Thôi Bất Khứ đã trải qua rất nhiều hiểm cảnh, có nhiều lần còn là cửu tử nhất sinh, quanh quẩn trước quỷ môn quan, hắn không phải là thần không phải là tiên, cũng chưa chắc mỗi lần đều thành công tiên tri biết trước, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, như bị sét đánh, ngây người như phỗng.
Trong bóng tối, sương mù trong trận pháp còn chưa tan, tiếng gió xào xạc, sương mù rét lạnh bồng bềnh khắp nơi, có lẽ còn có con mắt đang dòm ngó bọn họ, ẩn núp chờ đợi thời cơ xông ra giết.
Nhưng Phượng Tiêu chẳng ngó ngàng gì tới, được voi đòi tiên, thừa dịp hắn phản ứng không kịp mà càng càn rỡ, bắt được cổ tay hắn kéo ra sau lưng, nửa người trên lấn áp lên, dính sát.
Sau lưng là tảng đá lạnh như băng, trước mặt là thân thể cách y phục cũng không che giấu được nhiệt độ nóng như lửa, tựa như một ranh giới tách ra hai giới âm dương, thiên thượng nhân gian.
Suốt một lúc lâu, cả người Thôi Bất Khứ cứng ngắc, lòng dạ vẫn luôn thâm trầm hiện lên vẻ khiếp sợ xưa nay chưa thấy, ngay cả ánh mắt cũng quên che giấu, dường như muốn đục ra hai cái lỗ trên mặt Phượng Tiêu.
Trong đầu tràn đầy mê mang, hắn dao động giữa “tên này điên rồi” và “họ Phượng không trừ được độc tẩu hỏa nhập ma”, nhất thời không có được câu trả lời.
Phượng Tiêu lại bất mãn sự phân tâm của hắn, hung hăng cắn một cái lên môi hắn.
Vết thương cũ thêm vết thương mới, Thôi Bất Khứ nhớ tới đau đớn lúc trước khi tỉnh lại, trí nhớ bỗng dưng kéo tâm thần về, hắn híp mắt lại.
Hóa ra là ngươi!
Tựa như đã sớm ngờ tới Thôi Bất Khứ sẽ giãy giụa, tất cả phản kháng đều bị ung dung trấn áp, lần trước hời hợt không kịp đi sâu vào tìm tòi nghiên cứu, lần này rốt cuộc cẩn thận thưởng thức, sau khi Phượng Tiêu phát hiện mùi vị không tệ liền tự nhiên giống như mãnh thú đã bắt con mồi, bao vây con mồi trong ngực mình, hưởng thụ niềm vui sướng khi bắt được con mồi trước đã rồi nói sau.
Con mồi phản kháng như đã đoán trước, nhưng y vẫn bắt được tay đối phương, viết lên chữ nhẫn.
Đúng như dự đoán, Thôi Bất Khứ lập tức dừng giãy giụa lại.
Phượng Tiêu biết Thôi Bất Khứ nhất định sẽ nhớ tới chuyện lần trước.
Lúc bọn họ ở Tây Đột Quyết, vì để làm mê muội lôi kéo đại vương tử, Thôi Bất Khứ cố ý làm bộ như có long dương chi phích với Phượng Tiêu, dây dưa không ngớt ngay trước mặt người hầu của đại vương tử.
Thôi Bất Khứ khẳng định là lần này cũng giống như vậy, Phượng Tiêu muốn mượn kế đó để làm Ngọc Tú lơ mơ, làm kẻ địch buông lỏng cảnh giác, dụ rắn ra khỏi hang.
Phượng Tiêu cười thầm.
Mặc dù đúng là y cũng muốn dẫn Ngọc Tú ra, nhưng nhiều hơn là vì đền bù tiếc nuối lần trước.
Lần trước nếu đã bỏ lỡ, lần này lại không thể lướt qua liền ngừng.
Có tiện nghi không chiếm, không phải tác phong của y.
Thôi Bất Khứ không giãy giụa nữa, nhưng vẫn căng cứng thân thể, tựa như tượng gỗ tùy ý đối phương hôn tới hôn đi, hơi thở như nước biển đầy tính xâm lược tràn tới, bao trùm ăn mòn từng xíu một.
Hắn trợn mắt nhìn, trong lòng đã sớm mắng tổ tông từ lúc khai thiên lập địa của Phượng Tiêu một lần.
Một mặt là thân thể khó khống chế phản ứng, mặt khác chính là hắn tuyệt đối không cam lòng bị người ta cưỡng chế dưới thân, không giãy giụa chỉ là bởi vì hắn đang áp chế lý trí gắt gao.
Sao Ngọc Tú còn không đi ra, xong chưa vậy??
Sao đầu lưỡi Họ Phượng lại dài như vậy, CMN là lưỡi của là Bạch Vô Thường sao, cũng sắp đưa đến cổ họng hắn rồi, diễn trò cho người khác nhìn mà thôi, còn cần ra sức như vậy sao!
Phượng Tiêu thật là sắp cười đến lăn lộn.
Mặc dù không có lăn lộn, nhưng thân thể y cũng khẽ run, đã đến nhẫn nại cực hạn.
Y hoàn toàn không nghĩ tới Thôi Bất Khứ lại đáng yêu như vậy.
Không để cho động, thì thật sự không nhúc nhích.
Nhưng y không thể cười, vốn đang chiếm tiện nghi lớn, cười một tiếng thì sẽ là dã tràng xe cát, lấy tính cách thù dai của người này, chỉ sợ sẽ nhớ cả đời.
Ở phía sau bọn họ, đúng là có một con mắt đang nhìn tất cả những gì xảy ra.
Chủ nhân của ánh mắt có tướng mạo tuấn tú, chỉ cần hắn nguyện ý thì sẽ có thể cười từ bi ôn nhu, cảm hóa vật hung ác thế gian.
Nhưng từ khi hắn mất một con mắt, sát khí ẩn sâu trong nội tâm đã hoàn toàn xông ra, giống như dã thú được thả về rừng, không chịu bất kỳ khống chế gì nữa, thả ra toàn bộ sự tàn nhẫn thích giết chóc dối trá vô tình.
Hắn căm ghét tất cả người hại hắn, càng căm ghét những người nắm quyền, cao cao tại thượng hưởng thụ vinh hoa phú quý kia!
Đúng dịp là, hai người trước mắt vừa vặn phù hợp với những điều kiện này.
Ngọc Tú cẩn thận giấu khí tức đi, nhìn cảnh Phượng Tiêu chữa thương xa xa, chờ đợi một khắc thích hợp nhất để ra tay.
Còn chưa phải lúc, hắn nói cho mình, nhịn một chút nữa, lúc ngân châm sắp bức ra mới là lúc kẻ địch yếu ớt nhất không đề phòng nhất.
Khi đó ra tay, mới có thể bảo đảm khiến Phượng Tiêu một kích toi mạng.
Chỉ cần Phượng Tiêu vừa chết, cho dù Thôi Bất Khứ có quỷ kế đa đoan đi nữa thì cũng chỉ là người xa lạ thôi.
Bỗng nhiên, Ngọc Tú mở to hai mắt, thiếu chút nữa rối loạn khí tức!
Hắn cho là mình hoa mắt.
Nhưng hai bóng người gần như chồng lên nhau, động tác của Phượng Tiêu càng không thể nhìn sai được.
Hắn và Thiên Kim công chúa cũng từng ở trước hoa dưới ánh trăng triền miên, rất nhiều lời thề non hẹn biển, hắn từng thề muốn cho công chúa thoát khỏi số mệnh công chúa kết thân, để cho nàng hoàn toàn tự do.
Mà bây giờ, địch lớn trước mặt, hai người này lại —
Thậm chí ngay cả sống chết cũng không để ý, còn có lòng rảnh rỗi khanh khanh ta ta?
Ngọc Tú thật là muốn cười to thành tiếng.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!
Hai thế lực lớn đương triều, đầu não của Giải Kiếm phủ cùng Tả Nguyệt cục, lại có quan hệ xấu xa không thể đưa ra ngoài ánh sáng thế này!
Nếu như Dương Kiên và Độc Cô Già La biết, hai người Thôi, Phượng bề ngoài nước lửa bất dung, trên thực tế âm thầm cấu kết, sẽ còn nói gì nghe nấy, tín nhiệm có thừa với bọn họ sao?
Nếu như bây giờ hắn vẫn là phụ tá của Tấn vương, giờ phút này khẳng định không nói hai lời liền quay đầu rời đi mật báo cho Tấn vương, để cho hắn nắm vững cái đuôi này trong tay, dùng để khống chế hai người.
Nhưng cái gì hắn cũng không có, thân phận bị Thôi Bất Khứ vạch trần, Tấn vương đã hoàn toàn không tha thứ cho hắn, ngay cả mật hội lần này của Thập Tam Lâu cũng bị Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu làm rối hơn một nửa.
Ngọc Tú từ từ nắm chặt đao trong tay.
Đột nhiên, thân hình hắn động một cái, lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn dung hợp cùng sương mù!
Một đoản đao từ trong tay áo xuất hiện cùng thân hình, giống như kinh hồng, như nước như quang.
Trong lòng Ngọc Tú bỗng nhiên sáng tỏ.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên nhanh trí, đột phá bình cảnh võ công đến bây giờ.
Từ lúc nghèo khổ ngồi nhìn mây bay, đao tùy thân động, đao từ tâm ý.
Đây gần như là tốc độ mà người phàm không có cách nào sánh bằng.
Nếu ngộ ra một chiêu này sớm hơn mười năm, hắn nhất định có thể đột phá trùng vây từ trong thiên quân vạn mã đưa công chúa đi, mang đến nơi ai cũng không tìm được, bất kể công chúa nghĩ như thế nào, hắn có cả đời chờ nàng từ từ suy nghĩ thông suốt.
Cho dù là trở lại một khắc quyết chiến với Phượng Tiêu ở trong doanh trướng kia cũng tốt, ít nhất hắn có thể trừ khử đối phương.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bây giờ mới ngộ ra.
Vì sao hết lần này tới lần khác là bây giờ!
Một tia oán hận sinh ra, khí tức rối loạn trong một cái chớp mắt.
Chỉ là một cái chớp mắt, đao đã đâm vào sau lưng Phượng Tiêu, hắn thậm chí có thể cảm nhận được chân khí phá vỡ da thịt, máu từ vết thương văng tung tóe ra, bắn lên chóp mũi và trán hắn.
Không đúng!
Động tác của Ngọc Tú bỗng dưng dừng lại.
Mới vừa rồi phun lên trán hắn không phải máu, mà là cây ngân châm kia, là Liễm Diễm Thủy Ba!
Chẳng lẽ vừa rồi Phượng Tiêu luôn không có động tĩnh, chính là đang chờ hắn ra tay trước?!
Hắn theo bản năng muốn sờ lên trán kiểm tra, nhưng trong nháy mắt, thân hình Phượng Tiêu đã nghiêm về phía trước, lại trở tay bắn về dây đàn cùng gió lạnh phía hắn!
Đao của Ngọc Tú tiếp tục đưa về trước, lưỡi đao chắc chắn có thể phá vào sau lưng kẻ địch, nhưng hắn cũng sẽ bị dây đàn cắt đứt.
Là lấy mạng đổi mạng, hay là bỏ chết cầu sống?
Một đao kia vừa bị suy nghĩ linh tinh ngăn trở, uy lực đã không lớn bằng lúc trước.
Một tiếng trống làm thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt.
Ngọc Tú đã mất hết ý định phải giết phải chết, cho nên hắn đã được định trước là không giết được Phượng Tiêu.
Hắn quả nhiên lựa chọn lui về phía sau tránh dây đàn.
Vừa lui, đao cũng thu về phía sau.
Phượng Tiêu thì thừa dịp xoay người, tay áo nâng lên, như đại bàng giương cánh từ chân trời lao xuống!
Ngọc Tú không nói một lời xoay người tránh đi.
Nhưng đã không còn kịp rồi, dây đàn như mũi tên rời cung, bắn ra cùng lúc Phượng Tiêu xuất thủ, chân khí hùng hồn mang theo âm phong phá không mà đi.
Trong tiếng rít, gáy Ngọc Tú bỗng xuất hiện một vết máu.
Vết máu nhanh chóng lan tràn, biến thành một cái dây chuyền huyết sắc khảm sâu vào cổ.
Ngọc Tú vẫn duy trì động tác chạy gấp về phía trước như cũ, nhưng mà đầu đã rời khỏi thân thể, lăn xuống nhanh như chớp!
Vẻ mặt hắn tức giận đan xen, tựa như còn chưa tin mình vì thế mà mất mạng.
Dây đàn nhuốm máu rơi vào bên cạnh đầu hắn, giống như đời người lên xuống phập phồng rồi đột nhiên im bặt của hắn vậy.
Lần đầu hắn lộ mặt bên cạnh Tấn vương còn mang hào quang của Phật môn cao chân, từ bi, tuấn tú ôn nhu, làm bao nhiêu danh viện kinh thành âm thầm để mắt cảm mến.
Hôm nay vị Ngọc Tú thiền sư ngày xưa từng được cho là tiền đồ vô lượng lại chết ở trong hang động tối tăm không có ánh mặt trời, bực bội ảm đạm biết bao.
Phượng Tiêu thở phào.
Đương nhiên y không có gì đồng tình với kẻ địch, nhưng đều là võ giả, y có thể cảm giác được Ngọc Tú lĩnh ngộ đột phá trong nháy mắt, lúc ấy ngàn cân treo sợi tóc, không rảnh suy nghĩ nhiều, y cũng chỉ có thể xuất thủ dựa vào trực giác, nếu một lần không cẩn thận, hoặc chậm trễ trong chốc lát, bây giờ người chết sẽ không phải là Ngọc Tú.
Tiếng ho khan từ phía sau truyền tới, Thôi Bất Khứ từ từ đứng dậy.
“Xem ra Phượng phủ chủ bây giờ không sao rồi?”
Nghe tiếng xưng hô này, Phượng Tiêu liền thầm nói không ổn, y cũng ho khan hai tiếng, che ngực ngã về trước.
Nếu không ngoài suy đoán, hẳn y sẽ ngã lên người Thôi Bất Khứ, hoặc là Thôi Bất Khứ đưa tay đỡ y.
Nhưng Thôi Bất Khứ lại dịch sang bên cạnh.
Phượng Tiêu: …
Y cũng không thể thật sự té nhào xuống đất, không thể làm gì khác hơn là thuận thế dựa vào bên cạnh vách đá, cứu vãn một chút mặt mũi.
“Đao của Ngọc Tú vừa đâm rách sau lưng ta, ta bây giờ có chút choáng váng đầu, ngươi giúp ta nhìn một chút xem trên đao kia có bôi độc không với.” Phượng Tiêu yếu ớt nói.
Thôi Bất Khứ ừ một tiếng: “Ta nhìn một chút.”
Hắn đi tới sau lưng Phượng Tiêu, thình lình vỗ một chưởng lên phần lưng đối phương!
Phượng Tiêu thiếu chút nữa hộc máu ba mét, y ho khan cả ngày, lúc này không phải là giả bộ nữa.
“Ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao!” Phượng Tiêu có chút căm tức.
“Ta nghĩ Phượng phủ chủ gần đây hư hỏa lên cao, sợ là quá lâu không gần nữ sắc, nên mới dập lửa cho ngươi.” Thôi Bất Khứ âm trầm nói, “Ngọn lửa này của ngài có chút mạnh, nếu không ta lại vỗ cho ngài thêm một cái nhé?”
Phượng Tiêu cười hì hì, chút hỏa khí kia bỗng nhiên tan thành mây khói, y thở dài: “Lửa này sợ là không dễ chữa đâu. Phàm phu tục tử thế gian, ai có thể vào được trong mắt ta? Đừng nói là nữ sắc, cho dù là Phùng Tiểu Liên nghiêng nước nghiêng thành kia, ở trong mắt ta cũng chỉ là hồng nhan bạch cốt, sắc tức là không.”
Y cố ý dừng lại một chút, quan sát trên dưới Thôi Bất Khứ, có ý ám chỉ: “Duy chỉ có một tên bệnh quỷ, qua loa đại khái, miễn miễn cưỡng cưỡng.”
Nếu là người thường nghe những lời này sợ là đã động tâm vui mừng, nhưng Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác nhìn y nửa ngày, lạnh lùng nói: “Ngày xưa ở Tây Đột Quyết, ta vì lấy được tín nhiệm của đại vương tử mà bất đắc dĩ làm vậy, hôm nay ngươi lấy ta đánh lừa Ngọc Tú, coi như thiếu ngươi đã trả sạch, không có lần sau.”
Giữa chân mày hắn đầy vẻ mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại không che giấu sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu tất cả âm mưu tính toán thế gian, độc lập với trần thế.
Dứt lời, Thôi Bất Khứ xoay người tìm đường ra, không cùng đối phương nói thêm nửa câu nào nữa.
Phượng Tiêu đi theo phía sau hắn, thầm nghĩ không những có lần sau, mà còn có lần sau nữa, lần sau nữa nữa cơ.
Ngươi muốn không quan tâm, giữ mình tỉnh táo, ta càng muốn kéo ngươi vào hồng trần, điên đảo lăn lộn, cả người dính lông chim Phượng Hoàng, không thể thoát khỏi nữa.