Vô Tận Cường Hóa

Chương 287: Thú Cuồng Bạo (Hạ)



Tựa như pháo hoa huyết sắc bùng nổ, dâng lên một mảnh mây khói đỏ tươi, mang theo hơi thuốc súng nóng bỏng, mùi huyết tinh xộc vào mũi, mang theo cả tiếng gào thét thống khổ thê lương… Ít nhất hơn hai mươi con thú cuồng bạo bị tạc thành trọng thương trong một tua này, một phần thú cuồng bạo đứt lìa bốn cẳng, ngã trong vũng máu vô lực gào thét, ánh mắt vốn hung lệ cũng dần dần tan rã, còn có đại lượng thú cuồng bạo đã bị sóng xung kích làm bị thương nhẹ.

Bạo tạc tựa hồ tiến thêm một bước chọc giận đám dã thú hung ác này.

Thú cuồng bạo phía sau tiếp tục giẫm lên thi thể đồng bạn xông về phía trước, bộc phát ra sức mạnh hung mãnh cuồng bạo như lợn rừng, không giết chết đối phương tuyệt không bỏ qua.

Đạn tên lửa nối đuôi nhau mà đến, bắt đầu nổ tung từng phát một trong bầy thú cuồng bạo.

Lực sát thương của những đầu đạn tên lửa này không mạnh mẽ bằng một đống thuốc nổ chôn dấu, phạm vi cũng không lớn, nhưng lại liên miên không dứt, đánh vào đàn thú cuồng bạo đã bị thương kia, gia tốc tiêu hao sinh mạng của chúng.

Bên tai nghe từng tiếng bạo tạc nổ tung vang lên trong bầy thú cuồng bạo, nhìn từng con hung thú ngã xuống, mấy người Hồng Hổ Lan Mị Nhi cũng trợn mắt há hốc mồm.

Trương Kiến Quân nhịn không được nói: “Anh bạn đi theo đường cường hóa khoa học kỹ thuật thuần túy?” Chỉ có mạo hiểm giả cường hóa lộ tuyến này mới có thể sở hữu đông đảo trang bị khoa học kỹ thuật như thế. Tuy lực sát thương của những trang bị này rất mạnh, nhưng sẽ khiến cho khả năng sinh tồn của bản thân mạo hiểm giả hạ thấp, khả năng thích ứng kém. Với tuyệt đại bộ phận mạo hiểm giả mà nói, bọn hắn phải hành tẩu trong những thế giới bất đồng, một khi tiến vào thế giới nhiệm vụ không thể phát huy ưu thế khoa học kỹ thuật, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng. “Xem như vậy đi.” Thẩm Dịch cũng không hứng thú phản ứng bọn họ.

Hắn đang yên lặng tính toán số lượng thú cuồng bạo còn lại, cùng với số lượng thú đã bị thương, bị thụ thương như thế nào.

Đây là một phép tính hết sức phức tạp, hơn nữa mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh biến hóa, dù cho có được thiên phú tinh vi cũng không thể tính ra được tất cả số liệu trong một giây. Nhưng mà Thẩm Dịch cũng không cần số liệu chính xác. Với hắn mà nói, có thể biết đại khái cũng đã đầy đủ cho hắn làm ra lựa chọn.

Lúc phát đạn tên lửa thứ hai mươi sáu rơi vào bầy thú cuồng bạo, số lượng thú cuồng bạo còn thừa đã giảm đến hơn sáu mươi con, khoảng cách giữa chúng cũng tách ra rất nhiều, trong đó phần lớn đều bị thương không nhẹ.

Thẩm Dịch giơ lên Xạ Nguyệt, một viên đạn cấp BB đã được cài lên.

Vốn đã thả ra Nguyệt Ngân, dấu hiệu ánh sáng hình bán nguyệt lại lần nữa tập trung vào đầu lĩnh thú cuồng bạo.

Lấy đầu lĩnh thú cuồng bạo làm mục tiêu cuối cùng nhất, súng nhỏ màu bạc mỉm cười vung lên.

Kỹ năng Xạ Nguyệt phát động!

Thuật bẻ cong đường đạn phát động!

Viên đạn màu bạc gào thét bay khỏi nòng súng xuyên qua màn đêm, bay vụt tới đàn thú cuồng bạo. Sau khi bắn thủng con thú cuồng bạo thứ nhất, viên đạn chếch sang phải đục lỗ con thứ hai, tiếp tục bay thẳng đục lỗ con thứ ba thứ bốn, sau đó lại chuyển hướng bay, bắn thủng con thứ năm thứ sáu thứ bảy, một đường về phía trước, vẽ ra một đường cong uốn lượn quanh co hình chữ S.

Đường cong chữ S màu bạc đi đến đâu, làn sóng huyết sắc lan ra đến đấy, huyết thủy tung bay khắp không trung, vậy mà tạo nên một đường cong huyết sắc đối xứng với đường bay của viên đạn.

Thế đạn không giảm tiếp tục vọt tới trước, sau khi xuyên qua hơn mười con thú cuồng bạo rốt cục hung hăng nện vào mục tiêu cuối cùng của nó —— lồng ngực con đầu lĩnh thú cuồng bạo kia.

Theo dấu hiệu bán nguyệt chớp sáng chớp tối, một luồng huyết tuyền cuồng phún từ ngực nó mà ra. “NGAO!” Đầu lĩnh thú cuồng bạo phát ra tiếng gào to thống khổ không chịu nổi.

Phát đạn này của Thẩm Dịch, vậy mà một hơi bắn trúng hơn ba mươi con thú cuồng bạo, tất cả đều là hung thú bị thương. Dưới phát súng này, có hơn hai mươi con thú cuồng bạo chết đi tại chỗ, còn dư lại cũng bị thương nặng sắp chết, ngay cả con đầu lĩnh thú cuồng bạo kia cũng thụ trọng thương.

Tất cả mọi người nhìn một phát này trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin vào hai mắt mình nữa.

Hơn hai mươi con thú cuồng bạo cứ như vậy bị Thẩm Dịch một súng quét sạch!

Thẩm Dịch cũng thở ra một hơi dài.

Một phát này nhìn như đơn giản, kỳ thật lại rất không dễ dàng.

Đây cũng không phải đơn thuần hiệu quả thuật bẻ cong đường đạn.

Đặc điểm của thuật bẻ cong đường đạn chính là lẩn tránh chướng ngại, tự động tìm kiếm đường bay. Dựa vào thuật bẻ cong đường đạn, viên đạn chỉ sẽ tự động tìm kiếm đường bay ngắn nhất mà không phải đường bay có phạm vi sát thương lớn nhất, bởi vậy thuật bẻ cong đường đạn bắn ra vĩnh viễn chỉ là hình vòng cung.

Còn khả năng khống chế đường đạn của sở trường thương thuật theo lý luận có thể bắn ra hình chữ S. Chỉ là nó không có năng lực tự động truy kích mục tiêu, khó có thể nắm giữ chuẩn xác. Viên đạn khuyết thiếu năng lực khống chế tinh chuẩn phi hành hình chữ S thoạt nhìn càng giống tay lái xe say rượu nào đó lạn lách trên đường cao tốc —— có thể sẽ bắn trúng mục tiêu mình muốn, nhưng cũng có thể không, thậm chí bắn nhầm sang mục tiêu không cần thiết.

May mắn là Thẩm Dịch có thiên phú tinh vi.

Trước dùng thiên phú tinh vi tính toán tốt đường bay có lực sát thương tối ưu, sau đó chính xác khống chế quỹ tích phi hành của đạn, Thẩm Dịch rốt cục khiến cho đường đạn vốn là hình cung thuận lợi tiến vào hình thái chữ S, cứ như một con cá bay tự do vui sướng bay liệng, mang đi hết thảy tánh mạng trên đường.

Đây vẫn chỉ là Thẩm Dịch nắm giữ giai đoạn sơ cấp của kỹ thuật này, theo lý thuyết chỉ cần năng lực khống chế tinh chuẩn của hắn có thể tăng thêm một bước, vậy hắn thậm chí có thể lợi dụng tốc độ phi hành của viên đạn biến hóa thành hình chữ U, chữ O, đủ loại hình, thậm chí hình chữ M, từ đó khiến đường đạn càng gấp khúc quỷ dị hơn.

Bởi vậy một phát nhìn như hoa lệ này, kỳ thật bao gồm sở trường thương thuật đỉnh cấp, thuật bẻ cong đường đạn, thiên phú tinh vi và Xạ Nguyệt bốn môn tụ thành một thể phát ra, làm cho viên đạn này phảng phất như mọc thêm con mắt tự động tìm kiếm mục tiêu vậy, quả thực khiến tất cả mọi người đều sợ hãi thán kinh.

Trong lòng mỗi người đồng thời bay lên một ý niệm: Nếu cùng người này là địch, không thể để hắn cách xa mình quá 20 mét.

Đạn tên lửa vẫn còn liên tục phóng ra, lính dù không ngừng trút đạn lên người thú cuồng bạo, tùy ý quét sạch hơn ba mươi con thú cuồng bạo còn lại, trong mắt đầu lĩnh thú cuồng bạo cũng đã lộ ra quang mang sợ hãi. “Evans, dùng Linh Hỏa Thương, Dabinett, Hỏa Thần Pháo, toàn lực công kích.” Thẩm Dịch hạ lệnh.

Nhận được mệnh lệnh, binh sĩ Evans lấy ra Linh Hỏa Thương, Dabinett cũng lấy ra Hỏa Thần Pháo, hai người đồng thời nổ súng, kéo ra hai dây đạn cực lớn, chiếu cho bầu trời lúc sáng lúc tối, làm cho cả không gian tràn ngập âm thanh huyên náo, khói thuốc súng phủ kín mịt mù.

Nhìn từng ánh lửa dấy lên trên thân thú cuồng bạo, Lan Mị Nhi bật thốt: “Đó là súng cấp D, hai khẩu súng cấp D! Binh lính của cậu trang bị thật tốt!” “Tôi đã đổi súng mới, lại không cam lòng bán súng cũ, thành ra đưa lính mình dùng.” Thẩm Dịch giải thích. “Chẳng may treo, hai cây súng này của anh sẽ không còn.” Lý Tùng cười ha hả nói. “Cho nên tôi sẽ không để bọn họ chết.” Lý Tùng cười khan vài tiếng không nói thêm gì nữa, nhưng một khắc này gã và Hồng Hổ thoáng nhìn lẫn nhau, rất nhiều nội dung không cần phải nói ra.

Xạ kích vẫn còn tiếp tục, Thẩm Dịch thủy chung quan sát con nợ đầu lĩnh thú cuồng bạo kia.

Nhìn ra được, ánh mắt sợ hãi của nó đã ngày càng đậm, tốc độ truy đuổi của thú cuồng bạo cũng dần dần trở chậm, khiến cho Michelle không khỏi giảm xuống tốc độ lần nữa, hòng duy trì khoảng cách.

Thẩm Dịch đột nhiên kêu lên: “Chúng nó muốn chạy, Michelle tránh ra, ta tới lái!” Binh sĩ Michelle linh hoạt xoay người nhảy lên không, Thẩm Dịch nhanh chóng nhảy đến vị trí lái, còn Michelle thì trở xuống chỗ cũ của Thẩm Dịch, lên tiếng chào đám mạo hiểm giả bên người: “Ha ha, mọi người khỏe.” Quả nhiên như Thẩm Dịch nói, đầu lĩnh thú cuồng bạo kia đột nhiên ngẩng lên trời thét dài một tiếng, tất cả thú cuồng bạo đột nhiên ngừng truy đuổi, bắt đầu chạy ngươc lại.

Lan Mị Nhi kêu to: “Làm sao cậu biết chúng muốn chạy hay thế?” Thẩm Dịch cấp tốc quay ngược đầu xe: “Thú cuồng bạo là mục tiêu săn giết của những hung thú khác trong hoang dã. Cả đời chúng, số lần bị săn giết vượt xa số lần săn giết. Cho nên với chúng mà nói, đuổi giết là quá sức, trốn chết mới là bình thường.” Tia Chớp Đen quay thân xe lại, đuổi theo đàn thú cuồng bạo lùi bước, Thẩm Dịch hét lớn: “Nhóc làm vườn, chuẩn bị cố định bọn chúng! Hồng Hổ, thời điểm ta lái xe tiến đến, ngươi hãy nhảy xuống xe dùng Hổ Bào, Trương Kiến Quân, Lan Mị Nhi, Lý Tùng, mấy người cũng xuống giúp hắn thu thập đám còn sót lại!” “Đã biết.” Hồng Hổ tức giận trả lời.

Tình huống trước mắt đích thật là thời cơ tốt cho gã sử dụng Hổ Bào.

Theo Tia Chớp Đen càng đuổi càng gần, Thẩm Dịch kêu to: “Động thủ!” Thiếu niên kia giương tay, mấy hạt giống bay ra khỏi lòng bàn tay, sau đó chui xuống đất biến thành dây leo màu đen mọc lên khỏi mặt đất, quấn tới đàn thú cuồng bạo như dây thừng, lập tức cuốn lấy hơn mười con thú. Khiến cho người giật mình là, những dây leo màu đen này không chỉ quấn chặt mục tiêu, thậm chí còn phát động công kích.

Kỹ năng khống chế phạm vi rộng lại còn có cả hiệu quả công kích? Thẩm Dịch rất chi ngạc nhiên. Bất quá hắn vẫn nhanh chóng phát động Tia Chớp Đen tông tới, nghiền qua đám thú cuồng bạo này. Cùng lúc đó, Hồng Hổ từ trên xe nhảy xuống, rơi ngay vào giữa bầy thú cuồng bạo.

Ba giây thời gian nháy mắt đã qua, ngay lúc thú cuồng bạo khôi phục năng lực hành động, Hồng Hổ đột nhiên gầm thét đấm một quyền xuống đất.

Một vòng sóng chấn động lấy gã làm trung tâm khuếch tán về bốn phía, hơn mười con cuồng bạo thú đồng thời ngã ngửa lên trời rống lớn. Trong đó hai con thú cuồng bạo bị đánh chết tại chỗ.

Lúc này bọn Trương Kiến Quân cũng từ trên xe giết xuống.

Trước mắt tuy còn hơn mười con thú cuồng bạo, nhưng với bọn hắn mà nói, đám quặt què này đã không còn khả năng hình thành uy hiếp gì.

Tia Chớp Đen bỏ xuống bốn gã đồng bạn xong lại tiếp tục vọt tới, đằng trước còn ước chừng trên dưới mười con thú cuồng bạo, trong đó cũng bao gồm cả con đầu lĩnh. “Arias!” Thẩm Dịch hét lớn.

Hắn không nói nội dung, nhưng Arias đã biết mình nên làm gì.

Súng ngắm Barrett vang lên, theo một tiếng súng nổ lớn vang vọng hoang dã, một con thú cuồng bạo gào thét ngã xuống.

Thiếu niên nhóc làm vườn giương một tay, dây leo xanh trên tay đã vọt tới một con cuồng bạo thú ở đằng trước.

Lúc này đây, dây leo không còn đơn thuần buộc chặt đối phương, đóa hoa trên ngọn đột nhiên há mở, một chiếc miệng to đầy máu lộ ra, từng dãy răng nhọn dữ tợn chói mắt, vậy mà một ngụm cắn xuống con thú cuồng bạo kia, thân dây như rắn khẽ nhúc nhích, một dòng máu đỏ tươi xuôi theo ống dây không biết chảy về phương nào.

Chỉ trong chốc lát, con thú cuồng bạo kia đã bị hấp thành xác khô.

Thẩm Dịch ngạc nhiên nhìn thoáng qua thiếu niên, thiếu niên đạm mạc trả lời: “Hấp Huyết Đằng, nó đúng là thực vật, chỉ có điều thích ăn huyết nhục.” “Vậy nó ở đây có lộc ăn rồi.” Đạp mạnh chân ga, Tia Chớp Đen bỗng nhiên gia tốc, đánh bay một con thú cuồng bạo, đuổi theo đầu lĩnh phía trước nhất. Đám thú cuồng bạo còn lại đều giao cho binh sĩ của hắn xử lý.

Thiếu niên kia cũng thật nhu thuận, nói một câu: “Nó là của anh, tôi sẽ không đoạt.” Sau đó phối hợp chỉ huy dây leo tác chiến.

Mắt thấy đầu lĩnh càng ngày càng gần, Thẩm Dịch nhàn nhã cầm lấy rượu đỏ phía sau uống một ngụm, sau đó nói: “Đây chính là nguyên nhân tôi ưa thích Huyết Tinh đô thị… Có thể say rượu lái xe, phóng nhanh vượt ẩu mà vẫn không bị cảnh sát giao thông túm!” Tia Chớp Đen đột nhiên gia tốc đến tối đa, dùng vận tốc ba trăm cây số trên giờ hung ác vọt tới đầu lĩnh thú cuồng bạo, tông cho nó một cú trời giáng, khiến cả người nó gào thét bay lên, vừa hạ xuống đất, Tia Chớp Đen đã nhanh như điện chớp nghiến qua thân thể nó, viên đạn không chút lưu tình bắn vào sọ, thẳng đến khi đầu nó nát tương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.