Giữa cánh đồng bát ngát, Thẩm Dịch vẫn đứng không nhúc nhích.
Từ đầu đến cuối hắn đều không quay đầu liếc lấy một cái, ánh mắt lại lãnh liệt tựa như băng sương.
Nhìn đội Cơn Lốc đi xa, Lãnh chúa hít vào một hơi thật sâu.
Đến bên người Thẩm Dịch, Lãnh chúa chấp hai tay nói: “Lần này thật sự là nhờ có anh, Thẩm Dịch đại ca.” Tiếng đại ca này, cũng đã nói lên đầy đủ chân tình.
Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Cậu cũng không cần quá mức cảm kích, lão hồ ly Ban Đông Minh này, cho dù không có các cậu, lão cũng sẽ động thủ với tôi. Vả lại, tuy là nói tôi giúp các cậu, nhưng các cậu cũng đã giúp tôi. Chính bởi vì có các cậu ở đây, Ban Đông Minh mới lo lắng đánh nhau sẽ chết quân mình, cho nên buộc phải cam chịu tôi uy hiếp. Bằng không nếu chỉ bằng một mình tôi, hừ, cho dù là để tôi mất đi Cổng Không Gian, lão cũng sẽ động thủ.” Có đôi lời hắn chưa nói.
Lần này cũng may mà gặp Ban Đông Minh.
Bản thân Ban Đông Minh đã qua tứ tuần, ở độ tuổi như y, lấy việc cầu ổn, làm việc cần phải nghĩ đến hậu quả trước. So với Tạ Vinh Quân khí phách dễ xúc động, tuy y nhiều hơn vài phần ổn thỏa, nhưng lại dễ dàng tuột mất chiến cơ.
Nếu đổi thành Tạ Vinh Quân ở vào vị trí của y, hơn phân nửa chính là trực tiếp xách đao ra trận, làm sao tiếp nhận uy hiếp cỏn con này. Hôm nay giết không chết ngươi, liền buộc ngươi dùng xong Cổng Không Gian, về sau thấy lại giết!
Mà Ban Đông Minh thì cân nhắc nhiều hơn một chút, chú ý nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Vừa vặn lần này y vào hoang dã có chuyện trọng yếu muốn làm, không muốn có thêm chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy mới không thể không nhịn xuống.
Cô nhóc y tá ưỡn ngực hô: “Haaa, chúng tôi đây liền không cần phải cảm tạ anh đã cứu chúng tôi rồi, bởi vì chúng tôi đồng thời cũng giúp anh, cho anh bảo toàn Cổng Không Gian.” Lãnh chúa trầm mặt xuống: “Tiểu Đinh im, nếu không phải cứu công binh, Thẩm Dịch cũng sẽ không đụng với đội Cơn Lốc. Cho dù đụng phải, anh ấy tùy thời đều có thể đi được, mà chúng ta lại chết chắc! Sự thật chính là anh ấy đã cứu chúng ta, việc này không được phép ba xạo!” “Nha… biết rồi.” Cô nhóc không phục lắm cúi đầu trả lời.
Lãnh chúa lúc này mới quay đầu lại cười nói với Thẩm Dịch: “M7 thiếu anh một nhân tình…” Thẩm Dịch cắt ngang hắn: “Bây giờ nói cảm ơn quá sớm, sự tình còn chưa chấm dứt.” “Anh bảo sao cơ?” Lãnh chúa ngẩn ra.
Thẩm Dịch đã nói: “Ban Đông Minh sẽ không dễ dàng thu tay lại như vậy, lão ta chẳng qua là muốn tìm cơ hội tốt hơn trả đũa chúng ta mà thôi… Nếu tôi là lão, tôi nhất định sẽ phái người chằm chằm vào chúng ta, tìm kiếm thời cơ ra tay tốt hơn.” Lãnh chúa tỉnh ngộ, quay đầu kêu to: “Nhóc làm vườn, tra một chút xem phụ cận có người giám thị chúng ta không!” “Không được a, lão đại!” Vẻ mặt nhóc làm vườn ủ dột trả lời: “Nếu như đội Cơn Lốc muốn giám thị chúng ta, em sẽ không thể tra ra được, bọn họ biết rõ kỹ năng của em, cũng biết làm thế nào đối phó.” “Không cần em tra, hắn đã đến rồi!” Thẩm Dịch đột nhiên hét lớn: “Frost!” Frost hơi vung tay ném qua súng lục tử vong, Thẩm Dịch tiếp lấy, mạnh mẽ quay người nhắm ngay một cây nhỏ trong tùng lâm cách mình chừng bốn mươi thước bắn một phát.
Ầm!
Trong rừng phát ra tiếng lá cây xào xạc lay động, mơ hồ trong đó truyền đến tiếng rên rỉ, lại nghe không rõ ràng.
Lãnh chúa hư thiểm một cái, đã đứng trong rừng lâm.
Cậu nhìn bốn phía một chút, rốt cục phát hiện vệt máu trên một chiếc lá.
Quay trở lại, giơ vết máu trên ngón tay ra cho Thẩm Dịch: “Thật có người, hẳn là đội Cơn Lốc.” Nhóc làm vườn kêu lên: “Là Nặc Nhược, thích khách của đội Cơn Lốc, am hiểu tiềm tung và tiếp cận mục tiêu nhất, tựa như Minh trong đội Thứ Huyết, anh làm thế nào phát hiện hắn vậy?” Cậu ngạc nhiên nhìn Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cười lạnh: “Từng cọng cây ngọn cỏ quanh đây, tiến vào trong mắt anh, đều sẽ được ghi lại vào đầu, muốn lừa gạt anh thực sự không dễ dàng lắm. Di Hoa Tiếp Mộc… Hừ, anh đã thấy qua, cũng phá qua, giết qua! Nếu không phải cho Ban Đông Minh mặt mũi, gã Nặc Nhược kia cũng đừng nghĩ còn sống trở về.” Khi hắn nói xong lời này, ngữ khí âm trầm, mang theo hàn ý vô tận, mọi người nghe được đều lạnh tim, không ngờ Thẩm Dịch thì ra đã sớm dùng phương thức đồng dạng phá giải qua chiêu thức ấy.
Chỉ trong thời gian ngắn, Ban Đông Minh đã gãy liền hai lần trên tay Thẩm Dịch, mặc dù đội Cơn Lốc tổn thất không lớn, nhưng Thẩm Dịch trong mắt mọi người đã hoàn toàn bất đồng, có phần mang theo chút thần sắc sùng bái.
Tâm tính thiếu niên, luôn ưa thích anh hùng, M7 bị đội Cơn Lốc ép cho không đường chạy, phải mạo hiểm tiến vào hoang dã để đạt được Thế Giới Thu Nhỏ, tăng trưởng thực lực đoàn đội, Thẩm Dịch lại chỉ hai lời ba câu thêm vào một súng, liền khiến đội Cơn Lốc chật vật không chịu nổi.
Chênh lệch như thế, hỏi sao không khiến người bội phục?
Người có tuổi phục người, lấy lễ tương giao. Người trẻ tuổi phục người, trực tiếp nhào lên.
Công binh là người thứ nhất xông tới cạnh Thẩm Dịch, kêu to với hắn: “Anh thật lợi hại, Thẩm Dịch đại ca, ha ha, em là công binh, thật ngại quá, vừa rồi suýt nữa ra tay với anh. Vốn nghe nói anh đả bại Thứ Huyết còn chưa phục, hiện tại em phục rồi! Về sau anh bảo kê bọn em nhé!” Lãnh chúa cốc đầu công binh một cái: “Đừng không có tiền đồ như vậy, bảo cái gì mà bảo, làm người dựa vào chính mình!”
Công binh lè lưỡi rụt trở về.
Thẩm Dịch cười nói: “Em phục còn hơi sớm đấy.” “A? Còn có việc?” Công binh kinh ngạc há to mồm.
Trên mặt Thẩm Dịch đã hiện ra sát ý hung tàn: “Người xưa thường nói ‘có qua có lại mới toại lòng nhau’. Lão già kia định xuống tay với anh, nếu anh không cho lão ta biết thế nào là lễ độ… đây chẳng phải quá không công bình!” “A?” Bốn thành viên M7 đồng thời cả kinh: “Ý anh là muốn chúng ta ra tay với đội Cơn Lốc?” Thẩm Dịch hỏi lại: “Thế nào? Sợ?” “Không phải.” Y tá liền vội vàng nói: “Chỉ là em cảm thấy không cần. Đội Cơn Lốc bị anh đả thương một người, cũng không quay lại gây phiền toái cho chúng ta. Chúng ta bây giờ đuổi theo, có vẻ hơi quá khiêu khích. Chẳng may…” Thẩm Dịch cười lạnh: “Chính vì bọn hắn lui, cho nên chúng ta mới phải tiến! Thời điểm kẻ địch muốn án binh, đồng nghĩa bọn hắn kỳ thật đã sợ.” “Sợ?” “Đúng! Sợ!” Thẩm Dịch nói như chém đinh chặt sắt: “Lão già kia rõ ràng muốn đánh với chúng ta, rồi lại chết sống không chịu xung đột chính diện. Anh đả thương người của lão, nhưng lão vẫn không quay đầu lại gây hấn, nếu lão có thể nhịn như vậy, nói rõ hành trình hoang dã lần này của lão khả năng có chuyện hết sức trọng yếu, không thể bị phá hư, cho nên có kiêng kị, cho nên sợ hãi. Lão không phải sợ chúng ta, mà là sợ kế hoạch của lão bị phá. Đã như vậy, chúng ta trước liền xem một chút đến cùng là lão đang bận cái gì, sau lại cân nhắc nên trừng trị lão ra sao!” Bốn người trẻ tuổi đồng thời nghẹn họng nhìn trân trối, không biết làm sao chống đỡ.
Trong suy nghĩ của M7, đội Cơn Lốc chính là tai ương tránh không kịp, vậy mà Thẩm Dịch hôm nay trái lại còn muốn ra tay với đội Cơn Lốc, mạch suy nghĩ bực này, đích thật là vượt xa tưởng tượng mọi người.
Thẩm Dịch cười nói: “Đừng lo lắng, anh không sẽ lập tức áp dụng hành động. Chúng ta học lão già kia, trước theo dõi giám thị, sau khi tìm hiểu tình huống mới động thủ lần nữa. Tốt nhất là lão ta định ra tay với hung thú nào đó, chờ bọn hắn đánh hăng tiết, chúng ta vòng sau lưng đánh lén, coi như không xử hết bọn hắn, cũng phải phá hoại kế hoạch…” Nói đến đây, hắn thấm thía nói: “Thực lực của kẻ địch không tăng trưởng, đồng nghĩa thực lực của chúng ta tăng trưởng.” Lãnh chúa ngốc một hồi, rốt cục gật đầu: “Đúng vậy… Giờ em mới biết em có thể sống đến bây giờ, rốt cuộc là một chuyện may mắn đến nhường nào.” Thẩm Dịch lắc đầu: “Cậu không cần phải học tôi. Cậu là cậu, tôi là tôi, tôi và cậu đều có am hiểu của riêng mình. Cậu là người tốt, người như cậu, có lẽ sẽ không tính toán người khác, nhưng đồng dạng cũng không dễ dàng bị người mưu hại. Không phải người tốt nào cũng đều nhất định phải chịu thua thiệt trong cái thế giới này, cũng không phải chỉ có những kẻ biến thái huyết tinh mới có thể sinh hoạt tốt. Có thể kiên trì quang minh trong lòng, luôn đáng giá tôn kính. Tôi không giống cậu, làm không được tâm như gương sáng như cậu, nhưng tôi ít nhất biết rõ nên bội phục cậu.” “Anh… bội phục em?” Lãnh chúa kinh ngạc chỉ chỉ mình. ” Đúng, tôi bội phục cậu.” Thẩm Dịch rất nghiêm túc trả lời.
Cô nhóc y tá lập tức nói: “Tuy nhiên có rất nhiều người cười đại ca của bọn em ngốc.” Thẩm Dịch hỏi lại: “Thế nhưng các em chẳng phải cũng là vì Lãnh chúa ngốc nên mới cùng đội với cậu ấy sao? Đội Cơn Lốc mạnh chứ? Vì sao nhóc làm vườn vẫn muốn rời khỏi? Những kẻ cười nhạo các em, những kẻ tự cho là biết tính toán kia, kết quả có mấy người nhất định có kết cục tốt? Kẻ tính toán người, sẽ bị người tính toán, loại đạo lý này không phải rất rõ ràng sao?” “Anh rất thích Lãnh chúa ngốc như vậy. Dù anh không làm được như cậu ấy, nhưng anh vẫn nguyện ý giúp đỡ. Ở chung với một anh chàng ngốc như thế, trong lòng anh rất thoải mái.” Thẩm Dịch cười nói: “Cho nên nói, ngốc có chỗ tốt của ngốc.” Cô nhóc y tá “A” vài tiếng, quay đầu lại nhìn Lãnh chúa, đột nhiên nói nhỏ: “Đã xong, qua lần này đại ca càng đắc ý, về sau còn phải tiếp tục ngu dài dài.” Thẩm Dịch vỗ vỗ cô nhóc y tá: “Cho nên mới nói về sau còn cần mấy nhóc quỷ tinh ranh các em giúp cậu ấy a, cho cậu ấy biết lúc nào nên ngốc, lúc nào không nên ngốc.” Mấy thiếu niên cùng nhau cười ha hả.
Ngưng cười, Thẩm Dịch đột nhiên cất giọng: “Tới lúc rồi.” “Gì cơ?” Mọi người khó hiểu.
Thẩm Dịch đã hỏi: “Nhóc làm vườn, em xuất thân từ đội Cơn Lốc, nói cho anh biết, nếu hiện tại anh dùng đạo cụ theo dõi bọn hắn, bọn hắn có biện pháp nào phát hiện ra không?” Nhóc làm vườn tức khắc trả lời: “Khế ước đoàn đội mà đội Cơn Lốc dùng chính là Lời thề của gió, có một công năng đoàn đội gọi là báo động trước, bất kỳ một thành viên đoàn đội nào một khi bị đạo cụ tập trung, đều sẽ bị bọn hắn phát giác, khoảng cách càng gần, tín hiệu báo động trước sẽ càng mãnh liệt, có thể phán đoán khoảng cách đại khái, nhưng không thể xác định vị trí cụ thể. Kỹ năng đoàn đội này có độ ưu tiên cực cao, cơ hồ có thể ứng đối tuyệt đại đa số năng lực định vị, cho nên bọn hắn sẽ không dễ dàng trúng mai phục, không dễ dàng bị người theo dõi.” “Như vậy coi bộ Giọt Lệ Thủy Tinh khó thể có hiệu quả.” Thẩm Dịch gật gật đầu, hắn cũng không quá thất vọng, dù sao Giọt Lệ Thủy Tinh cũng không phải toàn chức toàn năng, cùng lắm thì không thể ra kì binh.
Hắn tiếp tục hỏi: “Không phải em có thể thông qua thực vật quan sát quanh thân sao? Nếu em đi theo dõi bọn hắn, có khả năng bị bọn hắn phát hiện hay không?” Nhóc làm vườn có chút chán nản,thất vọng lắc đầu: “Không được, em không qua được Trần Đào, đoạn thời gian trước chẳng biết tên khốn kiếp nào bán cho Trần Đào một lọ máu Dracula, bây giờ hắn mang huyết thống Vampire trung cấp, năng lực phân biệt máu tươi dị thường nhạy cảm, mặc kệ ai từng tiếp xúc qua với hắn đều sẽ bị hắn ghi nhớ lại hương vị của đối phương, chỉ cần tới gần hắn khoảng cách 300m, sẽ bị hắn phát hiện.” Thẩm Dịch bất đắc dĩ thở dài: “Cái tên bán huyết dịch Dracula cho hắn chính là anh.” “A?” Nhóc làm vườn giật mình há hốc mồm. “Được rồi, không nói chuyện này.” Thẩm Dịch xuất ra vòng tay giun đen vứt cho nhóc làm vườn: “Dùng thứ này đi, nó kèm theo kỹ năng Địa Hành Thuật, có thể che lấp mùi trên người em. Không cần đi quá sát, chỉ cần biết phương hướng di chuyển của bọn hắn, hỏi một chút những thực vật bị bọn hắn chà đạp qua mà đuổi theo được rồi. sau khi theo dõi tới điểm cuối, trực tiếp trở về chỗ sườn đồi con kiến, bọn anh sẽ chờ em tại đó. Nhớ cẩn thận một chút, anh cũng không muốn em xảy ra chuyện gì, anh vẫn chờ em mang về cho anh tư liệu đội Cơn Lốc.” “Rõ! Yên tâm đi Thẩm Dịch đại ca!” Nhóc làm vườn vui vẻ tiếp nhận vòng tay, đuổi theo phương hướng đội Cơn Lốc.
Mắt thấy bóng người nhóc làm vườn biến mất, khóe miệng Thẩm Dịch mân lên một nụ cười lạnh lùng.
Đội Cơn Lốc, ta muốn nhìn các ngươi đến cùng có bí mật gì phải trịnh trọng như vậy?