Vô Song Chi Chủ

Chương 70: Chém giết Thông Linh cảnh (2)



Đạo đài mang theo khí thế nghiền ép đánh tới, nhưng khi nó còn cách Yến lão vài thước ngắn thời điểm, một chưởng lớn đánh ra lám lệch đi hướng đi của đạo đài.

Yến lão, thoát chết một mạng.

Mà người xuất thủ không ai khác đó chính là Vô lão, Vô lão tất nhiên không có cao thượng đến mức đó, nhưng lão buộc phải làm vậy, nếu không sau khi Yến lão chết, lão cũng không ổn.

”Yến lão, phải tìm cách bắt tên kia lại, giết hắn hoặc ít nhất là phải trọng thương hắn.”

Cả hai biết rằng tuy là kẻ khác đang rót năng lượng cho những đại trận này, nhưng chân chính hắc thủ sau màn điều khiển đại trận công kích họ chính là cái người trước mặt này. Nếu loại bỏ đi trung tâm điều khiển, đại trận này cũng chỉ như một thanh kiếm mà không có người cầm, dù sắc bén thế nào thì bọn họ cũng có thể dễ dàng trấn trụ.

Đồng thời cả hai lão cũng khiếp sợ không kém, Vân Hoàng thân là một cái Luyện Đan Sư danh hiệu nhưng không chỉ kinh nghiệm chiến đấu, khả năng phản xạ lẫn tốc độ phản ứng đều như là quái vật vậy. Nhất là Vân Hoàng phân thần vừa điều khiển nhiều đại trận khác nhau vừa đánh với bọn họ.

Vô lão, Yến lão đứng gần nhau tạo thành một cái trận tuyến, không có xông lên tấn công, Vân Hoàng cũng không có tiến lên mà hắn chỉ đứng im trên hư không, nhìn chằm chằm vào.

Hắn muốn đem hai gã cung phụng của Lộc Chi Các chém giết càng nhanh càng tốt, càng kéo dài lâu thời gian, khả năng cường giả của Lộc Chi Các kéo đến càng lớn. Nhưng hai lão già kia đã liên hợp lại, nếu lúc này hắn xông lên thì chắc chắn không có khả năng đem hai người chém giết.

Cách duy nhất, đó chính là tách ra và giải quyết từng người một.

Đột nhiên, Vô lão và Yến lão cùng nuốt liền mấy viên Đan dược, Vân Hoàng ánh mắt có chút ngưng trọng.

”Bạo Khí Đan?! Hai cái này lão gia hỏa thủ bút cũng thật là lớn!”

Bạo Khí Đan, Linh giai trung phẩm Đan dược, dựa vào việc thiêu đốt linh lực trong cơ thể đổi lấy sức chiến đấu hơn hẳn bình thường trong thời gian ngắn, bất quá sau khi dược lực hao hết sẽ có một khoảng thời gian suy yếu, dùng quá nhiều và liên tục sẽ gây tổn hại căn cơ vĩnh viễn.

“Nhưng mà thật cho rằng chỉ có các ngươi là sở hữu Đan dược hay sao?”

Thời gian gần đây thu thập đủ loại linh dược, Vân Hoàng đã sớm luyện chế rất nhiều dự phong Đan dược dành cho những lúc như thế này. Vân Hoàng từ trong nhẫn trữ vật xuất ra năm viên Đan dược đem nuốt vào miệng.

Chân Khí Đan, tuy cũng trong thời gian ngắn có thể đề thăng sức chiến đấu nhưng không có như Bạo Khí Đan, Chân Khí Đan dược lực sẽ hoá thành linh lực, linh lực đó sẽ biến thành một bộ phận chiến lực, bất quá lượng linh lực bổ xung đó khi tiêu hao hết thì sẽ không thể hồi phục lại.

Lưỡng chủng Đan dược này tuy đều đề thăng tu sĩ trong thời gian ngắn sức chiến đấu, nhưng cách biệt giữa hai loại có thể nghĩ.

Chân Khí Đan trong Linh giai trung phẩm cũng thuộc hàng đỉnh cấp, dù là Vân Hoàng hắn liên tục thu tới tay nhiều linh dược cũng chỉ đủ tài liệu luyện chế cho chừng hai mươi tư khỏa mà thôi.

Song phương ngừng nghỉ chỉ duy trì ngắn ngủi trong bài hơi thở thời gian, ngay sau đó Vô lão, Yến lão đồng loạt xông lên tấn công.

“Xích Hoả Thương!”

”Bất Vực Chi Kiếm!”

Công kích của hai người so với lúc trước càng là cuồng mãnh hơn, Vân Hoàng cười lạnh, hắn cũng xông ra đối chiến, một quyền vung ra, giữa không trung hình thành một phong quyển khổng lồ cao đến cả trăm trượng, phong bạo bên trong mang theo nồng mặc hủy diệt cùng trấn áp chi ý.

“Khởi Phong Thức! Truy Phong Thức!”

Phong bạo đụng độ cùng kiếm vực nhất thời khiến không khí bị cắt thành từng khối nhỏ, hỏa thương như phá cửu thiên xông đến, đánh cho phong quyển gần như bị bẻ ngoặt sang một bên.

Các tu sĩ đều ngây người, lặng yên theo dõi trận đại chiến này, tu sĩ Thông Linh cảnh thường không xuất thủ bởi vì sự tàn phá mà họ mang lại, nhưng nhờ có hộ trận của Vân Hoàng, nhiều người đã có cơ hội tận mắt chứng kiếm cái gọi là cường giả giao thủ, khoảnh khắc này có lẽ sẽ theo họ suốt cuộc đời.

Oanh oanh oanh oanh

Phong quyển bị xé tan, Vân Hoàng bay ngược ra, trong miệng thổ ra tiên huyết, nhưng thân hình hắn liền nhanh chóng ổn định lại, đạo đài xuất hiện đằng sau hắn. Vân Hoàng ánh mắt kiên quyết, điên cuồng tiêu hao linh lực dùng tốc độ cực hạn lao đến chỗ Vô lão.

”Sơn Hà Ấn!”

Vô lão gầm lên, trong tay chiến thương lịch liệt rung động, khí thế bàng bạc như một đầu cự Long, một thương hãi thế đâm ra đối đầu với đạo đài của Vân Hoàng.

Oanh két!

Đạo đài đánh lệch mũi thương, lưỡi thương sắc nhọn xẹt một vết nông trên má của Vân Hoàng, Vô lão bị đạo đài nện một cú cực mạnh vào ngực, mạnh mẽ oanh phá của lão linh lực bảo hộ, Vô lão một trải muốn bắt đạo đài dừng lại, nhưng cánh tay của lão bị đạo đài của Vân Hoàng đánh cho gãy ngược về phía sau. Tiên huyết văng tung toé, lão hét thảm lên một tiếng trước khi bị đạo đài nặng nề nện lên ngực.

Rắc! Rắc! Rắc!

Tiếng giống như xương cốt bị bóp nát vang lên từng hồi, Vô lão toàn thân không chút khí lực, sắc mặt tái nhợt như diều đứt dây lao xuống đất.

Vân Hoàng hạ được Vô lão về sau cũng không có chút an nhàn nào bởi vì Yến lão cùng cây trường kiếm đã tiếp cận hắn phía sau, nếu không phải ngay lập tức tránh kịp thì hắn đã bị thương nặng rồi.

Vân Hoàng phòng ngự giống như một bức tường bằng huyền kim đồng dạng, mặc cho kiếm khí có chém góc đọ xảo diệu như thế nào vẫn bị chặn lại, cơ hồ như không có góc chết. Vân Hoàng tuy ngoài mặt đang đối chiến với Yến lão, nhưng quanh người của hắn phong bạo đang nén lại, nén lại mảnh như một sợi dây.

”Gã này phòng ngự, quả thật là khiến người ta tuyệt vọng!”

Yến lão bây giờ hối hận không thôi khi dây vào cái sát thần này, lão chỉ là Lộc Chi Các một cái cung phụng, cũng không hoàn toàn là Lộc Chi Các người, vậy mà giờ đây lại chết thay cho Lộc Chi Các.

Đột nhiên Vân Hoàng phá bỏ thế phòng ngự, Yến lão mừng rỡ, trường kiếm cùng bên cạnh lão hai cái phi kiếm đang muốn xông lên đem Vân Hoàng chém thì Vân Hoàng bỗng vung tay ra. Yến lão đồng tử co rút lại, thiêu đốt lực lượng càng điên cuồng, nhưng hàng nghìn “sợi” ngưng từ phong bạo vặn xoắn đã như thiên la địa võng bao lấy khoản không vài trượng xung quanh lão.

”Vân Đại Sư, ta cảm nguyện cả đời làm ngươi nô bộc...”

Yến lão muốn cầu sinh, nhưng Vân Hoàng không có dừng tay, các ngón tay trên bàn tay của hắn đang “buộc” của vô số sợi phong bạo, hắn đưa hai bàn tay qua nhau, những sợi tơ phong bạo giống như những lưỡi dao cắt qua nhau.

”Thiên Hoang Táng Thần, Sát Chi Bách Ty!”

Với thực lực của Vân Hoàng bây giờ, tạo ra hàng ngàn sợi phong bạo là quá sức, nhưng nếu hắn lợi dùng cùng kết hợp với thiên địa chi lực, đó sẽ là công thức hoàn hảo cho một món đại sát khí.

Xoẹt!

Những sợi tơ phong bạo dồn nén trong đó sát lục, hủy diệt cắt trên người Yến lão, lão cả người giống như bị băm ra đồng dạng, vết cắt sâu đến tận xương trắng, nhiều miếng thịt vuông vức rơi xuống, tiên huyết tràn trề từng dòng từng dòng chảy xuống.

Bồng!

Vân Hoàng tiến lên, một quyền nện lên Yến lão trên thân, một quyền oanh thành huyết vụ, thân xác lão bay đập xuống đất, tạo thành một nho nhỏ huyết hồ.

Vân Hoàng vẫn đứng yên trên không trung, cánh tay vẫn dính đầu máy nhỏ tong tong xuống.

Vô lão vốn tưởng rằng đã chết bây giờ đột nhiên khó nhọc ngồi dậy, cả người lão đã suy yếu đến cực điểm nhưng vẫn điên cuồng cười Vân Hoàng.

”Ha ha ha, chết đi! Chết hết đi cho ta!”

Trong tay lão xuất hiện một tấm phù lục, phù văn rực sáng tỏa ra uy thế kinh người, Vân Hoàng mặt biến sắc muốn lao ra chặn nhưng hắn KRW quá xa Vô lão, căn bản với không tới đối phương

Trong tay lão là một Linh giai cực phẩm phù lục Phá Toái Phù. Phù lục này một khi kích hoạt, dù cho Thông Linh cảnh lục cấp trong nháy mắt cũng có thể bị oanh sát. Vân Hoàng trận chiến vừa qua tiêu hao khá lớn, dù cho toàn thịnh thì thế nào? Vân Hoàng có thể mạnh hơn Thông Linh cảnh lục cấp được hay sao?

Vô lão hồi còn trẻ lịch lãm trong một di tích thượng cổ đã dành được tấm phù lục này, đem nó coi như trân bảo không dám dùng, nhưng trước nguy cơ sinh tử thì trân bảo cũng phải dùng.

Khi phù lục sắp kích hoạt thời điểm, đột nhiên từ bên trái lão lao ra một bóng dáng nhỏ bé, đó là một tiểu nữ hài có mái tóc màu bạch tuyết, nàng cầm trong tay trường kiếm so với nàng còn cao hơn một chút, trường kiếm có những hoa văn hỏa diễm nóng bỏng chém ra, kiếm khí cắt đứt ngón tay đang cầm phù lục của Vô lão.

”Trảm Linh Kiếm Quyết!”

Không có linh khí hộ thể, Vô lão làm sao ngăn nổi luồng kiếm khí này, Vân Hoàng lúc đó cũng xuống kịp, áp chế đi phù lục, nhìn Vô lão đang kêu gào kia. Nhàn nhạt nói.

“Ngươi thua.”

Hắn một chỉ xuất ra phá đi Đan điền của Vô lão.

Cuối cùng, đại trận mở ra, tất cả mọi người không ai dám nhúc nhích, không ai dám nói một lời, nhìn Vân Hoàng nhấc hai cái xác chết tàn tạ ném ra trước mặt thất trưởng lão.

”Mang về cho Các chủ của các ngươi đi.”

Vân Hoàng quay đi, dắt theo Nguyệt Nha đi vào trong Vân Quán. Hắn ôm quyền cáo lui.

”Xin lỗi chư vị, hôm nay quả thật có một chút lộn xộn nên hôm này tại hạ tạm nghỉ ở đây.”

Sau đó, Vân Hoàng cũng lười để ý các tu sĩ phản ứng, trực tiếp xoay người vào trong.

Hôm đó, cả La Vũ thành cơ hồ đều muốn bạo tạc.

Những người chứng kiến hôm đó một đồn mười, mười đồn trăm, trong nháy mắt lần ra từng hang cùng ngõ hẻm trong thành, nói về việc một Luyện Đan Sư, đại triển thần uy nghiền nát hai đại cường giả Thông Linh cảnh, nhất thời khiến nhiệt huyết của các tu sĩ sôi trào.

Lộc Chi Các cường thế trong thành này, như một tảng đá đè lên lòng bọn họ bấy lâu nay, hôm nay Lộc Chi Các ăn thua thiệt, thậm chí đối phương còn đến trước mặt Lộc Chi Các người đem xác hai gã cung phụng vứt xuống. Nội tâm các tu sĩ không gì sánh được thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.