Vô Tận Cường Hóa

Chương 218: Tàu Ngọc Trai Đen (Thượng)



Chiếc tàu lớn màu đen phương xa chẳng khác gì một con cá kiếm lướt sóng mà đến, nếu nói ngay từ đầu chỉ là hư ảnh, như vậy đợi đến khi bọn Hồng Lãng Kim Cương đều cầm lấy kính viễn vọng, nhìn qua đã là thực thể.

Đầu tiên đập vào mắt chính là mũi sừng cực kỳ lớn.

So với tàu Ngọc Trai Đen trong điện ảnh, mũi sừng Ngọc Trai Đen trước mắt càng dài, cũng càng thô. Nếu nói mũi sừng chiếc Người Hà Lan Bay giống như một con cá mập khổng lồ, như vậy mũi sừng Ngọc Trai Đen chính là kỵ thương cực dài của kỵ sĩ thời Trung cổ, mang theo khí thế chấn nhiếp tâm hồn con người.

Ánh mắt nhảy qua mũi sừng, có thể chứng kiến thân tàu to lớn, bọt nước đánh lên thân tàu, lên xuống nhấp nhô. Mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cười, ung dung quanh quẩn. “Gặp quỷ rồi! Tốc độ thật nhanh! Ta chưa thấy qua thuyền buồm nhanh như vậy!” Hồng Lãng kêu to như bệnh thần kinh.

Xa xa nhìn lại, Ngọc Trai Đen như ẩn như hiện lướt sóng băng băng trên mặt biển. Tốc độ của nó cực nhanh, phảng phất như mũi tên vọt thẳng tới mắt mình, thể tích không ngừng bành lớn, thẳng đến trước người.

Thẩm Dịch lần nữa nhìn lại bằng kính viễn vọng, không ngừng điều chỉnh tiêu cự, tính toán ra tốc độ của nó: “Tốc độ 25 hải lý trên giờ, hơn nữa còn đang gia tăng… Đã đến 30 hải lý trên giờ, ngang với tàu ngầm rồi!” “Cái gì?” Ôn Nhu kinh hô: “Thuyền buồm không thể nào đạt tới tốc độ cao như vậy!” “Theo lý thuyết, thuyền buồm hiện đại có thể đạt tới, cho nên Ngọc Trai Đen có thể cũng là chuyện thường.” Thẩm Dịch trả lời, hắn vẫn còn tiếp tục quan sát. “Thuyền buồm của chúng ta chỉ có 7 hải lý trên giờ, không thể nào thoát khỏi Ngọc Trai Đen.” Kim Cương nhụt chí nói. “Vậy không chạy nữa, chuẩn bị khai chiến, bọn hắn chính là nhằm thẳng vào chúng ta.” Ôn Nhu hào khí muôn ngàn trả lời.

Hồng Lãng liếm môi một cái: “Quái vật sáu ngàn điểm, không biết sẽ lợi hại bao nhiêu?” Đây cũng không phải do mười hai chiếc tàu hải tặc nhỏ tạo thành sáu ngàn điểm, mà là trùm tàu trong thế giới Cướp biển vùng Caribe.

Là nhân vật chính trong thế giới Cướp biển vùng Caribe, thuyền trưởng tàu Ngọc Trai Đen cường đại, giảo hoạt.

Ngay cả Thẩm Dịch cũng không dám trông cậy, dưới loại tình huống này, Jack Sparrow có thể biểu hiện ra bao nhiêu lòng nhân từ —— hải tặc chính là hải tặc, lâu lâu từ bi có thể khiến phương danh của bọn hắn truyền xa, nhưng đó chỉ là lâu lâu.

Bất quá đúng lúc này, sau lưng đột nhiên lại vang lên tiếng kêu chói tai. “Nhìn phía sau!” Mọi người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng đồng dạng xuất hiện một chiến hạm khổng lồ.

Đó là một chiến hạm vàng óng lớn siêu cấp.

Nó thoạt nhìn còn muốn lớn hơn chiếc thuyền buồm lớn nhất thế kỷ 16, mũi tàu không lắp sừng, hiển nhiên không phải thuyền loại trùng kích. Thân tàu còn bọc da trâu chống cháy, có thể ngăn cản hữu hiệu công kích đạn pháo và hỏa diễm.

Thân thuyền có tổng cộng ba tầng, mạn thuyền mỗi tầng đều có trang bị đại lượng pháo, kể cả trọng pháo bắn nhanh từng gặp qua trên chiếc Kẻ Dạo Chơi, nhưng đường kính càng lớn. Lỗ pháo rậm rạp chằng chịt, mới nhìn đã khiến người tê cả da đầu.

Nếu như nói Ngọc Trai Đen mang đến cho người ta cảm giác trùng kích chẳng khác gì xe đua cuồng phóng, như vậy chiếc thuyền lớn màu vàng kia lại giống như một núi băng chậm rãi di động trên mặt biển —— tốc độ cũng không phải quá nhanh, lại tràn đầy lực lượng và cảm giác áp bách.

Trên cột buồm chính cao cao, một lá cờ nền xanh chữ thập hai chéo đỏ viền trắng tung bay phấp phới. “Là chiếc Dauntless!” Ôn Nhu kêu to lên: “Tàu chiến chỉ huy Hải Quân Hoàng Gia Vương quốc Anh!” Hồng Lãng nghệch mặt nói: “Thực cmn có ma, chúng ta bị trúng tà sao? Hai đại chiến hạm chung cực trong Cướp biển Caribe vậy mà đồng thời xuất hiện.” Kim Cương cải chính: “Phải nói là hai đại chiến hạm chung cực ngoại trừ Người Hà Lan Bay.” “Cmn không cần ngươi uốn nắn.” Hồng Lãng tức giận mắng.

Thẩm Dịch lại không chút hoang mang, hắn nhìn Dauntless, trở đầu nhìn Ngọc Trai Đen, rốt cục nói: “Hóa ra là vậy, bọn hắn không phải nhằm về phía chúng ta.” “Ngươi nói cái gì?” Mọi người ngẩn ngơ.

Tay Thẩm Dịch đã chỉ hướng Ngọc Trai Đen: “Xem đi!” Ngọc Trai Đen như vòi rồng trên biển cuốn tới đội thuyền buôn, Dauntless phía sau cũng đồng dạng lái tới bên này.

Đội thuyền của nhóm Thẩm Dịch vô hình trung đã thành tiêu điểm giữa hai chiếc thuyền. “Ta hiểu rồi.” Kim Cương lên tiếng kinh hô: “Bọn hắn là nhằm vào nhau.” “Đúng vậy.” Thẩm Dịch gật gật đầu.

Hải tặc và hải quân là tử địch trời sinh, vừa thấy mặt nhau liền muốn khai chiến là chuyện bình thường.

Bất quá lần này hai chiến hạm siếp cấp cùng nhau xông tới, quả thật là một kỳ quan khó gặp, vừa vặn để bọn Thẩm Dịch bắt phải. “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Đối mặt loại tình huống này, Hồng Lãng có chút choáng đầu. “Còn có thể làm sao?” Thẩm Dịch trả lời: “Tất cả xông lên, giả bộ đánh đánh đấm đấm cho có khí thế chứ sao.” Kim Cương bất đắc dĩ nhắc nhở: “Coi chừng thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn a.”

Thẩm Dịch lạnh lùng trả lời: “Bọn hắn không phải thần tiên, chúng ta cũng không phải phàm nhân.” Hắn mãnh liệt ngẩng đầu, hét lớn: “Bẻ lái 25 độ, mạn trái chắn gió, hạ nửa buồm!” Đội tàu vội vàng tuân theo chỉ thị, bắt đầu cọt kẹt chuyển hướng.

Đối phương muốn đánh nhau, mình vẫn là trước hết nhanh né khỏi chiến trường rồi nói sau.

Đội tàu nhanh chóng rời khỏi trung tâm, nhường lại vùng biển này, mắt thấy khoảng cách Ngọc Trai Đen và Dauntless đã ngày càng gần, lẫn nhau dần dần hình thành xu thế tam giác lớn.

Chính như Thẩm Dịch dự đoán, Ngọc Trai Đen quả nhiên không phải nhằm về phía mình, mà thẳng hướng Dauntless đánh tới, từ khoảng cách chỗ Thẩm Dịch, thậm chí có thể thấy rõ một người đàn ông đội nón tam giác, trong tay cầm đại kiếm, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước đầu tàu.

Ánh mắt dần rõ ràng, Thẩm Dịch thậm chí có thể chứng kiến ánh mắt người nọ.

Bọn hắn đối diện lẫn nhau, ánh mắt chạm ra hoa lửa, sau đó đồng thời nhìn về phía Dauntless. “Đó chính là Jack Sparrow?” Kim Cương tò mò hỏi. “Không biết, lúc hắn quay mắt về phía này, ta cũng không thấy rõ mặt, bất quá thoạt nhìn thật lôi thôi.” Hồng Lãng lầm bầm.

Bên tai là tiếng đồng bọn rầm rì, trước mắt hai chiếc chiến hạm đã ngày càng gần nhau. “700 mét, 650 mét, 600 mét, 550 mét, 500 mét…” Thẩm Dịch cẩn thận tính toán khoảng cách.

Theo khoảng cách dần thu hẹp, Dauntless phương xa chậm rãi xoay ngang thân thể cao lớn, hoàn toàn đưa mạn tàu phải của mình đón lấy Ngọc Trai Đen.

Rầm rầm rầm rầm, mấy chục ổ hỏa pháo đồng thời gào thét, tựa như mười đầu mãnh thú đang rống gọi. Khói trắng liên tiếp bốc lên, nổ ra từng đợt sóng nước trên mặt biển Caribe.

Nếu nói hỏa lực tàu Kẻ Dạo Chơi có thể biến mặt biển thành suối phun, như vậy hỏa lực tàu Dauntless hoàn toàn khác biệt. Ngay thời khắc trăm pháo cùng phát kia, mặt biển tựa như nước đun sôi, nhấc lên hồng thủy khổng lồ dày đặc, xung lượng bàng bạc!

Cả trăm khẩu pháo, điểm rơi tinh chuẩn, cơ hồ toàn bộ rơi trên cùng một mảnh khu vực, uy lực cực lớn, trực tiếp biến mặt biển thành ngọn núi khổng lồ, khí thế hùng hậu, tạo thành đợt sóng dâng không ngớt, mà không phải đơn giản suối phun từng cơn… Ngọc Trai Đen chẳng khác gì một con ếch nhảy vào nước sôi, bị nước sôi làm phỏng, lại đột nhiên nhảy lên… Nó phi tốc lao ra khu sóng lớn, từ hướng đi thẳng tắp ban đầu đột nhiên biến hướng, dùng lộ tuyến khúc chiết tiến đến tàu Dauntless.

Pháo không ngừng nổ, sóng lớn nhấp nhô từng đợt theo tàu Ngọc Trai Đen, xa xa nhìn lại, Ngọc Trai Đen chẳng khác gì xe tải hạng nặng lái vào con đường ngập nước, hai bên thân tàu kích ra mảng lớn nước xiết, bao phủ trọn cả thân tàu.

OÀ..ÀNH!

Một phát đạn pháo đánh trúng mạn tàu Ngọc Trai Đen, phiến gỗ nổ bay tán loạn.

Một gã thủy thủ thét lên rơi xuống biển giữa vụ nổ.

Không chờ gã kịp rơi xuống, lại liên tục hai phát đạn pháo đánh vào boong tàu và mạn tàu bên kia, mảnh vỡ cuồng loạn nhảy múa giữa trời, chẳng khác gì gió cuốn lá rụng, gào thét xoay quanh.

Đạn pháo không ngừng xuyên phá không khí bay tới, tiếng rít ô ô rung động, vậy mà tạo thành một khúc trường âm liên miên không dứt… Một khắc này bọn Thẩm Dịch ngắm nhìn tràng cảnh đồ sộ kịch liệt, phảng phất nhớ lại chiến trường Thế Chiến thứ hai, đầy trời tràn ngập khói thuốc súng, khắp nơi đạn pháo loạn oanh.

Mà hết thảy đây, đều chỉ do một chiếc quân hạm cổ lão thế kỷ 16 tạo thành. “Má ơi, đây là quân hạm kiểu cũ đấy sao?” Hồng Lãng thì thào lên tiếng: “Một chiếc tuần dương hạm hiện đại đều không có hỏa lực ác như vậy.” “Nếu boong tàu đột nhiên bay lên hai chiếc F22, ta cũng sẽ không cảm thấy ly kỳ.” Thẩm Dịch đến giờ vẫn y nguyên trấn định.

So với hỏa lực khinh khủng khiến người sợ hãi của tàu Dauntless, hắn càng giật mình với biểu hiện của tàu Ngọc Trai Đen.

Cho dù hỏa lực tàu Dauntless cực lớn, uy lực bàng bạc, nhưng Ngọc Trai Đen chỉ bị chút tổn thương nhỏ nhoi. Đấy không phải do Dauntless công kích không tinh chuẩn, trên thực tế những đạn pháo kia chuẩn xác kinh người. Thẩm Dịch cơ hồ có thể khẳng định, nếu như dùng để bắn tàu mình, như vậy chỉ cần hai đợt là có thể triệt để đánh chìm toàn bộ phe mình.

Nhưng Ngọc Trai Đen lại khác.

Tốc độ của nó quá nhanh, phản ứng cũng quá linh hoạt!

Mỗi khi đạn pháo gào thét bay tới, Ngọc Trai Đen luôn có thể sớm chuyển hướng, tránh thoát khu vực đạn pháo tập trung nhất. Không chỉ có thế, nó thậm chí có thể mượn nhờ sóng lãng nhấc lên hình thành lực đẩy cho mình, liền như Thẩm Dịch trùng kích tàu Kẻ Dạo Chơi đã làm vậy, khiến mình có được năng lực nhảy cóc ngắn ngủi, từ một khu vực nhanh chóng nhảy đến một chỗ khác. Loại năng lực khống thuyền khiến người ta không cách nào tưởng tượng này đã vượt ra khỏi cực hạn vận dụng thực tế, chỉ tồn tại trong thế giới phi thường, phảng phất có thể so với trình độ Chu Nghi Vũ điều khiển xe đua, hoàn toàn lật đổ các định luật vật lý.

Ngọc Trai Đen không ngừng xuyên thẳng tránh né giữa sóng to gió lớn, lập tức đã tới gần tàu Dauntless 300 mét.

Đây là nơi hỏa lực dày đặc nhất, sóng biển chẳng khác gì nước sôi trong nồi áp suất, không ngừng phún ra phía ngoài, Ngọc Trai Đen ra sức lướt đi trong gió, như chim yến tự do bay liệng giữa làn mưa, Thẩm Dịch nhìn mà tâm thần rung động!

Khi nó lần nữa ngang nhiên tránh thoát một mảnh mưa đạn, bọn Hồng Lãng rốt cục nhịn không được hô lên: “Khá thật! Thẩm Dịch, ngươi vừa rồi có thấy nó làm gì không? Nó vậy mà mượn sóng để di chuyển vị trí! Không khác gì vũ công ba lê nhảy múa trên đất bằng!” “Xác thực rất tuyệt!” “Chỉ cần xông đến gần 200 mét, chúng liền có thể đến gần tàu Dauntless.” Kim Cương trầm giọng nói: “Ta dám khẳng định, Ngọc Trai Đen có thể xông đến không chút kiêng kỵ như vậy, nhất định có nắm chắc thắng lợi.” Hải quân Anh có được hỏa lực tầm xa cường đại, còn thuyền hải tặc thì có năng lực cận chiến mạnh mẽ, điểm này đã được bọn Thẩm Dịch chứng minh là đúng. “Vấn đề là bọn hắn chưa hẳn có thể dễ dàng tới gần tàu Dauntless.” Ôn Nhu đột nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.