Vô Song Chi Chủ

Chương 58: Liều mạng! (1)



Song phương lần thứ hai rơi vào thế giằng co, bên ngoài lôi đình, phong bạo vang lên những tiếc nổ lớn, bên trong không khí lại ngưng trọng đến mức cây kim rơi còn nghe được, vô hình chung đã khiến áp lực ở đây tăng lên.

Rất đột ngột, Vân Hoàng lấy ra ba viên Đan dược bóng loáng, mỗi viên Đan này đều đã là Linh giai cực phẩm Đan dược, Linh giai cực phẩm hắn cũng không có nhiều, chỉ vẻn vẹn mười viên mà giờ đã nuốt một lúc ba viên cũng khiến hắn nhỏ máu.

Bất quá, đối đầu với cường địch thì hắn buộc lòng phải dùng, Vân Hoàng qua hai lần tử chiến với cái kì dị năng lượng này biết rằng không giết đối phương ít nhất hai lần thì hắn không thể yên tâm được.

Vút một tiếng dài, Vân Hoàng tại chỗ biến mất, hoá thành một bóng ảnh lao đến hắc nhân.

“Thiên Hoang Táng Thần!”

Thiên địa chi lực xung quanh cấp cấp như nghe lệnh, trên đầu Vân Hoàng tạo thành một cái mơ hồ cự đại chi trụ. Hắc nhân cũng tiến lên ứng chiến. Vô tận hắc khí từ trong tay hắn thả ra bên ngoài, những hắc khí này dát mỏng thành hàng vạn, chục vạn những sợi tơ nhỏ màu đen. Bóng mờ cự trụ mang theo trấn áp cùng hủy diệt khí tức và chạm cùng những sợi tơ này.

”Thứ này có thể ăn mong đi thiên địa chi lực?!”

Bóng mờ cự trụ bị những sợi tơ đen kia đâm thủng lỗ chỗ. Vân Hoàng kinh hãi, lại lần nữa đem tất cả thiên địa lực lượng trong đại điện, mượn lực của nó hai tay giống như hai đạo thiểm điện liên tục chém ra đao mang.

Oanh oanh oanh oanh

Tuy Vân Hoàng không có chân chính chưởng khống Hoàng toàn cỗ thiên địa lực lượng này nhưng nếu dùng nó để gia tăng uy lực của đao mang thì cũng tuyệt không thể coi thường.

Liên tục không ngừng đao mang chính xác chém lên các phòng thủ phương vị, những sợi tơ màu đen này tuy dai dẳng sức chịu đựng nhưng tiến đến gần Vân Hoàng thì giống như đụng vào vô số trận pháp phòng ngự. Phá một cái thì mấy cái tiếp theo sẽ tới ngay lập tức, mà nhiều như vậy trận pháp phòng ngự trồng lên nhau thì ngươi phá càng khó.

Những sợi tơ màu đen tan hết về sau, Vân Hoàng nhìn về phía hắc nhân cười khiêu khích.

”Đó là tất cả những gì ngươi có? Nếu chỉ vậy mà muốn ngăn cản ta thì tốt nhất nên dẹp sớm đi.”

Hắc nhân run nhẹ lên một cái, nụ cười treo ngoắc đến tận mang tai kia thu lại, biến thành bộ mặt tức giận. Hắc khí tỏa ra cùng toà hắc sắc đạo đài toàn bộ thu lại.

Vân Hoàng đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, hắn tâm linh vừa động, hai tay đã chém ra nhiều nhất đao mang số lượng. Nhưng mà hàng phòng ngự của hắn đối với quyền đang tới kia lại yếu ớt như tờ giấy, hắc quyền xuyên thủng hắn thế phòng ngư, xé bỏ linh lực cùng cương nguyên hộ thể. Một quyền nặng nề nên lên ngực của Vân Hoàng.

Rắc!

Dường như có tiếng xương gãy vang lên, Vân Hoàng như diều đứt dây đập vào thạch điện, linh lực toán loạn, Vân Hoàng cảm thấy trong cổ họng nhang nhạt vị máu. May mắn là hắn đã dự trì trước ba viên Linh giai cực phẩm Đan dược, dược lực từ ba viên Đan dược nhanh chính chữa trị hắn thương thế.

”Không ngờ rằng tên này vậy mà còn ẩn giấu thực lực, lần này quả thật là quá sơ suất!”

Cũng may là trước đó hắn đã đem Đan dược ngậm trong miệng và trước khi hắn công kích kịp thời tiêu giảm đi ba thành lực lượng, nếu không thì hậu quả có lẽ khó lường trước được.

Hắc nhân tốc độ cực nhanh lần nữa lao đến, Vân Hoàng tế xuất ra khôi giáp hắn nhặt được ở dưới chân Phương Tiên tháp cầm chắn trước mặt. Một quyền của hắc nhân giáng xuống làm cánh tay Vân Hoàng tê dại, nhưng khôi giáp đã chặn được hoàn toàn lực đạo.

Khôi giáp này đã là Linh giai đỉnh cấp pháp bảo, tuy bị phá tổn chỉ còn có Linh giai cao cấp nhưng độ cứng cũng chỉ giảm đi chút xíu.

Oanh oanh oanh oanh oanh

Hắc nhân nắm quyền đánh lên khôi giáp không biết mệt, Vân Hoàng càng là bị ép thảm, mà trên khôi giáp liên tục bị oanh phá, một số đạo vết nứt vỡ vốn đã có từ trước giờ đây dần nứt to hơn.

“Không tốt!”

Vân Hoàng cắn răng, hắn không muốn tiếp tục chịu cái tình cảnh bị đè ra đánh này, nhưng làm cách nào mới có thể đánh lui hắc nhân này?

Vân Hoàng trong đầu suy nghĩ liên tục luân chuyển, hết thảy kinh nghiệm giờ này đào đi đào lại, chỉ mong tìm được cái gì giúp ích.

Công kích của hắc nhân mỗi lúc càng cuồng bạo hơn, bạch sắc hào quang bảo vệ cho hắn từ phía khôi giáo càng ngày càng ảm đạm xuống, cơ hồ chút một chút nữa thôi là sẽ sụp đổ. Vân Hoàng càng xốt ruột, đột nhiên tâm trí của hắn xẹt qua một kế hoạch.

”Thật... thật sự là có thể được?!!”

Vân Hoàng cả kinh, ngẫm lại thì cảm thấy kế hoạch này thật sự vô cùng điên rồ. Xác xuất thành công không những thấp đến thảm hại, mà nếu thấy bại hắn sẽ bồi táng mạng ở đây.

Vân Hoàng mặt đen lại, hàm răng cắn chặt, cuối cùng đôi mắt bùng lên quyết tâm chi hoả hừng hực.

“Liều! Vân Hoàng ta một đời này, liều mạng còn ít sao? Bất quá cũng chỉ là thêm mộ lần nữa thôi mà!”

Hắn đây không phải là thích liều mạng, nhưng mà đã bị ép đến giới hành cuối cùng thì ngoài việc liều mạng, đặt cược vào cái nho nhỏ xác xuất thành công kia thì Vân Hoàng cũng hết cách rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.