Vô Song

Quyển 6 - Chương 135



“Ta uống rượu…”

Dung Khanh chỉ nói nửa câu trước, phía sau cũng không cần nói thêm nữa.

Uống rượu hỏng việc, hắn vốn chỉ muốn uống say ba phần, ai ngờ tửu lượng không tốt, cũng không do mình khống chế, hắn cho là rượu kia có vị ngọt nên hẳn không sao, một ly tiếp một ly, rốt cuộc hoàn toàn ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Trúng mỹ nhân kế.

Không biết sau khi say rượu đã nói bao nhiêu sự thật rồi.

Hoàng Lược có lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp mình không?

Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, sắc mặt Dung Khanh trắng bệch, không để ý tới việc bị Thôi Bất Khứ chế giễu nữa.

Hắn tới tuần tra chứ không phải tới dính mùi tanh cả người, con đường làm quan của hắn vừa mới bắt đầu, tuyệt đối không thể thua chỗ này được, cho dù là mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, Dung Khanh cũng tự nghĩ mình có đủ định lực, nhưng bây giờ mình lại uống say chủ động đưa tới cửa cho người ta tính toán.

“Nếu không có ta, bây giờ ngươi đã sa vào thân mỹ nhân không tỉnh lại rồi.”

Thôi Bất Khứ đến gần, trong lòng Dung Khanh có thẹn, theo bản năng lui về sau một chút, chỉ chốc lát sau đã tỉnh ngộ lại, trên mặt nóng hừng hực.

Nhưng hắn cũng đột nhiên phát hiện ra nguyên nhân trước đây mình không thích đến gần Thôi Bất Khứ.

Bởi vì ánh mắt của vị Thôi tiên sinh này quá sắc bén, sắc bén đến mức làm cho không ai có thể ẩn trốn, giống như không có cái gì là hắn không nhìn thấu, cái miệng kia của hắn mà mở ra thì phần lớn là châm chọc, nhiệt huyết và cố chấp của Dung Khanh trở thành cái dũng không hề đúng của thất phu, người ta chỉ thích được nghe tán dương, nhìn thấy những thứ tuyệt vời, gần như không có ngoại lệ, không Dung Khanh cũng không có ngoại lệ.

Nhưng thiếu chút nữa hắn đã gây nên đại họa, nếu tối nay Thôi Bất Khứ không gọi hắn dậy, mặc cho hắn tiếp tục ngủ ở đây, dù là ngày mai tỉnh dậy hắn vẫn trong sạch như cũ, nhưng cho dù có tám cái miệng cũng không thể nói gì được.

“Đa tạ Thôi tiên sinh, là ta không cẩn thận.” Dung Khanh nhắm mắt nhượng bộ.

Thôi Bất Khứ không có nửa điểm hứng thú với việc chinh phục Dung Khanh, hắn cũng không thèm nhấc mí mắt, nói với Dung Khanh chuẩn bị xuống giường đi giày: “Quay về giường nằm lại, mai ngươi mới đi được.”

Hả? Dung Khanh sửng sốt một chút, ngay sau đó biết ý của đối phương.

Đi bây giờ, rõ ràng không cho Hoàng Lược mặt mũi, sau này cũng không còn cách nào để điều tra.

Hắn muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn mỹ nhân kia, không có cách nào chắc chắn đối phương ngủ thật hay giả, muốn nói gì đó cũng không thể.

Thôi Bất Khứ tiến lên vỗ vỗ gò má mỹ nhân.

“Tỉnh tỉnh!” Động tác không ôn nhu chút nào.

Mỹ nhân mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy hai nam nhân đang nhìn mình, muốn kêu lên.

Động tác của Thôi Bất Khứ nhanh hơn, một tay che miệng nàng, một tay bổ về phía gáy nàng.

Thật mạnh một chút, mỹ nhân mềm nhũn ngã xuống.

Lúc này thật sự hôn mê.

Dung Khanh: …

Không hổ là Tả Nguyệt cục hung danh bên ngoài, quả nhiên ngay cả Tả Nguyệt sứ cũng hung tàn như vậy.

Sau đó hắn nghe Thôi Bất Khứ nói: “Vừa nãy lúc đi vào ta đã kiểm tra qua bên ngoài.”

Nếu như đám người Hoàng Lược muốn làm hỏng hắn thì cũng không cần phải phái người ở bên ngoài nghe góc tường vào lúc này, chỉ cần Dung Khanh ở chỗ này vượt qua một đêm, trong mắt người bên ngoài thì cũng như đã leo lên thuyền của bọn Hoàng Lược rồi.

Dung Khanh suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như ta đến hừng đông mới đi, vậy thì người đưa bức vẽ lúc trước có thể cảm thấy ta đã cúi đầu với đám người Hoàng Lược, không cung cấp đầu mối nữa không? Như vậy đi, ta giả bộ nửa đêm tỉnh lại, đại náo một trận sau đó thì đi, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”

Hắn còn chưa ngốc đến nhà, Thôi Bất Khứ cong môi: “Có thể thì có thể, nhưng nếu ngươi quậy mà không tạo nên sóng gió gì thì sao?” 

Dung Khanh lộ vẻ không hiểu.

Lý Duyên cũng uống không ít ở tiệc đêm, cuối cùng vẫn say, được người đỡ lên xe ngựa trở về, gã về phủ mình ngã một cái liền ngủ, cho đến hôm sau tỉnh lại mới được tâm phúc tới báo, nói đêm qua ở chỗ Hoàng huyện bị đại náo một trận.

Dung ngự sử nửa đêm tỉnh lại, phát hiện bên cạnh mình có thêm một mỹ nhân, thẹn quá thành giận, trực tiếp chạy đến sương phòng cách vách đánh phụ tá của mình, đánh cho phụ tá cũng uống say kia một trận, lại đưa người huyện nha đi tìm Hoàng Lược, túm lấy Hoàng Lược từ trên giường, mắng to gã bên ngoài thành có thiên tai mà còn có lòng tầm hoan, đáng thương cho Hoàng huyện lệnh bị một quyền đánh trúng mắt, sợ là mấy ngày cũng không thể ra khỏi cửa.

Lý Duyên nghe vậy thì cười to ha ha, cười một hồi, thanh âm hơi ngừng, gã hỏi: “Rốt cuộc Dung Khanh đã hưởng dụng mỹ nhân kia chưa?”

Tâm phúc nháy nháy mắt: “Nghe nói mỹ nhân kia khi tỉnh lại quần áo xốc xếch, cả người tím bầm, khóc sướt mướt kêu đau, chắc là Dung ngự sử nhiều ngày ăn chay, nhất thời hạ thủ nặng một chút!”

Lý Duyên vừa cười hai tiếng: “Thật đúng là còn non!”

Tâm phúc góp vui nói: “Dung Khanh này lỗ mãng vô lễ, nhưng sẽ không làm chuyện xấu, chờ lũ lụt rút lui, khẳng định hắn cũng chỉ có thể ảo não mà đi, tất cả khôi phục như thường, bình an vô sự.”

Lý Duyên lắc đầu một cái: “Vậy không được, như vậy ta nào có cơ hội thay thế Hoàng Lược, tiến xa hơn một bước? Tên Hoàng Lược này lắc lư không ngừng, đặt chân không vững, rất dễ gây ra chuyện xấu, tốt nhất là để cho gã ồn ào với Dung Khanh, đấu đến cả hai cùng thiệt. Đi lấy giấy bút tới đây.”



Lúc Thôi Bất Khứ và Dung Khanh trở lại dịch quán, Quan Sơn Hải cũng đúng lúc trở về.

Hai người Quan, Kiều đêm qua không theo bọn họ tham dự yến hội, cũng vì để khiêm tốn, dẫu sao hai tên cao thủ đồng thời hộ vệ, rất khó khiến người ta không chú ý, người ở đây chưa chắc sẽ không biết hai người Quan Kiều, nhận ra thân phận bọn họ thì sẽ suy ra Tả Nguyệt cục, bất lợi cho bọn họ tiếp tục điều tra.

“Tra ra cái gì rồi?” Dung Khanh không kịp chờ đợi hỏi Quan Sơn Hải.

Quan Sơn Hải nhìn Thôi Bất Khứ một cái, thấy người sau gật đầu, mới nói: “Ta phụng lệnh Tôn sứ đi thăm dò quận trưởng Quang Thiên, Dương Vân.”

Dung Khanh sửng sốt một chút: “Làm sao lại tra Dương Vân? Không phải Hoàng Lược sao?”

Thôi Bất Khứ nói: “Nếu như Hoàng Lược có vấn đề, ngươi cảm thấy Dương Vân sẽ không biết gì cả sao? Hoặc là cố làm như không biết, hoặc là vô năng hèn yếu, toàn để Hoàng Lược thao túng, hoặc là hắn mới là con cọp lớn nhất kia. Bất kể ra sao, người này cũng khó thoát xử phạt.”

Dung Khanh hơi kinh ngạc, hắn lại không nghĩ tới khả năng thứ ba.

Quan Sơn Hải nói: “Vợ cả Dương Vân khó sinh, đã sớm qua đời mười mấy năm trước, sau đó Dương Vân lại tục huyền cưới một phòng, kế thất vẫn không sinh được, còn khuyên hắn cưới vợ bé, kéo dài hương khói cho Dương gia, nhưng Dương Vân không những không làm như vậy, ngược lại một lòng một ý chăm sóc kế thất, đến nay dưới gối vẫn chưa có con cái.”

Dung Khanh hỏi: “Như vậy, hắn cùng kế thất hẳn là kiêm điệp tình thâm(*)?”

(*)Kiêm điệp là loài chim mà con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới bay được. Ý chỉ tình cảm vợ chồng gắn bó.

Quan Sơn Hải lắc đầu: “Hai ngày này ta thay đổi thân phận, mua người làm ở Dương phủ, giả vờ bắt chuyện với bọn họ, từ trong miệng bọn họ biết được đa số thời gian Dương quận trưởng đều ở thư phòng, không cùng phòng với Quận trưởng phu nhân.”

Dung Khanh như bắt được cái gì, lại thoáng qua rồi biến mất, mơ mơ hồ hồ.

Cho đến khi Thôi Bất Khứ vạch rõ: “Một nam nhân, nhất là đến độ tuổi như Dương Vân, rất khó không muốn có con cái của mình, nếu hắn và vợ có cảm tình tốt, nguyện ý chăm sóc nàng, vậy thì thôi, nhưng hắn lại không cùng phòng với vợ, nói rõ có thể loại bỏ nguyên nhân kia.”

Dung Khanh bừng tỉnh: “Dương Vân này, nhất định có điều cổ quái!”

Hắn linh quang chợt lóe, ngay sau đó lại nghĩ đến nhiều hơn: “Nếu như Dương Vân có vấn đề, khẳng định Hoàng Lược cũng không chạy khỏi, tối hôm qua ta đã nhìn kĩ những người này, nhóm địa chủ ai nấy đều mang vẻ lo lắng, rất sợ ta muốn cắt thịt lấy máu bọn họ, Lý gia cùng Đinh gia thân là hai địa chủ lớn nhất huyện lại dẫn đầu khơi mào tranh chấp, nhưng trên mặt không có gì lo lắng, nói không chừng bọn họ đã sớm thông đồng với Hoàng Lược, biển thủ lương cứu thiên tai! Còn có Vũ Nghĩa, hắn là Huyện úy, cứu nạn bất lực, nhưng đêm qua uống rượu lại uống nhiều nhất, có thể thấy cũng thoát không khỏi liên quan, trên dưới huyện Quang Thiên này, chắc chỉ có một Lý Duyên coi như sạch sẽ.”

Dung Khanh càng nói càng tức, sắc mặt tái xanh: “Đêm qua Dương Vân không chịu tới gặp ta, chắc hẳn cũng là có tật giật mình!”

Đang nói chuyện, Kiều Tiên cũng trở lại.

Nàng mang theo một cái túi lớn, sắc mặt kì dị, chân mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bọc quần áo trong tay, tựa hồ rất muốn ném nó đi nhưng vẫn phải siết chặt tay, rất là mâu thuẫn.

Đi đôi với nàng vào nhà, một mùi hôi thối tản ra làm người ta nôn mửa.

“Tôn sứ, ngài lệnh ta đi thăm dò đã có kết quả.”

Nàng đặt bọc quần áo lên bàn, dè đặt mở ra.

Dung Khanh mở to hai mắt, sắc mặt xám xịt trong nháy mắt.

Trong bọc rải rác một ít vải rách, đã không nhận ra màu sắc ban đầu.

Nhưng thứ phát ra mùi hôi thối không phải là chúng, mà là những tay châm ngâm nước phồng đến trắng bệch, da dán vào xương.

Có ngón tay, bàn tay, tóc, xương ngực, có cái là da thịt thối rữa, có cái thì giống như bị dã thú gặm xé.

Dung Khanh nghiêng đầu xông ra, chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng nôn mửa.

Thôi Bất Khứ vẫn trấn định như thường, mắt cũng không nháy một cái, còn nói với Kiều Tiên: “Bọc lại đi, sai người đưa nước cho Dung ngự sử súc miệng.”

Đêm qua Dung Khanh uống nhiều rượu, thức ăn chưa ăn được bao nhiêu, lúc này ói ra hết sạch, ngay cả dịch mật cũng ói ra, mới bước chân phù phiếm vịn tường trở về.

“Đây là từ đâu tới?” Giọng nói của hắn cũng lung lay.

Kiều Tiên nói: “Bên ngoài thành, chỗ lần trước ngươi suýt chết chìm.”

Dung Khanh kinh hãi: “Ngươi đào từ nơi đó lên? Như vậy bức họa kia quả nhiên là thật!”

Hắn nhận lấy nước trong tay Kiều Tiên, mới vừa uống một hớp, chợt nhớ tới một vấn đề, run lẩy bẩy nói: “Ngươi vừa… rửa tay chưa?”

Mặt Kiều Tiên không cảm giác nhìn hắn: “Chưa.”

Dung Khanh đã uống một hớp nước vào bụng, có nôn cũng không ra, sắc mặt trong nháy mắt lại trở nên xanh mét.

Mắt thấy hắn rất có vẻ muốn chạy ra ngoài nôn tiếp, Kiều Tiên lanh tay lẹ mắt kéo hắn về, chậc một tiếng: “Nam nhân đại trượng phu, chú ý nhiều như vậy làm gì!”

Dung Khanh khóc không ra nước mắt, chỉ đành phải hết sức nghiêng đầu đi, không nhìn tới cái túi kia nữa, miễn cưỡng nói: “Như vậy còn có bao nhiêu hài cốt?”

“Bây giờ lũ lụt đã lui một chút, chỗ hôm qua ngươi bị chìm, khó khăn lắm có thể đặt chân, ta cũng chỉ đào được mấy nhát liền phát hiện những thứ này, phía dưới còn có rất nhiều, nếu đào sâu xuống nữa, chỉ sợ, ” Kiều Tiên dừng một chút, nặng nề khạc ra ba chữ, “Đào vô tận!”

Môi Dung Khanh run rẩy, nói không ra lời.

Lúc này tiểu lại dịch trạm tới cầu kiến, nói là ngoài cửa có hài đồng được người ta nhờ, cầm một cái ống trúc đi vào, phía trên chỉ danh là giao cho Dung Khanh.

Dung Khanh không để ý tới việc nôn mửa, vội vàng hỏi: “Tiểu đồng kia đâu, mau dẫn nó vào!”

Tiểu lại cười xòa: “Đã sớm chạy mất tăm rồi, chỉ có cái quyển trục này thôi, ngài có xem không?”

Gã cũng ngửi thấy mùi quái dị trong phòng, đứng ở cửa không chịu đi vào.

Kiều Tiên ném một chuỗi đồng tiền cho tiểu lại, người sau buông ống trúc xuống, liền hớn hở vui mừng cáo từ.

Dung Khanh mở ống trúc, rút ra một cuộn giấy từ bên trong.

Mở ra, phía trên lại là một bức họa.

Cách vẽ giống trước kia như đúc, nhưng nét vẽ lởm chởm hơn rất nhiều, sau khi vẽ xong thì tùy tiện cuộn lại, cứ như vậy nhét vào trong ống trúc.

Dưới chân núi, một ngọn sơn trang, bốn phía cây cối mọc như rừng, cửa sơn trang không có ai trông chừng, trên bậc thang lại có một con chuột lớn đứng thẳng.

Sở dĩ nói là chuột lớn, bởi vì con chuột này đúng là lớn, gần như cao bằng nửa cây cột vậy, nó kéo cái đuôi nhìn chăm chú vào cửa sơn trang, lộ ra hành động tham lam, hơi nghiêng người về phía trước giống như lúc nào cũng có thể xông vào trong.

Dung Khanh bật thốt lên: “Thạc thử thạc thử, vô thực ngã thử. Tam tuế quán nữ, mạc ngã khẳng cố(1). Thạc thử thạc thử, vô thực ngã mạch! Tam tuế quán nữ, mạc ngã khẳng đức(2). Đây cũng là đang nhắc nhở chúng ta, hẳn nên đi vào trong sơn trang này nhìn một chút?”

Quan Sơn Hải lên tiếng: “Từ hình vẽ, xung quanh sơn trang cây cối san sát, nơi đây hẳn không có bị lũ lụt ảnh hưởng đến, vậy cũng chỉ có thành Bắc thôi.”

Kiều Tiên lại nói: “Tôn sứ, thuộc hạ cho rằng việc cấp bách hẳn là biết rõ người đưa tranh rốt cuộc là ai? Người này đưa ra ba bức tranh, nhìn như đang nhắc nhở Dung ngự sử, nhưng lại không chịu để lộ thân phận, che che giấu giấu, không thấy được ánh sáng, nói không chừng ôm ác ý, muốn dẫn chúng ta đi nhầm đường.”

Dung Khanh vội vàng: “Nhưng vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, nhắc nhở của hắn đều là thật, nếu không làm sao ngươi có thể mang được bọc quần áo kia về được!” sẽ

Kiều Tiên lạnh lùng nói: “Một nơi có hài cốt thì không nói rõ được gì, nếu sơn trang trong bức tranh này có gì kì quái thì nhất định phải được canh giữ nghiêm ngặt, nếu tùy tiện đi tìm, nhất định sẽ bứt dây động rừng, ngươi có bản lĩnh thì tự đi tìm đi, đừng để cho chúng ta xung phong xông trận thay ngươi, Tôn sứ tới đây vốn cũng không phải vì giúp ngươi điều tra án!”

Dung Khanh sửng sốt, chậm rãi đỏ mặt.

“Không được ồn ào, đã có người giúp chúng ta tìm ra nơi này rồi.” 

Thôi Bất Khứ lấy một tờ giấy từ trong tay áo, mở ra đặt lên bàn.

Tê Hà sơn trang Thành bắc, đêm mùng chín, thích hợp ngắm trăng, cởi đai áo chờ quân tới, chỉ mình ngươi tới, cùng vuốt ve.

Chữ phía xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng không ký tên, câu văn lại là rắm chó không kêu, khiến người ta bật cười.

Nhưng cái này là lúc đêm qua Lý Thập Tứ trêu đùa thì nhét vào trong tay hắn.

—-

(1): Trích từ bài Thạc thử 1 của Khổng Tử. Bản dịch nghĩa của thivien.net: Con chuột to! Con chuột to! Chớ ăn nếp của ta. Ba năm ta đã quen cái thói này của mày rồi. Mày chẳng chịu đoái tưởng đến ta.

(2) Trích từ bài Thạc thử 1 của Khổng Tử: Con chuột to! Con chuột to! Chớ ăn lúa mạch của ta. Ba năm ta đã quen cái thói này của mày rồi. Mày chẳng hề chịu trả ơn cho ta

Thạc thử = con chuột to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.