Vợ Ta Biết Bay

Chương 24: Chương 24




Đùi dê do tiểu vương gia đích than làm còn lâu mới con được như ở trong hoàng cung, nhưng có thêm lự kính của tiểu vương gia uy lực vô cùng, đạo sĩ ngồi ở tảng đá đối diện với hắn, cắm đầu gặm sạch sẽ đùi dê nướng, dĩ nhiên không cảm thấy đầy dầu mỡ khó nuốt.
Gần nửa đêm, đạo sĩ vứt miếng xương không còn tí thịt nào đi, dùng tay áo đạo bào thuần sắc lau đi váng dầu bên miệng.
Tiểu vương gia ngồi xổm xuống để y nằm sấp lên lưng mình, gió mây trên núi cao như sượt qua người họ, ánh trăng sáng trong càng lúc càng xa, tiểu vương gia đã nhớ kỹ đường xuống núi vững vàng nâng mông y, như một làn khói chạy xuống núi trọi, trở về quân doanh đang còn sáng đèn.
Còn lâu lắm mới tới lúc kết thúc chiến sự, tin tây cảnh thảm bại đã truyền đi khắp thiên hạ, khiến cho liên quân hai nước ở bắc cảnh không có bất kỳ đường lui nào.

Họ biết rõ rằng bây giờ dù muốn hay không cũng phải chiến đấu, nếu thật sự hai huynh đệ Mục Tông và Mục Hành sống sót qua kiếp nạn này thì lãnh thổ thế giới chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn.
Quân địch ngày đêm cảnh giác, tiểu vương gia dĩ nhiên cũng không dám thả lỏng, hắn cùng đạo sĩ len lén hưởng thụ một ngày nghỉ nho nhỏ, một khi đã về quân doanh rồi thì sẽ tự giác gánh trên vai trách nhiệm của kẻ đứng đầu.
Luân canh trong doanh trại, diễn tập chuẩn bị chiến đấu trước trận, thám báo điều tra ngầm, truyền quân tình vào quốc đô, đóng giữ với công sự, tiếp tế lương thảo, kiểm tu vũ khí...
Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều chất thành núi trên thư án của tiểu vương gia, càng đến thời điểm mấu chốt, hắn lại càng cẩn thận hơn.

Phó tướng giỏi giang nghiêm cẩn và hắn như hình với bóng, tiểu vương gia không thể viện cớ nhớ đạo sĩ, chỉ có thể bị phó tướng đốc thúc thành một con quay bận rộn.
Mấy ngày bận rộn, ngày đêm luân chuyển, liên quân bề ngoài trông có vẻ như đang căng thẳng trước bão tố sắp tới nhưng kì thật bên trong lại co đầu rụt cổ không dám ra, cả ngày cứ làm mấy hành động mờ ám thập thập thò thò.
Con quay bận rộn bù đầu bù cổ, hắn một mặt không dám xem thường, một mặt lại sốt ruột phát cáu.

Biên giới không phải kinh thành, đương nhiên sẽ không có những thức ăn sơn hào hải vị, đạo sĩ không phải là một người có tính cách lanh lợi, trừ hắn ra, đạo sĩ ít khi nói chuyện với người khác, y cũng không tiếp xúc với người nào, mỗi ngày y đều an vị ngồi ở sau lưng hắn chống cằm ngây người, nếu như hắn bận đến đêm khuya, đạo sĩ cũng sẽ ngây người tới lúc khuya lơ khuya lắc, dù cho có bị ánh nến làm cho chói mắt cũng sẽ không nhúc nhích.
Tiểu vương gia âm thầm cắn móng tay, cắn đến nỗi đầu ngón tay cầm bút cũng đau, nhưng mà thân làm người từng trải phó tướng không chỉ không thương hắn, mà còn lấy thêm một chồng sổ sách chính vụ trong triều gửi tới, khiến hắn phải vừa học vừa xem.
— Vua chúa nước khác cố kỵ tướng lĩnh ở ngoài không nhận quân mệnh, còn Mục Tông lại lo lắng đệ đệ dù chiến đấu nơi phương xa nhưng không thể bỏ học văn hóa được.
Tiểu vương gia bất bình gặm bút lông, rốt cục không thể nhịn được nữa, hắn xé hết đống sổ vở vết đầy chữ đi, sau đó gấp thành ếch giấy rồi cầm tới cho đạo sĩ.
Ếch giấy đầy đất khiến đạo sĩ không cần phải ngây người nữa, tiểu vương gia ngồi chồm hổm dưới đất giơ bút lông vẽ thêm hoa văn và hai con mắt cho đám ếch, đạo sĩ nghiêng đầu mơ hồ nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của tiểu vương gia, họ cũng gấp được con ếch giống như món ếch om được ăn khi còn ở kinh thành.
Chỉ với mấy tờ giấy đơn giản thôi nhưng đạo sĩ có thể nâng ở trong tay chơi hơn nửa buổi, mực nước chưa khô dính bẩn lên ngón tay y, giấy Tuyên Thành dùng trong tấu chương lại quá mềm mỏng, gấp xong ếch cũng không đứng được.

Đạo sĩ dùng sức chọc hai phát, cuối cùng chọc thủng luôn bụng con ếch vốn cũng chẳng bền chắc gì lắm.
"..."
Vốn dĩ chỉ là một sự cố nhỏ ngoài ý muốn, không, thậm chí còn không thể coi là chuyện ngoài ý muốn nhưng hai mắt của đạo sĩ đã tối sầm lại, y vội vã thu lại đầu ngón tay gây họa của mình.
"– Ta biết rồi! Con ếch này là ca ca dạy ta, nhất định là do hắn ta dạy không đúng nên mới dễ rách thế này!"
Tiểu vương gia tay mắt lanh lẹ, đổ thừa cũng nhanh chẳng kém.


Hắn nhanh chóng lấy lại con ếch bị rách bụng, sau đó bắt lại bàn tay đang lạnh toát của đạo sĩ, đảo mắt đã hất một thùng nước bẩn lên đầu Mục Tông đang ở kinh thành xa xa, tốc độ đổ thừa có thể nói là không còn nhân tính.
"Chúng ta gấp cái mới nhé, Thanh Tiêu — đạo trưởng, huynh học theo ta, nhất định sẽ không hỏng nữa đâu!"
Tiểu vương gia cực kỳ mẫn cảm đối với mọi thứ liên quan tới đạo sĩ, hắn một lần nữa xé đi một tờ tấu chương được trình bày cẩn thận, sau đó xếp hai tờ giấy lớn rồi bỏ vào tay đạo sĩ, cũng nhân cơ hội đó mà kéo đạo sĩ vào trong ngực mình.
Hắn biết tâm trạng của đạo sĩ không tốt, đã nhiều ngày rồi nhưng đạo trưởng của hắn vẫn không yên lòng, không biết là do hắn làm không đủ tốt, hay là do hắn đã lừa gạt đạo trưởng không hiểu lòng người thế gian xuống núi, đẩy một người vốn thanh tu ít ham muốn vào loạn cục cùng mình.

Thiên hạ phân tranh thế tục hỗn loạn, hắn ở trong đó đến thân mình còn lo chưa xong, thế mà còn muốn đạo sĩ thay hắn làm chuyện không nên làm.
Tiểu vương gia rất hổ thẹn cũng rất kiên định, cái tính thông thấu rộng lượng của hắn cũng từ mẫu thân mà ra, hắn không muốn lo sợ không đâu, cuộc sống về sau còn dài lắm, hắn không thể ngăn được những gian nan khổ cực bất tận trong đó, nếu như hắn không thể, vậy hắn sẽ nỗ lực đến khi có thể mới thôi, nếu đạo sĩ gần đây lo nghĩ, vậy hắn sẽ gánh lấy phần trầm ổn vững vàng của hai người.
Tiểu vương gia cong cong hai mắt, con ngươi đen láy sáng sủa có thần.

Hắn mò đến thân thể đạo sĩ, nằm úp sấp lên hõm vai y, vui sướng quẫy cái đuôi nhỏ.
Lưng của đạo sĩ hơi cứng lại, cuối cùng không chịu nổi việc hắn cứ cọ xát lung tung, giấy Tuyên Thành rất mềm, bên trên chằng chịt nét mực, tiểu vương gia phủ lên hai cánh tay thon gầy của đạo sĩ, qua quýt gấp giấy bên trái một lần bên phải một lần, rốt cuộc vò hai tờ giấy thành cục tròn.
"Ừm...!Thanh...Thanh...Thanh Tiêu, ta..."
Tiểu vương gia lúng túng, hai lỗ tai đỏ bừng, hắn lại chuẩn bị đổ thừa lên người anh trai mình, nhưng mà đạo sĩ lại rất cẩn thận để hai cục giấy vào trong tay áo, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.

Mục Tông bị ụp nồi chịu oan ngồi ở bên giường trong tẩm điện hắt xì một cái thật lớn, ở ngàn dặm xa, tiểu đạo sĩ chưa từng được thấy biển và thuyền quay đầu hôn lên gò má tiểu vương gia.

Trái tim của tiểu vương gia như run lên, thiếu chút nữa đã quên mất anh trai ruột của mình là ai.
Nửa đêm tranh thủ thời gian xem như là tình thú khó lắm mới có được, đạo sĩ có lẽ là người dễ dụ nhất trên đời này, chỉ với mấy tờ giấy mà đã có thể xoa dịu được y, để y an tâm dựa vào trong ngực tiểu vương gia.
Tục ngữ nói quấy rối người ta yêu thương nhau sẽ bị lừa đá, trời tối người yên, mọi việc đã xong, cũng đã đến lúc tiểu vương gia ôm đạo sĩ chui vào trong ổ, chỉ có phó tướng cảm thấy mình da dày thịt béo, hơn nữa đã bị ngựa chiến trong trại ngáng chân thành quen nên lần này cũng không kém.
Ngọn đèn dầu sắp tắt, phó tướng lại vội vã xông vào doanh trướng.

Tểu vương gia đang trải chăn, còn đạo sĩ với mái tóc rối tung đang ôm gối ngồi bên giường lắc chân chơi, mũi chân trắng như ngọc chạm tới mặt đất, như có như không nhẹ móc mấy con ếch giấy trên đất.
"Vương gia, đạo trưởng."
Phó tướng cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, không quên chào hỏi cả đạo sĩ.

Gã chắp tay lạy xong liền không nhiều lời nữa, có một số việc tiểu vương gia đã cùng gã ước pháp tam chương, gã không thể nói ngay trước mặt đạo sĩ.
"...!Thanh Tiêu, ta hơi đói rồi".
Tiểu vương gia trầm mặc một lát, sau đó quay đầu chạm nhẹ vào mi tâm đ*o sĩ đang đung đưa trên giường.


Phó tướng tìm hắn giờ này chắc chắn có liên quan tới chiến sự.

Tất cả mọi người đều coi đạo sĩ như là cây đao tiện dụng nhất trên đời này, có thể nắm giữ đại quyền sanh sát lật đổ Càn Khôn, nhưng người được lợi nhất là hắn đây lại không muốn để đạo sĩ vướng vào bất cứ phiền phức nào.
"Huynh có thể đi lấy chút đồ ăn giúp ta không?"
Hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, kĩ xảo vụng về khiến nhân thần phẫn hận, chỉ có điều đạo sĩ dễ dụ quá, hắn vừa mới lầm bầm lên tiếng, đạo sĩ liền lập tức nhảy từ trên giường xuống, không chút nghi ngờ đi chân trần tới nhà bếp.
Tiểu vương gia kêu đói, đạo sĩ chạy vừa vội vừa nhanh, ba bước thành hai bước, chỉ để lại một bóng ảnh mờ mờ, thị vệ đang canh gác bị dọa cho sợ mất hồn, suýt chút nữa đã hét toáng cả lên.
Trong nhà bếp rất yên lặng, không có tiếng tiểu đầu bếp thu thập quét dọn.

Đạo sĩ dừng bước lại, giơ tay vén mành lên, tiểu đầu bếp đang mềm oặt ngã ở bên cạnh lò bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui dán ở trên mặt đất, hơi thở yếu nhỏ không thể nghe được.
Ngọn nến trơ trọi đứng ở trên mặt thớt khói xông lửa đốt, bóng người mơ hồ dựa vào góc giá gỗ bên cạnh nhà bếp, một tay siết một thứ binh khí dài xấp xỉ cái chuôi kiếm cũ của đạo sĩ, một tay cầm một cái bánh màn thầu tròn vo.
Đạo sĩ cúi đầu xuống nhưng lại không cảm thấy giật mình, y dời ánh mắt, vô cùng tỉ mỉ ngồi xổm xuống đỡ tiểu đầu bếp dậy, để cho cậu dựa vào cái lò bếp.
"Khụ khụ!"
Nhất cử nhất động của đạo sĩ đều mang theo sự ấm áp không nên có, người kia đứng ở góc phòng trở nên kinh sợ, ánh nến chiếu sáng phần râu ria trên cằm gã, nam nhân cao gầy bỏ binh khí xuống, ra sức vỗ vỗ ngực, bị miếng màn thầu trộm được làm cho nghẹn cổ trợn trắng mắt.
"Khụ! Khụ!! Phù...!Tiểu Thanh Tiêu, đệ nói thật với sư huynh đi, đệ sẽ hạ độc cái tên vương gia họ Mục đó sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.