Vô Tâm

Quyển 1 - Chương 40



Hôn lễ của ta và Tư Mã Cẩn Du đã quyết định sẽ tổ chức vào ngày mười sáu tháng Giêng, tính ra từ nay tới đó cũng chưa tới hai mươi ngày nữa. Tư Mã Cẩn Du muốn ta an phận ở trong phủ đợi gả, hắn còn đưa tới không ít thị nữ tùy tùng đến đây, ngoài mặt nói để ta dùng, nhưng thực chất là theo dõi nhất cử nhất động của ta.

Ta biết mấy ngày nữa cha sẽ mưu phản nên ngoan ngoãn ở trong phủ làm một tân nương an phận đợi ngày xuất giá, biết Tư Mã Cẩn Du không thích Thẩm Hoành, nên ta cố gắng ít tiếp xúc với Thẩm Hoành lại.

Huynh trưởng lén đến đây một lần, huynh ấy nói cho ta biết —— Mùng một tháng Giêng Thái tử sẽ mang quân tới bức vua thoái vị, tin tức này đã đến tai Đại hoàng tử rồi.

Ta hiểu ý của huynh trưởng, nếu Tư Mã Cẩn Du biết Thái tử muốn bức vua thoái vị, như vậy ngày mùng một hôm đó chắc chắn hắn sẽ đến ngăn cản, đây là cơ hội tốt để Tư Mã Cẩn Du xoay ngược tình thế.

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau”, xem ra cha đang muốn mượn ve để dẫn dụ bọ ngựa, còn người ở phía sau thì đang làm chim sẻ rồi.

Mùng một tháng Giêng nhanh chóng đã đến.

Vì là Tết, nên toàn thành Kiến Khang đều vô cùng vui mừng náo nhiệt, trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng pháo vang lên không ngừng ở một số nhà, trong Vương phủ cũng bày biện rất nhiều lễ vật. Khi ta dậy, đồ ăn sáng còn chưa kịp dùng thì đã mặc cung trang mới rồi vào cung với mẹ. Theo thói quen mỗi năm, hôm nay trong cung sẽ tổ chức tiệc mừng, phu nhân của các quan đại thần đều phải vào cung tham kiến Hoàng hậu.

Sau khi tiến cung, ta phát hiện mẹ có hơi bất an. Ta tính canh giờ còn bao lâu nữa trong cung sẽ có chuyện. Có lẽ mẹ cũng đã biết trước chuyện này, bằng không sao mẹ lại có bộ dáng như vậy chứ.

Trước khi vào tham kiến Hoàng hậu, mẹ kéo tay ta, nhẹ giọng dặn dò: “Đợi lát nữa dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng đừng lo lắng, đã có mẹ ở đây rồi.”

Ta gật gật đầu.

Thời gian này vì chuyện Tư Mã Cẩn Du bị phế mà Hoàng hậu tiều tụy đi không ít, mặc dù đã dùng loại son phấn tốt nhất, nhưng cũng khó có thể che đi nét u sầu buồn bã trên khuôn mặt bà. Bà răn dạy qua loa mấy phu nhân vài câu rồi để mọi người lui xuống.

Ta rất vui vẻ, hận không thể mọc thêm đôi cánh trên chân để nhanh chóng rời khỏi nơi hôm nay sẽ xảy ra chuyện.

Không ngờ ta với mẹ vừa mới bước chân ra khỏi cung Phượng Tê, thì có một cung nữ tiến đến nói:

“Xin Quận chúa dừng bước, Hoàng hậu nương nương có chuyện muốn nói với người ạ.”

Mẹ lo lắng liếc mắt nhìn ta một cái, ta nói: “Mẹ về phủ trước đi, con nói chuyện với Hoàng hậu nương nương xong sẽ lập tức trở về. Mẹ đừng lo.” Ta cẩn thận nghĩ ngợi, trận chiến giành ngôi vị Hoàng đế này, bất luận ai thắng ai thua, thì ta cũng không lo sẽ mất mạng.

Ta nhìn bóng mẹ rời đi, rồi đi vào cung Phượng Tê với cung nữ.

Hoàng hậu vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, nhưng ngồi bên cạnh đã có thêm Văn Dương công chúa. Ta liền quỳ gối hành lễ, Hoàng hậu khoát khoát tay, “Không cần đa lễ, ngồi xuống đi.”

Ta cũng không biết Hoàng hậu giữ lại một mình ta để nói chuyện gì, đành ngồi yên trên đôn được trải tấm nệm êm làm từ loại lụa thượng đẳng chờ Hoàng hậu mở miệng.

“Nghe nói Tây Lăng vương đã tìm cho con một sư phụ?”

Thật ra ta không ngờ Hoàng hậu sẽ hỏi đến Thẩm Hoành, ta quan sát Văn Dương công chúa, thấy nàng đang cười như không cười nhìn ta. Ta lễ phép:

“Dạ phải.”

“Là người Bắc triều?”

“Dạ.”

“Tình cảm của con với sư phụ không tệ?”

Ta run sợ, nói: “Cũng tốt ạ.”

Hoàng hậu thản nhiên nói: “Còn hơn mười ngày nữa con sẽ là con dâu của bản cung, có vài người và vài chuyện con phải biết tránh, đừng để người ta đồn đại lung tung. Con là người Cẩn Du chọn, tuy bản cung không vừa lòng, nhưng cũng không thể thay đổi tình cảm Cẩn Du dành cho con. Nếu không thể làm gì thì bản cung đành phải chấp nhận, sau khi thành hôn, con phải tự mình giải quyết mọi chuyện cho tốt, nên an phận thủ thường, sớm vì Cẩn Du mà khai chi tán diệp[1].”

[1] Khai chi tán diệp: sinh con đàn cháu đống.

Ta đáp “Dạ”, đồng thời cảm thấy thật may vì cha muốn tạo phản, bằng không sau này mỗi ngày phải đối mặt với Tư Mã Cẩn Du và vị Hoàng hậu không thích ta này, ta phải sống thế nào đây.

Sau đó Hoàng hậu lại dạy ta vài câu nữa, không có gì ngoài việc nhắc ta phải biết an phận thủ thường.

Ta chăm chú lắng nghe, nhưng cũng không để vào lòng.

Sau khi rời khỏi cung Phượng Tê, ta liền tính toán, nếu không nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung, thì rất có thể sẽ chạm mặt đám quân bức vua thoái vị. Ta không khỏi đi bộ nhanh hơn, đi không bao lâu, thì có tiếng “lộc cộc” của xe ngựa truyền đến.

Ở trong cung, có thể ngồi xe ngựa mà vừa lúc xuất hiện sau lưng ta cũng chỉ có một mình Văn Dương công chúa. Xe ngựa dừng lại trước mặt ta, có cung nữ kéo mành che, giọng của Văn Dương công chúa truyền đến:

“Ta tiễn ngươi một đoạn đường.”

Văn Dương công chúa hình như có chuyện muốn nói với ta, ta có muốn từ chối cũng không được. Huống hồ có xe ngựa đi cũng không tệ.

Sau khi ta lên xe ngựa, nhìn bầu trời bên ngoài, rồi nói: “Hình như trời sắp mưa rồi.” Bầu trời âm u như những thay đổi sắp xuất hiện trong Hoàng cung này.

Văn Dương công chúa cũng không mở mắt, “Ngày đầu tiên của năm mới đã mưa cũng không phải điềm lành.”

Lời này hơi khó nghe, ta cười gượng, đành phải nói: “Cảm ơn Công chúa đã đưa ta đi một đoạn đường.”

Cuối cùng Văn Dương công chúa cũng mở mắt nhìn ta, “Cảm ơn cái gì, hơn mười ngày nữa là thành người một nhà rồi. Trước kia ta không thích ngươi, chỉ tiếc Hoàng huynh cố tình lại bị ngươi hấp dẫn, ta cũng chỉ biết học Mẫu hậu nhận mệnh. Còn những chuyện kiếp trước của các ngươi, ta cũng do vô ý thấy đôi lời bà cố nội lưu lại trong Thư các mới biết. Mặc kệ như thế nào, thì đó cũng là chuyện kiếp trước, ta cũng không muốn vì bà cố nội mà so đo tính toán, sau này ngươi cố gắng hầu hạ Hoàng huynh thật tốt là được.”

Cuối cùng ta cũng hiểu, Văn Dương công chúa cũng tới dạy ta giống Phần Nguyên hoàng hậu. Trong lòng ta buồn bực, kỳ thật ta cũng không muốn bị những chuyện kiếp trước làm phiền, nhưng Tư Mã Cẩn Du cứ muốn quấn lấy ta, hẳn là Văn Dương công chúa phải cấm Tư Mã Cẩn Du không so đo chuyện đó với ta mới đúng.

Văn Dương công chúa lại nói: “Chắc mấy ngày nữa là ta không còn ở Nam triều rồi. Mặc dù ta không ở đây, không thể lúc nào cũng chú ý quan sát ngươi, nhưng ngươi cũng phải tự giải quyết chuyện riêng của mình cho tốt, nhất là sư phụ của ngươi, có thể không gặp thì đừng gặp...”

Văn Dương công chúa còn nói thêm vài điều nữa, nhưng ta không nghe vào.

Bởi trong đầu ta chợt xuất hiện một ý tưởng khiếp sợ, trước đây Vinh Hoa công chúa nghe tin Bắc triều muốn cưới trưởng nữ dòng chính của Nam triều, mà trưởng nữ dòng chính cũng không nói phải là Văn Dương công chúa. Hôm nay nếu theo kế hoạch của cha, Tư Mã Cẩn Du sẽ chết dưới tay Thái tử, vậy cha sớm muộn gì cũng sẽ lên ngôi.

Cha đăng cơ làm Đế, vậy trưởng nữ dòng chính của Nam triều không phải ta sao?

Quả tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch, hình như có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu ta.

Cha dám giành ngôi vị Hoàng đế, chắc hẳn phải có một chỗ dựa vững chắc đằng sau. Lúc trước huynh trưởng có thể hãm hại Tư Mã Cẩn Du, chuyện này không thể thiếu công lao của Thẩm Hoành. Mà hắn với Đan Lăng lại là sư huynh đệ, Đan Lăng còn là Nhất phẩm Tướng quân của Bắc triều.

Như vậy, với tài năng của Thẩm Hoành thì chức quan của hắn có thể là gì?

Cha nói Thẩm Hoành sống trong núi sâu, cũng có lời đồn Thái tử Bắc triều rất ít khi lộ diện. Lúc trước khi cha mẹ nhắc đến Thái tử Bắc triều đều dùng ánh mắt tự hào, hiển nhiên đó chính là ánh mắt nhìn con rể.

Còn nữa, từ trước đến giờ, cha đối với Thẩm Hoành cũng rất cung kính và khách khí...

Trong lòng ta đang cực kỳ hoảng sợ!

“Bình Nguyệt! Ngươi có nghe bản cung nói chuyện không?”

Ta lắc đầu theo bản năng, rồi thấy mặt của Văn Dương công chúa đen lại, ta mới kịp phản ứng, đành gật đầu nói:

“Có, ta vẫn đang nghe.”

Ta không khỏi nghĩ, nếu ta đoán đúng, thì trước đây Vinh Hoa công chúa nói Văn Dương công chúa ngưỡng mộ Thái tử Bắc triều đã nhiều năm, vậy sau này Văn Dương công chúa chắc chắn sẽ hận ta đến chết mất.



Sau khi về Vương phủ, ta liền tìm mẹ đầu tiên. Mẹ thoạt nhìn có vẻ hơi khẩn trương, người đứng ngồi không yên, ánh mắt luôn vô tình nhìn ra cửa lớn. Khi thấy ta, người không thể bình tĩnh được mà hỏi ta ngay.

“A Uyển, Hoàng hậu nương nương nói gì với con?”

Ta nói: “Chỉ nói những chuyện bình thường, không khác những chuyện nói với các phu nhân ạ.” Ta rót cho mẹ chén trà, rồi nói: “Mẹ, hình như người hơi bất an, để Lan Phương cô cô đốt hương an thần nhé.”

Mẹ nhận chén trà, nói: “Cũng được.”

Ta cười tủm tỉm nói: “Cha cũng sắp trở về rồi.”

“Ừ.” Mẹ đáp lời.

Ta lại nói: “Mẹ ơi, A Uyển không muốn gả cho Đại hoàng tử đâu.”

Mẹ cười, vỗ vỗ mu bàn tay ta, “Được, A Uyển nói không lấy chồng thì mẹ không gả. Chờ thêm vài ngày nữa, mọi chuyện đều sẽ ổn, sẽ không còn ai ép con phải gả cho Đại hoàng tử nữa.”

Mắt ta sáng lên, “Thật ạ? Mọi chuyện sẽ ổn ạ?”

Mẹ gật đầu.

Điều ta muốn chính là cái gật đầu này của mẹ, ta nói: “Vậy có phải con cũng không cần lấy sư phụ nữa? Trước đây con không cẩn thận nghe đám hạ nhân nói cha có ý muốn gả con cho sư phụ. Mẹ ơi, sư phụ là người Bắc triều, con cũng không phải Văn Dương công chúa, con không muốn gả đến nơi xa xôi đó đâu.”

Tay của mẹ cứng lại, hơi mất tự nhiên rụt tay về.

Mẹ hỏi: “A Uyển ngốc, sư phụ con không tốt à?”

Ta nói: “Sư phụ tốt lắm, nhưng con không thích.”

“A Uyển, nghe cha mẹ sẽ không sai đâu, cha mẹ luôn hy vọng con hạnh phúc hơn ai hết. A Hoành rất khá, con có thể yên tâm gả cho nó, chỗ dựa nửa đời sau của con sẽ không kém ai hết.” Mẹ vỗ vỗ vai ta, “Không phải con thích ăn đồ A Hoành làm đó ư? Sau này gả cho nó, con có thể được ăn ngon mỗi ngày rồi.”

“Nhưng... Nhưng người là sư phụ...”

Mẹ nói tiếp: “A Uyển ngốc, nó có thể làm sư phụ con, thì cũng có thể không làm sư phụ con nữa. Hơn nữa, người biết con và A Hoành là thầy trò cũng không nhiều. A Uyển, người làm mẹ sẽ không hại con của mình, bây giờ con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không thể hiểu được, cha mẹ sẽ giúp con sắp xếp cuộc sống sau này thật tốt, để con sống cả đời vô ưu vô lo.”

Ta cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nói: “A Uyển nghe theo mẹ.”

Mẹ vui mừng xoa xoa đầu ta, “Con ngoan của mẹ.”



Sự thay đổi trong thành Kiến Khang này đến nhanh hơn ta tưởng, ta nghĩ tốt xấu gì cũng phải mất nửa tháng. Không ngờ chỉ ngắn ngủn nửa ngày, trong cung đã truyền tin Thái tử bức vua thoái vị và Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử[2].

[2] Chết bất đắc kỷ tử: chết bất ngờ, không theo ý nguyện.

Chuyện ngoài dự đoán duy nhất chính là Tư Mã Cẩn Du không giống huynh trưởng nghĩ sẽ mang quân tới ngăn cản Thái tử bức vua thoái vị, mà hắn lại mất tích ngay trong ngày hôm ấy. Mấy ngày sau, người người khắp nơi đào ba thước đất cũng không tìm ra tung tích của Tư Mã Cẩn Du.

Mà Thái tử giả cũng theo mong muốn của cha, nửa tháng sau nói muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho cha.

Từ đó, giang sơn của Nam triều không còn mang họ Tư Mã nữa, mà đã đổi sang họ Tiêu. Cha... à, hẳn là phải sửa rồi, nên gọi là Phụ hoàng. Phụ hoàng cũng nhân lúc Tư Mã Cẩn Du mất tích đã phế bỏ cuộc hôn nhân của ta và hắn.

Cuối tháng Giêng, sứ thần Bắc triều ở Nam triều cuối cùng cũng chân chính đứng trước mặt mọi người mở miệng hướng Phụ hoàng cầu thân với Trưởng công chúa. Đến bây giờ ta mới hiểu được, thì ra ngay từ đầu Đan Lăng đã nhắm vào ta.

Phụ hoàng không chần chờ gì mà đồng ý ngay lời cầu thân của Bắc triều.

Hôn sự được định vào mùng mười tháng Ba, mà chỉ ngắn ngủn trong mấy tháng, thân phận của ta từ Chuẩn thái tử phi của Nam triều đã trở thành Chuẩn thái tử phi của Bắc triều. Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, hai vị trí này cũng không khác nhau lắm, đều là Thái tử phi, mà Thái tử đều là những nam nhân kiếp trước có dây dưa rất sâu với Tạ Uyển.

Tư Mã Cẩn Du chuyển thế vì Tạ Uyển, trong mắt hắn từ trước tới nay chỉ thấy mình Tạ Uyển.

Thẩm Hoành cũng chuyển thế vì Tạ Uyển, mặc dù người trong mắt hắn là ta, nhưng mục đích cuối cùng của hắn cũng chỉ là muốn cưới ta. Cha làm chim sẻ, xét theo mặt khác, Thẩm Hoành không phải cũng là chim sẻ sao.

Phiên ngoại sư phụ (3)Thẩm Yến như ý nguyện được gặp Địa Tạng Bồ Tát.

Vẻ mặt Địa Tạng Bồ Tát hiền lành, hỏi: “Con có thân công đức, vậy có nguyện vọng nào không?”

Thẩm Yến không chút do dự nói: “Xin cho con được mang theo trí nhớ kiếp này luân hồi sang kiếp sau, con muốn được tái tục tiền duyên với thê tử Tạ Uyển lúc sinh tiền ạ.”

“Được.”

Thẩm Yến thở phào nhẹ nhõm, niềm vui sướng hiện rõ trên chân mày. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời Đại trưởng lão đã nói, nên hỏi:

“Xin hỏi Bồ Tát, thê tử Tạ Uyển của con đã đầu thai chưa ạ?”

Tính ra A Uyển cũng nên tiến vào luân hồi rồi.

Không ngờ Địa Tạng Bồ Tát lại nói: “Có người đã cản trở Tạ Uyển luân hồi.”



Người này không phải ai khác mà đúng là Tần Mộc Viễn.

Trước đó, Tần Mộc Viễn từ miệng Bích Đồng mà biết Thẩm Yến muốn tái tục tiền duyên với Tạ Uyển ở kiếp sau, nên hắn đã nghĩ một cách. Thẩm Yến có Đại trưởng lão Thiên môn chỉ điểm, thì bên cạnh Tần Mộc Viễn cũng có cao nhân.

Tần Mộc Viễn cũng muốn mang theo trí nhớ kiếp này luân hồi sang kiếp sau, chỉ tiếc chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín việc thiện với hắn mà nói thì không thể nghi ngờ là còn khó hơn lên trời, nên Tần Mộc Viễn đã chọn cách khác.

Cách này tuy không khó như của Thẩm Yến, nhưng cũng cần chờ ở nhân gian đủ sáu mươi năm.

Tần Mộc Viễn sợ Thẩm Yến sẽ cướp Tạ Uyển trước hắn, nên đã năn nỉ cao nhân hạ bí thuật cản trở Tạ Uyển luân hồi, đợi hắn xuống Địa phủ thì cùng đầu thai.

Nhưng Tần Mộc Viễn lại không biết, một năm trên nhân gian bằng mười năm dưới Địa phủ.



Người chết sẽ hóa thành quỷ, bởi Thẩm Yến có thân công đức, nên vẻ ngoài cũng không dữ tợn, nhưng khi chết đã cao tuổi, dung nhan dù tuyệt thế vô song cũng không thể chống lại sự tàn phá của thời gian, Thẩm Yến nhìn bóng mình trên sông Vong Xuyên mà đáy lòng có chút khẩn trương.

Qua nhiều lần tìm cách hỏi thăm, cuối cùng hắn cũng biết Tạ Uyển ở trong hang động âm u.

Lúc Thẩm Yến biết được chân tướng thì hận không thể xé Tần Mộc Viễn thành từng mảnh nhỏ. Nếu Tần Mộc Viễn thật lòng yêu A Uyển thì không sao, nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống sờ sờ mà lại khiến A Uyển phải chịu nỗi khổ cô đơn mấy trăm năm này.

Thẩm Yến xót Tạ Uyển, nhưng cũng không có cách giải trừ bí thuật cao nhân đã hạ, hắn chỉ có thể làm bạn với Tạ Uyển trong thời gian còn lại mà thôi.

Thẩm Yến lưỡng lự đứng trước hang động âm u hồi lâu, mắt thấy người trông mong hơn mấy chục năm đang ở phía trước, hắn chỉ cần đi vài bước vào trong là có thể nhìn thấy A Uyển, nhưng hắn sợ.

Sợ A Uyển hận hắn, cũng sợ A Uyển oán hắn.

Cuối cùng, hắn cũng cố lấy hết can đảm đi vào hang động âm u, trong hang nhiệt khí lành lạnh, cả không gian im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Thẩm Yến nghĩ tới cảnh gặp lại Tạ Uyển rất nhiều lần, ví dụ như Tạ Uyển không muốn để ý hắn hay Tạ Uyển hận đến mức tát vào mặt hắn trước.

Chẳng qua, khi hắn thật sự nhìn thấy Tạ Uyển, thì không xuất hiện tình cảnh nào trong những cái đã đoán trước.

Tạ Uyển vẫn xinh đẹp trẻ trung như trước, khi chết nàng mới đôi mươi, dù làm quỷ, nhưng dung mạo vẫn thanh tú xinh đẹp như cũ. Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Yến đang đứng ở cửa hang phía xa, rồi ý cười dịu dàng nổi lên bên miệng.

“Ông lão, ông mới tới hả?”

Thẩm Yến cứng người lại ngay cửa hang, tim như ngừng đập.

Nàng... không nhận ra hắn.

Hắn tâm tâm niệm niệm hơn mấy chục năm, rốt cuộc nhìn thấy nàng, nhưng trong mắt nàng đã không còn tình cảm như xưa, mà lại xa cách như không quen biết. Trong nháy mắt, lòng Thẩm Yến như hóa tro tàn.

Nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng, rồi nghĩ tới bản thân nay đã tuổi già sắc suy, dường như ngay cả xách hài cho A Uyển cũng không xứng.

Thẩm Yến từ nhỏ đến lớn đều được người đời cực kỳ hâm mộ, nhưng vào thời khắc này hắn lại trở nên tự ti.

Hắn mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng đầu hắn như bị cái gì đó đè xuống, làm hắn không thể nói thành lời, đầu óc chỉ ngập tràn ý nghĩ “A Uyển không nhận ra hắn”.

Thật ra cũng không thể trách Tạ Uyển được, Tạ Uyển qua đời đã hơn mấy chục năm trên nhân gian, tính ra thì cũng mấy trăm năm dưới Địa phủ. Khỏi bàn đến việc trước khi Tạ Uyển qua đời đã hiểu thông suốt, qua mấy trăm năm sau này, gần như đến cả họ tên của mình nàng cũng quên hết bảy tám phần.

Thẩm Yến đối với Tạ Uyển chỉ như một giấc mộng không đáng quan tâm ở mấy kiếp trước.

Tạ Uyển thấy Thẩm Yến đứng yên ở cửa hang, chỉ yên lặng nhìn nàng, nghĩ hắn nhất thời chưa chấp nhận được sự thật mình đã thành quỷ, bèn đi tới an ủi: “Ông ơi, sống chết có số, ông cũng đừng đau lòng nữa.” Ngừng một chút, Tạ Uyển lại nói: “Ông coi con còn chết khi trẻ tuổi này, ông còn sống được rất lâu ấy chứ.”

Thấy hắn vẫn chỉ ngơ ngác nhìn mình, Tạ Uyển lại hỏi: “Có phải ông nhớ tới người nhà không ạ?”

Rõ ràng quỷ không có tim, nhưng Thẩm Yến vẫn cứ cảm thấy ngực trái đau âm ỉ. Hắn căng khóe miệng, giọng khàn khàn:

“Ta chỉ có một thê tử và con gái.”

Tạ Uyển nghe xong, cười nói: “Chắc ông rất yêu thê tử và con gái của mình nhỉ.”

Lời này Tạ Uyển chỉ nói đại, lại không ngờ đối phương sẽ có phản ứng lớn như vậy, hốc mắt lập tức ửng đỏ, “Là... là ta có lỗi với nàng, không chăm sóc hai người chu đáo.”

Tạ Uyển không trò chuyện nhiều với người đã nhiều năm, nên nhất thời cũng không biết phải an ủi ông lão này thế nào, đành phải nói:

“Không có gì không có gì đâu, đều đã là chuyện khi còn sống, chờ uống canh Mạnh bà rồi thì không còn nhớ gì nữa đâu. Nếu ông và thê tử của ông có duyên, nói không chừng còn có thể tái tục tiền duyên ở kiếp sau đó.”

Thẩm Yến bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Con cũng nghĩ ta có thể tái tục tiền duyên với nàng?”

Tạ Uyển gật đầu, còn nói rất nghiêm túc: “Chắc chắn có thể.”

Thẩm Yến hơi vui mừng, âm thầm nói với bản thân: Không nhận ra cũng không sao cả, chúng ta còn có kiếp sau.

Từ ngày đó trở đi, Tạ Uyển vẫn sống một mình trong hang động âm u đã có thêm một người bạn, Tạ Uyển cũng không hỏi hắn tên gì, chỉ gọi hắn là “ông lão”. Dường như hắn cũng không phản đối, nhưng mỗi lần nàng gọi một tiếng “ông lão”, thì Thẩm Yến hơi buồn bã.

Thẩm Yến cũng từng nghĩ tới việc nói chân tướng cho Tạ Uyển biết, hắn cân nhắc vài ngày, tính thử dò xét ý tứ của nàng trước. Một ngày nào đó, Thẩm Yến làm bộ lơ đãng hỏi:

“A Uyển, con chết như thế nào?”

Tạ Uyển suy nghĩ hồi lâu, mới lên tiếng: “Con nhớ hình như là khó sinh, hình như vậy, mà cũng hình như không phải, cũng qua lâu quá rồi, nên con không nhớ rõ nữa.”

Tạ Uyển trả lời không chút để tâm, nhưng Thẩm Yến nghe mà lòng đau như cắt. Hai chữ “khó sinh” như mũi tên bôi vạn độc, từ miệng Tạ Uyển nói ra, rồi dễ dàng bay tới cắm vào tim hắn.

Một lúc lâu sau, Thẩm Yến mới tìm lại giọng nói của mình, “Phu quân của con đâu?”

Tạ Uyển thờ ơ: “Quên rồi.”

Thẩm Yến cứng người.

Tạ Uyển lại cười tủm tỉm nói: “Chuyện kiếp trước ai mà nhớ được nhiều chứ, ông lão, ông đừng thấy con trẻ tuổi, chứ về thâm niên làm quỷ thì con còn hơn ông mấy trăm năm đó.”

Thẩm Yến phát hiện sau khi gặp lại Tạ Uyển, mỗi lần nhìn thấy Tạ Uyển trẻ trung xinh đẹp, thì hắn luôn thấy tự ti. Nay thấy Tạ Uyển không mảy may để ý đến chuyện kiếp trước, hắn mới cảm thấy nói cho Tạ Uyển biết cũng chỉ làm tăng phiền não cho nàng.

Vả lại có lẽ nói cho nàng nghe, cũng chưa chắc nàng nhớ được mình từng có một phu quân không xứng chức như vậy.

Như vậy cũng rất tốt, ở trong hang động âm u vắng vẻ tĩnh mịch, hắn có thể yên lặng nhìn nàng, ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng. Khi nàng buồn thì kể vài chuyện thú vị dỗ nàng cười một cái, như vậy cũng đủ lắm rồi.

Dù nàng chỉ xem hắn là ông lão, thì cũng tốt rồi.

Ít ra khi hắn nhớ nàng, chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn nàng, mà không phải vuốt cạnh bia lạnh như băng, nhìn trên mặt bia khắc hai chữ “Tạ Uyển” rồi ngây ngốc đờ đẫn, sau đó ruột gan như đứt thành từng khúc.



Dưới Địa phủ lại qua một trăm năm, Tạ Uyển và Thẩm Yến đã vô cùng thân thiết, hai người ở chung cũng khá hòa hợp, Thẩm Yến nắm chắc cơ hội này rất tốt. Rốt cuộc, đã đến ngày hai người nghênh đón việc đầu thai.

Hắc Bạch Vô Thường tiến vào hang động âm u, mặt Hắc Vô Thường không biểu cảm mà quát to:

“Tạ Uyển, Thẩm Yến, có thể đi đầu thai rồi.”

Hai người ở chung lâu như thế, nhưng Thẩm Yến chưa bao giờ nói cho Tạ Uyển biết tên của mình, nay Hắc Vô Thường quát một tiếng, làm Thẩm Yến gần như theo phản xạ nhìn nét mặt của Tạ Uyển.

Trên mặt Tạ Uyển cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười cười, rồi nói: “Ông lão, thì ra tên ông là Thẩm Yến.”

Thẩm Yến “Ừ” một tiếng.

Bạch Vô Thường hơi kinh ngạc nhìn hai con quỷ trước mắt, nhất thời hơi khâm phục định lực của Thẩm Yến. Cứ nghĩ hai con quỷ này ở chung hơn một trăm năm sẽ giải quyết hết bảy tám phần các loại oán hận tình cừu khi còn sống rồi, không nghĩ tới cuối cùng đến cả đối phương là ai cũng không biết.

Tạ Uyển nói: “Tên này nghe hơi quen tai, đã từng nghe thấy ở đâu thì phải.”

“Thật không?”

Tạ Uyển cười: “Không nhớ ra, chắc cũng là người không liên quan.”

Tuy nói Thẩm Yến đã chịu đả kích hơn một trăm năm thành thói quen, nhưng chính tai nghe Tạ Uyển nói như thế, trong lòng hắn vẫn thấy hơi nhói. Nhưng nghĩ lại sắp được đầu thai, kiếp sau hắn sẽ có tuổi tương đương với A Uyển, khuôn mặt xứng đôi, còn có thể sống chung hoà thuận vui vẻ đến hết đời.

Nghĩ như vậy, làm khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng có ý cười, “Còn nhờ hai vị Vô Thường dẫn đường.”



Khi hai người tiến vào con đường luân hồi, thì gặp phải Tần Mộc Viễn. Tạ Uyển đến Thẩm Yến còn không nhận ra chứ nói gì Tần Mộc Viễn. Ngược lại, Tần Mộc Viễn đã nhận ra Tạ Uyển từ cái nhìn đầu tiên.

Hắn kích động vội chạy tới trước mặt Tạ Uyển, “A Uyển, ta là Mộc Viễn ca ca, nàng có nhớ không?”

Tạ Uyển nháy mắt mấy cái, xấu hổ cười, “Thật ngại quá, trí nhớ của ta không tốt cho lắm...” Nhìn tướng mạo của hắn có thể làm ông của nàng, một tiếng Mộc Viễn ca ca này thật sự hơi khó có thể gọi ra.

Tần Mộc Viễn cũng không chán nản, “Không sao, kiếp sau nàng sẽ nhớ ta thôi. A Uyển, kiếp sau chúng ta sẽ kết thành phu thê, nàng phải nhớ kỹ ta đó.”

Tạ Uyển lén lui về sau một bước.

Mà Tần Mộc Viễn thấy Thẩm Yến ở phía sau, thì mắt hắn lập tức bốc lên hai ngọn lửa, “Lại là mày! Sao mày vẫn bám lấy A Uyển của tao!”

Tạ Uyển nhỏ giọng hỏi Thẩm Yến: “Hắn là kẻ thù của ông lúc sinh thời?”

Thẩm Yến hạ giọng trả lời: “Không phải, là tình địch.”

Tạ Uyển “Ồ” một tiếng, rồi không để ý nữa.

Nhưng cảnh này rơi vào mắt Tần Mộc Viễn thì giống như tình nhân đang thì thầm với nhau. Hắn vừa định tiến lên tách hai người ra, thì bên kia đã có quỷ sai quát một tiếng:

“Tần Mộc Viễn ——”

Tần Mộc Viễn căm hận nói với Thẩm Yến: “Kiếp sau tao chắc chắn sẽ giành được A Uyển trước!” Ngừng một chút, hắn lại thâm tình chân thành nói với Tạ Uyển: “A Uyển, nàng phải chờ ta, ta đi đầu thai đây.”

Tạ Uyển hơi mất tự nhiên, chỉ gật đầu qua loa.

Sau đó không lâu, quỷ sai lại quát: “Tạ Uyển ——”

Tạ Uyển nói với Thẩm Yến: “Ông lão, cảm ơn ông, con đi đầu thai đây, mong ông có thể tái tục tiền duyên với thê tử của ông ở kiếp sau.” Dứt lời, Tạ Uyển đi về phía con đường luân hồi.

Mạnh bà đứng trước con đường luân hồi, đang cầm canh Mạnh bà trong tay.

Tạ Uyển nhận lấy, nhìn bảy màu rực rỡ trong bát, cười nói: “Thì ra canh Mạnh bà lại đẹp như vậy.”

Nàng ngửa cổ, chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, không ngờ vừa uống được một ngụm nhỏ, thì có một con quỷ bỗng nhiên va vào nàng, canh Mạnh bà rơi xuống sông Vong Xuyên, Tạ Uyển cũng vô tình rơi xuống con đường luân hồi.

Có quỷ sai quát: “Chạy loạn gì đó!”

Con quỷ mặc áo trắng sợ hãi nói: “Vừa rồi không cẩn thận bị trượt chân ạ.”

Mạnh bà liếc nhìn con đường luân hồi, nghĩ thầm, canh Mạnh bà của ta uống một ngụm nhỏ cũng có tác dụng. Lại nhìn con quỷ áo trắng mới đến trước mắt, Mạnh bà nhíu mày, hỏi quỷ sai bên cạnh, “Đây là người đầu thai tiếp theo?”

Quỷ sai nói: “Đúng vậy.” Quỷ sai lật quyển sổ ghi tên trong tay, “Ừm, số mệnh kiếp sau không tốt lắm.”

Mạnh bà múc bát canh, “Tốt hay không cũng không liên quan tới chúng ta. Uống đi.”

Đến phiên Thẩm Yến, thì có quỷ sai ở bên cạnh nói: “Người này được Địa Tạng Bồ Tát phù hộ, không cần uống canh Mạnh bà.”

Mạnh bà nhìn Thẩm Yến vài lần, “Là người có phúc.”

Thẩm Yến chắp tay vái, hỏi: “Không biết Tạ Uyển vừa mới đầu thai đến nhà người nào ạ?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Quỷ sai nói: “Ngươi đã cầu được tái tục tiền duyên, những chuyện sau này trên trời tự có an bài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.