Vô Song Chi Chủ

Chương 52: Kì lạ không gian



Vân Hoàng lúc này cũng không có đứng nổi nữa. Hắn ngồi bệt xuống đất, lấy trong nhẫn trữ vật ra một viên Đan dược sau đó màu nó thành một lớp bột đắp lên cánh tay bị thương nặng.

”Ay, đau...”

Hắn đồng thời nuốt một bình dược dịch vào, vận chuyển pháp quyết luyện thể hồi phục cùng Vĩnh cửu kinh mạch luân chuyển tập trung ở cánh tay kia. Nhưng những sợi cơ đang dần được nối lại kia, Vân Hoàng mới thở phào một hơi.

Đan dược chữa thương của hắn có rất nhiều, nhưng bây giờ Vân Hoàng cảm thấy xa xa vẫn không đủ, tao ngộ chiến đấu Thanh Đầu Xà cùng Khôi lỗi đuổi giết quả thật quá mức hung hiểm.

Vân Hoàng mong đối thủ của hắn có thể bình thường một chút đi là tốt.

Sau khi sơ bộ hồi phục, hắn bắt đầu kiểm tra khôi lỗi, dù sao khôi lỗi cũng từng có chiến lực Chân Đan cảnh, có lẽ cũng còn có một ít đồ lưu lại.

Vân Hoàng lấy trước cái hộ giáp Linh giai đỉnh cấp pháp bảo cho vào trong nhẫn trữ vật, thanh kiếm kia là một món Linh giai cao cấp pháp bảo cũng bị hắn lấy đi nốt.

Đang đào bới bên trong khôi lỗi, đột nhiên Vân Hoàng tìm thấy bên trong hạch tâm của Khôi lỗi có một cái ấn kí kì lạ.

”Đây chẳng lẽ là cái đã kết nối với trận pháp?”

Hắn đang định sờ lên cái ấn kí kia đột nhiên ấn kí vỡ tan, hoá thành một thân ảnh lão già đứng trước mặt Vân Hoàng.

”Không ngờ, vẫn có người trẻ tuổi hoàn thành được thử thách của lão phu, hơn nữa còn là một thể tu!”

Vân Hoàng lập tức lùi lại, cảnh giác vô cùng, đông thời cũng vô cùng kiếp sợ.

”Ngưng hồn tụ hình, Ngưng Niệm cảnh!!!”

Trước khi bước vào Ngưng Niệm cảnh, muốn thu lại hình chiếu hoặc tách ra phân thân cần có những vật phẩm đặc biệt, nhưng đạt đến Ngưng Niệm về sau, ý chí có thể thực thể hoá thành một đạo phân thân mang một phần sức mạnh của bàn thể.

Ông lão nhưng thấy Vân Hoàng đối mặt với Ngưng Niệm cảnh hình chiếu tuy có khiếp sợ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh thì trong mắt càng sâu tán thưởng.

”Ta sẽ dẫn ngươi đi một nơi, nếu bước đến đích cuối, có thể di vật bản tôn ta lưu lại sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”

Vân Hoàng cũng đoán được là những gì đã xảy ra trong thời đại Hắc Nhật kia. Hắn dù hiếu kì, nhưng cũng biết có nhiều thứ tốt nhất không nên biết quá nhiều nên đang định từ chối thì chỉ thấy vừa nói xong, lão già vung tay, một đạo bạch quang nhanh chóng bao bọc lấy Vân Hoàng.

Vân Hoàng một mặt mộng bức tròng mắt có giật. Tiền bối, ta còn chưa có đồng ý mà!!!

Nhưng hắn còn chưa kịp kêu gào, đoàn bạch quang này đã mang theo hắn bay đi mất. Lão già nhìn về phía xa xăm, trong mắt không hiểu sao có chút hưng phấn.

”Cố lên, tiểu tử.”

...

”Aaaaaa!!! Xoay tròn xoay tròn!!!”

Bên trong đạo bạch quang, Vân Hoàng liên tục bị lắc lư, xoay vòng với tốc độ cực cao. Hắn khóc không ra nước mắt, lão đầu ngươi có thể đổi kiểu được không?

Ầm!

Một tiếng va chạm lớn, Vân Hoàng cuối cùng cũng về với mặt đất, hắn lồm cồm bò dậy, cuối cùng chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Một vùng đất hỗn loạn không gì sánh bằng, bên dưới nóng cháy nham tương, bên trên bão tuyết cuồng bộ, thỉnh thoảng lại có vào đợt sắc bén phong bao lướt qua, lôi đình trên trời đang xuống như mưa.

”Đây là, cái loại gì vùng đất?”

Một nơi tràn đây hủy diệt, tưởng như không có gì sống nổi, lão đầu kia có hay không nhầm lẫn rồi?

Bất chợt, tiếng nói của lão già truyền vào bên trong tâm trí hắn.

”Leo lên đỉnh của Phương Tiên Tháp, đừng coi những thứ trước mắt ngươi là thử thách, nó chính là thứ sẽ mài dũa nhục thể của ngươi.”

Vân Hoàng cảm giác nhân sinh mình số cũng quá đen đi. Những cái này dù là Thông Linh cảnh bước vào cũng có thể trong nháy mắt bị giết chết, hắn luyện thể bằng cái này khỉ khô ấy.

Luyện thể bằng phương pháp tự phá hoại nhục thân rồi đắp nặn lại tuy hiệu quả cao hơn so với sử dụng ngoại vật, bất quá nếu tàn phá vượt qua thân thể chịu đựng, không có năng lực để chữa thương. Không những không rèn luyện thể phách mà còn có thể gây ra thân thể hỏng nát, tu vi không tinh tiến mà còn tụt lùi thảm hại.

Vân Hoàng thở dài, đã không có cách trốn tránh thì chỉ có thể đương đầu vượt qua nó.

Hắn nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra cách để đem thể phách đạt đến Tầng thứ nhất viên mãn, chỉ có thể đạt đến tần thứ nhất viên mãn hỏa hầu mới có thể chân rãi ở rìa ngoài này lăn lộn, sau đó mới có thể từ từ tiến vào trong.

Cứ nghĩ lần đi vào di tích này có lẽ sẽ chỉ ngắn ngủi vài ngày thôi, ai ngờ bây giờ ít nhất cũng phải vài năm mới có thể ra được.

Hắn chỉ mong là con bé Nguyệt Nha không có chuyện gì, tính cách của con bé hiếu động như vậy, xem chừng chỉ bế quan bài tuần đã nhịn không được chui ra rồi.

Bất quá hắn không có quá mức lo lắng, hắn đã tham gia khảo hạch của lão già kia thì chắc chắn lão sẽ làm ra điểm bảo hộ với con bé. Với thực lực của lão, dù là Chân Đan cảnh cường giả tới cũng không có sao.

Vân Hoàng cuối cùng cũng nghĩ ra một kế sách, bất quá nó làm hắn đau đầu không dứt, không biết có nên làm không.

Một hồi đấu tranh tư tưởng về sau, Vân Hoàng cẩn thận ra chỗ nham tương, dùng khôi giáo lúc trước lấy được của khôi lỗi múc nham tương ra.

Nhìn nham tương nóng bỏng đang cố gắng đốt cháy khôi giáp của mình, Vân Hoàng trong lòng nhỏ máy, một kiện Linh giai đỉnh cấp pháp bảo dĩ nhiên lại được hắn xem như cái gáo múc nước.

Đoán chừng vị Luyện Khí sư luyện ra khôi giáp này đều muốn thổ huyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.