Băng Huyền uốn gối ngồi ngay ngắn, cử chỉ tao nhã.
Nàng vốn không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng tư thái khí chất đã đủ để bù lại, người ngoài nhìn thấy nàng, tuy không lập tức chú ý đến dung mạo của nàng, mà ngược lại sẽ thấy bất ngờ vì hành động.
Cái này thật ra thì cũng là thành quả võ công của Hợp Hoan tông.
Băng Huyền biết ưu thế của mình không có ở bề ngoài xinh đẹp, mà là ở khí chất như lan, lời nói như ngọc, một cái nhăn mày một tiếng cười, thần thái động lòng người, những thứ này có thể tu luyện dưỡng thành xinh đẹp về sau.
Mấy năm nay nàng đi rất nhiều nơi, người từng gặp đếm không hết, trừ vài cao thủ tuyệt đỉnh ra, từ vương công quý tộc, cho tới tôi tớ buôn bán, chỉ cần nàng muốn, cũng có thể khiến họ tâm thần dao động.
Duy chỉ có Thôi Bất Khứ là ngoại lệ.
Giống như trước mắt, Băng Huyền giơ tay nhấc chân không khác gì bình thường, nhưng thực ra lại ẩn chứa mị công của Hợp Hoan tông, rõ ràng Thôi Bất Khứ không có tí võ công nào, nhưng sắc mặt vẫn như thường, ánh mắt sáng tỏ, căn bản không bị ảnh hưởng chút nào.
Băng Huyền không khỏi sinh ra một cảm giác tiếc nuối, thậm chí hoài nghi Thôi Bất Khứ sinh ra đã có tâm địa sắt đá.
Võ công của nàng cách đỉnh cao còn một khoảng cách rất dài, nhưng lúc đối mặt với những cao thủ tuyệt đỉnh có thể thắng được mình, Băng Huyền chưa bao giờ có cảm giác bị đánh bại, bởi vì nàng hiểu rõ hai bên chênh lệch ở đâu, cũng biết mình phải lấy thừa bù thiếu như thế nào để đền bù thiếu sót.
Ở trước mặt Thôi Bất Khứ, trừ việc biết đối phương không biết võ công ra thì không còn gì khác.
Muốn giết Thôi Bất Khứ, Băng Huyền chỉ cần một cái tay, thời gian một hơi thở, thậm chí trước khi đám người Phượng Nhị phát hiện, Thôi Bất Khứ đã chết rồi.
Nhưng, mọi chuyện trên đời cũng không phải là một chữ giết là có thể giải quyết, trừ võ công ra, Thôi Bất Khứ giống như đầm sâu không thấy đáy, làm người ta không có cách nào thăm dò ra nông sâu.
“Trong khoảng thời gian này gặp lại, Thôi lang quân gầy đi rất nhiều.” Băng Huyền ôn tồn chậm rãi nói, “Công việc bận bịu không ngừng, xin hãy bảo trọng.”
Thôi Bất Khứ cười nói: “Đa tạ quan tâm, ta xem sắc mặt cô nương, ngược lại óng ả hơn, chắc hẳn võ công lại có tiến bộ rồi.”
Mặc dù biết rõ đối phương không thể biết được mình vừa dùng mị công, nhưng đối mặt với ánh mắt nhìn thẳng của Thôi Bất Khứ, Băng Huyền vẫn có vẻ chột dạ, dứt khoát thu hồi tâm tư, quy củ nói: “Lần này ở hội tiểu thử kiếm, ta đứng bên cạnh xem chiến, nhìn võ công của các môn các phái, đúng là có chút thu hoạch, nhưng còn kém xa cảnh giới như Phượng Nhị phủ chủ.”
Thôi Bất Khứ rất nhanh chuyển vào chuyện chính: “Không dối gạt Băng Huyền cô nương, án này khó bề phân biệt, ta cũng chưa có manh mối, cho nên còn phải làm phiền Băng Huyền cô nương ở thêm mấy ngày để trợ giúp.”
Băng Huyền trầm ngâm chốc lát: “Mấy ngày của Thôi lang quân chắc chẳng phải ngắn nhỉ?”
Thôi Bất Khứ nói: “Cô nương quả nhiên băng tuyết thông minh, nếu án này chưa được phá, cho dù chúng ta trở lại kinh thành, cũng chỉ có thể mời cô nương đồng hành cùng.”
Nụ cười của Băng Huyền không thay đổi, ánh mắt lại không còn cười, nàng hơi nhíu chân mày, tựa như vừa sầu bi vừa tức giận.
“Ngươi nghi ngờ ta là hung thủ? Nếu như là ta thì căn bản không cần phải tự chui đầu vào lưới.”
Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Đương nhiên ta tin tưởng Băng Huyền cô nương, nhưng trong vụ án mà ta từng nhận, cũng không thiếu hung thủ đi ngược đường, chủ động đầu thú. Án này có hơn năm mươi mạng người, trong đó còn có mật thám của Tả Nguyệt cục và Giải Kiếm phủ, vì lý do cẩn thận, không thể không như vậy, hy vọng Băng Huyền cô nương thông cảm.”
Giọng nói êm ái, căn bản chưa nói tới vẻ nghiêm nghị, nhưng lại không có nửa đường cữu vãn.
Tả Nguyệt sứ mặc áo khoác, sắc mặt tái nhợt, bệnh nặng kéo dài, không có liên quan gì đến vẻ bá đạo, nhưng thái độ của hắn thì đúng là bá đạo.
Băng Huyền than nhẹ: “Nếu ta không chịu thì sao?”
Mặt Thôi Bất Khứ không đổi sắc: “Vậy ta cũng chỉ phải cưỡng ép cô nương.”
Băng Huyền chậm rãi nói: “Theo ta biết, bây giờ bên người Thôi lang quân cũng không có cao thủ Tả Nguyệt cục, tất cả những người đó đều là thủ hạ của Phượng phủ chủ, sao Thôi lang quân chắc chắn Phượng phủ chủ sẽ ra tay giúp ngươi giữ người?”
Thôi Bất Khứ không lên tiếng.
Không lên tiếng ý là ngươi không đi được, cứ thử một chút mà xem.
Băng Huyền không tin, khẽ mỉm cười với Thôi Bất Khứ, trực tiếp bay ra.
Tốc độ của nàng cực nhanh, tay áo còn nhẹ nhàng hơn tiên tử, chớp mắt liền bay ra ngoài mấy trượng.
Tuy võ công của Băng Huyền không phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng đã là nhóm nhất lưu, Tả Nguyệt Vệ bên cạnh xe ngựa có ra tay lúc này thì cũng không ngăn được nàng.
Sau đó là Bùi Kinh Chập và Tần Diệu Ngữ.
Hai người cũng chậm nửa bước, rất nhanh đã bị Băng Huyền ném ở phía sau.
Mắt thấy không ai có thể ngăn cản mình, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có thể, nàng cũng không muốn làm căng với Thôi Bất Khứ, nhưng nội tình vụ án này phức tạp, không thể phá được trong vòng mấy ngày, mà nàng lại phải chạy về sư môn, chỉ có thể chọn cái nào ít hại hơn, chỉ cần Phượng Tiêu không ra tay, nàng hoàn toàn có thể ung dung rời đi.
Trước mặt đột nhiên có thêm một người.
Đứng chắp tay như đi dạo sân vắng, có vẻ như đang ở đây chờ nàng.
Băng Huyền hoảng sợ trong bụng, nàng không thấy rõ đối phương xuất hiện thế nào.
Nhưng nàng không thể không dừng lại.
“Phượng phủ chủ.” Băng Huyền thở dài.
“Ngươi chạy như vậy, ngược lại càng giống hung thủ hơn.” Phượng Tiêu cũng than thở, ẩn ý sâu xa, “Trời lạnh, đừng lãng phí công phu của ta nữa, trở về đi thôi.”
Băng Huyền ôn nhu nói: “Ta không biết Giải Kiếm phủ trở thành tay chân của Thôi Bất Khứ từ lúc nào, Phượng phủ chủ mắt cao hơn đầu cũng có lúc nghe lời người khác sao?”
Phượng Tiêu cũng ôn nhu nói: “Mắt cao hơn đầu không phải là một câu khen, ngươi đang muốn nịnh ta, hay là muốn chọc giận ta? Nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ sẽ không vô duyên vô cớ giết người, nhưng đều là người trong Ma môn, ta muốn giết ngươi, không cần bất kì lý do gì.”
“Nếu hai vị đều đã nói như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân lệnh, hy vọng hai vị sớm ngày phá án, trả lại trong sạch cho ta.”
Dứt lời, nàng quay đầu xoay người, đi từng bước một về phía xe ngựa.
Bàn về kẻ thức thời là tuấn kiệt, đệ tử Ma môn đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, Băng Huyền đương nhiên am hiểu việc này, sau khi phát hiện tình hình không ổn liền thỏa hiệp nhượng bộ ngay lập tức, cũng không cần phải đánh nhau, bởi vì nàng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Phượng Tiêu.
Băng Huyền chỉ là không nghĩ đến, từ lần gặp mặt trước, Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu minh tranh ám đấu, nước lửa không hợp, hôm nay lại đổi cái nhìn, khá là ăn ý.
Tần Diệu Ngữ nhìn Băng Huyền bỗng nhiên chạy đi thật xa, rồi lại ngoan ngoãn đi về, trong lòng buồn cười, nhưng cố nén không cười ra tiếng.
Phượng Tiêu thản nhiên trở lại, nhảy lên xe ngựa của Thôi Bất Khứ, liền thấy người kia giơ ngón cái với y.
“Một cái nhảy vừa rồi của Phượng phủ chủ đúng là long chương phượng tư, đáng tiếc cổ Thôi mỗ không đủ dài, không thể thấy rõ, nếu không nhất định có thể ghi nhớ phong thái của trong lòng.” Thôi Bất Khứ chân thành nói, dù sao nói tốt cũng không mất tiền.
Phượng Tiêu nhướng mày: “Câu đầu tiên đã muốn đuổi ta?”
Thôi Bất Khứ: “Vậy nói thêm mấy câu?”
Phượng Tiêu đỡ trán: “Không biết có phải vừa mệt nhọc hay không mà bỗng nhiên có chút choáng váng đầu, sợ phải sớm nghỉ ngơi một chút, ta đi bảo bọn Bùi Kinh Chập trông coi tù nhân của ngươi, nhưng nếu Băng Huyền nghe thấy được, có thể sẽ thừa dịp đêm đến mà rời đi, chắc ta cũng không quản được.”
Y làm bộ muốn xuống xe ngựa, không ngạc nhiên chút nào bị kéo tay áo.
Thôi Bất Khứ trừng y: “Phượng phủ chủ dừng bước, có gì thì cứ nói.”
Phượng Tiêu: “Vừa rồi gió thổi choáng đầu, không nhìn được đường.”
Thôi Bất Khứ nghiến răng: “…Ta xoa giúp ngươi.”
Phượng Tiêu vô tội nói: “Nói nhiều, miệng cũng đau.”
Hai người nhìn nhau chốc lát, rốt cuộc Thôi Bất Khứ bại trận, hắn nghiêng người lên hôn môi Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu không nhúc nhích, con ngươi đen nhánh trong veo, giống như dê con non nớt ngây thơ, bất hạnh gặp kẻ ác, bị bá vương ngạnh thượng cung(*).
(*)Bá vương ngạnh thượng cung có thể hiểu nôm na là “cưỡng gian” =]]]]]]
Thôi Bất Khứ giận cười, hắn miêu tả một lát, bất thình lình hung ác cắn một cái.
Phượng Tiêu kêu đau ai nha, rụt về sau một cái, y che miệng, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
Thôi Bất Khứ muốn nói ngươi đừng có mà diễn, ở đây chẳng có ai nhìn thấy đâu.
Lúc này Bùi Kinh Chập nói chuyện ở bên ngoài, thuận thế lập tức vén rèm xe cúi đầu thăm dò.
“Lang quân, bây giờ không còn sớm, chỉ sợ quan dịch không có sẵn cơm nóng thức ăn, ta đi trước một bước dặn dò…”
Thanh âm hơi ngừng, hắn ngây ngẩn nhìn Phượng Tiêu vạt áo tán loạn môi sưng đỏ, giống thỏ trắng bị chà đạp, sắc mặt Thôi Bất Khứ lạnh lẽo cứng rắn, mắt lộ ra hung quang, như ác bá cưỡng ép bức bách nữ nhân nhà lành.
Phượng Tiêu kéo vạt áo, thấp giọng ừ một tiếng: “Ngươi đi đi.”
Bùi Kinh Chập bỗng có ảo giác chịu oan ức lớn, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng thi hành lệnh của Phượng Tiêu, hắn lên tiếng đáp lại rồi giục ngựa đi trước, chắc dọc đường còn phải suy nghĩ linh tinh.
Phượng Tiêu “hờn dỗi” với Thôi Bất Khứ: “Ngươi nhìn một chút mà xem, đều do ngươi, lần này ngay cả tiểu tử kia cũng biết rồi.”
Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác: “Xin lỗi nha, ngài quá tuấn tú, Thôi mỗ nhất thời ý loạn tình mê.”
Phượng Tiêu thở dài: “Ta biết chứ, người xuất sắc luôn bị mơ ước, có phải hay không?”
Thôi Bất Khứ yên lặng chốc lát: “Ừ.”
Một chữ này thay đổi liên hồi, vạn phần khó khăn, thể hiện đầy đủ tâm tình Thôi Tôn sứ muốn nói lại thôi, bị ép bất đắc dĩ, không biết làm sao nên phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Phượng Tiêu nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cười nhẹ ra tiếng: “Được rồi, không đùa ngươi nữa, ta thật sự hơi mệt chút, phải nằm, đến thì gọi ta.”
Y dứt lời thì nằm xuống thật, nhắm mắt giả ngủ, không ra vẻ nữa.
Thôi Bất Khứ nhớ tới tình trạng lúc trước y trọng thương sắp chết, tẩu hỏa nhập ma gần như không thể xoay chuyển trời đất, không khỏi hơi cau mày.
Tất cả mọi người vòng một vòng ở Nhạn Đãng sơn trang, nhìn mấy chục thi thể, cộng thêm một vụ án khó bề phân biệt đè xuống ngay đầu, lại uống một đường gió rét, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, khi xe ngựa đến quan dịch, lúc nhìn thấy đèn lồng sáng đầy cửa, mặc dù ngoài miệng mọi người chưa nói, nhưng trong bụng không khỏi thở phào một cái.
Lại viên ở quan dịch đã sớm được thông báo, chuẩn bị nước nóng cơm nóng, ngay cả chăn nệm cũng cho người chuẩn bị sẵn, nhiệt tình dẫn bọn họ vào sương phòng hậu viện nghỉ ngơi.
Nhưng Thôi Bất Khứ vừa mới tới quan dịch, Tả Nguyệt Vệ liền cầm đến một phong thư.
Từ kinh thành gửi tới, phía trên có ký hiệu khẩn cấp của Tả Nguyệt cục.
Trưởng Tôn Bồ Đề biết Thôi Bất Khứ ở bên ngoài nên chuyện nào hắn có thể làm thì sẽ làm, nhất định sẽ không ra roi thúc ngựa đưa phiền nhiễu đến cho hắn nhanh như vậy, chắc là gặp chuyện khó giải quyết gì.
Thôi Bất Khứ rõ ràng trong lòng, nếu như ngay cả Trưởng Tôn còn cảm thấy khó giải quyết, vậy khẳng định là một chuyện quan trọng vô cùng khó làm, cần hắn phải biết.
Hắn mở thư ra, trên đó không có nhiều chữ lắm, chỉ có một hàng.
Kinh thành có án mạng, nếu thuận lợi mời nhanh trở về.
Lại có án mạng.
Là án mạng gì mà phải cần phó sứ Tả Nguyệt tự viết thư tới?
Những lời này của Trưởng Tôn có hai ý.
Một là, vụ án này, ngay cả Hình bộ và Đại Lý tự cũng bó tay chịu trói.
Hai là, vụ án có điều kì lạ, có thể liến quan đến Tả Nguyệt cục.
Thôi Bất Khứ nhíu mày.
Không lâu lắm, Tần Diệu Ngữ cầm bát canh hạt sen ngân nhĩ kia tới.