Vô Tâm

Quyển 1 - Chương 37



Ta tiến cung cũng vài lần, nhưng chưa từng thấy diện mạo của Hoàng đế, đến cả yến tiệc sinh thần của Phần Nguyên hoàng hậu lần trước cũng không nhìn thấy bóng dáng của ngài. Nghe nói Hoàng đế nằm bệnh trên giường đã lâu, thỉnh thoảng mới lộ diện khi lâm triều, gần đây bệnh nặng đến mức ngay cả lâm triều cũng không thể.

Lần này sứ thần Bắc triều sang đây, ta cuối cùng cũng được gặp Hoàng đế một lần.

Quả đúng như lời đồn, Hoàng đế đã già yếu, long bào màu vàng sáng rực cũng không giấu được tuổi già sức yếu, vả lại hai mắt đã đục ngầu, trên ấn đường đã có màu đen. Ta đoán Hoàng đế không sống được lâu nữa.

Ta rũ mi mắt xuống, cầm chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.

Vinh Hoa công chúa bỗng nhiên nói với ta: “Bình Nguyệt, ngươi xem, ta chưa bao giờ thấy Hoàng tỷ vui như vậy.”

Ta liếc mắt nhìn, đúng lúc Đế Hậu đang cùng sứ thần Bắc triều nói về Văn Dương công chúa, Văn Dương công chúa hơi gật đầu với sứ thần Bắc triều, quả nhiên là tự nhiên tao nhã, mắt đẹp chứa ý cười, môi đỏ mọng cong lên, cười như đóa hoa.

Vinh Hoa công chúa cảm khái nói: “Hoàng tỷ từ nhỏ đã có mắt nhìn cao, lọt vào mắt của tỷ ấy cũng chỉ có Thái tử Bắc triều. Trước kia hai triều vẫn chưa qua lại thân thiết, bây giờ mới có cơ hội lui tới hiếm thấy, Hoàng tỷ vui cũng là đương nhiên.” Ngừng một chút, nàng lại nói: “Nghe nói Bắc triều địa linh nhân kiệt[1], phong cảnh rất đẹp, Hoàng tỷ có gả qua đó cũng không tệ cho lắm. Sứ thần Bắc triều lần này là một vị Tướng quân, nghe nói có giao tình không tệ với Thái tử.”

[1] Địa linh nhân kiệt: đất thiêng có nhiều người tài.

Ta đặt chén rượu xuống, khẽ liếc mắt một cái. Cũng không biết do trùng hợp hay sao, mà vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý của hắn. Hắn giơ chén rượu lên khẽ gật đầu với ta, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Trong điện vốn có hơn mười ánh mắt dán lên người sứ thần Bắc triều, hành động của hắn lúc này đã khiến mọi người đồng thời chuyển hết lên người ta. Ta đảo mắt, lẩm bẩm phải đoan trang phải đoan trang...

Ta thẳng lưng, bình tĩnh tiếp tục uống rượu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mỗi khi ta sắp tránh được mũi nhọn, thì người nhà Tư Mã sẽ đẩy ta lên để mọi người nhìn kỹ. Hoàng hậu mở miệng cười chê:

“Nói về đoan trang hiền thục thì con dâu của bản cung cũng là nhân tài kiệt xuất.”

Hoàng hậu nương nương, ngài đúng là trợn mắt nói dối mà...

Ánh mắt từ ái của Hoàng hậu chuyển sang người ta, ta không thể không đứng dậy, rồi rất khiêm tốn nói một câu: “Hoàng hậu nương nương quá khen rồi.” Vinh Hoa công chúa ở bên cạnh ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẫu hậu khen ngươi, ngươi còn khiêm tốn gì nữa, mỉm cười nghe theo là được rồi.”

Lúc này sứ thần Bắc triều mới hỏi: “Bình Nguyệt quận chúa Tiêu Uyển?”

Biết ta là Bình Nguyệt quận chúa không lạ, biết ta họ Tiêu cũng không kỳ quái, nhưng nhìn khắp thành Kiến Khang, người biết ta gọi là Tiêu Uyển cũng chỉ có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.

Ta kinh ngạc gật đầu.

Ánh mắt sứ thần Bắc triều sáng rực, đánh giá ta từ trên xuống dưới, vẫn có thêm mấy phần thâm ý như cũ. Hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Trong điện tĩnh lặng, vẻ mặt mọi người kỳ quặc, nhất là Văn Dương công chúa, ánh mắt nhìn ta hơi không tốt. Sắc mặt của Tư Mã Cẩn Du cũng không dễ nhìn cho lắm, hắn bỗng nhiên nói:

“Bình Nguyệt, đừng để Đan tướng quân chê cười, qua bên này ngồi đi.”

Về tình về lý thì ta đều không thể từ chối, với lại hiện giờ có rất nhiều ánh mắt dõi theo, ta mà không qua sẽ bị xem là đại bất kính. Ta chỉ có thể đi qua, rồi ngồi xuống cạnh Tư Mã Cẩn Du.

Tư Mã Cẩn Du liếc ta một cái, “Không được trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Tam hoàng tử ngồi cạnh Tư Mã Cẩn Du, hắn cười như không cười liếc nhìn ta một cái, nhưng không nói gì. Từ sau khi biết vị điện hạ này là giả, thì khi ta thấy hắn, sẽ hơi có cảm giác kỳ diệu.

Sau khi rượu quá tam tuần, trong điện bắt đầu vang lên tiếng đàn sáo, một nhóm tiểu mỹ nhân mặc nghê thường vũ y nhẹ nhàng múa ngay chính giữa đại điện. Các triều thần hoặc xem múa, hoặc nói cười, hoặc ăn uống, nhất thời trong đại điện vua quan cùng vui vẻ, nói nói cười cười.

Sứ thần Bắc triều ngồi bên cạnh người nhà họ Vương, ta nhỉn Vương thượng thư thì thấy hai người đang cúi đầu không biết đang nói cái gì, thoạt nhìn khá thân.

Ta ngồi giữa Thái tử và Tam hoàng tử, chỉ cảm thấy yến tiệc này rất không thú vị.

Bỗng dưng, ta thoáng thấy có một nội thị vội vàng đi ra từ bên hông đại điện, cúi đầu nói nhỏ vào tai Hoàng đế vài câu. Ta rất rõ ràng nhìn thấy ánh mắt đục ngầu của Hoàng đế trong phút chốc hiện lên sát ý.

Nội thị lấy một phong thư từ trong tay áo ra, Hoàng đế vừa thấy thì cơn tức giận pha lẫn sát ý lập tức bắn về phía người nhà họ Vương đang ngồi bên cạnh sứ thần Bắc triều.

Trong nháy mắt, không khí trong đại điện đông cứng lại, tiếng đàn sáo ngừng lại, nhóm vũ cơ im lặng lui ra ngoài. Sứ thần Bắc triều cũng dùng ánh mắt xin cáo lui, ta thầm nghĩ bão táp trong Hoàng thành đã chính thức bắt đầu.



Hoàng đế để người nhà họ Vương ở lại, còn những người không liên quan thì được rời khỏi đại điện. Khi ta với cha mẹ về phủ, thì thấy huynh trưởng vẫn theo chân Tư Mã Cẩn Du đang đứng trước cửa cung.

Huynh trưởng hơi gật đầu với ta, không nói gì mà bước vội rời đi.

Ta hiểu ý huynh trưởng.

Khi lấy thư ra đọc ở trong xe, ta đã đại khái đoán được nó là thư gì. Lúc ngồi xe ngựa về phủ, cha khá im lặng, khẽ nhắm mắt lại rồi lấy ngón tay vuốt ve bạch ngọc ban chỉ trên ngón cái.

Ta suy nghĩ mãi cũng không đoán ra cha đang nghĩ gì.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mà ta cảm thấy khí tức trên người cha càng ngày càng giống vị Hoàng đế vừa trên yến tiệc kia, không giận mà uy, không lộ sắc mặt.

Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ lệnh tra xét Vương gia. Không ngờ lại tìm được hơn mười rương binh khí trong mật đạo phủ Vương gia. Ngày thứ ba, có thánh chỉ giáng xuống Vương gia, Hoàng đế lấy tội thông đồng phản quốc với địch và có ý đồ mưu phản mà trảm Vương gia, nhất thời Vương gia từng hưng thịnh tột đỉnh đã bị diệt vong.

Hoàng hậu thất thế, ngay sau đó có triều thần tấu trình buộc tội Tư Mã Cẩn Du, nói Tư Mã Cẩn Du thích nam phong nuôi tiểu quan vi phạm thánh đức. Hoàng đế đang giận dữ chuyện của Vương gia, nay lại nghe chuyện của Tư Mã Cẩn Du, nên dưới cơn giận đã thay Thái tử.

Danh hào của ta cũng từ Chuẩn thái tử phi thành Chuẩn đại hoàng phi.

Trong lúc nhất thời, lòng người trong thành Kiến Khang hoảng sợ, nơi nơi đều dày đặc không khí xơ xác tiêu điều. Nhóm quần thần khi vào triều cũng không dám thở mạnh một hơi vì sợ sẽ bị liên lụy.

Những việc này đều là huynh trưởng nói cho ta biết.

“Tân Thái tử nước lên thì thuyền lên, nay bệ hạ cũng không sống được lâu, việc lâm triều mấy ngày nay cũng để hắn thay mặt.” Huynh trưởng bỗng nhiên hạ giọng xuống, “Đại hoàng tử liên tiếp bị đả kích, có thể nói đã không còn lực trở tay.”

Nhớ tới Hoàng đế đã tìm được hơn mười rương binh khí trong phủ Vương gia, ta hỏi:

“Vương gia thật sự cũng có ý với ngôi vị Hoàng đế?”

Huynh trưởng nói: “Dù có hay không, thì Vương gia sớm muộn gì cũng phải suy tàn. Vương gia hưng thịnh hơn trăm năm, nếu Đại hoàng tử đăng cơ làm Đế, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng để Thái hậu tay cầm quyền cao. Còn hơn mười rương binh khí kia...” Huynh trưởng nháy mắt mấy cái, “Vốn chỉ có vài món, sau này mới được chúng ta thêm vào.”

Ta nghi hoặc hỏi: “Trong lá thư này viết Vương gia có ý vụng trộm thông đồng với Bắc triều hả?”

Huynh trưởng gật đầu, “Bệ hạ vốn trời sinh đa nghi, mà trước yến hội Vương thượng thư còn nhiều lần lén nói chuyện với sứ thần Bắc triều, những việc đó hiển nhiên đều lọt vào mắt Hoàng đế. Vả lại sau yến tiệc hôm đó, bệ hạ cũng phái người thử dò xét sứ thần Bắc triều một phen...”

“Vương thượng thư thật sự vụng trộm thông đồng với sứ thần Bắc triều?”

“Không.” Huynh trưởng lắc đầu, “Có cho Vương thượng thư một trăm lá gan thì hắn cũng không dám.”

“Vậy…” Nếu Hoàng đế đã buộc tội Vương gia, thì chắc chắn sứ thần Bắc triều đã làm cho Hoàng đế xác nhận suy đoán của mình. Nhưng sứ thần Bắc triều sẽ không tự dưng cuốn mình vào nội đấu của Nam triều, trừ phi...

Ta đột nhiên cả kinh.

“Là... sư phụ?”

Huynh trưởng gật đầu khen ngợi, “Muội quả nhiên thông minh, có thể thuyết phục sứ thần Bắc triều hỗ trợ cũng chỉ có sư phụ muội thôi.”



Sau khi rời khỏi phủ Thế tử, chẳng hiểu tại sao, ta lại cảm thấy có điều gì đó bất thường. Nhưng đến tột cùng bất thường chỗ nào, thì ta lại không thể nói rõ. Ta nhớ lại những lời huynh trưởng vừa nói với ta, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường.

Cuối cùng ta cũng không thể làm gì hơn là lên xe ngựa về Vương phủ.

Khi xe ngựa đi ngang qua Nhất Phẩm Lâu, thì bỗng nhiên ngừng lại. Giọng phu xe truyền đến, “Quận chúa, có người chặn xe ngựa ạ.”

Ta nói với Bích Dung: “Muội xuống xem thử đi.”

Bích Dung liền xuống xe ngựa, một lát sau, Bích Dung trở về bẩm báo: “Quận chúa, có người muốn gặp người. Đây là tín vật ạ.”

Ta xem xét, là một vòng tay bạc, giống y đúc với vòng tay ám khí mà Thẩm Hoành đã từng đưa cho ta. Không biết sao Thẩm Hoành lại dùng cách này để gặp ta, ta nghĩ nghĩ rồi hỏi:

“Người đang ở đâu?”

Bích Dung đáp: “Trong phòng Nhất phẩm ạ.”

Ta nói: “Ta đi gặp một chút, muội ở đây đi.”

Bích Dung lo lắng nói: “Quận chúa, vào lúc này mà tùy tiện gặp người xa lạ, ngộ nhỡ…”

“Là bạn của sư phụ, gặp cũng không sao đâu.”

Vì không muốn rước lấy chuyện phiền toái không cần thiết, nên ta đi vào Nhất Phẩm Lâu từ cửa sau. Sau khi vào phòng Nhất phẩm, quả thực như ta đoán, người muốn gặp ta chính là sứ thần Bắc triều ta đã từng gặp trong cung vài ngày trước đó.

Hôm nay hắn mặc y phục đỏ thẫm, áo bào màu xanh da trời, dựa vào cửa sổ, ngắm nhìn núi sông xa xa.

Ta vào thẳng vấn đề: “Đan tướng quân hẹn Bình Nguyệt ở đây có chuyện gì không?”

Hắn ngáp một cái rồi mới miễn cưỡng xoay người lại, nhìn ta từ trên xuống dưới vài lần rồi mới nói:

“Không cần khách khí. Ta họ Đan, tên một chữ Lăng, là sư đệ của Thẩm Hoành, con có thể gọi ta một tiếng sư thúc.”

Ta do dự hồi lâu mới gọi: “... Sư thúc.”

Đan Lăng cười cười, “Sư điệt ngoan, đây là lễ gặp mặt sư thúc cho con.” Đan Lăng lấy một cái hộp gấm màu xanh như nước hồ ra, “Những ám khí sư phụ con thường đưa cho con có không ít cái do ta làm.”

Ta mở hộp gấm ra, bên trong có năm vòng tay bạc, Đan Lăng còn nói thêm: “Ta đã cải tiến chỗ nối lại, sau này sẽ không dễ bị bung ra nữa.”

Đan Lăng có thể nói ra những lời này, thì tuyệt đối không phải gạt ta. Dù sao sư thúc cũng gọi rồi, nên lễ gặp mặt này... không cần từ chối.

Thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện, có nhiều ám khí phòng thân cũng tốt, trời mới biết ngọn lửa tiếp theo có thể đốt vào người mình hay không.

Ta nhận hộp gấm, “Đa tạ sư thúc.”

Đan Lăng cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhìn ta chằm chằm. Ta vừa mới nhận quà của người ta, rồi ngay sau đó nói phải đi thì hơi không ổn cho lắm. Suy nghĩ một chút, chuẩn bị làm quen với vị tân sư thúc này một phen.

Không ngờ vị tân sư thúc này bỗng nhiên hỏi: “Có người trong lòng chưa?”

Ta ngẩn người, sau đó lắc đầu.

Tân sư thúc nhíu mày, ánh mắt nhìn ta hơi bất mãn. Sau đó ta phải vắt hết óc để nghĩ ra rất nhiều đề tài mới mẻ, Đan Lăng không hứng thú lắm, làm nụ cười của ta càng lúc càng gượng gạo.

Sư thúc này xem ra không vừa lòng về ta và cũng không dễ ở chung cho lắm...

Tuy nói ngữ khí hơi khách sáo, ngoài mặt cũng không tìm ra lỗi sai nào, nhưng nhìn từ ánh mắt của Đan Lăng, thì hắn chỉ còn thiếu khắc lên mặt một câu —— Ánh mắt của sư huynh sao lại kém thế.

Ta cân nhắc, càng cảm thấy vì năm vòng tay bạc mà phải cười làm lành với sư thúc ở trong này, hình như hơi không đáng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.