Từ lần đầu tiên niệm khẩu quyết tới nay đã được 1 tháng, nhưng trừ lần đó ra, Tô Lạc chẳng cảm nhận được chút động tĩnh nào nữa. Dường như có một bức tường vô hình, như cây kim rơi trên mặt biển, không có suy chuyển gì. Trong thức hải sau lần đó lại có thêm một chùm sáng, tỏa ra ánh sáng lay lắt , lung lay như chợt tắt. Lão già đã nói, cho đến khi ánh sáng đó có thể soi sáng cả thức hải của nàng, thì nàng sẽ đạt được ý nguyện. Chờ đến ngày tia sáng yếu ớt đó có thể soi sáng cả thức hải mênh mông rộng lớn lớn này không biết đến tháng nào năm nào nữa, nhưng Tô Lạc cũngkhông nóng vội. Dù trăm năm ngàn năm, nàng cũng quyết làm được. Luân hồi đời đời kiếp kiếp thật sự quá mệt mỏi. Nếu là người khác, đời đời kiếp kiếp đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, sinh ly tử biệt, hỉ nộ ái ố thất tình lục đục của con người hết kiếp này qua kiếp khác, tâm lý không vặn vẹo, cũng khổ sở đến phát điên. Nhưng nàng, có lẽ đến khổ sở là như thế nào cũng không biết..
Cảm xúc của con người, dù chỉ một lần, nàng cũng muốn nếm trải. Không dưới một lần Tô Lạc từng hoài nghi về thân phận của lão đầu, nhưng một tiếng nàng cũng không hỏi. Nàng có cảm giác, rồi nàng cũng sẽ biết thôi.
Lại qua thêm hai tháng nữa, ánh sáng vẫn không có gì thay đổi, không lụt tắt, nhưng cũng chẳng tăng thêm. Tuy vậy, nàng đã có thể nghe được động tĩnh từ bên ngoài. Thai nhi 5 tháng bình thường, chưa đầy đủ các bộ phận, nếu như các kiếp trước, còn chưa thể nghe thấy gì. Lần này, có chút kì quái. Ngày ngày, âm thanh từ bên ngoài ngày càng rõ, nàng cũng âm thầm hiểu được hoàn cảnh của mình. " Mẫu thân" của nàng là một tiểu thiếp của gia chủ một gia tộc lớn gọi là Hà gia, một trong Bát đại gia tộc của Vân Tường đại lục. Tuy là gia tộc yếu nhất nhưng cũng truyền thừa được mấy ngàn năm rồi, có truyền thống lịch sử lâu đời. Mẫu thân nàng họ Bích tên Thúy, vốn là một kĩ nữ thanh lâu được gia chủ nhất thời hứng trí mua về. Vốn chẳng có gì, nhưng nàng lại hoài thoai, địa vị lập tức được nâng lên một bậc bởi gia chủ còn chưa có con trai. Tuy ở Vân Tường đại lục, địa vị nữ giới không quá thấp, nhưng đó là chỉ những kẻ có thực lực. Nữ giới không có thực lực ở nnơi này, sống còn không bằng chết. Ít ra nam giới không có thực lực cũng dễ sống hơn một chút. Bởi vậy, Bích Thúy vô cùng hi vọng hài tử trong bụng nàng là con trai. Cho dù không thể làm gia chủ tương lai nhưng cũng là con trưởng, sau này sẽ không thiếu chỗ tốt cho nàng. Hà Lạc cười nhạt, thai nhi này là nữ, "mẫu thân" của nàng sẽ phải thất vọng rồi.
Ngày ngày nghe tiếng Bích Thúy chửi mắng hạ nhân, nàng cũng không cảm thấy chán ghét, chỉ có chút phiền, cản trở nàng tu luyện. Những khi vậy, nàng duỗi chân không lưu tình hung hăng đá cho nàng ta một cước, trật tự! Bích Thúy đau đến hít khí, không những giận mà còn mừng. Chống nạnh quát hạ nhân càng hăng hơn:
" Các ngươi liệu mà hầu hạ cho cẩn thận! Ái da.. Đá ta đau như vậy, chắc chắn là con trai..A. Ta mà có sơ sẩy gì, các ngươi có 10 cái mạng cũng không đền nổi đâu!"
Không biết vì lý do gì, nàng chưa từng nghe thấy tiếng vị " phụ thân" trong truyền thuyết. Không biết vì chán ghét Bíchh Thúy ngu xuẩn hay vì cái gì, hắn chưa từng đặt chân đến căn viện này dù là nửa bước. Hai tháng tiếp theo, dù nàng có làm cách gì, tia sáng cũng không suy chuyển. Vẫn biết tu hữu tình đạo khó nhưng thực sự làm, còn khó hơn lúc nghĩ. Lúc này thai nhi đã khá đầy đủ bộ phận, chỉ là có chút nhỏ thôi, Bích Thúy ngoài kia càng lúc càng kêu căng hống hách. Hà Lạc vẫn không ngừng vận chuyển khẩu quyết, dù vô tâm, nhưng nàng không bao giờ là kẻ dễ bỏ cuộc. Thậm chí, còn cố chấp hơn bất cứ ai. Việc được giao, việc đã muốn, phải làm bằng được mới thôi.
Cho đến một ngày, sau khi vận chuyển xong một lượt khẩu quyết tu tâm, nàng phát hiện rmột điều khác lạ. Ánh sáng kia..dường như lớn hơn một chút. Dù không thấy được,nhưng nàng vẫn cảm nhận được. Lúc này, nàng rất muốn vui mừng, nhưng thật không biết "vui mừng " như thế nào. Hà Lạc cứ trông luồng sáng mà ngẩn người. Ánh sáng nnhỏ bé mà lại giống như ngọn lửa hi vọng vậy.. Nguyện vọng của nàng...có thể đạt được? Lão già nhìn nàng, có chút vui vẻ. Làm sao bây giờ, lão ngày càng mong chờ đến ngày nàng có thể hoàn thành ý nguyện. Như vậy,chuyện kia của lão, có khả năng.... Lão khẽ lắc đầu, bây giờ vẫn còn quá sớm để nghĩ đến điều đó. Lão không muốn hi vọng, để rồi lại phải thất vọng nữa. Nha đầu, ngươi đừng chết quá sớm nha...
Trong hai tháng còn lại trong bụng mẹ, chùm sáng tăng trưởng một cách chậm rãi. Dù một tuần chỉ tăng được 1mm , nhưng cũng còn hơn là không thay đổi gì. Với tốc độ này, hơn vạn năm hoặc nhiều hơn thế nữa , chắc sẽ thành công. Biết được suy nghĩ của nàng, lão già cười ra nước mắt:
"Ha ha , nha đầu đần độn! Sau này, mỗi lần ngươi có đột phá về tâm cảnh, tu vi sẽ tinh tiến ngàn dặm. Chứ với tốc độ này, đừng nói tốn thời gian, mà thọ nguyên của ngươi cũng chẳng dài đến ngàn năm chứ đừng nghĩ vạn năm!"
" Làm sao để đột phá tâm cảnh?"
" Gọi ta một tiếng sư phụ thì thế nào?"
" ....."
" Ngươi không thể lúc nào cũng gọi vi sư là lão già a!"
"....." Kháng nghị bác bỏ
" Gọi là Vân lão đi?"
"....."
" Được rồi, lão già thì lão già! Nha đầu thối chỉ biết ức hiếp người! Muốn đột phá tâm cảnh, bản thân ta cũng không biết. Tất cả chỉ có thể tùy duyên thôi..... Thật sự không gọi ta một tiếng sư phụ được à?"
"....."
Tuần thứ 2 của tháng cuối cùng, vào một ngày, Bích Thúy cảm thấy bụng co bóp lợi hại, có chút nước chảy ra, đau khiến nàng muốn ngất xỉu. Nàng gào lên:
"Người đâu! Người đâu! Mau qua đây mau lên!! Tiểu thiếu gia mà có mệnh hệ gì, ta sẽ bảo gia chủ xử tội các ngươi! Ai nha...đau quá..."
Hạ nhân vội vã chạy đến, trong lòng không ngừng oán thầm. Còn chưa biết là nam hay nữ, đã hống hách như vậy, thật sự coi bản thân là nữ chủ nhân nơi này sao! Không nhìn lại mình, chỉ là một kĩ nữ thanh lâu hèn mọn! Chờ nàng ta sinh xong, xem chủ mẫu làm cách nào chỉnh chết nàng ta!
Trong phòng sinh liên tục truyền đến tiếng kêu như heo chết, thỉnh thoảng lại có hạ nhân bê một chậu máu đi ra, tình hình có vẻ không khả quan. Hà Lạc không thích cảm giác này. Nàng đã muốn đi ra, cũng rất phối hợp, nhưng nữ nhân ngu xuẩn kia thật sự quá hẹp, lại còn kêu gào đến đinh tai nhức óc, thành ra bị kẹt ở trong, mãi vẫn chưa ra được. Bích Thúy khóc mệt, đau đớn khiến nàng có dấu hiệu buông xuôi. Tình hình thật sự không ổn, Hà Lạc cũng sốt ruột, chẳng lẽ, nàng lại chết ngay trong bụng mẹ? Nàng còn chưa tu thành đạo hữu tình, lại tiếp tục luân hồi sao? Lúc này, giọng nói lão già chợt vang lên:
"Ngươi, niệm một lần khẩu quyết!"
Không nghĩ ngợi gì, nàng liền làm theo. Ruốt cuộc xung quanh có chút nới lỏng ra, nàng thuận thế mà trôi ra ngoài..
" Thấy đầu rồi,đầu rồi! Phu nhân, ngươi phải cố lên!!"
" oa...oa...." Hà Lạc rất thức thời khóc lên , nàng cũng không muốn bị véo mông đâu.
Khoảng khắc đứa trẻ ra ngoải cơ thể,dù mệt chết, Bích Thúy vẫn gắng hết ssức hỏi một câu:
" Là nam hay nữ..?"
"Thưa phu nhân, là một vị tiểu thư nhỏ xinh xắn!"
Bích Thúy trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Nam nhân đang đứng ngoài cửa nghe thấy vậy, khuôn mặt lạnh lùng, phất tay áo bỏ đi, một chút cũng không muốn nhìn qua bộ dạng của con gái hắn. Đám hạ nhân cười trong lòng, sắp tới sẽ có nhiều trò hay để xem rồi.
Thời điểm Hà Lạc ra đời, cũng trùng hợp với hiện tượng nhật thực, trời đêm sáng rực rỡ. Hà Lạc khẽ hé mắt, một kiếp sống mới của nàng lại bắt đầu rồi.