng từ trên một số vết còn chảy ra dịch thủy màu đen. Băng lang há miệng, kì thực giống như đang cười, cảnh này trùng kích rất mạnh vào thị giác, nếu người có tâm thần yếu một chú sợ rằng sẽ nhất đi.

Lục Thi Y cũng run lên, nhưng nhìn bóng lưng trầm ổn của Vân Hoàng nên thoáng cảm thấy yên lòng, nắm chặt chuôi kiếm.

Vụt!

Không báo trước một lời, Băng lang lao vụt đến chỗ Lục Thi Y, ý đồ muốn nhất kích đoạt mạng, nhưng Vân Hoàng đã lao đến trước mặt nó.

Vân Hoàng trước giờ chưa từng nhìn thấy yêu thú kiểu này, bất quá hắn cũng không dễ đang như vậy liền bị kinh động.

”Thiên Hoang trấn trụ!”

Cương nguyên của Vân Hoàng ngưng tụ thành hư ảnh cự trụ, chặn đứng Băng lang, hắn không dừng lại, Bích lôi chuỳ trong tay đánh vào thân của Băng lang.

“Toái giáp kích!”

Bạo bạo bạo bạo

Cương nguyên bạo liệt, hoá thành một đường phong nhận chém ra, phong nhận này là Vân Hoàng quán thông phá hư ý cảnh dung hợp vào, tuyệt chiêu độc môn của Vân Hoàng!

”Ngay lúc này!” – Vân Hoàng hét lên.

Sau lưng hắn, lưỡi liễu kiếm trên tay Lục Thi Y đã múa thành huyễn ảnh, nàng đạp chín bước, một đạo thất thải kiếm mang chém ra.

Một kiếm này, quán thông một lúc ba loại ý cảnh, mê hoặc ý cảnh, cương nhu ý cảnh cùng phong hệ ý cảnh.

”Điệp Vũ kiếm quyết, Thiên Nguyên Cửu Vũ!”

Vân Hoàng âm thang líu lưỡi, quán tụ ba loại ta cảnh vào trong một đòn tấn công, đừng nói là Khai mạch cảnh, đến cả Luyện khí cảnh đỉnh phong cũng không thể làm được. Ý cảnh đâu phải rau cải trắng ngoài chợ, lĩnh nhọ được một loại ý cảnh đối với Khai mạch cảnh tu sĩ đã là rất khó, chứ đùng nói là ba loại, hơn nữa những ý cảnh đó chỉ là ngũ hành băng phong lôi ý cảnh, không phải những loại ta cảnh cực khoa trương như mê hoặc hay cương nhu.

Lục Hoa Nữ Đế sở hữu thiên phú bỏ xa toàn bộ thiên tài, nói không ngoa chút nào.

Thiên Nguyên Cửu Vũ cùng với Toái giáo kích điên cuồng phá hoại bên trong cơ thể Băng lang vì Vân Hoàng đã dùng hồn lực dẫn dắt đòn tấn công vào bên trong miệng vết thương của Băng lang. Cộng thêm việc Băng lang đã bị Lang nha bang trọng thương, gây ra sát thương khủng bố nhất.

Băng lang ngã gục xuống đất, bề ngoài nhìn còn nguyên vẹn, nhưng bên trong đã bị xay ra thành vụn.

Lục Thi Y ngã quỵ xuống đất, Thiên Nguyên Cửu Vũ đã móc sạch toàn bộ linh khí của nàng, Vân Hoàng thì khá hơn, nhưng liên tục duy trì Thiên Hoang trấn trụ chấn áp Băng lang cùng một đòn toàn lực Toái giáp kích cũng đã tiêu hao hơn phân nửa cương nguyên của hắn.

Vân Hoàng liền cảm thấy may mắn vì hắn vài ngày trước đã đột phá đến đại thành hỏa hầu, hơn nữa lần này mang theo Lục Thi Y, nếu không lần này hắn không chắc hắn có thể toàn mạng trở ra.

Vân Hoàng tuy cường mãnh, nhưng hắn không có thủ đoạn công kích khủng bố như Lục Thi Y, nếu muốn so dẻo dai với Băng lang thì hắn hoàn toàn không có lòng tin chút nào.

Lục Thi Y lúc này cả ngươi đã đầy mồ hôi, bộ tố y mỏng manh ép chặt vào thân thể của nàng, tuy chưa hoàn toàn phát dục nhưng như cũ vẫn cực kì mệ người, khiến người ta không nhịn được mà kêu “Tiểu yêu tinh”. Cảnh xuân trước mắt, nhưng trong lòng Vân Hoàng không có chút nào tà niệm, hắn đem Lục Thi Y đang hồi phục bảo hộ sau lưng, vì hắn có linh cảm, sự việc còn chưa có kết thúc.

Đúng như Vân Hoàng đoán, Băng lang vốn dĩ đã nằm chết dưới đất, giờ lại chậm rãi bò dậy, con ngươi đã biến thành đen kịt, toàn thân tỏa ra luồng khí tức kì lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.