Vô Song

Quyển 6 - Chương 132



“Dung ngự sử, nếu như hôm nay Quan Sơn Hải không kịp thời chạy tới, có phải ngươi chuẩn bị lấy kiểu chết như vậy để kết thúc tính mạng không?”

Đối mặt với Dung Khanh nhượng bộ, Thôi Bất Khứ không những không thuận thế trấn an, ngược lại cho ra một câu như vậy.

Da mặt Dung Khanh cứng đờ.

“Không lâu sau tất cả mọi người đều sẽ biết, Dung ngự sử phụng mệnh tới tuần tra thiên tai, nhưng ra quân chưa thắng, quan viên trên dưới huyện Quang Thiên đau buồn vạn phần, ngay cả Ngự sử cũng bị lũ lụt nhấn chìm, mà đây đúng lúc chứng minh tình hình thiên tai nghiêm trọng, vì vậy mà huyện Quang Thiên lấy được nhiều lương thực hơn, mà ngươi, Dung Khanh, sẽ trở thành khâm sai đầu tiên của Đại Tùy chết không rõ lí do,” Thôi Bất Khứ dừng một chút, cười như không cười nhìn Dung Khanh một cái, “y như trò cười.”

Rốt cuộc Dung Khanh biết tại sao mình lại không thích vị Tả Nguyệt sứ này rồi.

Bởi vì lúc đối phương nói chuyện với hắn luôn ngấm ngầm hại người, trong lời nói luôn có hàm ý. Lời vừa rồi ở ngoài sáng giống như là đang giễu cợt hắn, trên thực tế lại như có hàm nghĩa khác, nếu như Dung Khanh không nghĩ ra được, đối phương cũng tuyệt đối không giải thích.

Có vài người nếu hợp mắt nhau thì tuy chưa quen được bao lâu mà đã có lời thắm thiết rồi, nhưng Dung Khanh chắc chắn bất kể mình có gặp Thôi Bất Khứ bao nhiêu lần cũng sẽ không sinh ra hảo cảm gì cả.

Người này thật sự quá cay nghiệt, quá tự cho là đúng, ỷ có Hoàng hậu sủng ái mà mắt cao hơn đầu, ai cũng coi thường.

Dung Khanh nhẫn nại nói: “Ta biết lần này ta đi trước một bước, thất lễ với Tôn sứ, làm ngươi không vui, nhưng thiên tai như thế lửa, ta đến sớm một ngày thì có thể sớm một ngày điều tra tấu báo, sẽ có nhiều người được cứu hơn!”

Thôi Bất Khứ không khách khí chút nào nói tiếp: “Cho nên ngươi suýt nữa thì chết.”

Dung Khanh đứng thẳng: “Nếu Thôi tôn sứ không muốn nói chuyện đàng hoàng, vậy Dung mỗ liền cáo từ trước, ơn cứu mạng ta sau này nhất định báo đáp, lần này ở Quang Thiên, chúng ta liền đường ai nấy đi!”

Hắn cũng là một người cứng rắn, vừa cảm thấy mình không sai, đương nhiên không muốn tiếp tục ở nơi này để bị tức nữa.

Thôi Bất Khứ khẽ nâng ngón tay.

Trước khi Quan Sơn Hải hiểu được ý hắn, Kiều Tiên đã rút kiếm ra khỏi vỏ trước một bước, để ngang cổ Dung Khanh.

“Đã cho ngươi đi chưa?” Kiều Tiên lạnh lùng nói.

Dung Khanh giận cười: “Coi như ta đã được lĩnh giáo sự bá đạo của Tả Nguyệt cục, hóa ra ngay cả mệnh quan triều đình, các ngươi cũng muốn uy hiếp là uy hiếp được, khó trách đồng liêu trong triều nhắc tới các ngươi, ai nấy đều chỉ sợ tránh không kịp, nếu thứ mà Thôi tôn sứ muốn chính là uy thế khiến người ta sợ mà xa này, vậy ngươi đã làm được!”

Vẻ mặt Thôi Bất Khứ dửng dưng: “Ngươi mới tới không được mấy ngày mà thiếu chút nữa chết ở chỗ này, nếu tin tức truyền về, thanh danh của Dung gia các ngươi cùng với công lao mà cha ngươi tích góp được cũng sẽ bị ngươi phá hỏng.”

Dung Khanh sửng sốt một chút: “Ngươi biết cha ta?”

Thôi Bất Khứ: “Phụ thân ngươi là Dung Khải, hai năm trước giữ chức Huyện lệnh Mạc huyện U Châu, lúc người Đột Quyết công thành cướp bóc, bình thản không sợ, dẫu có chết vẫn bất khuất, cuối cùng không đợi được viện quân đến đã chết trận trên cửa thành, Bệ hạ thương xót người trung liệt, đề bạt ngươi vào Ngự sử đài.”

Nói tới phụ thân, Dung Khanh bất tri bất giác tiêu mất hơn nửa hỏa khí, hắn yên lặng chốc lát, rốt cuộc nói: “Thật ra thì mấy ngày nay ta đã tra được không ít chuyện, cũng phát hiện một ít chỗ kỳ quái.”

Nước mưa năm nay đặc biệt nhiều, lúc Dung Khanh đến huyện Quang Thiên, mưa to đã liên tiếp không ngừng trút xuống mười ngày, hắn đi một con đường khác, địa thế khá cao, cách xa nước sông, quan đạo chỉ có bùn lầy mà thôi, còn chưa tới mức vùng ngập lụt mênh mông, nhưng sau khi hắn đến huyện Quang Thiên mới phát hiện thiên tai nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

Trong phạm vi quận Quang Thiên đã có hơn nửa huyện thành bị ngập, ngay cả huyện Quang Thiên ở ngoại ô cũng là nửa bước khó đi, dân bị nạn rối rít tràn vào trong thành, nhưng năng lực huyện Quang Thiên tiếp nhận có hạn, chỉ có thể tiếp nhận một số, Huyện lệnh Hoàng Lược sắp xếp những người này ở thành tây, để cho bọn họ làm công cứu tế, mỗi ngày chuyên chở bùn cát ra ngoài thành xây tường cát, chặn lại lũ lụt tiếp tục tràn vào trong thành, Dung Khanh cũng đã xem qua, cảm thấy biện pháp này không tệ, vừa chứa chấp nạn dân, lại không để cho bọn họ không có chuyện làm gây ra chuyện xấu gì.

Nhưng mặc dù thiên tai ở huyện Quang Thiên đã được giải quyết, nhưng những huyện thành khác lại không có Huyện lệnh có thể làm như vậy, lũ lụt không lui, lương thực trong kho có hạn, Hoàng Lược hy vọng Dung Khanh có thể tấu lên triều đình, điều thêm nhiều lương thực hơn.

Dung Khanh đang có ý đó, nhưng hắn chỉ là Ngự sử hạ tuần, tất nhiên không thể chỉ nghe Hoàng Lược, vì vậy tìm tới Huyện thừa Lý Duyên âm thầm tra hỏi, ai ngờ Lý Duyên muốn nói lại thôi, lộ ra nỗi niềm khó nói với Hoàng huyện lệnh, Dung Khanh phát giác điều khác thường, dưới sự truy hỏi mãi của hắn, rốt cuộc Lý Duyên để lộ ra một chút tiếng gió, để Dung Khanh tự ra ngoại ô xem một chút.

Nói đến đây, Dung Khanh chuyển lời, nói: “Đêm hôm trước, ta nhận được một bức vẽ kỳ quái.”

Hắn bảo Tiểu Lục lấy tới.

Bức tranh không được đóng khung, chỉ cuốn lên đơn giản, chính giữa vẽ một kho lương, rất nhiều người đang chở lương thực ra ngoài kho lương, bên trái bức tranh vẽ một nam nhân trông như quan viên đang ngồi, bên trái bên phải hầu hạ, ăn ngốn nghiến thức ăn trên bàn, thuận tiện giám sát việc chuyên chở lương thực, người làm công sục sôi ngất trời, cực kì bận rộn.

Mà bên phải bức tranh, cách kho lương không xa có những thi thể như núi nhỏ, người chết nữ có nam có, có già có bé, lấy đủ các tư thế nằm dưới đất, mặt vàng người gầy, thống khổ không chịu nổi, có người đã chết, có người vẫn còn ở kéo dài hơi tàn, trong ngực nam nhân ôm một cánh tay gặm nhấm giống như ác quỷ, mà ở bên cạnh gã có một đứa trẻ mất tay gào khóc chói tai, máu chảy khắp nơi.

Nếu chỉ nhìn bên trái và ở giữa thì vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng trái phải đối lập, lại khiến người ta có cảm giác không thở.

Dung Khanh còn nhớ lần đầu mình thấy bức họa này, trong lòng rung động không thể nói, đứng ngẩn ngơ mãi mà không nhận ra, lại nhìn Thôi Bất Khứ, ánh mắt chỉ dừng lại chốc lát, ngay cả mắt cũng không nháy một cái.

Quả nhiên là lòng dạ hổ sói, Dung Khanh thầm nói.

“Người này,” Hắn chỉ hình ảnh vị quan viên đang ăn bên trái, “Huyện Quang Thiên vốn là thượng huyện, Huyện lệnh lục phẩm, hai năm qua bởi vì tai ương mà xuống làm trung huyện, Huyện lệnh vốn cũng nên xuống làm thất phẩm, nhưng Huyện lệnh Hoàng Lược còn chưa báo cáo công việc định kì, vẫn là lục phẩm, người này mặc quan bào màu đỏ, mặc dù không thấy rõ mặt mũi nhưng từ quần áo trang sức mà phán đoán, nhất định là Hoàng Lược.”

Thôi Bất Khứ nói: “Cho nên ngươi cho rằng có người biết ngươi đến nên mới ẩn danh tố cáo, ám chỉ Huyện lệnh Hoàng Lược biển thủ quan lương, báo sai tình hình thiên tai.”

“Đúng thế.”

Mặc dù Dung Khanh kích động nhưng vẫn còn giữ một chút lý trí, không lập tức đi tìm Hoàng Lược chất vấn, nhưng hắn lại ngồi không yên, đi tìm những quan viên khác của huyện Quang Thiên nói xa nói gần, hy vọng hỏi ra chút gì từ trong miệng bọn họ.

Vì vậy lúc hắn hỏi Huyện thừa Lý Duyên, đối phương ấp a ấp úng, nói chưa hết lời.

Không chỉ như vậy, Dung Khanh còn phát hiện mấy tên quan lại huyện Quang Thiên, trừ Lý Duyên ra, Huyện úy Vũ Nghĩa cũng bất hòa với Hoàng Huyện lệnh.

Trong một tòa thành Quang Thiên, Huyện lệnh, Huyện thừa, Huyện úy là ba quan viên quan trọng nhất, nhưng lại bằng mặt không bằng lòng với nhau, mạnh ai nấy làm, một đám quan viên bên dưới lại đứng thành hàng đánh cờ, diễn một màn đao quang kiếm ảnh không thấy máu.

Một ngày không đủ để cho Dung Khanh tra ra cái gì, nhưng ngay tại tối hôm qua, hắn lại nhận được một bức họa.

Còn là cùng loại giấy, cùng bút pháp.

Dung Khanh mở bức vẽ thứ hai ở trước mặt Thôi Bất Khứ.

Lần này không có quan viên, nhưng hình ảnh còn kinh người hơn.

Lũ lụt ngút trời, cây cối chìm nổi, thân thể không lành lặn trôi dạt, còn có thể nhìn thấy đầu lâu màu đen ngửa mặt hướng trời, sợ hãi không tiếng động kêu gào, tuyệt vọng hiện lên trên giấy.

Một tòa thành trì xa xa, có thể thấy gần bên trên sườn núi dưới bóng cây già, một nam nhân đang quỵ xuống đất gắng sức dùng tay không đào đất, mấy bàn tay từ trong đất bùn nhô ra, thịt thối rữa lộ ra xương trắng, giống như địa ngục đang tới gần, tàn sát tất cả.

Quan Sơn Hải đứng ở một bên, nhìn thấy bức họa này không khỏi a một tiếng.

Dung Khanh dường như biết vì sao hắn kinh ngạc, liền nói: “Không sai, cây này chính là chỗ ban ngày ta gặp nguy. Lúc ấy ta vì bản vẽ này mà muốn tự mình đi xem một chút, rốt cuộc có chỗ này tồn tại thật hay không.”

Kết quả chứng minh cái cây là tồn tại, nhưng còn không chờ hắn đào lên, mưa như thác đổ liền đưa lũ lụt nhanh chóng dâng lên, nếu không phải Quan Sơn Hải kịp thời xuất hiện, bây giờ Dung Khanh đã tám chín phần mười biến thành cô hồn dã quỷ rồi.

“Bây giờ Thôi tôn sứ phải biết chuyện ta làm là có nguyên nhân rồi chứ!”

Thôi Bất Khứ không để ý đến bất mãn trong lời hắn: “Cho nên, ngươi nghi ngờ Huyện lệnh Hoàng Lược?”

Dung Khanh gật đầu: “Lúc ta nói với Hoàng Lược muốn ra thành xem xét, gã hết sức phản đối, Vũ huyện úy cũng tránh không gặp, ngược lại thì Huyện thừa Lý Duyên đồng ý cùng ta đi một chuyến. Cho nên Hoàng Lược nhất định có vấn đề.”

Thôi Bất Khứ nói: “Người bình thường nhìn thấy mưa như thác đổ, lũ lụt tràn lan, khẳng định đều sẽ phản đối, làm sao ngươi không nghi ngờ Lý Duyên là có dụng ý khác, cố ý muốn thừa dịp bịp miệng của ngươi?”

Dung Khanh cứng họng chốc lát, phản bác: “Huyện lệnh của huyện Quang Thiên là Hoàng Lược, rất nhiều chuyện là do gã định đoạt, Lý Duyên chỉ là phụ tá thì có thể làm gì được?”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Nhưng lần này không chỉ có huyện Quang Thiên chịu thiên tai, toàn bộ hơn nửa quận đều ngập nước, nếu ta là ngươi thì cũng sẽ không bị hai bức vẽ không rõ lai lịch ảnh hưởng đến phán đoán.”

Dung Khanh cảm thấy tuyệt đối Thôi Bất Khứ nhìn mình không vừa mắt, cố ý làm khó dễ hắn khắp nơi.

Hắn cũng lười nói nữa.

Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.

“Ngày mai Hoàng Lược sẽ mời thế gia phú thương trong thành đến thương nghị quyên lương giúp nạn thiên tai, hắn cũng mời ta, nếu Thôi tôn sứ không tin thì tự mình đi xem một chút, rốt cuộc ai là trung, ai là gian!”

Dung Khanh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi.

Quá loạn.

Thật là sương mù dày đặc, xua cũng không tan.

Quan Sơn Hải đã quen với việc thẳng thắn chém giết trên sa trường, chưa từng gặp cục diện phức tạp như vậy, nhìn qua thì giống như là quan viên các cấp phân chia trách nhiệm, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì lại không đơn giản như vậy, triều đình đưa ra nhiều lương thực cứu thiên tai như thế, chẳng lẽ đã dùng hết? Hoàng huyện lệnh và Lý huyện thừa rõ ràng bất hòa, Dung Khanh có bị hai người lợi dụng hay không? Tại sao lại có người đưa bức vẽ kia cho Dung ngự sử, muốn dụ hắn thăm dò ra chân tướng, hay là muốn để hắn đi chịu chết?

Càng nghĩ càng nhức đầu, bây giờ Quan Sơn Hải rất vui mừng mình là một võ quán, không cần phải vật lộn với những chuyện này, nhưng hắn cũng không cho là Thôi Bất Khứ tới thì sẽ có thể như thần tiên phá vỡ cục diện, giải quyết dễ dàng.

Nhưng hắn biết vì đuổi theo Dung Khanh, Thôi Bất Khứ đã rút ngắn thời gian đi đường xuống một nửa, thân thể vốn đã kém giờ lại kém hơn, nhưng dọc đường đi từ đầu đến cuối hắn chưa từng kêu khổ nửa câu.

Mặc dù Quan Sơn Hải còn chưa thích công việc này, nhưng cảm tưởng của hắn đối với Thôi Bất Khứ cũng không còn kháng cự như trước, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Làm thế nào ngài biết Dung ngự sử có nguy hiểm?”

“Bởi vì ở đây, Dung Khanh là một cây đao, ai cầm ở trong tay là có thể dùng để uy hiếp người khác.” Thôi Bất Khứ bỗng nhiên thở dài, “Nói không chừng rất nhanh chúng ta sẽ có thể nhìn thấy một trăm kiểu chết của Dung Khanh.”

Hả?

Quan Sơn Hải mờ mịt, hoàn toàn không biết hắn đang nói gì.



Dung Khanh cũng rất mờ mịt.

Hắn đang cùng với những danh sĩ hào phú trong thành ngồi trong hoa viên phía sau huyện nha.

Nhận lời mời của Huyện lệnh Hoàng Lược, mọi người tới dự tiệc, thương nghị về thiên tai của huyện.

Điều khiến Dung Khanh phải mờ mịt là hôm qua Thôi Bất Khứ còn châm chọc, hôm nay lại như cừu con ngồi ở sau lưng hắn, không chỉ dán râu trên mép mà còn bảo hắn gọi mình là Thôi tiên sinh trước mặt người ngoài, trở thành phụ trá thân cận của hắn.

Thương nhân bản xứ rất tò mò với vị Dung ngự sử này, gần như tất cả mọi người đều lên hành lễ hàn huyên làm quen, khó tránh khỏi chú ý tới Thôi Bất Khứ sau lưng hắn, không thiếu người tò mò hỏi một đôi lời, Thôi Bất Khứ rất ngoan ngoãn, toàn để Dung Khanh ra mặt đáp lại.

Dung Khanh biết Thôi Bất Khứ muốn giấu giếm thân phận, đây cũng hợp ý hắn, bởi vì hắn không muốn để cho người khác biết Thôi Bất Khứ là người Tả Nguyệt cục, thậm chí còn cho là triều đình không tín nhiệm hắn, phái người của Tả Nguyệt cục tới giám thị hắn.

Chẳng qua là hắn không nghĩ tới Thôi Bất Khứ lại làm bộ làm tịch lợi hại như vậy, cứ như biến thành một người khác vậy, phải trầm mặc ít nói thì thật sự không nói câu nào, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ôn hòa vô hại, nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, nào còn sự sắc bén hôm qua.

Tân khách tới càng nhiều, Dung Khanh cũng không đoái hoài tới biến hóa của Thôi Bất Khứ nữa, hắn phát hiện hôm nay mọi người ở đây phần lớn đều là người trẻ tuổi, hoặc là trưởng tử thứ tử, cực ít có gia chủ tự mình ra mặt.

Trong đó có một người trẻ tuổi đặc biệt bắt mắt.

Đối phương tầm trên dưới hai mươi, ngược lại có mấy phần anh tuấn, nghe nói họ Lý, đứng hàng mười bốn, là bà con xa với Huyện thừa Lý Duyên — Dung Khanh cũng mới biết hóa ra Lý Duyên là người bản xứ, gia cảnh rất tốt, thậm chí Lý gia còn là danh môn vọng tộc ở quận Quang Thiên.

Lý Thập Tứ theo chân anh họ, cũng chính là trưởng tử của Lý gia tới, nhưng lại chững chạc hơn đường ca, Lý Thập Tứ sôi nổi hơn nhiều, không chỉ mời rượu khắp nơi, còn thích sấn đến chỗ Dung Khanh, không để ý thất lễ, kéo hắn hỏi lung tung này kia, còn khá cảm thấy hứng thú với Thôi Bất Khứ bên cạnh Dung Khanh.

“Nghe nói Thôi tiên sinh là người Nam triều? Ngươi không ở Nam triều làm quan, chạy đến Bắc triều làm gì? Nam triều trông như thế nào, thật sự là khắp nơi sống núi khắp nơi hoa cỏ, từng mảnh uyển chuyển từng mảnh ca sao?”

Lý Thập Tứ rướn cổ lên, gần như sắp đụng phải Thôi Bất Khứ, nếu không phải y có bộ dáng thiếu niên không khiến người chán ghét, mặt viết đầy sự tò mò, sợ là bây giờ đã bị nói là vô lễ.

Thôi Bất Khứ xấu hổ cười một tiếng: “Cũng không phải muốn làm quan thì làm được, ta chỉ có bản lĩnh này, văn không có võ không xong, chỉ có thể tới dựa vào thân thích phương bắc, may Dung ngự sử không chê ta vô dụng, giữ ta lại hỗ trợ sao chép văn thư, còn khung cảnh mà ngươi nói, Thôi mỗ cảm thấy nam bắc hữu sơn hữu thủy, không quá mức khác biệt.”

“Ai ôi, Thôi tiên sinh, cổ tay ngươi cực kỳ tinh tế nha!” Lý Thập Tứ giống như phát hiện đồ chơi gì mới mẻ, bắt lấy cổ tay Thôi Bất Khứ không chịu buông.

“Nghe nói người Nam thích nam phong, còn có chút ham mê cổ quái, chuyên chọn người lớn tuổi để xuống tay, lấy tướng mạo như ngươi, sẽ không phải bị người như vậy theo dõi, mới phải chạy đến phía bắc tị nạn chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.