Vô Tâm

Quyển 1 - Chương 7



Vốn muốn hỏi Thẩm Hoành một câu, nhưng đảo mắt nghĩ lại, lúc trước Thẩm Hoành đã từng nghe Dịch Phong đánh đàn, với sự tinh tế của mình, Thẩm Hoành dĩ nhiên có thể đoán ra cũng không phải việc khó. Mà cha cũng nói Thẩm Hoành là cao nhân, cao nhân làm việc không thể trói buộc theo lẽ thường, nói ngắn gọn, ngươi đừng đoán mò suy nghĩ của cao nhân.

Thức ăn được dọn lên, ta cùng Thẩm Hoành trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Khi Thẩm Hoành kể chuyện ẩn cư trong núi sâu, ta hơi tò mò hỏi: “Với tài trí của sư phụ thì nếu vào triều làm quan, cũng có thể mưu cầu được một nửa chức quan ở Bắc triều. Mà tuổi sư phụ cũng không lớn, tại sao lại đi ẩn cư?”

Thẩm Hoành rót đầy một chén rượu nho, khi kéo đĩa nhắm rượu mới nhìn ta hỏi: “Chắc A Uyển đã nghe qua điển tích Lã Vọng câu cá[1]?”

[1] Lã Vọng câu cá: kể về ông Khương Thượng thời Chu ngồi câu cá trên bến sông, nhưng cần câu không có móc. Tích này muốn nói: muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải biết chờ thời.

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, tên tuổi của Thẩm Hoành đã được truyền xa tới Nam triều, ở Bắc triều chắc chắn không cần nói đến. Người tài ba như thế ở ẩn nơi núi rừng, nếu Quân vương Bắc triều coi trọng người tài, sớm muộn gì cũng sẽ phái người tới mời Thẩm Hoành rời núi vào triều làm quan.

Đây chính là người nguyện ý mắc câu Thẩm Hoành nói tới chăng.

Ta nói: “Sư phụ mưu kế hay.” Được mời vào làm quan và chủ động muốn mưu cầu một nửa chức quan, so sánh hai người, ai cao ai thấp vừa xem đã biết ngay.

Thẩm Hoành đột nhiên hỏi: “Con với Dịch Phong quen nhau như thế nào?”

Ta giật mình, Thẩm Hoành đang nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực, dường như hắn rất hứng thú chuyện ta quen biết Dịch Phong như thế nào.



Nói đến Dịch Phong, ta không thể không nhớ đến chuyện mấy năm trước. Ta sở dĩ đến Tần Lâu Sở Quán đều do huynh trưởng gây họa. Huynh trưởng có một đám bạn xấu, mấy năm trước huynh trưởng cập quán[2] liền ồn ào muốn huynh ấy khai trai. Lúc ấy ta cũng không biết khai trai là gì, tưởng huynh trưởng muốn bỏ ta để đi tìm thú vui một mình, bèn vừa khóc vừa quấy quấn lấy huynh trưởng. Từ trước đến nay huynh ấy đều không có biện pháp với ta, đành để ta nữ cải nam trang, rồi lén dắt ta tới Tần Lâu Sở Quán.

[2] Cập quán: ngày xưa con trai hai mươi tuổi làm lễ đội mũ chứng tỏ đã trưởng thành.

Tần Lâu Sở Quán có hai quán, hai quán đặt song song nhau, bên trái là Quần Phương Quán, bên phải là Nam Phong Quán, ở giữa có một hành lang nối liền, nhưng mỗi quán đều có lối đi lên riêng. Huynh trưởng và đám bạn xấu kia vào Quần Phương Quán, vừa ngồi xuống thì đám oanh oanh yến yến đã xông tới, mùi son phấn nồng nặc làm ta muốn nôn mửa, ta nhịn không nổi bèn lén ra ngoài hít thở.

Tần Lâu Sở Quán rất lớn, hơn nữa ta lại không biết đường, đi ra ngoài nhưng lại quên đường trở về. Lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, người khác cũng không nhận ra ta là nữ cải nam trang, ta kéo người đang đi qua lại, khoa tay múa chân miêu tả huynh trưởng, hỏi hắn có từng thấy qua không. Hắn nghiêm túc suy tư hồi lâu mới trả lời ta:

“Công tử tuấn lãng như thế, hẳn ở Nam Phong Quán bên cạnh.”

Giờ nhớ lại, chắc người ấy đã nghĩ ta muốn tìm tiểu quan.

Chỉ là lúc đó ta thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, cũng tin hắn quả thật đã gặp qua huynh trưởng của ta, bèn đi theo chỉ dẫn của hắn, ta vào Nam Phong Quán, đi bậy đi bạ lại đi vào Tuỳ Phong Các của Dịch Phong.

Khi đó Dịch Phong còn chưa đứng đầu bảng Nam Phong Quán, nên ta mới có thể dễ dàng xông vào như vậy.

Sau đó ta gặp được Dịch Phong.

Hắn một thân trường bào màu xanh trúc, trên gối đặt ngũ huyền cầm, hơi cúi thấp đầu, tập trung đàn cầm, tiếng đàn tính tang vang lên. Ta rõ ràng không hiểu tiếng đàn, nhưng lọt vào tai lại như âm thanh tự nhiên của đất trời.

Ta đi tới trước mặt Dịch Phong, cười dịu dàng nói: “Nhìn ngươi thật giống chậu trúc xanh ta trồng trong phủ.” Tính ta luôn lạnh nhạt, nhưng lại có cảm giác thân quen với Dịch Phong, khiến ta muốn thân thiết với hắn.

Dịch Phong nhíu mày, nhìn ta bằng ánh mắt quái dị.

Ta không ngại việc hắn thờ ơ, lại cười tủm tỉm hỏi: “Ta tên Tiêu Uyển, còn ngươi tên gì?”

Dịch Phong vẫn nhíu mày như cũ, nhưng trong mắt chứa thêm sự tò mò kỳ lạ, “Quận chúa Tây Lăng vương phủ?”

Ta gật đầu, “Ta thích tiếng đàn của ngươi, sau này bản Quận chúa bao ngươi.”

Lúc này bên ngoài truyền đến giọng huynh trưởng gọi ta, ta sờ soạng trong ngực một hồi, tìm được miếng ngọc bài rồi đưa cho Dịch Phong, “Khi khác ta lại tới tìm ngươi, nói rồi đó, lần tới ngươi phải đàn cho ta nghe đó.”

Sau khi rời khỏi, ta mặc cho huynh trưởng mắng một trận. Nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng phấn khởi, cảm thấy sống mười mấy năm qua, cuộc sống bình bình đạm đạm của ta rốt cuộc cũng gặp được nét bút đậm màu, khiến ta nổi hứng muốn tiếp cận hắn.

Kể từ khi gặp được Dịch Phong, hễ cha mẹ không để ý là ta liền chạy tới Nam Phong Quán, cùng Dịch Phong một lần lạ hai lần quen, về sau tú bà cũng biết ta, nhưng cũng không dám để lộ ra. Huynh trưởng biết ta thích nghe Dịch Phong đàn, cũng không ngăn cản, ngược lại còn giấu giếm giúp ta không ít. Nên tới bây giờ, chuyện ta có giao tình sâu đậm với Dịch Phong cũng không có mấy người biết được.



Chuyện ta quen biết Dịch Phong như thế nào, cũng không phải chuyện không thể nói ra. Ta trầm ngâm chốc lát, rồi kể ngắn gọn cho Thẩm Hoành nghe, kể đến đoạn lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Phong, Thẩm Hoành chen lời, “Con cảm thấy có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được với Dịch Phong?”

Ta cảm thán nói: “Con người nếu có kiếp trước kiếp sau, như vậy kiếp trước con nhất định có quen biết Dịch Phong.”

Sau đó Thẩm Hoành cũng không nói gì, ánh mắt lóe sáng, im lặng nghe hết chuyện ta với Dịch Phong quen biết ra sao. Kể xong, miệng ta hơi khô, đang muốn uống rượu nho thì Thẩm Hoành lại tự tay rót cho ta chén trà, “Dù là rượu trái cây, cũng không nên uống nhiều.”

Ta nói: “Con mới uống có ba chén à.”

Thẩm Hoành nói: “Không, con đã uống ba chén rưỡi rồi, đầu tiên uống hai chén, lúc sau kể đến Dịch Phong, con lại uống nửa chén, Đào Chi lại rót cho con đầy chén nữa. Nói đến chuyện bị huynh trưởng mắng, con lại uống hết một chén.”

Đào Chi nói: “Quận chúa, Thẩm công tử nói đúng đó, người đã uống ba chén rưỡi rượu nho rồi.”

Ta không khỏi líu lưỡi nói không nên lời, mới vừa rồi thấy Thẩm Hoành tập trung tinh thần nghe ta kể chuyện, không ngờ ngay cả việc ta uống bao nhiêu chén rượu hắn cũng nhớ rõ. Ta cười gượng một tiếng, cũng không cố chấp nữa, mà uống chén trà Thẩm Hoành đưa.

Ngồi tiếp một lát, ta mới nói: “Cảnh đẹp của thành Kiến Khang không ít, cũng đã dùng cơm xong rồi, sư phụ, chúng ta đi dạo xung quanh một lát nhé?”

Thẩm Hoành gật đầu.

Ba người chúng ta đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng Nhị phẩm, khi Đào Chi đẩy cửa phòng, phòng đối diện cũng trùng hợp đẩy cửa ra. Hai gian phòng đối diện nhau, cửa vừa mở ra, ba người chúng ta liền đối mặt với Thái tử và Dịch Phong đang bước ra khỏi phòng Nhất phẩm.

Tuy là Quận chúa cao quý, nhưng bởi vì từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh nên chưa từng tiến cung tham kiến Đế Hậu, lại càng chưa từng gặp qua vị Thái tử điện hạ này. Nhưng trước tình cảnh này, trước mắt chỉ có hai người, ta nghĩ không nhận ra ai là Thái tử điện hạ cũng không được.

Ta từ từ khom người hành lễ, “Bình Nguyệt tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ vạn phúc.”

Bình Nguyệt là phong hào của ta, năm đó cha được sắc phong là Tây Lăng vương, ta cũng được phong là Bình Nguyệt quận chúa. Nhưng bình thường ở trong phủ cũng không hay dùng, cha mẹ cũng không gọi ta là Bình Nguyệt, chỉ khi người khác nhắc tới ta tại thịnh yến trong cung, cha mẹ mới nói tiểu nữ Bình Nguyệt thế này thế nọ. Tóm lại, trong giới quý nữ Nam triều, Bình Nguyệt quận chúa ta có thể nói là không nổi bật lắm.

Thái tử thật lâu cũng không cho ta bình thân, nhưng ta cảm giác được có một ánh mắt đang đánh giá ta. Trực giác của ta khá chính xác, Thái tử chắc chắn biết chuyện của ta với Dịch Phong nên không muốn gặp ta, bây giờ lại muốn làm khó ta rồi.

Nhưng Thái tử là Quân, ta chỉ có thể coi là con gái của Thần, ta cũng không muốn chuốc thêm phiền toái cho cha mẹ, chỉ biết cắn chặt răng, giữ yên cơ thể.

“Bình Nguyệt.” Thái tử nhắc lại tên ta, hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, “Ta đang tự hỏi là ai đây, thì ra là con gái của Tây Lăng vương, muội muội bảo bối của Văn Chi đây mà.”

Ta nghe giọng của Thái tử, trong lòng không khỏi hồi hộp giật mình. Thái tử gọi cha ta bằng chức quan, nhưng lại gọi tên tự của huynh trưởng, vừa nghe đã biết xa gần. Lần trước Thẩm Hoành đã nói với ta, cha đứng bên phía Tam hoàng tử, mà huynh trưởng lại đứng bên phía Thái tử, hôm nay Thái tử nói thân phận của ta như vậy, cũng không biết hắn rốt cuộc có thể vì cha mà làm khó ta, hay vì huynh trưởng mà bỏ qua cho ta.

Lúc này, Dịch Phong đột nhiên hành lễ với ta, “Bình Nguyệt quận chúa vạn phúc.”

Ta biết Dịch Phong đang giúp ta, nếu Thái tử không cho ta đứng dậy, ta cũng không có cách nào để Dịch Phong đứng dậy. Quả nhiên Dịch Phong có trọng lượng trong lòng Thái tử, Thái tử rất nhanh miễn cưỡng nói:

“Đứng lên đi, hôm nay vi phục, nghi thức xã giao trong cung đều miễn.”

Đào Chi đỡ ta đứng dậy, ta còn chưa nói gì với Dịch Phong, hắn đã được Thái tử tự mình nâng dậy. Vào lúc này, ta cũng thấy rõ khuôn mặt của Thái tử, trong lòng không khỏi cả kinh, đúng là nam sinh nữ tướng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khiến thân là con gái như ta cũng phải hổ thẹn.

Nhất là hiện tại hắn và Dịch Phong đang thân mật đứng cạnh nhau, chợt nhìn còn tưởng vị tiểu thư nhà giàu nào đó ra ngoài tìm hoan mua vui.

Nhưng ta hiểu phần lớn những người có địa vị tính tình đều không tốt lắm, ta nhìn hắn mãi cũng không tiện, nên chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu thấp xuống, cha thường dặn ta làm người phải hạ mình, ở ngoài chớ chọc mấy kẻ quyền quý, nhất là người họ Tư Mã.

Mà vị Thái tử họ Tư Mã này, dù có mười cái mạng ta cũng không chọc nổi, nhất là hiện giờ thế cuộc không rõ. Nếu không cẩn thận đắc tội Thái tử, tương lai khi hắn lên ngôi làm Đế, ta đây sẽ phải chịu khổ.

Ta thầm niệm lão Phật gia tôn quý này mau rời đi đi, nhưng trời cao dường như không muốn ta được như ý. Giọng của Thái tử lại không nhanh không chậm vang lên, “Minh Viễn, đây là Tiêu Uyển ngươi vẫn thường hay nhắc đến?”

Minh Viễn là tên tự của Dịch Phong, nghe Thái tử gọi tên tự của Dịch Phong ta cũng không thấy kinh ngạc, điều khiến ta ngạc nhiên là việc Dịch Phong thường ở trước mặt Thái tử nhắc tới ta.

Dịch Phong không kiêu ngạo không xu nịnh trả lời: “Dạ phải.”

Thái tử quét mắt nhìn ta một cái, “Cũng chỉ có thế này, Minh Viễn, mắt nhìn người của ngươi cần phải nâng cao hơn.”

Giờ phút này ta chỉ ước gì Dịch Phong “Dạ” một tiếng, rồi nhanh chóng lôi lão Phật gia tôn quý này rời đi. Nhưng vào lúc này, Dịch Phong lại nổi hứng muốn bảo vệ ta, “Quận chúa là một cô nương rất tốt, nếu Thái tử điện hạ tiếp xúc với Quận chúa nhiều hơn, nhất định sẽ thấy Quận chúa tốt.”

Thái tử cười như không cười, miệng hắn lặp lại hai chữ “Rất tốt”, ánh mắt không có ý tốt đánh giá ta. Cuối cùng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt, “Minh Viễn nói rất tốt nhất định là có lý do của ngươi, nhưng mà...” Chủ đề lại được chuyển, “Ta không thích Minh Viễn khen kẻ khác trước mặt ta.”

Dịch Phong mím chặt môi, thật lâu sau mới đáp một tiếng “Dạ”.

Ta nhủ thầm tên Thái từ này đúng là bình dấm chua, Dịch Phong vừa khen ta, Thái tử đã lật bình dấm chua rồi. Xem ra tin đồn cũng không giả, Thái tử quả nhiên thật lòng với Dịch Phong. Chẳng qua ở bên cạnh Thái tử cũng không tốt, gần vua như gần cọp, là ta thì không đoán nổi tâm tư của Thái tử rồi đó.

Cuối cùng Thái tử cũng buông tha ta, trước khi đi còn liếc mắt nhìn ta một cái, cũng quét mắt nhìn Thẩm Hoành phía sau, nhưng ánh mắt hắn cũng không dừng lại. Trong lòng ta thấy tò mò, lại nói một chút, tướng mạo của Thẩm Hoành hơn hẳn Dịch Phong, Thái tử thích Dịch Phong, vậy việc nhìn trúng Thẩm Hoành cũng không phải việc lạ, nhưng vừa rồi hắn chỉ liếc một cái, căn bản không để Thẩm Hoành vào mắt, trong mắt thậm chí không có một chút kinh diễm[3] nào.

Ta suy xét, chẳng lẽ đây chính là “Tình yêu” Lê Tâm hay nói?

[3] Kinh diễm: kinh ngạc vì vẻ đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.