Vô Song

Quyển 7 - Chương 184



Hoàng đế thích ứng cực nhanh, sau khi nghe xong bọn họ nói nguyên nhân kết quả thì nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, miễn cưỡng trấn định lại.

Dẫu sao so với vừa rồi tứ cố vô thân, mười mặt mai phục, bây giờ vẫn còn có thêm hai đồng bạn.

“Thôi tiên sinh nhìn xem, trước mắt phải làm như thế nào?” Hắn cũng hạ thấp giọng hỏi.

Đổi lại là người ngoài, sợ rằng người tự xưng là Thiên tử sẽ không muốn để cho bề tôi chỉ huy, nhưng Hoàng đế rất rõ ràng, lúc này ở đây, chỉ bằng vào chính hắn thì không có khả năng thoát thân, trong ba người, Trưởng Tôn tuy có võ công, nhưng người có thể dựa vào nhất chỉ có Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ cũng không rảnh để khách khí khiêm nhường, hắn hỏi: “Bệ hạ còn nhớ đường lúc tới không?”

Hoàng đế đỏ mặt, vừa rồi lúc xuống hoang mang rối loạn, hắn nào có tâm tư nhớ đường đi.

“Để cho trẫm suy nghĩ một chút.”

Trí nhớ của hắn không tệ, sờ vách đá để nhớ lại, rất nhanh đã có chút ấn tượng.

“Đi theo trẫm.”

Để tránh ánh lửa thu hút sự chú ý trong bóng tối, Trưởng Tôn không đốt lửa, mà là đưa tay khoác lên trên cánh tay Hoàng đế.

Thôi Bất Khứ thì đi theo Trưởng Tôn.

Hoàng đế sờ lên vách đá, hắn còn nhớ đến hình vẽ vừa rồi mình đã sờ.

Mọi người cưỡi ngựa và lạc đà đi một quãng đường xa xôi tới bái kiến Bồ Tát, mà Bồ Tát ngồi ngay ngắn trên ngai vàng hoa sen, tay cầm pháp ấn, cao cao tại thượng.

Hoàng đế chạm đến đóa tường vân kia, trên tường vân, chính là Bồ Tát trong trí nhớ.

Hắn khẳng định trong bụng, lại đi về phía trước một đoạn.

“Chắc trước mặt có một tên giả mạo trẫm, đã hôn mê.”

Trưởng Tôn nói: “Bệ hạ đừng động, ta đi xem một chút.”

Hắn giao Hoàng đế cho Thôi Bất Khứ, mình thì đi tới vị trí Hoàng đế nói.

Cũng không đến mấy bước.

“Không có ai, Bệ hạ.”

Làm sao có thể?

Hoàng đế không tin.

Bởi vì đối phương không thể nào tỉnh lại nhanh như vậy được, cho dù có tỉnh lại, cũng không đến nỗi không có động tĩnh nào được.

Hắn không nhịn được tiến lên mấy bước, muốn tự mình xác nhận một chút.

Vừa động một cái, tay Thôi Bất Khứ để trên bờ vai hắn liền trượt ra.

“Bệ hạ, nơi này có rất nhiều địa đạo, đừng đi lung tung.” Thôi Bất Khứ ở sau lưng nói.

“Người này bắt chước trẫm giống như đúc, nếu không phải trẫm biết mình là thật, sợ là còn phải nhận sai, nếu để cho gã chạy đi, sợ rằng lại là thêm một chuyện phiền toái.

Hoàng đế cúi người xuống tìm kiếm khắp nơi, trên đất ngoại trừ cát đá xù xì ra, ngoài ra không còn vật gì khác.

Hắn nhíu mày.

Không thể nào.

Hoàng đế nhớ rõ ràng, lúc Tùy đế giả ngã xuống đè trên người hắn, bị hắn hung hăng đẩy ra, đầu đụng vào tượng đá, rất có thể đã chảy máu.

Bốn phía đúng là có mùi máu tanh như có như không.

Hắn sờ được một dấu vết ẩm ướt chưa khô.

Quả nhiên là nơi này.

Vậy Tùy đế giả đâu rồi?

“Gã chỉ ở gần đây thôi.” Hoàng đế nói khẽ với bọn Thôi Bất Khứ.

Hắn cảm thấy có thể sau khi đối phương tỉnh lại đã tìm chỗ trốn, không lên tiếng.

Nhưng bọn Thôi Bất Khứ cũng không đáp lại.

“Thôi tiên sinh? Trưởng Tôn?”

Hoàng đế cảm thấy không được bình thường.

Vừa rồi hai người Thôi Bất Khứ và Trưởng Tôn Bồ Đề rõ ràng ở ngay sau lưng hắn mấy bước, sao lại không nghe thấy?

Đột nhiên, Hoàng đế sờ được thứ gì đó.

Giống như là một cái chân, ấm áp, lại không có y phục bao trùm, đầu gối giống như bị bẻ ra, gồ ghề.

Tí tách, tí tách.

Tiếng nước chảy từ trên rơi xuống, rơi vào trán hắn.

Hoàng đế đưa tay lau một cái theo bản năng.

Dinh dính, tanh nồng.

Không phải nước, mà là máu.

Tạch!

Ánh sáng từ bên cạnh hiện lên.

Hoàng đế chợt nghiêng đầu, nhìn thấy Trưởng Tôn Bồ Đề cầm một cái hỏa chiết.

Hắn tựa như ý thức được cái gì đó, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, tầm mắt dần chuyển về phía trên đỉnh đầu mình.

Một người.

Không, thứ kia đã không thể coi như là người.

Nó chỉ có người tứ chi, tất cả tóc đều rụng sạch, từ mặt đến da đều hiện lên màu đỏ, giống như là bị nước sôi nóng chín, phù thũng chói mắt.

Trên da mặt lại bị đục vô số lỗ thủng, những con sâu đen hoặc trắng chui ra chui vào từ trong đó.

Ngay cả nơi vốn là hai con mắt cũng thay đổi thành hai cái lỗ trống rỗng, như có rắn độc hai luồng hắc hỏa âm u nhìn chăm chú vào Hoàng đế như đang nhìn con mồi, làm hắn không cách nào chuyển động được.

Vảy trải rộng khắp tay chân, móng tay dài mà đen, vô cùng bén nhọn.

Hoàng đế tự nghĩ mình kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa từng nghĩ đến thế gian còn có quái vật như vậy.

Hắn bỗng nhiên nói không ra lời, chỉ có thể hít một khí lạnh!

Lúc ánh mắt chạm đến những con côn trùng kia, Hoàng đế chỉ cảm thấy lông măng cả người dựng đứng, hận không thể lập tức hồn lìa khỏi xác, cách xa nơi đây, không cần đối mặt với quái vật nữa.

Khó trách vừa rồi ngay cả hai người Trưởng Tôn và Thôi Bất Khứ cũng ậm ờ không nói rõ, sợ rằng không người nào có thể nhìn thấy vậy quái vật mà còn ổn định như thường.

Hoàng đế bất tri bất giác nhớ tới mình còn đặt tay ở trên chân quái vật, thiếu chút nữa bị sợ đến mức hồn phi phách tán, không chút nghĩ ngợi lập tức rút tay về!

Từ sâu trong cổ họng của quái vật phát ra tiếng gào thật thấp, đồng thời bổ vào đầu hắn nhanh mạnh như sấm!

Hoàng đế gần như còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một mùi tanh đập vào mặt, liền vội vàng lui về phía sau.

Xong đời rồi!

Trong lòng hắn hiện ra suy nghĩ này, ngay sau đó là ánh lửa đột ngột đến!

Trưởng Tôn phản ứng cực nhanh, lúc Hoàng đế còn đang bị dọa sợ, hắn đã ném cây đuốc trên tay ra.

Cây đuốc đập vào chính giữa đầu quái vật, nó bị đau lui về phía sau.

“Tôn sứ!” Trưởng Tôn hô.

Không có ai đáp lại.

Không thấy Thôi Bất Khứ đâu.

Cây đuốc rơi trên mặt đất, chiếu sáng vết máu không biết của ai để lại trên đất, lại không thể soi sáng ra bóng dáng Thôi Bất Khứ.

Quái vật gầm thét thật thấp, nhào tới lần nữa, Trưởng Tôn che Hoàng đế phía sau lưng, phi thân tiến lên triền đấu cùng quái vật.

Hắn chỉ có thể lấy chưởng phong bức lui đối phương, cũng không dám tiếp xúc gần người, bởi vì Thôi Bất Khứ đã nói, những con côn trùng trên người đối phương đều là cổ trùng, nếu không cẩn thận để chúng chui vào cơ thể, sẽ trúng cổ độc giống như kẻ phía trước.

Cổ trùng giảo hoạt sẽ không vội vã ló đầu, nó sẽ chọn ẩn nấp ở trong người, đợi cơ hội tốt nhất sẽ đột nhiên phát tác.

Giống như Bùi Kinh Chập lúc trước vậy, ít thì có thể khoét ra kịp lúc, mà nhiều thì sẽ giống những người trong Nhạn Đãng sơn trang, cổ độc vào não, bị khống chế đến mức điên cuồng, cuối cùng hết đường cữu chữa.

Như vậy, càng đối phó với quái vật thì càng mất sức, Trưởng Tôn vì chờ Thôi Bất Khứ, vốn có thể dẫn Hoàng đế lập tức bỏ chạy, lại không thể không trì hoãn thêm ở đây.

Hoàng đế tựa vào vách tường không dám động, trong miệng cũng đang gọi Thôi Bất Khứ.

Nhưng từ đầu đến cuối Thôi Bất Khứ không hề xuất hiện.

Trưởng Tôn Bồ Đề không có cách nào trì hoãn tiếp nữa.

Hoàng đế còn ở bên cạnh, trước hết hắn phải bảo đảm an nguy của Hoàng đế.

Đây là trách nhiệm, cũng là lời dặn của Thôi Bất Khứ.

Quái vật bị kích thích hung tính, mỗi một lần nhào tới đều khiến Trưởng Tôn tốn thêm một chút nội lực để cản trở.

Hắn chợt phát hiện quái vật này cũng có trí khôn, từng bước một dụ địch đi sâu vào, cuối cùng tiêu hao hết chân khí của Trưởng Tôn.

Trưởng Tôn khẽ cắn răng, lại dùng một chưởng bức lui quái vật mấy bước, xoay người túm Hoàng đế bay ngược về sau, chạy vào bóng tối vô biên.

Quái vật không chút do dự đuổi theo.

Thôi Bất Khứ lẳng lặng đứng, sau lưng dán vào tường đá lạnh như băng.

Hắn gần như có thể cảm giác được đường nét tường đá sau lưng, đây chắc hẳn là điển cố Thiên long bát bộ của Phật giáo.

Nhưng hắn không phát ra âm thanh, bởi vì cổ họng bị bóp rất chặt.

Người bóp cổ họng hắn cách hắn quá gần, mặt đối mặt, khí tức rất nhẹ, thỉnh thoảng cũng sẽ có một chút hơi nóng phun trên mặt hắn.

Trong bóng tối, cho dù không nhìn thấy đường nét khuôn mặt đối phương, Thôi Bất Khứ cũng biết đối phương là ai.

Người này dùng tay trái, xương ngón tay thon dài có lực, khô ráo mà lạnh như băng.

Trên giang hồ không nhiều cũng không ít người thuận tay trái, nhưng có thể xông vào đây cản trở hắn, cũng chỉ có một thôi.

Tiêu Lý.

Cho đến khi quái vật đuổi theo Trưởng Tôn và Hoàng đế đi xa, Tiêu Lý mới chậm rãi buông cổ Thôi Bất Khứ ra, quay lại điểm lên gân cốt của hắn.

“Thôi tôn sứ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

“Tiêu lâu chủ, hạnh ngộ.”

Hai người gọi nhau quen thuộc thân thiết, giống như bạn tốt có quan hệ nhiều năm gặp lại, không hề có tí cảm giác ngăn cách hời hợt nào.

Nhưng Thôi Bất Khứ biết, nếu để cho Tiêu Lý chọn, chắc chắn y cũng không muốn xuống đây.

Tám phần là bởi vì Tùy đế giả bị Phượng Tiêu ném xuống, y mới không thể không đến tìm người.

Thôi Bất Khứ ho khan mấy tiếng: “Thú dữ vừa rồi là chuyện gì vậy?”

Tiêu Lý đạo còn có tâm tư trêu chọc: “Ngươi chắc chắn là ta biết sao? Thôi tôn sứ không khỏi quá đề cao ta rồi.”

Thôi Bất Khứ nói: “Địa cung dùng để cung phụng bát bảo, có lẽ sẽ có cơ quan trận pháp hoặc đủ loại độc vật, nhưng tuyệt đối sẽ không có thú dữ yêu nghiệt cỡ này, trên người nó phủ đầy cổ trùng, rõ ràng là người sống bị ném vào trong ao cổ, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, toàn thân bị chọc thủng, bị cổ trùng ăn mòn chiếm cứ thân thể, hóa thành cái xác biết đi, thành hung vật chỉ biết giết người.”

Cũng phải tùy tiện chọn một người là có thể chế thành cổ người, phải là thân thể tráng kiện, võ công cũng không tệ mới có thể trải qua được từng đợt cổ trùng chui vào dưới da, đi sâu vào lục phủ ngũ tạng, trơ mắt nhìn thân thể mình vỡ nát, cuối cùng đau đến chết.

Để nuôi dưỡng một quái vật chí âm chí hung thế này, chỉ sợ kẻ chủ mưu tốn không ít sức.

Tiêu Lý yên lặng chốc lát: “Cổ người đời trước chính là đại đệ tử Tống Vân Đào của phái Nam Hoa.”

Thôi Bất Khứ kinh ngạc: “Quật Hợp Chân tới Trung Nguyên chỉ được mấy tháng, Tống Vân Đào cũng đã mất tích hơn ba năm, tại sao lại rơi vào tay hắn được?”

Tiêu Lý thở dài nói: “Năm đó phái Nam Hoa nội chiến, chưởng môn tái giá với một nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, nhưng ả lại vừa ý đại đệ tử Tống Vân Đào, khiến chưởng môn và ả vung tay đánh nhau, một vỗ hai rời, Tống Vân Đào vì tìm sư phụ hắn mà một mình đi xa, sau đó không có tin tức. Đáng tiếc, Tống Vân Đào thiên phú không tồi, vốn có thể trở thành chưởng môn tiếp theo của phái Nam Hoa, trọng chấn môn phong, nhưng lại gặp bất trắc, bị hủy trong một chốc.”

Thôi Bất Khứ: “Chuyện này Tiêu lâu chủ không tham gia sao?”

Tiêu Lý: “Nếu ta nói không có, ngươi có tin không?”

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Ta tin. Mặc dù ngươi không chừa thủ đoạn nào, nhưng sẽ không thích nói dối.”

Tiêu Lý cười nói: “Nếu ngươi chịu buông tha trận doanh Đại Tùy, nhất định chúng ta sẽ là bạn tốt thần giao cách cảm.”

Thôi Bất Khứ không tiếp lời, ngược lại hỏi: “Sao các ngươi phát hiện ra chỗ này?”

Tiêu Lý nói: “A Sử Na thị.”

Hắn chỉ nói một cái họ, Thôi Bất Khứ hơi ngây ra chốc lát, ngay sau đó liền nhớ lại lai lịch về cái họ này.

“Là Hoàng hậu A Sử Na?”

Tiêu Lý tán thưởng: “Không sai. Mười lăm năm trước, con gái A Sử Na thị của Mộc Can Khả Hãn gả cho Vũ Văn Ung.”

Người Đột Quyết tin phật, A Sử Na thị cũng không ngoại lệ.

Nhưng lúc đó, bởi vì Phật giáo lớn mạnh, uy hiếp đến uy nghiêm của Thiên tử, Vũ Văn Ung hạ lệnh diệt Phật, đuổi tăng lữ, ngay cả chùa Đại Hưng cũng bị hủy đi một vài tường tháp bên ngoài, nghe nói vì vậy mà có người phát hiện ra một lối vào địa cung. Sau khi A Sử Na thị biết được, sai người đi vào tìm, đáng tiếc người đi vào lại không trở về, chuyện này không bệnh mà chết.

Rất nhanh cửa vào địa cung bị lấp lại lần nữa, nhưng A Sử Na thị lại để ý, cho người tìm tài liệu về chùa Đại Hưng trong tàng thư các, rồi đưa về Đột Quyết.

Sau khi Thôi Bất Khứ nghe xong, cau mày nói: “Nói như vậy, bức vẽ xây dựng chùa Đại Hưng của Đại Tấn lại rơi vào trong tay người Đột Quyết, sau đó đến tay Quật Hợp Chân?”

Tiêu Lý ừ một tiếng: “Ban đầu xây chùa, tượng Phật đều được nắn hình từ gậy gỗ cỏ lau, sau đó lấy bùn trắng tô màu, chỉ có tượng Phật trong bảo điện Đại Hùng là ngoại lệ, trong tượng Phật trống rỗng, dưới có địa cung, không gian bên trong rộng lớn, thông với bên ngoài, trước khi Hoàng đế của các ngươi giới nghiêm nơi này thì ta đã sớm đi vào rồi.”  

Trước kia Thôi Bất Khứ cho rằng kẻ địch sẽ giả làm tăng nhân, hoặc giả thành người đi theo Hoàng đế, từ đó lẻn vào chùa làm loạn, nhưng không ngờ tới đối phương lại đi nước cờ này.

Đúng là chưa kịp chuẩn bị.

Hình như Tiêu Lý đoán được suy nghĩ của hắn: “Nhưng ta cũng không ngờ người Đột Quyết sẽ chọn lúc này xích mích với ta, vốn tưởng rằng, ít nhất phải chờ đến khi ta nắm giữ đại cuộc, Quật Hợp Chân mới có thể làm khó dễ.”

Nhưng hiển nhiên Quật Hợp Chân không hề làm theo lẽ thường.

Đối với hắn mà nói, Tiêu Lý và Tùy đế không có gì khác nhau, hai người cũng chỉ là nhân vật quan trọng để thúc đẩy kế hoạch của hắn, để cho Trung Nguyên phương Bắc hoàn toàn rối loạn thôi.

Thôi Bất Khứ: “Cho nên, Tiêu lâu chủ, bây giờ chúng ta đã ngồi chung một cái thuyền, trước khi rời khỏi địa cung, tốt nhất ta và ngươi nên hợp tác.”

Tiêu Lý cười nói: “Ta đồng ý, mời.”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi biết đường đi như thế nào?”

Tiêu Lý: “Ta không biết, Quật Hợp Chân sẽ không nói cho ta, cho nên chỉ có thể ủy khuất ngươi dẫn đường ở phía trước thôi.”

Không nhiều lời nữa, Thôi Bất Khứ yên lặng lên đường.

Tùy đế giả vừa rồi vẫn bị Tiêu Lý điểm huyệt câm, không thể lên tiếng, một tay Tiêu Lý túm gã đi theo phía sau Thôi Bất Khứ.

Đường lót gạch sâu thẳm, trong bóng tối chỉ có tiếng bước chân của ba người, Tùy đế giả nửa tỉnh nửa mê, nhịp bước xiêu vẹo, rất chói tai.

Mặc dù tác dụng của Tùy đế giả rất quan trọng, nhưng nhìn thái độ Tiêu Lý đối đãi với gã, sợ rằng đối phương cũng chẳng có địa vị gì trong Vân Hải Thập Tam Lâu.

Thậm chí chỉ là một bù nhìn mà Tiêu Lý tìm được.

Bù nhìn chỉ cần làm tròn bổn phận của bù nhìn, trong lòng gã đang suy nghĩ gì, có hận Tiêu Lý hay không, Tiêu Lý hoàn toàn không thèm để ý.

Ba người, ba suy nghĩ, trong lòng ai cũng có quỷ.

Tiêu Lý để cho Thôi Bất Khứ đi ở phía trước, dĩ nhiên là nếu có nguy hiểm gì cũng sẽ để hắn phải chịu trước.

Nhưng Thôi Bất Khứ cũng không nói gì.

Hắn đi rất chậm, bởi vì hắn đang nhớ đường.

Thôi Bất Khứ phát hiện rất nhanh, đây đều là phí công.

“Hoa văn trên vách đá vẫn luôn lặp lại.” Hắn bỗng nhiên nói.

“Có ý gì?” Tiêu Lý nhướng mày.

“Vừa rồi trước khi đi, ta sờ được là một bức “Thiên long bát bộ”, tiếp theo theo thứ tự là “Xây tháp bồ tát hiến thân cho hổ đói”, “Thái tử Thiện Hữu vào biển tìm châu báu”, nhưng bây giờ, thứ tự lại lặp lại rồi.”

Tiêu Lý: “Có lẽ là giống nhau?”

Thôi Bất Khứ: “Không, cho dù là giống nhau cũng sẽ có khác biệt rất nhỏ, ta nhớ nó rất giống bức vẽ mà mình từng sờ.”

Nói cách khác, bọn họ một vẫn luôn đi vòng vèo.

Tiêu Lý thở dài: “Hiện tại ta bắt đầu hối hận vì không hỏi Quật Hợp Chân lấy bức vẽ địa cung chùa Đại Hưng kia rồi.”

Nhưng Quật Hợp Chân đã có sắp xếp này, cho dù y có hỏi, chưa chắc hắn đã cho.

Thôi Bất Khứ suy nghĩ một chút, lấy hỏa chiết ra thắp sáng.

Ánh sáng quanh người có hạn, mà bóng tối lại vô hạn.  

Nhưng bọn họ có thể nhìn thấy loáng thoáng mình đang ở trong một khách sảnh hình tròn, cách đó không xa, cũng chính là trung tâm vòng tròn, có một cột đá.

Thôi Bất Khứ nói: “Nếu ta không đoán không sai, trung tâm địa cung là Thái cực, ẩn dụ trời đất mặt trời mặt trăng, bốn phía rải rác tám sao, đúng là bát quái, lúc vừa tới, ta có đi qua một trong số đó, ứng với quẻ Tốn, mà ở đây…”

Tháp đá ở giữa cực kì sáng dưới ánh lửa, thân tháp cầm thạch trắng như được đắp lên một tầng ánh sáng mông lung, khiến người ta được mở mang hiểu biết.

Thôi Bất Khứ không nhịn được tiến lên từng bước một.

Tùy đế giả cũng ngây người, lảo đảo, thậm chí còn tiến lên nhanh hơn cả hắn, muốn đưa tay sờ lên thân tháp.

Ngay cả Tiêu Lý cũng gần như không nhịn được, lúc y bước lên trước ba bước thì đột nhiên dừng lại, trong lòng chợt sinh ra cảnh giác!

Y tự xưng là định lực hơn người, dù có thiên ma nữ khiêu vũ trước mặt y, nếu Tiêu Lý không muốn xem thì chỉ cần nhắm mắt lại.

Nhưng bây giờ tháp cẩm thạch trắng ở đây lại khiến y không giữ được, có nghĩa là gì?

Cũng không phải là Tiêu Lý không đủ định lực, mà là bản thân tháp đá có điều cổ quái!

Y chợt nhắm mắt lại rồi mở ra.

Ánh lửa trong tay Thôi Bất Khứ sáng tắt không ngừng, đã là nỏ hết đà.

Tháp cẩm thạch trắng lại lấp lánh dưới ánh lửa chiếu, cực kì yêu dị.

“Đừng đi!”

Đi đôi với một câu này của y, hỏa chiết trong tay Thôi Bất Khứ bỗng nhiên tắt.

Tầm mắt lại trở về bóng tối lần nữa.

Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang khắp bên tai!

Tiêu Lý chỉ kịp bắt lấy Thôi Bất Khứ cách y gần hơn, kéo hắn về phía mình, nhưng không kịp túm lấy Tùy đế giả.

Nếu y vẫn còn hai cái tay, đương nhiên có thể.

Đáng tiếc, y chỉ có thể sử dụng một cái tay.

Thôi Bất Khứ phản ứng cực nhanh, sau khi bị Tiêu Lý chặn ngang cuốn vào trong lòng thì lại lấy thêm một cái hỏa chiết ra.

Tách một cái, ánh sáng chiếu lên người Tùy đế giả.  

Gã bị ngàn vạn sợi tơ đỏ trói buộc trên thân tháp đá, những sợi tơ đỏ kia vòng qua đầu, cổ, toàn thân gã, siết vào da thịt rỉ máu.

Thậm chí hai con mắt của Tùy đế giả còn bị siết đến lồi ra.

Trên cổ có ít nhất bảy tám sợi tơ đỏ chôn sâu vào da thịt.

Trong nháy mắt, hai người không hẹn mà cùng ngừng thở.

Bọn họ đã từng thấy vô số gió to sóng lớn, tất cả đều không phải là người có kiến thức nông cạn, nhưng kiểu chết này của Tùy đế giả đã vượt qua hiểu biết của bọn họ.

Tiêu Lý cầm cổ tay Thôi Bất Khứ, để hắn cầm hỏa chiết giơ về phía trước, mình thuận thế tiến gần lên mấy bước.  

“Tơ đỏ bắn ra từ trong tháp.” Tiêu Lý nói, y dùng sức vỗ vào tháp đá.

Chân khí làm tháp đá vỡ vụn trong nháy mắt, lộ ra ngọn nguồn phía dưới.

Trong tháp vốn nên để xá lợi của các cao tăng, giờ đã biến thành một con rối hình người nhỏ.

Phía trên có vô số sợi dây đỏ, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi thơm của gỗ lim.

Khi bọn hắn sờ lên tháp đá, chạm đến cơ quan, dây đỏ bắn ra, cộng thêm mùi thơm mê hoặc tâm thần, ngay cả cao thủ võ công cũng rất khó thoát, càng chớ bàn về Tùy đế giả.

Vừa rồi nếu không có Tiêu Lý kịp thời kéo một cái, lấy khoảng cách của Thôi Bất Khứ với tháp, cho dù giữ được mạng, cũng rất khó không bị thương.

Thôi Bất Khứ khom người xem xét hồi lâu, rốt cuộc bật người dậy.

Hắn nói: “Tháp đá bị người động vào rồi. Chắc chắn Quật Hợp Chân không chỉ thả cổ người vào, mà hắn đã từng đi sâu vào nơi này, bố trí một lần rồi.”

Tiêu Lý nhẹ nhàng phất tay qua cổ Tùy đế giả.

Thôi Bất Khứ: “Như thế nào?”

Tiêu Lý chậm rãi nói: “Hết cứu nổi.”

Tùy đế giả vừa chết, kế hoạch của Tiêu Lý coi như đã thất bại một nửa, Thôi Bất Khứ vốn nên cao hứng, nhưng bây giờ hai người đang ngồi chung một cái thuyền, cũng không biết còn mạng để ra ngoài hay không nữa, Thôi Bất Khứ cảm thấy mình cũng không nên kích thích Tiêu Lý, tránh cho đối phương nổi giận, đút mình cho cổ người ăn.

Hắn ho khan hai tiếng, giả mù sa mưa nói: “Nén bi thương.”

Tiêu Lý co rút khóe miệng: “Ngươi không nói ra những lời này, ta còn có thể coi như ngươi thật lòng.”

Thôi Bất Khứ nói sang chuyện khác: “Hiển nhiên, Quật Hợp Chân đã biến Phật quốc này thành luyện ngục của hắn, chúng ta phải mau sớm tìm được đường ra, đi thôi.”

Tiếng nói vừa dứt, hắn bỗng nhiên cảm giác được một sự khác thường.

Khác thường đến từ phía dưới chân.

Thôi Bất Khứ cúi đầu nhìn, bùn dưới chân Tiêu Lý chẳng biết lúc nào đã nứt ra từng khe hở.

Khe hở nhanh chóng mở rộng, chiều rộng từ ngón tay biến thành bàn tay.

Tiêu Lý không nói hai lời, túm Thôi Bất Khứ bay về phía vách đá, cơ thể dính sát vào.

Theo tháp đá bị phá hủy, mặt đất lấy nó trung tâm sụp đổ ra bốn phía, từng hòn đá thi nhau rơi xuống.

Tiêu Lý bỗng nhiên phát ra tiếng kêu rên, tay túm lấy Thôi Bất Khứ buông lỏng một chút, hai người đồng loạt rơi xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.