Vô Tận Cường Hóa

Chương 288: Nội Đấu



Chiến đấu đến nhanh, đi cũng nhanh.

Lúc tiếng súng đình chỉ, trên thảo nguyên đã trải đầy thi thể thú cuồng bạo.

Con đầu lĩnh thú cuồng bạo kia cũng đã chết triệt để dưới xe nghiền súng nã.

Nhặt lên chiếc rương nhỏ màu xanh nhạt bên cạnh thi thể bể nát, mở ra xem xét, là một thanh trảo câu màu máu đỏ lợi hại. “Trảo Cuồng Bạo cấp D, trảo một tay cực phẩm, công kích 14-18, mang hiệu quả cắt rách, lúc công kích mục tiêu có 5% tỷ lệ tạo thành đặc hiệu cắt đứt, kèm theo kỹ năng Bạo Kích: công kích mục tiêu với lực sát thương bằng bốn lần điểm lực lượng, bội số tác dụng trên giá trị lực lượng phát huy mà không phải là giá trị lực lượng lớn nhất. Kỹ năng hoặc trang bị loại cuồng bạo có tác dụng bổ trợ uy lực trảo Cuồng Bạo. Ngươi có được nhẫn Cuồng Bạo, sử dụng nhẫn Cuồng Bạo rồi tái sử dụng trảo Cuồng Bạo, tổn thương tăng lên 20%.” “Ngươi đã lấy được trang bị đặc thù cấp D, ngươi tùy thời có thể mở ra cổng trở về đô thị. Phóng thích cổng trở về cần chờ đợi thời gian một phút đồng hồ.” Có chút giật mình ngạc nhiên, Thẩm Dịch lắc đầu thở dài.

Trảo Cuồng Bạo này coi như một kiện trang bị đặc thù tạm được, kỹ năng kèm theo cũng đồng dạng có thể, bất quá Thẩm Dịch chủ yếu đánh khoái công, liền một phần ba giá trị lực lượng đều rất khó phát huy được, dùng nó thật sự không có ý nghĩa.

Nghĩ nghĩ, hắn gỡ xuống nhẫn Cuồng Bạo, đem cả trảo Cuồng Bạo ném một thể cho binh sĩ cách đấu John, vứt thêm cho hắn một lọ nước thuốc khôi phục: “Đều cho ngươi, cố gắng dùng đi.” Kỹ năng chuyên chúc của John là Móc Câu Nhiếp Hồn của Barbossa, không có vũ khí loại trảo câu, cái gì cũng nhiếp không được, tương đương uổng công học. Cho John dùng trảo này đúng là không còn gì thích hợp hơn, chưa kể đặc tính cắt rách càng có trợ giúp phát huy đặc hiệu tứ chi chia lìa của Móc Câu Nhiếp Hồn.

Với Thẩm Dịch mà nói, hành động này gọi là dùng vật đúng nơi đúng chỗ, nhưng lọt vào mắt người khác, lại cảm thấy khó chịu.

Mọi người mạo hiểm tính mạng chạy đến hoang dã để làm gì kia chứ? Còn không phải để tăng thực lực lên. Thật vất vả ra một kiện trang bị đặc thù cấp D, lại bị Thẩm Dịch tiện tay tiễn đưa cho binh sĩ triệu hoán của mình, làm như vậy, nhìn thế nào cũng đều không thuận mắt đấy. “Không để vào mắt?” Trương Kiến Quân cười nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch nhún vai trả lời: “Cũng không phải, chỉ có điều nó là đồ cấp D nha, dù có đặc thù thế nào cũng không áp qua chênh lệch đẳng cấp, vẫn là tìm cơ hội kiếm kiện trang bị cấp C đi.” “Biết đủ đi.” Trương Kiến Quân thở dài một cái, chĩa chĩa xác thú đầy đất: “Liền những thứ này, tùy tiện đặt ở thế giới nhiệm vụ nào đó, đều đủ tư cách làm nhiệm vụ chính tuyến. Nếu toàn diệt, dù thế nào cũng nên cho một vạn điểm Huyết Tinh lại thêm kiện trang bị cấp C chứ? Mịa nó, chạy đến hoang dã này, giết sạch rồi chỉ ra mỗi cái cấp D. Thật đúng siêu cấp bủn xỉn.” “Như thế nào? Hiện tại cảm thấy vẫn là thế giới nhiệm vụ an toàn đi?” Thẩm Dịch cười nhìn Trương Kiến Quân. “Không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so hàng a.” Trương Kiến Quân thở dài: “Tôi hiện tại có thể tưởng tượng, muốn ở loại địa phương này làm ra một kiện trang bị cấp C là khó khăn đến nhường nào. Hiện tại tôi bắt đầu hiểu vì sao những mạo hiểm giả khu vực độ khó cao kia đều ưa thích chạy đến khu vực thấp giết người. Bởi vì với bọn họ mà nói, đây mới là đường phát tài an toàn nhất!” “Nói không sai.” Thẩm Dịch nheo mắt lại: “Bất quá chính vì như thế, chúng ta mới càng phải đến hoang dã a. Thế giới nhiệm vụ… Hiện tại xem ra chỗ đó bất quá là một nơi để chúng ta rèn luyện bản thân mà thôi. Đừng quên, vô luận anh ở thế giới nhiệm vụ cố gắng như thế nào, cho dù là biểu hiện hoàn mỹ nhất, anh cũng chỉ có thể đạt được phần thưởng có hạn. Mà nơi đây…” Trong trận chiến vùng biển Caribe ấy, Thẩm Dịch cơ hồ diệt đi toàn bộ hang ổ hải tặc, nhưng mà tăng thêm tàu Dauntless cùng chiếc Người Hà Lan Bay, tiền lời đoạt được cũng không quá đáng trên dưới trăm ngàn điểm.

Đây đã là con số cực hạn, Thẩm Dịch đoán chừng về sau khó ai có thể đạt được nhiều điểm như vậy tại Cướp biển Caribe.

Mà trăm ngàn điểm trong Huyết Tinh đô thị kỳ thật chỉ là hạt muối bỏ biển —— cùng trăm ngàn đô-la trên địa cầu chưa chắc có khác biệt gì quá lớn.

Nhưng hoang dã lại bất đồng!

Nơi này không có hạn mức thu hoạch cao nhất.

Chỉ cần có thực lực, ta có thể tận tình đi làm chuyện ta muốn làm.

Không, có lẽ hạn chế duy nhất chính là thời gian!

Thời khắc này Thẩm Dịch nhìn Trương Kiến Quân: “Chỉ cần anh có thực lực, chỉ cần anh có thể làm được, thu hoạch nơi đây có thể tăng lên vô hạn. Đây… có lẽ chính là vấn đề mấu chốt. Muốn trở thành cường giả chân chính, chúng ta nhất định phải bước ra một mảnh đất trời thuộc về mình tại hoang dã.” Trương Kiến Quân trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Dịch, gã nằm mơ cũng không nghĩ tới Thẩm Dịch sẽ nói ra lời này, nhưng Thẩm Dịch cũng đã không để ý tới gã.

Hắn kêu lớn tiếng với binh sĩ: “Động tác mau một chút, chúng ta phải nhanh chóng ly khai nơi đây.” Các binh sĩ lúc này đang bận thu hoạch hơn chín mươi con thú cuồng bạo kia. Móng vuốt thú cuồng bạo là tài liệu trụ cột chế tác vũ khí loại trảo, số lượng càng nhiều, càng có thể đổi được vũ khí loại trảo cao cấp, bởi vậy mọi người tận lực quét dọn chiến trường.

Hồng Hổ sải bước đi tới, rít gào với Thẩm Dịch: “Ta nói, tiểu tử ngươi được cái trang bị kia, nếu không muốn, vậy cấp cho lão tử, làm gì lãng phí cho binh sĩ của mình như vậy.” Thẩm Dịch nghiêng đầu liếc nhìn hắn: “Như thế nào? Muốn đổi ý? Đã nói 90% về ta, còn lại về các ngươi. Trang bị là của ta, tài liệu bắt được trên mặt đất, có thể trích 30% cho các ngươi.” “Đánh rắm!” Hồng Hổ kêu to: “Người nào không biết những tài liệu này không thu thập đủ số lượng thì tác dụng đánh rắm cũng không có! 100 bộ móng vuốt thú cuồng bạo mới có thể đổi được một thanh vũ khí loại trảo cấp D phổ thông, số lượng không đủ ngay cả mang đều không thể mang về! Tại đây tổng cộng mới 97 con, chẳng có rắm khỉ tác dụng, muốn chia, phải chia cái trảo Cuồng Bạo kia!” Thẩm Dịch cười lạnh: “Làm sao chia? Bẻ ra móng vuốt cho các ngươi, sau đó năm người các ngươi lại chia?” Trương Kiến Quân bất mãn nhíu mày: “Hồng Hổ, ngươi không nên quá phận! Lần này không có Thẩm Dịch, mọi người có thể sống sót hay không đều là vấn đề.” Hồng Hổ ngạo nghễ trả lời: “Đó là hai chuyện khác nhau. Hắn đi lộ tuyến cường hóa khoa học kỹ thuật, loại trường hợp này có thể phát huy tác dụng cũng là bình thường. Bất quá ta rất muốn biết, lão tử hiện tại đứng trước mặt hắn, hắn có thể làm gì ta!” Gã ăn chắc Thẩm Dịch không am hiểu cận chiến, chỉ cần bị mạo hiểm giả tới gần chính là vận mệnh bó tay chịu trói, bởi vậy thời khắc này gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Dịch, chỉ cần hắn dám động một cái, gã có tuyệt đối nắm chắc nhanh chóng đánh bại đối thủ. Còn những binh lính kia, gã căn bản không để vào mắt.

Hiện tại trong đầu gã đều tràn ngập dục vọng bắt lấy đối thủ, sau đó buộc hắn giao xe, súng, còn có trảo Cuồng Bạo tất tần tật trang bị ra đây.

Tuy cường hóa ngoại vật có nhiều ưu thế, nhưng ngoại trừ tính thích ứng chưa đủ, còn có một tệ nạn cực lớn chính là rất dễ dẫn tới người ngoài ngấp nghé. Thẩm Dịch thậm chí chưa xuất ra một nửa gia sản, cũng đã khiến người ta thấy đỏ mắt, muốn đánh cướp hắn.

Trương Kiến Quân giơ tay cản, để ngang giữa hai người, hắn nhìn hằm hằm Hồng Hổ: “Ngươi nghĩ hay lắm! Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đánh ý niệm gì trong đầu? Ngươi không phải là muốn đánh chủ ý lên trang bị của hắn hay sao?” “Đúng thì thế nào?” Hồng Hổ hỏi lại: “Tại đây là nơi nào? Nơi này là cmn hoang dã! Là nơi cá lớn nuốt cá bé! Không phải chỉ có khu vực độ khó cao mới có thể ăn cướp độ khó thấp, mà cường giả cũng có thể ăn cướp kẻ yếu đấy! Hắn không có bổn sự gì, hết lần này tới lần khác trên người lại có trang bị tốt, không đoạt hắn thì đoạt ai? Đoạt xong hắn, trang bị của hắn chúng ta có thể sử dụng, thực lực không có bất kỳ ảnh hưởng gì, lại bớt đi một người chia phần, có cái gì không tốt? Cầm đến trảo Cuồng Bạo, trong chúng ta liền có một người có thể tùy thời trở về, có cái gì không tốt?! Ngươi cứ lòng dạ đàn bà, sớm muộn gì cũng chết trong cái thế giới này! Nơi này cmn chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé!” Phen này gã kêu to, không riêng gì Trương Kiến Quân á khẩu không trả lời được, ngay cả Lan Mị Nhi cũng có vài phần tâm động.

Duy chỉ có thiếu niên nhóc làm vườn kia, nghiêng người dựa vào Tia Chớp Đen, chơi đùa dây leo của mình, phảng phất hết thảy đều không quan hệ gì đến cậu.

Thẩm Dịch ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: “Hóa ra là vậy sao, chỉ cần là kẻ yếu, liền nhất định bị cướp bóc?” “Đương nhiên!” Hồng Hổ hung dữ trả lời: “Thức thời thì giao ra tất cả trang bị của ngươi, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.” Thẩm Dịch lạnh lùng nhìn xem Hồng Hổ: “Ta sợ chính ngươi mới là kẻ nên giao ra trang bị.”

“Móa, rượu mời không uống thích uống rượu phạt!” Hồng Hổ đang muốn động thủ, Trương Kiến Quân đã ngăn trở gã: “Ta cảnh cáo ngươi đừng cử động.” “Trương Kiến Quân, cmn đầu óc ngươi bị ngấm nước rồi đúng không? Nếu ngươi không muốn động thủ thì học đám Lan Mị Nhi đứng đó xem kịch vui, lão tử chính mình thu thập hắn!” “Vậy thì phải qua cửa ta trước.” Đúng lúc này, Di Lặc mặt cười Lý Tùng ha ha bước tới: “Ai nha, tất cả mọi người không nên tức giận a, có gì từ từ nói nói. Trương huynh đệ, anh hãy nghe tôi nói một câu, tôi xem không bằng làm thế này…” Gã vừa nói vừa đi tới chỗ Trương Kiến Quân, Trương Kiến Quân đang muốn nghe gã nói cái gì, Thẩm Dịch đột nhiên kêu lên: “Coi chừng!” Hắn đẩy Trương Kiến Quân ra, một trảo của Lý Tùng đã xẹt qua hông của Trương Kiến Quân.

Một kích bất thình lình này khiến Trương Kiến Quân vừa sợ vừa giận: “Khốn nạn!” Gã trở tay một quyền đánh qua, Lý Tùng kêu quai quái nhảy ra sau, hô to với Hồng Hổ: “Còn không mau động thủ! Ta tới cuốn lấy thằng này, giải quyết Thẩm Dịch rồi sang giúp ta đối phó Trương Kiến Quân, trang bị của hắn hai ta chia đều.” Hồng Hổ bỗng cảm thấy phấn chấn, rống to: “Được!” Tay phải hiện ra lôi quang, một quyền đánh tới Thẩm Dịch.

Trương Kiến Quân khẩn trương: “Thẩm Dịch huynh đệ, ngươi cẩn thận!” Gã muốn giúp Thẩm Dịch, nhưng lại bị Lý Tùng kéo chặt không cho gã cơ hội, còn Lan Mị Nhi thì lấm lét nhìn trái phải, nhất thời cũng không biết nên giúp ai, dứt khoát nhắm mắt lại, học thiếu niên nhóc làm vườn làm như không nhìn thấy.

Thẩm Dịch lui nửa bước về sau, tránh thoát một quyền của Hồng Hổ, đồng thời hạ giọng nói: “Ba khẩu súng, một chiếc trảo Cuồng Bạo, một chiếc xe hơi siêu tốc đã có thể khiến đám các ngươi trở mặt nhanh như vậy, ta nhìn các ngươi thực sự là nghèo đến điên rồi. Khó trách ngay từ đầu ta còn kỳ quái, ngươi rõ ràng không có bản lãnh gì, sao lại dám chạy đến nơi này mạo hiểm. Hiện tại ta hiểu được, dám vào Bình Nguyên Hoang Dã, không phải chỉ có cường giả, cũng không phải chỉ có dân lớn gan, càng không phải chỉ có người thuộc đoàn đội. Còn có hai loại người cũng sẽ tiến đến. Một loại là ngu xuẩn, một loại là nghèo đến điên rồi đấy. Thoạt nhìn ngươi đều là thuộc cả hai a.” Hồng Hổ càng đấm càng nhanh và hung mãnh, đồng thời cười gằn nói: “Thoạt nhìn vận khí của ta coi như không tệ, có thể giết ngươi, lão tử liền phát đạt!” “Như vậy chưa thể gọi phát đạt… Đầu năm nay ăn mày nhặt được một trăm đô-la cũng sẽ không nói mình phát đạt đấy.” Thẩm Dịch lắc đầu thở dài: “Có lẽ ta nên cho ngươi sáng tỏ một chút, cái gì mới gọi là phát đạt chân chính. Haby!” Thẩm Dịch nghiêng người lui lại, binh sĩ cách đấu Haby đã vọt tới, chiến phủ Đồ Lục nhấc lên một mảnh quang ảnh thê lương, nổi giận chém Hồng Hổ.

Hồng Hổ ngẩn ngơ: “Đó là…” Gã biết không tốt, kịp thời thu lưng rút lui, lôi quang trên thiết quyền cuồng hiện, đón lấy đòn đánh từ trên xuống.

Gã dùng cũng là vũ khí bao tay, thời khắc này chiến phủ và bao tay chạm vào nhau, chỉ nghe keng một tiếng, hoa lửa văng khắp nơi.

Một màn khiến người ngạc nhiên đã xảy ra, vốn cho là dùng thân phận mạo hiểm giả cận chiến của Hồng Hổ, một binh sĩ triệu hoán vô luận như thế nào đều khó có khả năng là đối thủ. Không nghĩ tới lần này cứng chọi cứng, dĩ nhiên là Hồng Hổ bị đánh bay.

Gã lùi lại vào bước, giật mình trừng to mắt nhìn Haby.

Đừng nói là gã, ngay cả thiếu niên nhóc làm vườn và Lan Mị Nhi quan sát một bên cũng đồng thời run một cái.

Trương Kiến Quân và Lý Tùng đang chiến đấu càng là chấn động. “Làm sao có thể?” Hồng Hổ gào to.

Haby đã giơ chiến phủ bổ tới gã.

Trong mắt Hồng Hổ lóe lên vẻ tàn khốc, gã biết lần này mình rất có thể đã trêu chọc một phiền toái lớn, đối thủ chỉ sợ không phải đơn giản như gã tưởng tượng, nhưng tên đã lên dây không phát không được, dù hiện tại gã muốn thu tay cũng đã chậm, chỉ có thể một phen chiến đấu tới cùng.

Tay phải lôi quang đại thịnh, Bạo Lôi Trùng Kích Quyền phát động.

Kỹ năng Bạo Lôi Trùng Kích Quyền cấp DD đẳng cấp 5, công kích mục tiêu tạo thành 100 điểm tổn thương cường lực, bổ sung hiệu quả tê liệt 2-3 giây, lúc lực lượng mục tiêu không bằng đối phương, kèm thêm hiệu quả đánh lui.

Một quyền này đánh ra, Haby xoay người nhảy lên, tay trái đón Hồng Hổ, Lôi Đình Nhất Kích phát động. Hai quyền chạm nhau, đồng thời chấn nhau một chút, lực lượng vừa vặn bù trừ lẫn nhau, Haby chỉ cảm thấy cơ thể hơi tê rần vì nhận lấy tác dụng tê liệt của Bạo Lôi Trùng Kích Quyền, động tác hơi có chút trì trệ, Hồng Hổ cười gằn chạy tới, nhảy lên cao cao, một cú xoay người tung chân đá Haby, một cước đá vào mặt Haby, đạp cho hắn liên tục lui về phía sau.

Thân vừa xuống đất, Hồng Hổ đã giương tay đấm thẳng tới ngực Haby. Một kích này của gã thế thế như hổ, cuồng dã hung bạo, thể hiện ra đầy đủ trạng thái tác chiến đoạt công từng bước của một mạo hiểm giả cận chiến cần có. Trước nguy cơ tràn ngập, trong mắt Haby đột nhiên bắn ra một luồng sáng mạnh mẽ.

Hồng Hổ lập biết không xong, kêu quai quái nhảy lên, kỹ năng chuyên chúc Cặp Mắt Tử Vong đã đánh vào ngực gã, sau đó lại là một chiêu Lôi Đình Nhất Kích, đánh cho Hồng Hổ phun máu tươi tung toé.

Thằng này cũng thật mạnh mẽ, vừa trúng hai kỹ năng tổn thương cao, thậm chí ngay cả thuốc cũng không hớp, quay người đá xoáy một vòng lớn, điện quang hỏa thạch đã đá trúng Haby, một cước đạp bay Haby, đoạn tuyệt cơ hội tiếp tục tiến công của hắn, lúc này mới vội vàng uống thuốc, có thể thấy kinh nghiệm chiến đấu vẫn là tương đối phong phú.

Thẩm Dịch lúc này đã lui đến bên cạnh Tia Chớp Đen, trên tay còn cầm một nắm hạt dưa cắn cắn, chứng kiến Hồng Hổ uống thuốc, lông mày hắn nhảy dựng: “Evans, đạn chữa bệnh, chiến đấu cần phải công bằng đúng không?” Hai phát đạn chữa bệnh đánh vào thân thể Haby, Haby mãnh liệt khoát tay, Đồ Lục cao cao bay vút lên không, bóng rìu lập tức xuất hiện đầy trời, kéo nhau rơi về phía Hồng Hổ.

Hồng Hổ kinh ngạc nhìn vô số bóng rìu, mắng một câu: “Tổ cha nó!” Không dám tiếp tục do dự, Hồng Hổ vội vàng lấy ra một đạo cụ hình viên cầu từ Huyết Tinh văn chương rồi nâng lên trời một chút, vậy mà tạo thành một chiếc lồng thủy tinh, bao phủ lấy Hồng Hổ.

Liên tiếp ba mươi sáu chiêu trọng phủ đánh xuống, chém vào lồng thủy tinh lung lay sắp đổ, tàn ảnh bay múa đầy trời, chỉ là số gã cũng thật may, liên tiếp ba mươi sáu lần công kích, 5% tỷ lệ bỏ qua phòng ngự không thể sinh ra lấy một lần, bị gã ngạnh sinh chống qua một đợt Tàn Sát Điên Cuồng này.

Chỉ là sau một khắc, Haby lại một lần nữa tiếp nhận tàn sát, thân nhảy vọt lên cao, nặng nề bổ xuống một rìu.

Phảng phất như một cọng rơm cuối cùng đè sập lưng lạc đà, lồng thủy tinh đã bị chém thành một mảng phấn, theo gió phiêu tán. “Thủy tinh hộ thể của ta!” Hồng Hổ đau lòng kêu to lên.

Lồng thủy Tinh này môt khi bị đánh tan coi như là triệt để biến mất, đoạt bảo không thành, chính mình ngược lại hủy mất một kiện đạo cụ hộ thân, bảo gã làm sao không đau lòng.

Giữa hai tay lại hiện lên điện quang, Hồng Hổ đây là muốn liều mạng.

Thấy một màn như vậy, Thẩm Dịch lắc đầu thở dài.

Haby sử dụng hết ba kỹ năng mà không đánh chết được đối thủ, hơn nữa Tàn Sát Điên Cuồng mang tới hậu quả hạ thấp phòng ngự, Haby muốn đánh thắng trận này đã không còn khả năng.

Sau một khắc Thẩm Dịch cất giọng nói: “Knight, John, các ngươi đi lên hỗ trợ, Frost, Ralph, Gambell, ba người các ngươi phụ trách phối hợp tác chiến, lấy hắn làm vật cho mọi người luyện tay một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.