Vợ Ta Biết Bay

Chương 23: Chương 23




Núi kia im lặng, đứng thẳng trong mây.
Tiểu vương gia từ biệt núi trọi mấy tháng, thình lình bị đạo sĩ khiêng trên vai mang trở về, bỗng có cảm giác như mấy đời đã trôi qua.
Mây mù lạnh lẽo cọ qua bên gò má hắn, băng tuyết nhiều năm không tan trên đỉnh núi thấm vào góc áo, hắn choáng váng tựa vào vai đạo sĩ, trước mắt hắn giờ đây là rất nhiều đạo sĩ nhỏ nhỏ xinh xinh bay thành vòng, đã thế mỗi đạo sĩ còn đeo trên người mình những ngôi sao nhỏ lấp lánh ánh vàng.
Tiểu vương gia là một chú chó đã trưởng thành, mà một chú chó trưởng thành sẽ không vì sợ độ cao mà ngất xỉu, hắn chỉ biết nhân cơ hội kẹp chặt đuôi, ôm lấy cổ đạo sĩ ca ca.
"Thanh tiêu......!Ưm......"
Tiểu vương gia thấy trước phòng của đạo sĩ có một nắm bùn đất đen thùi lùi.

Hắn đã trèo lên núi trọi này không dưới trăm lần, trong phòng đạo sĩ có mấy cây xà hắn đều rất rõ ràng, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua một đống bùn khiến người khác phải chú ý như thế này.
Hắn chắc chắn rằng hắn chưa từng nhìn thấy nó, ít nhất vào lần trước khi hắn từ biệt đạo sĩ rời khỏi núi trọi, ở trước phòng đạo sĩ không hề có thứ gì như vậy.
Sự thông minh tài trí của tiểu vương gia được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn vào loại chuyện bé cỏn con này, hắn lập tức ý thức được đây chính là bông hoa dại của hắn mà đạo sĩ đã gieo trồng.
Cái đuôi nhung vô hình đằng sau mông hắn quay tít thành một vòng, hắn đắc ý cọ xát lung tung trong hõm cổ đạo sĩ, càng cọ càng thêm hoa mắt thần mê.
Tiểu vương gia hoa mắt thần mê bị đạo sĩ ôm ngang vào phòng ngủ, ở trên núi sạch sẽ, trong trẻo lại lạnh lẽo nên trong phòng nhỏ cũng không bị tích bụi nhiều.

Đạo sĩ quan tâm đến vết thương cũ của tiểu vương gia, làm việc rất cẩn thận.

Một tay y ôm lấy tiểu vương gia đang bám chặt như con gấu túi, tay còn lại tìm một tấm đệm chăn không hay dùng trải lên giường, sau đó mới buông tiểu vương gia xuống.
Tiểu vương gia đắm chìm trong thế giới màu hồng hoàn toàn không phát hiện ra có cái gì không đúng, hắn ngoan ngoãn ngồi trên giường, đôi mắt trông mong nhìn đạo sĩ gần trong gang tấc, thầm cảm thán lần thứ 18,643 ở trong lòng rằng đạo sĩ của hắn tốt quá đi mất.

Lực chiến tây cảnh, vinh quy thủ đô, tình trường đắc ý, đứng đầu trung quân, ánh mặt trời trên đỉnh núi xuyên qua làn mây rọi vào trong phòng nhỏ của đạo sĩ, tiểu vương gia tuổi mới đôi mươi ngập tràn trong thứ ánh sáng hào phóng nhất thế gian này, chuyện hài lòng nhất trên nhân thế dường như có sự dẫn đường tinh chuẩn giống nhau, một tia ý thức dừng lại ở trên người hắn.
"Thanh Tiêu......!Thanh......"
Đạo sĩ quỳ gối ở trên giường, cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé mở của tiểu vương gia, thanh âm khàn khàn như biến mất trong tiếng nước dây dưa thân mật.

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ bị đạo sĩ khom lưng chặn lại, tiểu vương gia tới giữa giường, thành thục trèo lên kẹp lấy vòng eo thon nhỏ của đạo sĩ, trái tim căng tròn trong lồng ngực cứ đập rộn ràng, vĩnh viễn mang theo sự chân thành và nóng bỏng như thuở ban đầu.
Nụ hôn của đạo sĩ có chút vội vàng, vội vàng cắn lên khóe môi tiểu vương gia, vị máu tanh nhàn nhạt lan tràn giữa răng môi hai người, tiểu vương gia hợp thời xoa xoa ngang lưng của đạo sĩ, vững vàng khóa chặt đạo sĩ trong ngực mình.
"Không có chuyện gì đâu, Thanh Tiêu, huynh xem, không phải ta vẫn bình an đó sao".
Tiểu vương gia ôm lấy đạo sĩ cười toét miệng, làn da màu mật ong nhàn nhạt cứ thế lộ ra qua cổ áo rộng, ánh mặt trời thật vất vả mới tìm được chút khe hở giữa hai người họ, tiểu vương gia híp mắt ngửa cổ hôn lên nốt mụn nhỏ giữa chân mày đạo sĩ, cả người đều tản ra ánh sáng của tình yêu ngập tràn.
"Thực sự không có việc gì đâu, huynh nghĩ mà xem, đêm hôm qua ta ôm huynh ổn định như thế nào..."
Tiểu vương gia nháy nháy cặp mắt chó con sáng long lanh, cực kỳ không biết xấu hổ giúp đạo sĩ hồi tưởng lại tư thế tối hôm qua, hắn dọc theo nét mặt của đạo sĩ mà tinh tế hôn lên, mỗi một câu nói, mỗi một chữ như có thể chảy ra vài cân đường.
Đạo sĩ không nói tiếng nào, chỉ tự tay dò vào trong cổ áo của tiểu vương gia, nhẹ nhàng vuốt ve mấy vết thương cũ đã sớm khỏi.
Y chưa từng trải qua những chuyện tương tự, thành thật mà nói, trừ lúc bị tiểu vương gia đè xuống giường hôn nhẹ gặm gặm rồi xâm phạm vào tận sâu bên trong ra, y hầu như chưa từng có trải nghiệm nào đau đớn.
Y không tưởng tượng ra được sự thống khổ khi da tróc thịt bong, cũng không tưởng tượng được cảnh máu me be bét.

Lúc tiểu vương gia đang quyết sống chết ở biên cương phía tây, y ở đỉnh núi trông chừng đóa hoa dại không cách nào sống tiếp, y vẫn cảm thấy bản thân có thể chủ động xuống núi tìm tiểu vương gia là một chuyện chính xác, nhưng y chẳng bao giờ nghĩ tới thật ra bản thân y đã tới chậm một bước.
Y đã bỏ qua nhiều lắm, từ lúc tiểu vương gia còn trẻ, từ lúc tiểu vương gia leo núi vì y hết lần này tới lần khác, sau đó lại chỉ dám ngồi ở phía xa run cầm cập trông y luyện kiếm, có lẽ y nên nắm lấy tay tiểu vương gia rồi.
Đạo sĩ không khỏi không vui, y nắm lấy cổ tay đang lộn xộn của tiểu vương gia, cứng rắn đụng vào trán của hắn, sự đau đớn không tính là nghiêm trọng khiến chóp mũi cùng khóe mắt của họ cay cay, đầu óc vừa mới linh hoạt được chút của tiểu vương gia lại xuất hiện những đạo sĩ mang sắc vàng chói lọi bay vòng vòng.
"Ô..."

"Lần sau ta đi, muốn đánh trận nào, muốn giết người nào, ngươi chỉ cần nói cho ta biết là được".
Đạo sĩ rũ mi, kề sát ấn đường đỏ hồng của tiểu vương gia thấp giọng mở miệng.

Y đang nghiêm túc, y không muốn tiểu vương gia phải quay lại chiến trường nữa.

Tiểu vương gia không giống như y, y là quái vật không sợ đao thương, nhưng tiểu vương gia không phải.
"Về sau ta thay ngươi đi, bất luận là chuyện gì, ta sẽ thay ngươi đi hết".
Ánh mặt trời nơi đỉnh núi bị tầng mây chặn lại, đôi mắt của đạo sĩ tựa như mực tàu, giờ đây trông vẻ còn sâu hơn ngày thường một chút, không có cách nào nói rõ cảm xúc làm cho thanh cổ kiếm dựng ở mép giường như phát ra tiếng kêu mơ hồ.
Ý niệm quái dị bắt đầu mọc rễ trong trái tim vốn trong sạch bình thản xưa nay của đạo sĩ, y tự tay bắt lại vạt áo của tiểu vương gia, mười ngón tay thon dài lần đầu tiên run rẩy.
— Y muốn tiểu vương gia ở lại trên núi, y muốn tiểu vương gia vĩnh viễn ở lại trên núi cùng y.
Nơi đây không có trọng trách quốc gia, không có quân vụ rườm rà, không có chiến tranh đánh mãi không xong, càng không có người sẽ mâu thuẫn và sợ hãi trước y, trên đời này, chỉ có một mình tiểu vương gia không sợ y, chỉ có tiểu vương gia là chân chân chính chính thích đạo sĩ.
Rõ ràng là bầu không khí khiến người ta phải kìm nén sợ hãi nhưng tiểu vương gia hết lần này tới lần khác chỉ biết chọn kẹo ăn.
"...!Thanh Tiêu, có phải huynh, có phải huynh đang nổi máu ghen không?"
Hắn lung lay hai chân đang thả xuống giường, cười hì hì đứng dậy ôm lấy đạo sĩ đang có tâm trạng không tốt, bầu không khí kìm nén cổ quái bị câu nghi vấn đê tiện của hắn phá vỡ.

Hắn không cố kị xoa xoa bờ mông mềm mại dưới đạo bào của đạo sĩ mấy lần, cách lớp quần lót tơ lụa mềm chính xác vô cùng tìm tới chỗ bị mình lưu lại dấu răng trên mông đạo sĩ tối qua.
"Cái..."

"Ta nói huynh tại sao lại khiêng ta lên núi vậy.

Thanh Tiêu đạo trưởng, cái này gọi là cường đoạt lương dân, là muốn ngồi trong đại lao đấy!"
Chú cún thông minh nhất thiên hạ là ai?
Tiểu vương gia họ Mục nào đó khiêng xe ngựa của hội đồng bình chọn xông lên trên đài lãnh thưởng, còn những tuyển thủ còn lại bị đạp thẳng xuống vách núi.
Đạo sĩ cường đoạt lương dân không có khả năng ngồi trong đại lao, chỉ có thể bị tiểu vương gia với danh nghĩa thay trời hành đạo khi dễ một trận từ trong ra ngoài ở trong phòng nhỏ.
Gió lạnh trên núi trọi xua tan đi mây mù, lùa vào trong khung cửa sổ cũ kỹ.

Chiếc giường nhìn có vẻ đơn sơ lại rắn chắc hơn giường xếp trong quân doanh nhiều lắm, tiểu vương gia bóp lấy cái eo nhỏ của đạo sĩ, tiếp tục làm xằng làm bậy như tối qua.

Mái tóc dài đen mềm của đạo sĩ suôn chảy bên gối, thấm ướt mồ hôi mà rối thành một bó.

Hắn đứng dậy, áp lên thân thể đang trần trụi của đạo sĩ, cố ý dùng bàn tay đầy những vết chai do cầm đao kiếm phủ lên hai tay đang run rẩy của y, từng chút từng chút trở thành tư thế mười tay giao nhau.
Hắn hôn lên cần cổ nhỏ nhắn mảnh khảnh của đạo sĩ, đụng tới nơi sâu nhất của đạo sĩ, hắn không phải tên ngốc từ đầu đến chân, hắn đương nhiên đã nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện không đúng nào, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn sinh ra ở hoàng thất, lớn lên trong quân doanh, Mục Tông bảo vệ hắn là vì muốn hắn gánh lấy trọng trách nơi biên cương, tướng sĩ trong quân đội kính trọng hắn là bởi vì hắn xung phong đi đầu chém giết, chỉ có đạo sĩ, chỉ có đạo sĩ là ngây ngô từ trên trời giáng xuống, nguyên vẹn tiến vào trong ngực hắn.
Cho nên, đạo trưởng của hắn khác hoàn toàn những kẻ khác.
Tiểu vương gia vô cùng để tâm tới những chuyện như thế này, hắn hôn lên khóe mắt phiếm hồng của đạo sĩ, bình tĩnh thẳng lưng tiến vào sâu bên trong.

Đôi mắt đen láy của đạo sĩ sáng như sao, bên trong đó là biết bao ma chướng cùng bướng bỉnh.

Tiểu vương gia thấy rất rõ ràng, hắn mỉm cười, hai mắt cong cong, hắn tùy ý để đạo sĩ cắn lên vai mình, tùy ý để y thoát ra khỏi tay mình, tạo nên những vết xước trên người hắn.

Hắn sẽ mãi mãi thích đạo trưởng của hắn, vô luận đạo sĩ có biến thành bộ dáng gì, vô luận đạo sĩ muốn làm gì với hắn, hắn sẽ mãi mãi yêu thương đạo trưởng.
Có vài người cuối cùng sẽ trở thành một đôi ông trời tác hợp, sự mất khống chế nhất thời của đạo sĩ khiến tiểu vương gia choáng váng, sau một hồi mây mưa, đạo sĩ mặt mày hồng thấu, hỗn loạn dựa vào trong ngực hắn, co ro ngủ thành một tiên nhân trắng mềm như gạo nếp.
Tiểu vương gia cả người đẫm mồ hôi nóng, hắn rón rén mặc quần áo đi xuống núi một chuyến, hắn không rút quân về doanh mà là đi một chuyến tới ổ mã phỉ cách núi trọi không xa.
Đám mã phỉ lâu ngày không bị đạo sĩ cướp bóc bị tiểu vương gia hốt ổ lộn chổng vó lên trời, mấy tên chó trông coi doanh trại không chỉ không dám phản kháng, đồng thời cũng bởi vì trên người hắn mang theo mùi của đạo sĩ mà ngay lập tức lăn ra tại chỗ.
Tiểu vương gia ngựa không ngừng vó, thắng lợi trở về.

Ánh trăng lên cao sáng rọi cô sơn, đạo sĩ còn đang ở trong phòng ngủ, y ngồi xổm bên vách núi lật thịt dê và bánh nang nướng.

Ban đêm không có mây mù sương mù, trại lính dưới chân núi đốt đèn sáng rực một mảnh, xa xa còn có thể nhìn thấy thành trì biên giới.
Xa xa không tính là nhà nhà đốt đèn, nhưng cũng đủ để cho người ta cảm khái, tiểu vương gia bị sặc khói thịt nướng, quay đầu ho khan đến mấy lần.
Hắn chẳng bao giờ trốn tránh trách nhiệm của chính mình, cũng chưa từng nghĩ tới thỏa hiệp với bất cứ điều gì vì nó.
Hắn tuyệt đối không thể sống như một kẻ ngu si vùi hãm bản thân trong gông cùm xiềng xích vì trách nhiệm như ca ca hắn, hắn là Mục Hành độc nhất vô nhị, hắn muốn trấn thủ biên cương bảo vệ quốc gia, càng muốn đưa đạo sĩ đi du ngoạn sơn thủy, thế nhân càng nói không có cách nào để vẹn toàn đôi bên, hắn lại càng muốn sống vui vẻ.
Đạo sĩ tỉnh ngủ cước bộ một cách vô định, y phủ thêm xiêm y đi tới bên cạnh vách núi, nhìn thẳng về phía tiểu vương gia đang nhìn xuống chân núi mà xuất thần.
Ánh trăng nuôi dưỡng con người, tiểu vương gia mặt mày anh tuấn, tóc đen rối tung, võ bào màu đen đỉnh đạc mở rộng cổ áo, ở trên ngực trần lộ ra còn có vết trảo đông lại, vết máu còn sót lại thì ở trong móng tay kẻ hành hung này.
Đạo sĩ vô ý thức dừng bước, sinh ra một cảm giác nhát gan xưa nay chưa từng có.

Y bỗng nhiên không dám đi tới trước mặt tiểu vương gia, tựa như có một thứ gì đó không khống chế được chui lên từ dưới đất, mà y đã dự cảm nguy hiểm sẽ đến theo sau.
Cũng may y là không cần chủ động đi về phía trước, tiểu vương gia vừa nghe thấy động tĩnh liền từ trạng thái ổn trọng nghiêm chỉnh thành một chú chó không ngừng quẫy đuôi, nhanh chóng vọt qua đây cho y một cái ôm với mùi vị thịt nướng.
"– Thanh Tiêu! Thanh Tiêu! Huynh tỉnh rồi! Ta cướp đùi dê cho huynh này, huynh nếm thử đi, xem có ngon hơn trước kia không!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.