Không có Ngọc Tú kìm chế, Thôi Bất Khứ tìm được phương pháp ra trận rất nhanh, chẳng qua là bọn họ một khắc trước vừa chạy ra, một khắc sau liền dừng bước.
Một người chắp tay đứng ở cửa hang, tựa như đã chờ rất lâu, thấy bọn họ đi ra liền lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
“Xem ra Ngọc Tú đã bị các ngươi giải quyết rồi.”
Thôi Bất Khứ dừng bước.
Phạm Vân thấy vậy cười một tiếng: “Nếu không có ta giúp ngươi giải tán đám người kia đi, để dầu hỏa và chủy thủ lại cho ngươi thì có lẽ ngươi còn bị vây khốn ở trong đó, nếu không có ta giúp các ngươi ngăn Nguyên Tam Tư lại, bây giờ các ngươi vừa giải quyết Ngọc Tú, lại phải đối mặt với một kẻ địch nữa rồi.”
Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Đa tạ tiên sinh.”
Biểu tình kia, thần thái kia, thật giống như Phạm Vân giúp bọn họ là chuyện đương nhiên, không có chút cảm kích áy náy nào cả.
Cho dù Phạm Vân có nhẫn nhịn hơn nữa cũng không khỏi nhíu mày: “Bất Khứ, nhiều năm không gặp, ngươi càng ngày càng khắt khe. Ta giúp các ngươi nhiều như vậy, ngươi lại còn phòng bị với ta thế, phần đa nghi này thật khiến cho lòng người ta nguội lạnh mà.”
Sắc mặt Thôi Bất Khứ nhàn nhạt, không hề dao động: “Tiên sinh nói quá lời, ngươi suy đoán kết quả rất tốt, là người của Thập Tam Lâu bị Phượng Tiêu chém chết nơi này, mà hai người là ta cùng Phượng Tiêu cũng đồng thời chết ở trong trận, đáng tiếc trời không theo ý ngươi, ngươi ở chỗ này chờ nửa ngày, không nghĩ tới lại chờ được hai chúng ta sống sờ sờ đi ra.”
Nếu Phạm Vân có lòng cứu người thì đã tự mình vào trận, nhưng hắn lại chờ ở bên ngoài, có thể thấy mặc dù hắn không có động thủ giết người, nhưng căn bản không hy vọng bọn Thôi Bất Khứ còn sống.
Phạm Vân sửng sốt một chút, cười ha hả.
Hắn biết Thôi Bất Khứ đã sớm nhìn thấu mục đích của hắn, lại không nghĩ rằng đối phương nhìn rõ như vậy.
Phượng Tiêu tiến lên hai bước, vô tình hay cố ý ngăn ở trước mặt Thôi Bất Khứ.
“Tiền bối bày cuộc dẫn chúng ta tới, ý là để cho chúng ta và Thập Tam Lâu chém giết lẫn nhau, bây giờ không biết ngươi đạt được mục đích bao nhiêu rồi?”
Phạm Vân nhìn thấy động tác của y liền cười nói: “Ngươi bị thương, ta thì không, bây giờ ta muốn ra tay với Thôi Bất Khứ, ngươi không ngăn được.”
Phượng Tiêu chỉ nói bốn chữ: “Có thể thử xem.”
Bây giờ có lẽ y không giết được Phạm Vân, nhưng đối phương tuyệt đối sẽ không chiếm được tiện nghi.
Đúng là Phạm Vân cũng nghĩ đến điều này.
Nếu có thể một lần giải quyết Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu, mục đích của hắn đã đạt thành một nửa.
Nhưng hắn mới vừa giao thủ cùng Nguyên Tam Tư, trên người cũng có vết thương, nếu muốn giết Thôi Bất Khứ thì nhất định phải giết Phượng Tiêu trước, mà lấy bản lĩnh của Phượng Tiêu, cho dù bị thương cũng tuyệt đối sẽ không thể nhìn nhầm là hổ bệnh, rất có thể kết quả cuối cùng là hắn cùng Phượng Tiêu hai bên đều thiệt.
Trước khi có mật hội ở núi Thiên Nam, Phạm Vân cũng từng cho là giữa hai người Thôi, Phượng ngoài mặt thì hòa nhưng lòng lại bất hòa, tuy đều là quan viên Tùy triều, đều là thân tín của Thiên tử, nhưng nếu có được cơ hội để bỏ đá xuống giếng, đẩy đối phương vào hố thì tuyệt đối sẽ không nương tay, đây vốn dĩ là suy nghĩ quá bình thường, nhưng hắn lại không ngờ rằng hai người lại chịu bỏ thành kiến mà hợp tác trước khó khăn, còn có thể bình an ra khỏi Bắc Đẩu song toàn trận.
Nếu không có cách nào đồng thời tiêu diệt hai người, ý muốn động thủ nhất thời như vậy cũng không còn cần nữa rồi.
Phạm Vân không khỏi ngầm thở dài, thật là tiếc nuối.
Nghĩ thông suốt điều này, hắn dứt khoát buông ra, nói thẳng thắn.
“Đúng là ta không thật tâm gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu, nếu như không có ta, có thể các ngươi vĩnh viễn sẽ không biết nơi này là một trong những hang ổ của Thập Tam Lâu, lần này các ngươi không chỉ trở lui toàn thân, còn lập được công lớn, hẳn phải cảm ơn ta mới đúng. Chỉ tiếc, Lâu chủ đã nói sẽ đích thân tới nhưng cuối cùng lại không tới, người này đại ác ít thiện, lòng dạ thâm trầm, chắc hẳn đã sớm có nghi ngờ với ta, mật hội lần này cũng là muốn khảo nghiệm sự trung thành của ta.”
Thôi Bất Khứ nói: “Nếu tiên sinh không phải là người của Vân Hải Thập Tam Lâu thì cũng có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc Lâu chủ là ai, là nhân sĩ phương nào, bối cảnh lai lịch ra sao.”
Phạm Vân trầm ngâm nói: “Các ngươi đã từng gặp y, y từng đi qua biên thành, ngay tại lần các ngươi diệt trừ Đoạn Tê Hộc kia.”
Thôi Bất Khứ theo bản năng nhìn Phượng Tiêu một cái, đối phương cũng đúng lúc nhìn hắn.
Trong đầu Phượng Tiêu quét qua đám người Băng Huyền, Yến Tuyết Hành, cuối cùng rơi vào hai chữ kia.
Tiêu Lý.
Gần như là đồng thời, Thôi Bất Khứ cũng nói: “Tiêu Lý?”
Phạm Vân gật đầu: “Không sai.”
Phong thái khí độ của người này có thể nói là nhân tài, văn từ danh gia đương thời, phương diện võ công cũng có một tay kiếm pháp tốt, chỉ vì tay phải tàn phế, chỉ có thể lấy tay trái luyện kiếm, còn không có biện pháp làm quan, cả người tài hoa nhưng không có đất dụng võ, hết sức khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Ấn tượng của Thôi Bất Khứ với y không tệ, có lẽ nửa đời trước của hai người đều có số phận lận đận không trọn vẹn vừa tương tự lại khác nhau, có lẽ đều xuất phát từ sự thưởng thức với người thông minh, nhưng đối với thân phận chủ sử sau màn của Vân Hải Thập Tam Lâu này, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Phượng Tiêu nheo mắt: “Như vậy lần trước ta cùng y giao thủ, y cố ý giấu nghề?”
Phạm Vân nói: “Ngày đó ta không có ở đấy, nhưng người này có thiên phú cực cao, võ công tuyệt đối không hề thấp hơn ngươi, nếu chỉ qua mấy chiêu ngắn ngủi mà y đã thua trong tay ngươi, vậy chỉ có thể nói đúng là y cố ý tạo nên.”
Thôi Bất Khứ cau mày: “Khi đó y đi giải cứu người thân bị Đoạn Tê Hộc bắt đi, ta chính mắt nhìn thấy nữ tử bị bắt gọi y là Thất ca.”
Cho dù là Lâu chủ của Vân Hải Thập Tam Lâu, nếu ngay cả thân nhân của mình cũng không gánh nổi, còn phải đưa cho thủ hạ làm đồ chơi, thì cũng quá tức cười rồi.
Phạm Vân cười nói: “Ngươi đây là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, theo ta biết, những nữ tử kia lúc ấy bị hành hạ đến mất hết tâm trí, làm sao có thể nhận ra người thân trong một giây đó được, cho dù Tiêu Lý có nói cái gì thì chỉ cần có ơn cứu các nàng là đương nhiên sẽ bị nhận lầm, nếu ta không đoán sai, căn bản là Tiêu Lý cũng không cho nữ tử kia nói thêm mấy câu trong lúc thanh tỉnh.”
Thôi Bất Khứ gật đầu: “Đúng là ta sơ sót.”
Phạm Vân nói: “Trước đây ta du lịch ở Giang Nam, vô tình gặp được Tiêu Lý, lúc ấy y bị trọng thương, bè trúc bên người chìm trong nước, trước có cường địch, phía sau có truy binh, sống chết trong một cái chớp mắt, là ta viện thủ cứu y, y cảm niệm ân cứu mạng của ta, từ nay về sau hai người liền thường tới thường lui, y thông minh không hề kém ngươi, mọi việc chỉ cần một chút đã hiểu, đúng là ta đã nổi lên lòng yêu tài.”
Phượng Tiêu cố làm vẻ kinh ngạc: “Sở thích của ngài thật là kỳ lạ, không chỉ có thích lên mặt dạy đời, còn thích vác đá nện vào chân mình nha!”
Khóe miệng Thôi Bất Khứ hơi nhếch lên.
Phạm Vân cũng cười khổ: “Ngươi không cần sỉ vả ta, chuyện này đúng là ta nhìn lầm. Lúc ấy ta chỉ coi đối phương là một anh tài ngút trời, nhưng lại là con cháu danh môn buồn bực vì không thành công, đối với y thường là có hỏi tất đáp, không giấu giếm chút nào, cho đến hai năm trước y mời ta gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu, nói là vị trí Tam tiên sinh đang đợi ta, ta mới biết, không ngờ y lại lặng yên không một tiếng động chiêu mộ được nhiều cao thủ, bày ra một cái sạp lớn như vậy.”
Thôi Bất Khứ trầm ngâm nói: “Tiêu Lý là người Nam triều, Tiêu thị lại là hoàng thất tiền triều, mạng giao thiệp đếm không hết, bây giờ Thiên tử Nam Triều là Trần Thúc Bảo là A Đấu không đỡ nổi(*), rất nhiều anh hùng có đất dụng võ nghĩ đủ cách để vào được thế lực của Nam triều, mưu cầu ngôi vị Hoàng đế Nam triều, cũng không phải là không làm được, nhưng ta không nghe được Vân Hải Thập Tam Lâu làm được chuyện gì ở phương Nam.”
(*)A Đấu không đỡ nổi: Ý chỉ người không có cách nào nâng đỡ thành tài.
Phạm Vân: “Không sai, bởi vì mấy lần y nhằm vào Trần Thúc Bảo, đều bị ta âm thầm phá hư.”
Thôi Bất Khứ bừng tỉnh.
Như vậy đã có thể nói thông suốt được.
Nếu Phạm Vân dốc sức vì Nam triều, dĩ nhiên vừa phải phá hư kế hoạch của Tiêu Lý, cũng không thể để cho Thôi Bất Khứ cùng Phượng Tiêu trở thành người thắng cuối cùng, nếu là Tiêu Lý và bọn Thôi Bất Khứ đấu đến ngươi chết ta sống, hai bên đều thiệt mới càng phù hợp với lợi ích của Phạm Vân.
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Không nghĩ tới tiên sinh thông minh một đời, tự xưng là sáng tỏ đại thế thiên hạ trong lòng, lại cũng biết làm chuyện ngu xuẩn, dốc hết sức đi phụ tá một quân vương không có thuốc chữa.”
Nụ cười của Phạm Vân rốt cuộc lộ ra vẻ khổ sở.
“Ngươi nghĩ sai rồi, Trần Thúc Bảo rất vô năng, thậm chí còn không bằng hậu chủ của Thục Hán trong Tam Quốc, cũng không phải là ta không biết, chẳng qua là được cố nhân nhờ, không thể không cố hết sức. Biết rõ là không thể, từ quyết định làm chuyện này, ta đã có một tính toán thất bại thảm hại phía sau sinh thời rồi.”
Thôi Bất Khứ: “Không biết vị cố nhân có thể làm tiên sinh khom lưng như vậy là ai?”
“Người đó đã sớm qua đời, không đề cập tới cũng được.” Phạm Vân nhắm hai mắt, che giấu tất cả mềm yếu và bi thương lơ đãng hiện ra ngoài đi, lúc mở mắt lần nữa đã trở lại thành Gia Cát tiên sinh kẹp giữa bọn Thôi Bất Khứ và Thập Tam Lâu, tính toán hai bên, ngồi làm ngư ông đắc lợi.
“Mấy chuyện vớ vẩn này ta không đề cập đến nữa, ta đã nói ra thông tin quan trọng về Thập Tam Lâu như vậy cho các ngươi rồi, để báo đáp lại, có phải các ngươi cũng nên có chút bày tỏ hay không?”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi muốn cái gì?”
Phạm Vân cười nói: “Mạng của một người trong số các ngươi.”
Hắn quả thật nói trở mặt liền trở mặt, nói động thủ liền động thủ, còn chưa nói xong, ngay cả nụ cười cũng không có một chút biến hóa, người đã lao đến như gió táp, đưa tay chộp lấy Thôi Bất Khứ!