Vô Tận Cường Hóa

Chương 284: Tổ Hợp Tạm Thời



Đi đến bên cạnh Michelle, Thẩm Dịch phát hiện xa xa là một mảnh đất trống trải.

Trung tâm gò đất có mấy người ngồi bao quanh, chính giữa là một đống lửa. “Là mạo hiểm giả, cấp trên.” Michelle nhỏ giọng nói.

Xa xa tổng cộng có năm mạo hiểm giả, bốn nam một nữ, đang vây quanh đống lửa uống rượu.

Chạy đến Bình Nguyên Hoang Dã nhậu nhẹt, thực lực đối phương ra sao không dám nói, nhưng dũng khí tuyệt đối là nhất lưu.

Thẩm Dịch đang xem xét tường tận, đại hán râu ria đầy má giữa năm người đã cất giọng nói: “Ta nói bạn thân, nhìn đủ rồi chứ? Nhìn đủ rồi thì ra giáp mặt cái nào?” “Bị phát hiện rồi.” Thẩm Dịch cười nói.

Thản nhiên đi ra tùng lâm, Thẩm Dịch nói: “Không có ý tứ a, chư vị, vừa vặn đi ngang qua đây.” Những người kia lạnh nhạt nhìn Thẩm Dịch, không tỏ ra bất kỳ động tác nào, nhưng sớm đã thầm chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Ở loại địa phương như Bình Nguyên Hoang Dã, cẩn thận chú ý vĩnh viễn là yếu tố sinh tồn đầu tiên, lúc trước nhậu nhẹt, kỳ thật bất quá là một màn giả tạo.

Gã râu đầy má nói chuyện lúc trước hừ lạnh: “Trong rừng còn có chút bằng hữu, bảo bọn họ đi ra hết đi.” Thẩm Dịch cười nói: “Đừng hiểu lầm, đấy chẳng qua là binh sĩ triệu hoán của tôi.” Nói xong hắn khoát tay áo ra sau, đám Frost đi ra khỏi rừng, tổng cộng mười bốn người đứng sau lưng Thẩm Dịch, che dấu toàn bộ trang bị, chỉ cầm trong tay súng trường thông thường. “Hóa ra là binh sĩ triệu hoán a.” Năm người đồng thời thở ra một ngụm dài.

Trong bọn họ có thể có ai đó sở hữu năng lực trinh sát hoàn cảnh quanh thân, rất nhanh xác định không còn ai ở ngoài rình mò, nữ mạo hiểm ăn bận đẹp đẽ liếc mắt đưa tình với Thẩm Dịch: “Nói như vậy, tiểu huynh đệ cậu tự đi một mình?” “Đúng thế.” Thẩm Dịch gật gật đầu: “Đồng đội bị phân tán, hết cách rồi, truyền tống ngẫu nhiên a. Đúng rồi, các vị sao lại ở cùng nhau?” Năm người kia liếc nhìn nhau, một gã tráng hán dáng người khôi ngô trong đó trả lời: “Người anh em lần đầu tiên đến hoang dã à? Đây cũng khó trách. Bình Nguyên Hoang Dã có một loại đạo cụ, có thể tập hợp thành viên đoàn đội lại với nhau. Chỉ cần có nó, như vậy không cần lo lắng bị tách ra nữa.” “Hóa ra là vậy a.” Thẩm Dịch cười mị mị trả lời, kỳ thật hắn làm sao có thể không biết việc này. Đạo cụ theo lời người kia nói gọi là lệnh tập kết đoàn đội, có thể lập tức tập hợp tất cả thành viên đoàn đội trong cùng một thế giới nhiệm vụ đến bên người đội trưởng. Loại đạo cụ này có thể nói là một trong những đạo cụ có giá trị nhất Huyết Tinh đô thị, nếu như lúc trước Tạ Vinh Quân có đạo cụ này, chiến thuật phân cách của Thẩm Dịch căn bản không có đất dụng võ.

Nhưng mà lệnh tập kết đoàn đội cũng là một trong số ban thưởng hiếm thấy nhất hoang dã, ngay cả Tạ Vinh Quân đều không có, nếu bảo năm kẻ mạo hiểm này có được, đánh chết hắn cũng không tin.

Trên thực tế hắn liếc mắt liền đã nhìn ra, năm người này căn bản không phải người cùng một đội. Lúc nãy năm người bọn hắn uống rượu với nhau, tư thái đứng ngồi nằm nhìn như tùy ý, kỳ thật ít nhiều đều mang theo chút ý phòng bị, thật hiển nhiên căn bản chính là tạm thời gặp nhau mà tổ hợp thành đấy.

Nếu như năm người này là một đoàn đội, hiện tại biết mình là dê lạc đàn, hơn phân nửa sẽ trực tiếp đưa mắt ra hiệu, sau đó giết tới, làm sao còn ở đó dài dòng nói nhảm với hắn nhiều như vậy.

Người nọ hiện tại nói thế, kỳ thật ám chỉ năm người bọn hắn đã liên hợp một mạch, nhằm áp chế người bên ngoài đột nhiên xuất hiện, nếu có thể lôi kéo thì lôi kéo, không thể lôi kéo thì giết quách cho gọn.

Quả nhiên sau khi tráng hán kia nói xong, tay lùn béo ục ịch tướng mạo như Phật Di Lặc cười ha ha nói: “Đã gặp gỡ chính là có duyên, tất cả mọi người đều chạy đến đây phát tài, tôi thấy không bằng cùng nhau chân thành hợp tác, thế nào đây?” Đây cũng là lôi kéo, Thẩm Dịch đoán chừng nếu mình nói nửa câu không đồng ý, như vậy sau một khắc đối phương sẽ hô nhau hè lên đánh hội đồng.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch gật đầu đáp ứng: “Vậy thì tốt, nhiều người lực đại a. Mọi người đến đây để phát tài, hợp tác cùng nhau mới là đạo lý.” Hắn cũng không phải sợ mấy người kia, chỉ là tình huống trước mắt, chỗ tốt khi hợp tác xác thực lớn hơn nội đấu. Bình Nguyên Hoang Dã hung hiểm vượt xa tưởng tượng, nếu không Thẩm Dịch cũng sẽ không ngăn bọn Hồng Lãng tiến đến. Có mấy người này ở đây, hệ số sinh tồn an toàn có thể đề cao thật lớn. Ít nhất lúc gặp được phiền toái cũng không cần một mình hắn đến chống.

Nghe Thẩm Dịch nói vậy, tráng hán kia toét miệng cười to: “Đúng nha, nhiều người lực đại, tiểu nhị, trước nói một chút bản lãnh của ngươi đi.” Nói xong bàn tay lớn đã vỗ tới bả vai Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch bất động thanh sắc lóe lên một cái sang cạnh, tráng hán trảo hụt, không khỏi sững sờ ngẩn ngơ, còn gã râu đầy má cách đó không xa hừ một tiếng, hiển nhiên là khinh thường loại người mờ ám này.

Thẩm Dịch trả lời: “Tôi gọi Thẩm Dịch, năng lực chủ yếu là triệu hoán binh sĩ, phương thức tác chiến chủ yếu là súng, ngoài ra còn có chút bổn sự trinh sát và chữa bệnh.” Nghe được Thẩm Dịch biết chữa bệnh, ánh mắt năm người rõ ràng sáng ngời.

Mạo hiểm giả có năng lực trị liệu cho tới bây giờ luôn được hoan nghênh nhất, vẫn là câu nói cũ: Mỗi người đều ưa thích trị liệu, nhưng ai cũng đều hi vọng người khác có mà không phải mình có. Trước mắt người này đã có binh sĩ triệu hoán, lại có năng lực trị liệu, còn có kỹ năng trinh sát, có thể tưởng tượng tuyệt không thể nào là mạo hiểm giả cận chiến.

Để một mạo hiểm giả không phải cận chiến tiến vào giữa mọi người, tính nguy hiểm không hề nghi ngờ là thấp nhất.

Bởi vậy thái độ của mọi người cũng dễ dàng đi rất nhiều.

Năm người này hiển nhiên chưa nghe nói qua tên Thẩm Dịch, đây cũng khó trách, tuy đội Đoạn Nhận danh tiếng lẫy lừng, nhưng có năng lực ngụy trang, phần lớn mọi người y nguyên không rõ ràng lắm lai lịch bọn hắn, chưa kể hai lần giao dịch lớn trên thị trường, bản thân Thẩm Dịch căn bản không xuất hiện.

Đối phương đã khinh hắn yếu, hắn cũng lười giải thích, theo tình thế trước mắt, ngược lại càng dễ dung nhập đội ngũ. Thời khắc này cảnh giác của năm người nọ với hắn bỏ đi không ít, lúc bắt đầu giao lưu thì càng trở nên dễ dàng, mọi người đều tự giới thiệu lẫn nhau.

Gã có chòm râu đầy má kia gọi là Trương Kiến Quân, chủ yếu cường hóa cận chiến, bất quá cũng đồng dạng tinh thông súng ống. Tráng hán tên Hồng Hổ, cũng là hảo thủ cận chiến. Có lẽ bởi vì hai người đều thiện cận chiến, cho nên đều nhìn nhau có chút không vừa mắt, ngôn ngữ có vài phần ganh đua.

Về phần người nữ kia tên Lan Mị Nhi, sử dụng phi đao, đi lộ tuyến sở trường ném, năng lực cận chiến cũng không yếu.

Gã cười tủm tỉm như Phật Di Lặc tên là Lý Tùng, bộ dáng thoạt nhìn hiền lành, nhưng lúc nheo mắt lại, Thẩm Dịch chẳng biết tại sao lại phảng phất ngửi được mùi vị tử vong. Có can đảm tiến vào Bình Nguyên Hoang Dã, bất kể là hạng người gì, tốt nhất đều không cần xem thường.

Cuối cùng còn thừa lại một thiếu niên một mực không lên tiếng, sau khi tất cả mọi người tự giới thiệu xong, thiếu niên kia đột nhiên giương giọng nói: “Bạn bè gọi tôi là nhóc làm vườn, tôi thuộc đội M7, trên đường đụng phải bọn họ mới tạm thời ở thành một đoàn. Chờ tôi tìm được thành viên trong đội sẽ rời đi.” Thiếu niên này tựa hồ hoàn toàn không hiểu được cách làm người, nói thẳng thừng mọi việc, trên mặt đám người Trương Kiến Quân lập tức đỏ lên.

Bầu không khí có chút lúng túng, Hồng Hổ mặt đỏ lên, hung dữ nói: “Móa, dám làm lão tử quê mặt, đáng chết!” Gã lật tay vồ một cái, hung ác chụp vào mặt thiếu niên kia. Một trảo này tuy hung mãnh nhưng cũng không có ý định đắc thủ ngay lập tức, đối phương dù sao cũng là mạo hiểm giả, không thể xem thường, cho nên sau một trảo này còn mang lưu lại rất nhiều biến chiêu để ứng đối, không nghĩ tới thiếu niên kia vừa lui về sau, trong miệng đã kêu lên: “Tiểu Thanh, hắn khi dễ ta!” Nó còn có người giúp đỡ? Hồng Hổ hơi chút khẩn trương, tay trảo hơi chút cố kỵ, không dùng hết sức. Chỉ thấy một cái bóng xanh đột nhiên vọt ra từ người thiếu niên, nặng nề quất về phía Hồng Hổ. “Bốp!” Bàn tay Hồng Hổ bị quất ra một vết máu.

Hồng Hổ kêu đau rút tay về, lúc này mới phát hiện cái bóng xanh kia đúng là một sợi dây leo, cũng không biết như thế nào xuất hiện từ thân thể thiếu niên ấy, không ngờ linh động dị thường, càng khiến mọi người kinh ngạc chính là, đỉnh sợi dây leo còn có một đóa hoa mở ra như miệng máu, từng sợi lông tơ vờn quanh như răng nhọn, hung ác giương nanh với Hồng Hổ. “Mịa nó!” Hồng Hổ mắng một câu, đang muốn xông lên giáo huấn tên nhóc khốn kiếp, Trương Kiến Quân đã bắt lấy Hồng Hổ: “Bỏ đi, người một nhà không nên nội chiến.” Hồng Hổ bị nắm cổ tay, hai người đọ sức một chút, ai cũng không thể chiếm được tiện nghi, biết rõ lực lượng của nhau đều không khác mấy, ánh mắt nhìn đối phương liền thận trọng hơn một ít.

Hồng Hổ hừ một tiếng: “Buông tay, lão tử không so đo với ranh con không hiểu chuyện.” Trương Kiến Quân buông tay ra, lại nhìn Thẩm Dịch: “Ngượng ngùng.” Thẩm Dịch cười cười: “Không có gì, cho dù ban đầu không phải, nhưng giờ chẳng phải cũng thành đoàn đội tạm thời nha. Biết đâu về sau thật đúng chung đội cũng khó nói, coi như lời tiên đoán đi.” Hắn hời hợt nói hai câu đã bỏ qua sự tình, cho Hồng Hổ bậc thang xuống đài, còn kéo gần cảm tình mọi người. Hồng Hổ toét miệng cười ha ha một tiếng: “Vẫn là anh bạn nói chuyện đúng đắn. Anh yên tâm, có ta ở đây, khẳng định bảo hộ anh an toàn.” Ở trong mắt Hồng Hổ, sáu người ở đây, Thẩm Dịch chỉ sợ là yếu nhất, hết lần này tới lần khác hắn lại có thuật chữa bệnh, bởi vậy Hồng Hổ mới lấy lòng hắn, đảm nhiệm phụ trách an toàn của hắn, hoàn toàn không để đám lính dù vào mắt. Những binh lính này trước kia Hồng Hổ cũng cũng từng thấy qua, lực chiến đấu thấp, súng trong tay chỉ có thể tạo thành tổn thương trụ cột với mạo hiểm giả, ngoại trừ làm bia đỡ đạn thì không còn tác dụng gì khác, cho nên gã căn bản không thèm bận tâm.

Thẩm Dịch cũng lơ đễnh, có người muốn xông ra trước làm tấm mộc, hắn cao hứng còn không kịp đây này, lập tức gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn đại ca Hồng Hổ rồi. Một khi chiến đấu bắt đầu, tôi và binh sĩ triệu hoán sẽ nổ súng từ phía sau, ai bị thương cứ tới tìm tôi trị liệu là được.” Hắn làm tốt tư thái, chém gió mấy câu liền đặt mình vào vị trí an toàn nhất, mà lại không khiến người chán ghét, ngay cả Trương Kiến Quân cũng cười nói: “Không có vấn đề, mọi người cùng chiếu ứng nhau là được.” Về phần Lan Mị Nhi và Lý Tùng cũng đều nhao nhao hứa hẹn nhất định chiếu cố Thẩm Dịch, cho dù ai cũng không hề tín nhiệm ai, ngoài miệng lại nói dễ nghe hơn ai hết, quả thực là vừa gặp đã quen, hận không thể kết bái huynh đệ.

Duy có thiếu niên nhóc làm vườn kia, vẫn vỗ về chơi đùa dây leo của mình, lẩm bẩm lầm bầm: “Tiểu Thanh, mi đang cười cái gì ấy? Mi nói cái gì? À… Đúng nha, người nơi này thật buồn nôn.” Tổ hợp tạm thời đã thành lập, tiếp theo tất phải tuyển ra một đội trưởng.

Đội trưởng bình thường phụ trách an bài nhân sự trong đội, điều hành chiến đấu, không nói phải quan tâm vất vả, lúc chiến đấu thường cũng phải đi đầu công kích. Nhưng cũng không phải làm không công, mà vẫn có lợi —— chỉ có đội trưởng mới có quyền hạn phân phối chiến lợi phẩm, đây là lệ cũ hình thành bao nhiêu năm qua tại Huyết Tinh đô thị, cho nên bình thường đội trưởng hay chiếm ban thưởng nhiều hơn.

Với tư cách mạo hiểm giả cận chiến, Trương Kiến Quân và Hồng Hổ đều rất có ý đảm đương “trách nhiệm mũi tên” này. Vì thế hai người lại tranh cãi túi bụi, cuối cùng mọi người bỏ phiếu giải quyết. Tánh khí Hồng Hổ táo bạo dễ giận, lại đắc tội thiếu niên kia, so qua thì Trương Kiến Quân làm người trầm ổn hơn nhiều, theo lý thuyết, dưới loại tình thế này, Trương Kiến Quân hẳn nên được ủng hộ đa số. Không nghĩ tới kết quả vừa ra lại hoàn toàn trái ngược.

Lan Mị Nhi và Lý Tùng lựa chọn Hồng Hổ làm đội trưởng, Thẩm Dịch bỏ quyền, thiếu niên kia vậy mà cũng bỏ quyền.

Kết quả này ngay cả Thẩm Dịch đều có chút kinh ngạc.

Hắn cũng nghĩ sẽ có người dụng tâm kín đáo, lại không ngờ mỗi người đều dụng tâm kín đáo —— với một đoàn đội tạm thời mà nói, một gã mãng phu đầu óc ngu si hiển nhiên dễ khống chế hơn nhiều so với một Trương Kiến Quân trầm ổn.

Đối mặt kết quả này, Hồng Hổ dương dương đắc ý cười to, phảng phất toàn thế giới đều biết gã vĩ đại nhất, ánh mắt nhìn Trương Kiến Quân càng là tràn ngập khiêu khích. Sắc mặt Trương Kiến Quân rất là khó coi, trừng mắt nhìn Lý Tùng và Lan Mị Nhi, thấp giọng tự nói: “Một con rối mà thôi, có gì hay ho mà đắc ý.” “Ngươi nói gì?” Hồng Hổ trừng lớn mắt, Lý Tùng và Lan Mị Nhi đều cùng nhau khuyên hắn nguôi giận.

Duy chỉ có Thẩm Dịch cười khổ, thiếu niên kia càng là mặt mũi tràn đầy khinh thường.

Nếu nói Thẩm Dịch bỏ quyền là vì hắn không muốn tự dưng đắc tội ai, như vậy thiếu niên kia bỏ quyền hiển nhiên hoàn toàn tương phản —— cậu ta căn bản không quan tâm ai làm lão đại, cũng sẽ không thừa nhận ai làm lão đại của mình.

Thẩm Dịch chỉ có thể thở dài, trước mặt lợi ích to lớn, mọi người thường thường sẽ quên đi uy hiếp, vốn là sinh vật thông minh nhất trên đời, thường thường cũng sẽ làm ra lựa chọn ngu xuẩn nhất.

Cũng may Thẩm Dịch vốn cũng không ôm hi vọng vào bọn họ, hắn chỉ muốn đến lúc chiến đấu ít nhất có thể có mấy người phát ra công kích đàng hoàng một chút, chia sẻ bớt áp lực cho mình. Bởi vì hắn biết rõ, an bình hiện tại chỉ là tạm thời, nguy hiểm chẳng mấy chốc sẽ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.