Vô Tận Cường Hóa

Chương 357: Tử Vong Thần Điện (thượng)



Thời điểm tiếng súng dừng lại, đàn zombie cơ bản đã bị thanh tẩy sạch sẽ. Ôn Nhu và lão Mạnh cơ hồ không hề ra tay, hoàn toàn là binh sĩ triệu hoán của Thẩm Dịch tiến hành tác chiến. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thể hiện ra đầy đủ lực lượng tự mình đảm đương một phía dưới tình huống không có Thẩm Dịch chỉ huy. “Làm tốt lắm, Frost.” Ôn Nhu nói.

Thực lực của Creeping Feature không thể nói là quá mạnh mẽ, nhưng cũng không yếu, có thể tiêu diệt nó như vậy, thật không phải tùy tiện ai cũng có thể làm được. “Thề sống chết cống hiến sức lực.” Frost giao một cái rương cho Ôn Nhu.

Ôn Nhu mở ra nhìn, bên trong là một thanh mã tấu cấp D —— với thân phận của Creeping Feature, nó cũng chỉ đủ tư cách ra loại hàng này.

Ôn Nhu giao mã tấu cho Lair, sau đó quay sang lão Mạnh: “Mỗi người một nửa, tạm thời cho binh lính của chúng ta mượn dùng trước.” Lão Mạnh cười cười: “Tôi không tham gia chiến đấu, cũng không cần cho tôi.” Ôn Nhu đi nhanh thẳng về phía trước: “Thẩm Dịch nói, ngoại trừ khối lập phương Horadric, những thu hoạch còn lại đều chia đôi. Nói anh được thì chính là anh được, không cần phải khách khí.” Lão Mạnh nhún nhún vai: “Thoạt nhìn tuy tay này hèn hạ, vô sỉ, tham lam, khốn kiếp, nhưng ít ra nói chuyện coi như giữ lời.” “Anh đang khen hay mắng đấy?” “Khen hắn.” “Thật đúng là lời khen khó mà lên tinh thần được.” Ôn Nhu cười cười lên xe, các binh sĩ tiếp tục một đường toàn diệt, lão Mạnh thì ngồi chơi xơi nước.

Sau khi giết chết Creeping Feature cùng một đống zombie, Frost, Facey và Michelle đều thăng một cấp, Ford thì thăng hai cấp, đây là bởi hắn dùng Linh Hỏa Thương, lực sát thương tương đối cao. Ngoài ra ba người Gambell, Knight và John từng tăng một cấp ở Tristram trước đó. Chính như Kim Cương nói, đại lượng quái vật rải rác trong thế giới Diablo có tác dụng bồi dưỡng binh sĩ triệu hoán cực lớn. Cứ cái đà này, nhóm binh sĩ triệu hoán sẽ rất nhanh đột phá cấp 10.

Chính thức khiến mọi người cảm thấy vui mừng là trong quá trình chiến đấu Frost và Gambell trước sau lĩnh ngộ kỹ năng chuyên chúc biến dị. Hệt như Ôn Nhu đã nghĩ, trong quá trình biến dị kỹ năng, nhóm binh sĩ triệu hoán bị thiên phú Thẩm Dịch ảnh hưởng cực lớn, toàn bộ bày ra xu thế tinh vi hóa, có thể khống chế kỹ năng sử dụng càng thêm hữu hiệu, càng phù hợp với yêu cầu của bản thân, chứ không chỉ đơn giản thả ra kỹ năng là xong. Loại biến dị này thoạt nhìn uy lực không tăng lên bao nhiêu, nhưng về mặt vận dụng tinh xảo lại có tiến bộ cự đại, khiến cho kỹ năng càng thêm linh hoạt, càng thích hợp với hoàn cảnh.

Nghĩ nghĩ, Ôn Nhu ghi chép lại vào PDA: Các binh sĩ triệu hoán phối hợp rất tốt, nhưng trước mắt thiếu khuyết nhân vật cường lực trung tâm, đề nghị bồi dưỡng một gã chiến sĩ hạch tâm chân chính, làm mấu chốt chủ chiến, trở thành người phát ra và dẫn đạo công kích, đồng thời có thể bảo hộ hữu hiệu những binh lính khác. Trước mắt xem ra, Ralph hoặc Haby có đủ tiềm chất này, có thể sau đó chọn ra một người để cường hóa. Mặt khác, đề nghị phân phối một phần tài nguyên, để Zeus thiết kế phương hướng cường hóa chiến thuật tốt hơn cho binh sĩ triệu hoán.

Đây là thói quen nàng học được từ Thẩm Dịch, sau mỗi một lần chiến đấu làm ra tổng kết, kiểm nghiệm chưa đủ, hoàn thiện bản thân. Chỗ tốt của nó chính là giúp ta luôn có mục tiêu phát triển rõ ràng, chứ không phải đi đến đâu tính đến đó.

Đã không còn quái vật mãnh mẽ ngăn đường, tốc độ tiến lên của các binh sĩ cực nhanh, không lâu sau rốt cục đuổi tới địa điểm mục tiêu.

Đó là một tòa Thần Điện đứng sừng sững giữa sa mạc mênh mông, bề ngoài thoạt nhìn đổ nát không chịu nổi. Hai bức tượng thú bằng đá bày hai bên cửa điện cư nhiên đã phong hoá, chỉ trừ con chim cánh đen khổng lồ chính giữa đỉnh thần điện vẫn còn trông sống động. Dưới con chim khổng lồ là hai thanh liêm đao bắt chéo nhau. Trong truyền thuyết phương Tây, liêm đao chính là vũ khí của thần chết. Giờ phút này xuất hiện ở đây, hàm nghĩa mà nó đại biểu không cần nói cũng biết.

Tia Chớp Đen dừng kít lại, Ôn Nhu vung tay, Arias nhanh chóng leo lên một cây khô, Barrett nhắm ngay cửa thần điện, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Sau đó là hơn mười tên binh sĩ phân ra hai bên, vây quanh Thần Điện, quan sát khu vực lân cận. “Michelle báo cáo, bên trái an toàn!” “Haby báo cáo, bên phải an toàn!” “Ralph báo cáo, xung quanh mục tiêu an toàn, trong vòng ba cây số không có gì khả nghi!” Lính trinh sát Ford ôm súng xông vào Thần Điện, một lát sau đáp lời: “Tôi đã ở bên trong thần điện, cửa vào an toàn!” Ôn Nhu phóng xe Mustang ra, để cho hai chiếc xe đậu ngoài điện, sau đó kêu lên: “John, anh lưu lại trên xe, tùy thời giữ liên lạc, những người khác theo tôi!”

Tiến nhập thần điện, Ôn Nhu đối nói vào kênh: “Em đã đến Tử Vong Thần Điện.” Giọng Thẩm Dịch truyền đến: “Rất tốt, tình huống sao rồi?” “Là một mê cung, tạm thời vẫn chưa gặp công kích.” Ôn Nhu nhìn nhìn xung quanh nói.

Trước mắt là một khu kiến trúc quy mô khổng lồ dưới mặt đất, mái vòm cao lớn. Bên dưới là những bức tường đá lớn phân cách nơi đây thành từng gian phòng, ngọn đèn treo trên vách tường tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ tắt. Qua ánh sáng lờ mờ có thể chứng kiến một đám phù điêu tạo hình quái dị uốn lượn trên tường đá. Thoạt nhìn chẳng khác gì đứng giữa trung tâm một tòa thành thị xa lạ. Khắp nơi đều là cao ốc mọc lên san sát như rừng, đường xá giao nhau chằng chịt, trong khi bản thân lại không biết nên đi phương nào.

Nơi đây cũng không phải trò chơi, không có bản đồ thu nhỏ cho người chơi tham khảo, càng sẽ không có dấu hiệu đặc thù gì với mục tiêu. “Trước dùng ong trinh sát điện tử dò đường, tìm được địa điểm mục tiêu rồi hẵng hành động!” “Làm vậy liệu có chậm quá không?” “Không sao, tình nguyện chậm một chút mà an toàn.” “Em lo nếu làm chậm quá, tất cả nhiệm vụ chính tuyến đều đã hoàn thành, đến lúc đó em sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này được nữa.” “Không cần lo lắng, trước khi em chưa cầm được khối lập phương, bọn anh sẽ không giết Duriel, anh sẽ đợi em đấy.” “Đợi em?” Trên mặt Ôn Nhu toát ra một chút ngọt ngào vui vẻ: “Nghe như hẹn hò vậy.” “Nếu em thích nghĩ thế.” Thẩm Dịch cũng nở nụ cười. “Ha, nhắc đến mới nói, em cũng muốn hẹn hò. Trước giờ chúng ta còn chưa có bữa hẹn hò nào a, không được, sau khi trở về anh phải đi chơi với em một lần.” “… Giờ không phải lúc nói những thứ này.” Thẩm Dịch cười khổ. Phụ nữ quả là phụ nữ, truy cầu lãng mạn và thơ mộng đến tận xương tủy. “Không được, phải đáp ứng em trước, sau khi trở về nhất định phải làm cuộc hẹn lần đầu tiên của chúng ta!” “Được rồi được rồi.” Đầu kênh bên kia Thẩm Dịch bất đắc dĩ đáp ứng không ngớt lời, Ôn Nhu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng dở khóc dở cười kia, khẽ cười một tiếng.

Các binh sĩ và lão Mạnh đều tự giác nhìn sang chỗ khác, làm như không nghe thấy.

Ôn Nhu dịu dàng nói: “Vậy được rồi…” Đột nhiên một bóng đen vọt thẳng về phía Ôn Nhu.

Ôn Nhu theo bản năng cúi đầu, chỉ cảm thấy một tia sáng lạnh lẽo băng hàn xẹt qua trước mắt, ba móng vuốt sắc bén sượt qua khuôn mặt nàng, vài sợi tóc dài bị cắt đứt bay lên.

Vuốt sắc thế không giảm, vừa đánh hụt vào không khí liền trực tiếp móc ngược vào hai mắt Ôn Nhu.

Ôn Nhu ngã ra mặt đất, tránh qua một nhát này, chân phải đồng thời đá lên, trúng ngay tên đánh lén, hung hăng đạp nó văng ra ngoài. Bóng đen đánh lén nọ phát ra một tiếng kêu gào bi thống thê lương, mượn lực cú đá này bắn ngược trở lại chỗ sâu u ám. Lúc này các binh sĩ vừa kịp phản ứng, liên tục nổ súng về phía bóng đen mất hút, tiếng súng ầm ĩ, tia lửa chiếu cả vùng không gian u ám lúc sáng lúc tối.

Rầm! Ôn Nhu lúc này mới chạm đất, hai tay vỗ xuống bật người bắn dậy: “Ngừng!” Các binh sĩ đồng thời đình chỉ công kích.

Lão Mạnh tiến lên xem một chút, quay đầu lại nhìn Ôn Nhu, lắc đầu: “Nó đã không còn.” “Chạy trốn thật đúng là nhanh.” Ôn Nhu hừ lạnh, sau đó mới đúng dậy nói qua kênh: “Em không sao, Thẩm Dịch, có thứ gì đó vừa đánh lén em.” “Cái gì thế?” “Có thể là Cave Leaper, tốc độ của nó rất nhanh, hơn nữa chỗ này không được sáng lắm, em không thể hoàn toàn xác định. Bất quá có thể tránh được các binh sĩ cảnh giới, hẳn là loại quái vật nào đó có được năng lực tiềm hành.” “Xem ra lần sau chúng ta phải trang bị một ít đồ dùng nhìn đêm và phá ẩn hình… Em nhớ cẩn thận chút.” “Em biết rồi.” Chấm dứt đối thoại, Ôn Nhu thả ra mấy con ong điện tử, sau đó cầm PDA: “Zeus, ghi chép địa hình chung quanh.” Màn hình chớp sáng đỏ liên tục, bắt đầu dựa vào ong điện tử quét địa hình xung quanh, tái hiện lại trên màn hình. Hình dáng một tấm bản đồ dần dần hiện ra, thoạt nhìn thực sự giống như công năng bản đồ trong game vậy, ong đi đến đâu bản đồ mở ra đến đấy, so với trò chơi, hiệu quả của ong trinh sát điện tử rõ ràng càng thêm hữu hiệu, chúng rất nhanh tìm được con đường đi thông tầng thứ hai.

Có điều ngạc nhiên là trên đường không nhìn thấy bất luận quái vật nào. “Tìm được cửa động.” Ôn Nhu nói, nàng chỉ vào một con đường gần đó: “Lối này. Phải cẩn thận, ong trinh sát điện tử không nhìn thấy quái vật, nhưng có thể đều đã che dấu.” “Rõ!” Tất cả binh sĩ đồng thanh trả lời.

Ford dẫn đầu đi vào thông đạo, lão Mạnh giữ khoảng cách ba mét bước theo Ford, nhiệm vụ của y là cứu viện Ford khi gặp nguy hiểm. Sau đó là Ôn Nhu và Frost song song tiến lên, bên trái là Ralph, Michelle, Knight, Gambell, bên phải là Haby, Kafka, Lair, Facey, phía sau là Arias cùng năm gã chiến sĩ máy.

Nếu hình dung bằng đội hình bóng đá, như vậy đây chính là đội hình 2-2-8-6, có thể nói là bảo thủ, nhưng được cái dễ dàng lui lại nếu gặp tình hình chiến đấu bất lợi.

Đây là Thẩm Dịch đặc biệt đề nghị, không cầu tham công, trước cầu an toàn, lúc hắn bắt đầu trở nên cẩn thận, hắn còn cẩn thận hơn cả mập mạp gan thỏ đế.

Theo một đường xâm nhập, quả nhiên trên đường không có bất kỳ quái vật nào xuất hiện. Thông đạo tĩnh như chết, chỉ trừ tiếng bước chân sột soạt của các binh sĩ thỉnh thoảng vang lên.

Ford đi ở tuyến trên cùng đội ngũ, hắn ôm Linh Hỏa Thương, họng súng không ngừng biến hóa vị trí, mỗi đi một bước đều cẩn thận quan sát tứ phương. “Có phát hiện gì sao? Ford.” Frost hỏi. “Ngoại trừ ba con chuột, hai con rắn, mười hai con rệp, ngoài ra không còn thứ gì, báo cáo hết.” “Oa, nghe như kẻ địch của chúng ta thật không ít, chuột có thể truyền bá ôn dịch, rắn có độc, chúng đều có thể tạo thành tổn thương cho chúng ta.” Facey huýt sáo, hắn ôm ống phóng rốc-két uy phong lẫm lẫm đi ở tuyến thứ ba thê đội, rất có khí thế một hơi đánh chết toàn bộ rắn chuột. “Đúng vậy a, chuột còn có thể nhảy lên cắn ‘cái ấy’ của cậu, sau đó ăn tươi nó.” Người nói chuyện là Haby.

Facey bĩu môi: “Cho nó ăn no chết.” Tất cả binh sĩ nhao nhao cười rộ lên.

Frost nghiêng đầu một chút: “Các cậu trai đừng làm rộn, nhìn bọn chúng, tôi cảm thấy dường như mình đang tiến vào nghĩa địa.” Bọn họ đi một đoạn đường thật dài, rốt cục tới một đại sảnh rộng rãi, bốn phía nơi đây đều là cột đá cao lớn, quanh đại sảnh đặt vô số cỗ quan tài, khắp nơi tràn ngập khí tức tan hoang hư thối.

Loại quan tài này càng đi càng nhiều, y chang Frost nói, giống như tiến vào nghĩa địa vậy.

Ôn Nhu nhíu mày: “Có chút không đúng, tất cả mọi người dừng bước!” Frost kêu lên: “Dừng tại chỗ phòng ngự!” Ôn Nhu nhìn xung quanh, ánh mắt rốt cục ngừng lại trên một chiếc quan tài nọ.

Nàng đi qua, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài, bên trong đen ngòm, tựa hồ chẳng có gì cả.

Nỗi căng thẳng của Ôn Nhu vừa hơi buông lỏng, một bộ xương khô đột nhiên bật dậy từ quan tài chụp tới Ôn Nhu, trong hốc mắt còn tản ra ngọn lửa xanh u ám. Ôn Nhu vội vàng tránh lui về phía sau, đang muốn quất roi vào nó, không nghĩ tới trong lòng bàn tay khô lâu lại hiện lên một tia chớp giật, đột nhiên bắn về phía mặt mình. Ôn Nhu ngửa ra sau tránh né, tia chớp tiếp tục lao về phía Arias. Arias bước chân nhoáng một cái, tránh thoát tia chớp, một gã chiến sĩ máy phía sau lại không tránh kịp, bị một kích này đánh bay đụng vào tường. Cũng may thân thể gã rắn chắc, cũng không bị tổn thương gì quá lớn, chỉ là toàn thân quấn quanh điện quang khiến gã thoạt nhìn giống như một kẻ không may chạm phải ổ điện giật, nhìn bề ngoài còn chật vật thê thảm hơn mức độ thương tổn thật sự.

Ôn Nhu nhảy lên, roi Xé Trời quất xuống, trúng ngay bộ xương khô, vậy mà nó không xi nhê gì, lại sáng ngời một chút, sau đó một quả cầu sét bắn ra. Ôn Nhu đang lơ lửng, trở tay một đao chém vào quả cầu, bổ nó tiêu tán, bắn ra vô số tia lôi điện, chiếu sáng cả mảnh không gian hắc ám. “Coi chừng, là pháp sư khô lâu!” Lão Mạnh đã kêu to lên.

Pháp sư khô lâu, chính là cùng loại với thứ Pandora triệu hoán ra từ cánh cổng ác ma. Sinh mệnh lực của chúng không cao, chỉ có 80 điểm, nhưng có được kỹ năng công kích viễn trình.

Thời khắc này lão Mạnh vừa hô, Tử Vong Thần Điện đột nhiên vang lên một tiếng rít kỳ lạ.

Theo tiếng rít vang lên, tất cả quan tài đột nhiên đồng thời bật tung, vô số bộ xương khô đứng dậy, vậy mà toàn bộ đều là pháp sư khô lâu. “Nổ súng!” Frost kêu to.

Mười bốn nòng súng đồng thời phụt lửa hừng hực, lập tức chiếu rọi nguyên vùng không gian hắc ám. Mưa đạn hình thành gió lốc kim loại lập tức xé nát bấy mấy bộ xương khô pháp sư, đánh chúng vào lại quan tài.

Nhưng có càng nhiều pháp sư khô lâu đồng thời giơ lên hai khúc xương tay còn sót lại của chúng.

Từng đợt hào quang thoáng hiện, chỉ trong chốc lát, băng sương, hỏa diễm, lôi điện bay múa đầy trời, chiếm lĩnh cả vùng không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.