Lạc Chỉ Li thấy Mặc Sĩ Tuyệt Ca không để ý tới mình thì cũng không tức giận, ha ha, người trong giang hồ đều biết La Sát các Các chủ Mặc Sĩ Tuyệt Ca mặt lạnh kiệm lời, vô tình thích giết chóc, quả nhiên không sai a!
Trong đôi mắt hồ ly của Lạc Chỉ Li chợt lóe sáng, nhấc bộ tới gần cửa thư phòng. Tiêu Dao huynh nhất định đang ở bên trong, "hắn" quen biết cha?
Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy Lạc Chỉ Li tới gần liền rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ngăn cản bước tiến của Lạc Chỉ Li.
Đôi mắt hồ ly của Lạc Chỉ Li lạnh lẽo, a, ở nhà mình mà cũng bị người khác ngăn lại. Trong lòng hắn phiền não, lập tức xuất chiêu với Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
"Người người đều nói võ công của La Sát các Các chủ đệ nhất thiên hạ, hôm nay Chỉ Li muốn thỉnh giáo các chủ một chút."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca không một tiếng động tiếp chiêu, ra tay nhìn như tàn nhẫn quyết tuyệt, nhưng chỉ có hắn tự mình biết, hắn đã thủ hạ lưu tình rồi, người trước mắt này chính là nhị ca của nàng đi...
Đám người Ly Dạ, Thượng Quan Thu Minh thấy hai người đánh nhau, tâm trạng kinh hãi. Trời ạ, Li đang muốn làm gì đây, Mặc Sĩ Tuyệt Ca chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ a, Li giao thủ với hắn nhất định sẽ chịu thiệt.
Rất nhanh bọn họ liền gia nhập cuộc chiến, liên thủ đối phó với Mặc Sĩ Tuyệt Ca. Nhất thời ở ngoài cửa thư phòng, khí lưu tán loạn, cát bay đá chạy.
Bên trong thư phòng, Y Tiêu Dao minh mẫn nhận ra được ngoài phòng có động tĩnh. Mặc Sĩ Tuyệt Ca đang bảo vệ ở ngoài cửa, lẽ nào có người cố xông vào?
"Cha, Thừa Tướng người tựa hồ không có uy nghiêm a -!"
Nụ cười khẩy của Y Tiêu Dao hiện lên, ung dung thong thả lắc lắc quạt giấy.
Lạc Viêm Băng vừa nghe Y Tiêu Dao nói như thế, cũng nhận ra được động tĩnh ở ngoài phòng, sắc mặt lạnh lẽo. Ai lại lớn mật như thế, dám đánh nhau ở trước thư phòng của hắn?!
"Ha ha, cha, chúng ta nên ra ngoài xem thử."
Y Tiêu Dao lập tức mở cửa ra ngoài.
Mở cửa phòng ra, nàng lập tức nhìn thấy ngoài cửa có sáu người đang vây công một mình Mặc Sĩ Tuyệt Ca, ánh mắt liền lạnh lẽo. A, rất tốt a, lại dám bắt nạt người của nàng.
Lạc Viêm Băng theo sau mà tới, nhìn thấy Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li, Ly Mộ, Ly Dạ, Thượng Quan Thu Minh cùng Hoa Tưởng Dung đang vây công một thiếu niên, lại nhìn về phía gương mặt toả hàn khí của Y Tiêu Dao, lập tức lớn tiếng quát:
"Dừng tay!"
Thiếu niên này chỉ sợ là người của Dao Nhi a.
Nhưng sáu người đang nhập tâm đánh lộn, sao có thể nghe Lạc Viêm Băng nói được.
Nhưng Mặc Sĩ Tuyệt Ca lại không dùng toàn lực nên bảo lưu được một tia thanh minh, hắn nghe được tiếng la từ phía sau của Lạc Viêm Băng thì hơi xuất thần, động tác lập tức chậm một giây. Lạc Chỉ Duệ là người có sức quan sát mạnh mẽ nhất trong sáu người, nhận ra động tác của Mặc Sĩ Tuyệt Ca ngưng lại một thoáng liền lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai xuất chưởng về phía sau lưng của Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
Y Tiêu Dao cũng tại thời điểm động tác của Mặc Sĩ Tuyệt Ca trì hoãn đã chú ý tới hắn, đồng thời phóng tới một cái ngân châm về phía Lạc Chỉ Duệ đang xuất chưởng với Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
Lạc Chỉ Duệ tựa hồ cảm giác được nguy hiểm ở phía sau, chưởng phong nguyên bản đang đánh về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca thì đột nhiên chuyển hướng, lấy tốc độ nhanh chóng đánh về phía Y Tiêu Dao.
"Duệ, dừng tay!"
Lạc Viêm Băng vội vã lên tiếng, nhưng đáng tiếc, trong thời gian hắn nói thì chưởng phong đã vỗ lên người Y Tiêu Dao.
Y Tiêu Dao né tránh không kịp, thẳng tắp đỡ lấy chưởng phong.
"Khụ -! Khụ -!"
Từng sợi máu tươi từ khóe miệng nàng tràn ra, phối hợp với dung nhan tuyệt thế kia, quả thực là mê hoặc xinh đẹp vô cùng.
"Dao Nhi!"
Lạc Viêm Băng đỡ lấy thân thể đang lùi về phía sau của Y Tiêu Dao.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca thấy Y Tiêu Dao gặp chuyện, trong lòng quýnh lên, liền không lưu tình nữa, lập tức thả ra nội lực toàn thân, đánh văng năm người còn đang bám lấy hắn, nhanh như chớp đi tới trước người Y Tiêu Dao, đưa tay ôm nàng vào ngực mình
"Ngươi cảm thấy thế nào rồi?!"
Trong giọng nói lộ ra một chút lo lắng. Nữ nhân này, không biết công phu của nàng không tốt sao?
Lạc Chỉ Duệ nhìn Y Tiêu Dao, thần sắc phức tạp. Công phu của Y Tiêu Dao này không ra sao, tại sao có thể khiến một Mặc Sĩ Tuyệt Ca kiêu căng tự mãn, vô tình lãnh tâm như vậy nhận hắn làm chủ? Và vì sao cha lại quan tâm "hắn" như thế?
Năm người bị Mặc Sĩ Tuyệt Ca dùng nội lực đánh văng cũng đã tỉnh táo lại, rốt cục nhìn thấy được Y Tiêu Dao bị thương và Lạc Viêm Băng đang tỏ rõ vẻ lo lắng.
"Không có chuyện gì."
Y Tiêu Dao dùng tay trắng thon dài xoá đi vết máu ở khóe miệng, không dấu vết đẩy ra ôm ấp của Mặc Sĩ Tuyệt Ca. Hừ, chết tiệt, đừng tưởng rằng nàng không thấy được là hắn cũng không dùng toàn lực, là một tên sát thủ, sao có khả năng dây dưa cùng kẻ địch như thế. Một khi sát thủ đã ra tay, đảm bảo là chiêu nào sẽ mất mạng chiêu nấy.
Hoá ra đây chính là bị nội thương a, cảm giác đúng là mẹ nhà hắn không tốt.
"Khụ -!"
Khí huyết nhịn không được lại dâng lên trên, khoé miệng vừa được lau sạch lần thứ hai nhuộm đẫm một vệt đỏ tươi.
"Dao Nhi -!"
Lạc Viêm Băng sốt sắng nói.
"Ngươi còn nói không có chuyện gì?!"
Âm thanh của Mặc Sĩ Tuyệt Ca bỗng nhiên gia tăng. Không biết tại sao, khi nhìn thấy vẻ mặt "không đáng kể" kia của nàng thì hắn rất tức giận. Nữ nhân này quả thật rất vô cảm, đối với người khác vô tình cũng được, vì sao đối với chính bản thân mình cũng vô tình như vậy chứ?
Lạc Chỉ Duệ nhìn Y Tiêu Dao lạnh nhạt như vậy, "hắn" thật sự cảm thấy không có chuyện gì sao? Một chưởng này của mình chỉ sợ là ngay cả Mặc Sĩ Tuyệt Ca cũng sẽ không chịu nổi đấy!
Lạc Chỉ Li, Ly Mộ, Ly Dạ, Thượng Quan Thu Minh cùng Hoa Tưởng Dung kinh ngạc nhìn Lạc Viêm Băng, lão sư/ cha/ Thừa Tướng đại nhân tựa hồ rất quan tâm Y Tiêu Dao này, đến tột cùng thì "hắn" là ai?
"Mặc Sĩ Tuyệt Ca, chú ý thân phận của ngươi."
Ánh mắt Y Tiêu Dao hiện ra hàn băng, lạnh lùng mở miệng, mặc dù thanh âm của nàng không lớn nhưng lại lộ ra khí thế cường hãn uy nghiêm, cả người tỏa ra một luồng lực lượng uy hiếp khó có thể nhận dạng.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca ngạc nhiên với khí thế này của nàng, nhưng cũng đáp lời.
"Vâng, chủ nhân."
Âm thanh bình thản không gợn sóng, nhưng tại một nơi sâu xa trong đôi con ngươi của hắn lại cuộn sóng ngập trời. Chẳng lẽ mình vừa bị ai đó đập đầu rồi, tại sao lại lo lắng cho nữ nhân này chứ!
"Dao Nhi... "
"Cha, con không có chuyện gì."
Y Tiêu Dao đánh gãy lời nói của Lạc Viêm Băng, aizz, mặc dù xem hắn là cha của mình nhưng nàng vẫn không có thói quen lộ ra yếu đuối ở trước mặt người khác.
Lạc Viêm Băng nghe Y Tiêu Dao nói xong cũng không trả lời, chỉ là giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa ở trên đầu nàng hai lần. Dao Nhi, cha biết con đã vượt qua sinh hoạt ở thế giới khác như thế nào, bất quá, tất cả đều đã qua rồi. Hiện tại, cha sẽ cố gắng bảo vệ con.
Thân thể Y Tiêu Dao cứng đờ, nhưng rất nhanh liền thả lỏng, tùy ý để Lạc Viêm Băng xoa xoa đầu của nàng.
Đám người Lạc Chỉ Duệ đều bị Y Tiêu Dao làm cho đứng hình, cha? Cha? Y Tiêu Dao đang gọi cha/ lão sư/ Thừa Tướng đại nhân là cha?!
"Lão... Lão sư -! Hắn... Hắn là con trai của người?"
Ly Dạ hét lớn.
Lạc Chỉ Duệ, Lạc Chỉ Li, Ly Mộ, Hoa Tưởng Dung cùng Thượng Quan Thu Minh cũng nhất trí nhìn về phía Lạc Viêm Băng, chờ đợi hắn trả lời. Ý tứ rất rõ ràng, bọn họ đối với chuyện này cũng rất hứng thú.
"Đúng, Dao Nhi là nghĩa tử của ta."
Lạc Viêm Băng đáp.
"Cha, từ khi nào mà người có nghĩa tử rồi?"
Lạc Chỉ Li hỏi. Sao xưa nay hắn lại không biết?
"Aizz, mười lăm năm trước, trên đường đi đến Thần quốc thì ta đụng phải một đội thương nhân bị giặc cướp đoạt, tất cả mọi người đều chết, cũng chỉ có Dao Nhi ba tuổi còn sống nên ta liền cứu lấy Dao Nhi. Vốn định mang hắn theo nhưng thân ta còn có chính sự trên người, không tiện mang theo hắn nên đã đưa hắn đến Linh Ẩn Sơn, mời Toàn Thiên đại sư thay ta chăm sóc. Sau này, thời điểm ta đến đón hắn thì hắn lại bắt đầu học nghệ với Toàn Thiên đại sư nên ta cũng không mang hắn về, chỉ là hàng năm đến thăm hắn một chút."
Lạc Viêm Băng nửa thật nửa giả chế. Còn may là Dao Nhi thông minh, đã sớm nghĩ đến một thân phận ổn thỏa.
"Thì ra là như vậy. Tiêu Dao huynh, ha ha, không nghĩ tới chúng ta lại là huynh đệ a!"
Lạc Chỉ Li quay về phía Y Tiêu Dao nói. Ha ha, hèn chi hàng năm cha đều chạy tới Linh Ẩn Sơn, chính là vì "hắn" a!
"Ha ha, đúng vậy. Bất quá, nhìn dáng vẻ của mọi người, tựa hồ Tiêu Dao không được hoan nghênh."
Y Tiêu Dao cố nén thân thể không khỏe.
"Híc, ha ha, sao Tiêu Dao lại nói như vậy, vi huynh chỉ là muốn luận bàn một chút cùng Mặc Sĩ các chủ mà thôi."
Lạc Chỉ Li bị Y Tiêu Dao hỏi liền sững sờ, nhưng rất nhanh hắn đã hồi phục lại tinh thần.
"Ha ha, vậy Chỉ Li huynh phải nhớ kỹ, sau này nếu như muốn luận bàn thì phải một đấu một nha, nếu không, tiểu Ca sẽ nghĩ là các ngươi cố ý tìm cớ, xuống tay sẽ không nương tình."
Ý tứ trong lời nói của Y Tiêu Dao rất rõ ràng, lần này là Mặc Sĩ Tuyệt Ca hạ thủ lưu tình, nếu không thì các ngươi đã sớm bị tiêu diệt không kịp đẻ trứng, chứ đừng nói đến "luận bàn".
Sáu người Lạc Chỉ Li cả kinh, đúng vậy, Mặc Sĩ Tuyệt Ca không chỉ là La Sát các Các chủ mà còn là sát thủ đệ nhất thiên hạ, công phu của hắn tuyệt đối là chiêu nào lấy mạng chiêu nấy, có thể là vừa nãy hắn chỉ phòng thủ, cũng không có ý muốn giết bọn họ, đây không phải là hạ thủ lưu tình sao? Đến cùng thì võ công của Mặc Sĩ Tuyệt Ca đã cao đến trình độ nào a?!
"Ha ha, Mặc Sĩ các chủ, đa tạ đã hạ thủ lưu tình."
Lạc Chỉ Duệ gật đầu với Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
"Không cần."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca lạnh lùng nói, hắn chỉ cân nhắc đến quan hệ máu mủ của người nào đó với bọn họ, dù sao thì hiện tại hắn chính là thuộc hạ của người nào đó. Bây giờ Mặc Sĩ Tuyệt Ca còn chưa phát hiện ra, ở trong lòng hắn, Y Tiêu Dao đã không còn là chủ nhân đơn giản như vậy nữa.
"Híc, Tiêu Dao công tử, để tại hạ giúp ngươi chẩn mạch, chữa thương cho ngươi có được hay không?"
Hoa Tưởng Dung khá là thông minh, trực diện hỏi Y Tiêu Dao.
"Không cần, ta không có chuyện gì."
Dựa vào, bắt mạch? Sau khi chẩn xong, chẳng phải hắn sẽ biết mình là nữ nhân hay sao?
"Cha, sau này con sẽ ở đây, người chuẩn bị cho con một gian phòng nha, con nghỉ ngơi một chút là khoẻ ngay."
Lạc Viêm Băng vừa nghe Y Tiêu Dao nói thì đáy lòng cũng không bớt lo lắng, công phu của Duệ hắn cũng biết, chịu một chưởng xong cũng không thể thoải mái như vậy. Nhưng Dao Nhi không muốn để cho người khác biết thân phận của nàng, thành ra không thể để cho Hoa Tưởng Dung trị liệu được, aizz, hiện tại cũng chỉ có thể để nàng tự mình dưỡng thương thôi.
"Được, trước tiên con cứ nghỉ ngơi ở trong phòng của cha, cha sẽ mang con tới ngay, chờ một lát cha sẽ gọi hạ nhân dọn dẹp một gian phòng cho con."
Lạc Viêm Băng dặn dò.
"Hừm, cảm tạ cha."
Âm thanh của Y Tiêu Dao biến hóa không ít, nàng sắp không chịu được nữa rồi.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca vẫn luôn chú ý tình huống của Y Tiêu Dao, hiển nhiên phát hiện ra nàng không khỏe, trong lòng hắn liền giận dữ, nữ nhân này, vì sao lại quật cường như thế?!
Nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo của Y Tiêu Dao, sau đó đưa tay nắm lấy ôm nàng vào trong ngực, nói với Lạc Viêm Băng.