Vô Song Chi Chủ

Chương 76: Bức tượng nơi yêu thú sơn mạch



Cùng trong khoảng thời gian đó, đêm khụyu, ở phụ cận yêu thú sơn mạch.

Nếu mà các Lăng gia đệ tử mà ở đây thì họ sẽ ngay lập tức nhận ra đây là nơi mà tất cả được tìm thấy là đang bị hôn mê, thần trí điên loạn.

Mà ở giữa nơi sơn lâm heo hút như vậy, trên một khoảng đất trống lại dựng lên một bức tượng, không, nói đúng hơn là một thứ gì đó cứng màu đen được đúc thành hình một bức tượng. Một thứ mà chỉ cần nhìn vào đã khiến cho mọi người nổi da gà.

Khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng hơn là, xung quanh bức tượng, những con yêu thú Nhất cấp, Nhị cấp đang làm động tác giống như đang quỳ bái. Tất cả yêu thú lấy bức tượng làm trung tâm. Tất cả quang cảnh tựa hồ như một buổi thờ phụng của những con chiên ngoan đạo.

Nếu có tu sĩ ở đây thì chắc chắn sẽ khiếp hãi không thôi, vì Nhất cấp yêu thú, Nhị cấp yêu thú linh trí còn rất yếu, chỉ ở cấp độ sơ khai nên hành động chủ yếu theo bản năng giống như dã thú. Nhưng tại đây tất cả yêu thú con mắt đều thanh minh vô cùng, không giống chút nào ánh mắt của những dã thú hoạt động theo bản năng.

...

“Chậc! Lại nữa sao?”

Một vị hộ vệ thành nhìn các những con yêu thú đã đâm đầu vào tường thành đến mức đầu chúng nứt toác ra, cuối cùng chết tươi tại đó.

Đồng bạn của y chạy tới, hét lên.

“Lương Hữu, ở bên này còn nhiều hơn nữa, mau báo cho đội trưởng biết, chuyện này quả thật khiến tớ lạnh gây a.”

Hai bọn họ canh gác ở đây đã gần mười năm rồi. Thú triều lớn nhỏ không phải chưa từng thấy qua, nhưng chuyện quỷ dị này vẫn là lần đầu.

Bắt đầu từ hai tháng trước, cứ cách một đêm lại có số lượng lớn yêu thú nhỏ yếu liên tục tự đâm vào tường thành cho đến chết, ban đầu bọn họ không để ý qua và chỉ coi là hi hữu, nhưng nó lặp đi lặp lại một cách đều đặn. Hơn nữa bị trí nơi chúng đâm không phải là ngẫu nhiên mà là năm bị trí cố định. Nó không giống như yêu thú có thể làm.

”Vương Can, ta bắt đầu thấy sợ rồi.”

”Đi, trước tiên trước trở về doanh trại, ta cũng không muốn ở đây lâu đâu, nơi này thật đáng sợ!”

...

Ở bên trong Đình viện riêng của Lăng gia gia chủ đồng thời cũng là La Vũ Thành thành chủ, Lăng Viễn Trình nhìn nhi tử của mình.

”Tiến nhi nói thật?”

”Phụ thân, tất cả đều là sự thật.”

Lăng Viễn Trình phất tay.

”Ngươi lui đi.”

Lăng Viễn Trình ngồi bệt xuống, trong con ngươi khoảng giấy nổi vết sợ hãi, cơ thể run nhẹ từng hồi.

Lăng gia bọn họ có một bí mật, ngoại trừ gia chủ vào lão tổ trấn thủ ra thì không ai khác được biết.

Khi đó, Lăng gia chỉ là một cái phàm tục thế gia, vị tổ tiên vĩ đại nhất của Lăng gia khi đó vẫn chỉ là một tiểu tử nhỏ tuổi. Nhưng vào năm 15 tuổi, vị tiên tổ đó đã đạt được một thứ, một thứ đem cải biến hết thảy vị đó số phận, Lăng gia số phận. Chỉ ngắn ngủi gần mười năm đã biến tiên tổ Lăng gia thành một siêu cấp cường giả Chân Đan cảnh, hơn nữa trong Chân Đan cảnh cũng là đỉnh tiêm tồn tại, hùng bá Trung Hải này.

Lăng gia qua nhiều đời luôn luôn đứng vững, trở thành cao cấp nhất thế lực. Có một sự bất thường ở đây là, ở mỗi một đời Lăng gia cường giả luôn đi kèm theo hình bóng của một... bức tượng.

Một bức tượng có màu sắc u ám giống bóng đêm, một thứ đồ vật vô tri vô giác nhưng khiến cho những người quan sát luôn có cảm giác kì lạ.

Đến đời cường giả thứ chín, Lăng gia lão tổ lúc đó đột nhiên đem bức tượng kia phong ấn ở sâu trong yêu thú sơn mạch, sau đó liền không thấy tin tức nữa.

Mà Lăng gia cảm giác như tất cả hảo vận đều mất hết, lấy tốc độ bằng mắt thường lụi bại nhanh chóng. Cuối cùng lại sau nhiều năm, Nguyên Hạo Quốc được thành lập, Lăng gia đầu nhập dưới trướng Nguyên Hạo Quốc, trở thành người trấn thủ nơi La Vũ Thành này.

Bí mật mà trong Lăng gia số người biết tính cả Lăng gia lão tổ hiện tại và Lăng Viễn Trình cũng không vượt qua con số hai mươi, đó là phong thư cuối cùng mà vi tiên tổ thứ chín lưu lại trước khi đem bức tượng phong ấn nơi yêu thú sơn mạch. Phong thư chỉ có duy nhất hai chữ. Hai chữ được viết vô cùng vội vã và nguệch ngoạc.

”Con rối.”

Trong vô thức Lăng Viễn Trình thốt lên, cả căn phòng nặng nề lạ thường.

...

Tất cả mọi người nhìn Vân Hoàng và Nguyệt Nha cuối trên lưng Huyết Yêu Mã chuẩn bị rời đi, trong lòng tiếc hận vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Người của phủ thành chủ và một số thế lực lớn La Vũ Thành cũng đưa người tới tiễn biệt hắn.

“Nguyệt Nha, đi thôi.”

”Vâng, sư tôn!”

Ở trong La Vũ Thành mặc dù rất sung sướng, nhưng nàng vẫn thích đi ra thế giới bên ngoài hơn.

Cả hai thầy trò khởi hành, Huyết Yêu Mã trong số Nhị cấp đê giai yêu thú tốc độ cũng không chậm, rất nhanh đã rời khỏi khu vực La Vũ Thành một trăm dặm.

Đang đi, đột nhiên Vân Hoàng ra hiệu cho Nguyệt Nha dừng lại, nàng cảm thấy có chút khó hiểu, đang yên đang lành sư phụ lại muốn làm gì?

Chẳng chờ Nguyệt Nha kịp hướng Vân Hoàng ra câu hỏi, từ đằng xa đã truyền đến tiếng xé gió, gần mười luồng khí tức kéo đến hướng Vân Hoàng mà tới, tất nhiên cả mười đều đã là tu sĩ Thông Linh cảnh.

Vân Hoàng cười cười, trên mặt không có chút nào là lo lắng cả, chỉ hướng về nhóm người đó đi tới, dặn Nguyệt Nha ở yên đây một lúc.

”Sư tôn, người chơi nổi không?”

”Ha ha, đồ nhi ngoan, ngươi cũng quá coi thường bổn tôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.